(QUYỂN 3) BÀ ĐÂY ĐEM VAI ÁC DƯƠNG OAI

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Về vấn đề thân thể của Vu Hoan, ba người cũng không đề cập đến nữa, Vu Hoan trầm mặc, Dung Chiêu và Tư Hoàng ngẫu nhiên sẽ nhìn đối phương liếc mắt một cái, lại thật cẩn thận không cho Vu Hoan phát hiện.


Nhưng mà lấy năng lực của Vu Hoan, sao có thể không phát hiện được.


Nàng nghĩ, thân thể của nàng nhất định không ổn, bằng không hai tên này cũng không làm trò sau lưng nàng mà 'liếc mắt đưa tình' như thế.


"Ầm..." Ngọn núi bỗng nhiên rung lắc.


Vu Hoan thu lại những cảm xúc phức tạp trong lòng lại, nhìn dưới chân.


Bốn phía đều bay lên rồi? Không đúng, là đang chìm xuống, ngoại trừ dàn tế ra thì toàn bộ xung quanh đều đang chìm xuống.


Dưới chân rất nhanh xuất hiện mặt biển loang lổ hồng quang, một điểm đen đang chậm rãi chìm xuống, rơi xuống mặt biển phát ra âm thanh rất lớn, bọt nước bắn ra trắng xóa một vùng trời.


Tu Di Thiên đang từ từ biến mất, không trung lập tức có mây đen hội tụ đến, Vu Hoan cả kinh, chuẩn bị thời thời khắc khắc chạy vào trong Uyên Ương Kính.


Nhưng mà mây đen này cũng chỉ có hội tụ sấm chớp mà đánh xuống, chỉ ở đỉnh đầu nàng qua lại.


Dung Chiêu nắm thật chặt tay Vu Hoan: "Đừng khẩn trương, không tổn thương đến nàng."


Vu Hoan gật gật đầu, cả người vẫn căng chặt như cũ, lỡ như sét này bỗng nhiên đánh xuống thì làm sao bây giờ?


Mà đứng đối diện bọn họ, Mộ Thanh Dương đứng ở phía trước, phía sau đứng đầy người.


Bên cạnh Mộ Thanh Dương là Linh La đã khôi phục dáng vẻ thiếu nữ.


Ngực Vu Hoan như bị ai đó tàn nhẫn bóp nát, cảm giác rất khó chịu.


Linh La nhìn chằm chằm Vu Hoan, nàng rõ ràng chưa từng gặp dung mạo này của Vu Hoan, nhưng mà nàng biết, đây là Vu Hoan.


Thật lâu sau, Linh La bỗng nhiên cong môi cười cười.


"Tiểu Hoan Hoan." Váy đỏ của Linh La bay lên, cao giọng gọi Vu Hoan, sau đó thân thể nhảy lên, bay xuống trước mặt nàng, mắt đỏ nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt kiên định: "Ta vẫn luôn đứng ở bên cạnh ngươi."


Vu Hoan chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia không thể tin tưởng.


"Linh La!" Mộ Thanh Dương gọi một tiếng.


"Thật xin lỗi." Linh La xoay người cúi đầu về phía bên kia: "Những gì các ngươi nói ta đều hiểu, nhưng mà ta chỉ muốn lựa chọn điều mà ta cảm thấy đúng."


Mộ Thanh Dương cũng không nói gì nữa, chỉ là thở dài.


Nhưng tộc nhân của Linh La lại phẫn nộ mở miệng: "Tộc trưởng, Ngài muốn phản bội lại bọn ta sao?"


Bốn vị trưởng lão không có lên tiếng, thật lâu sau, bọn họ bỗng nhiên cũng rời khỏi đội ngũ, đi về phía Linh La bên này.


"Bốn vị trưởng lão, các ngươi không cần..."


Bốn vị trưởng lão lập tức cắt ngang lời nói của Linh La: "Lựa chọn của tộc trưởng chính là lựa chọn của bọn ta."


Linh La cong môi cười cười: "Cảm ơn."


Linh La xoay người, nhào vào trong lòng của Vu Hoan, nhưng nàng lại xuyên qua thân thể của Vu Hoan.


Linh La sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn tay của mình, quay đầu lại nhìn Vu Hoan.


Vừa rồi... nàng xuyên qua thân thể của Tiểu Hoan Hoan sao?


Tại sao lại như vậy?


"Linh La?" Vu Hoan muốn kéo nàng, cánh tay vẫn không hề ngoài ý muốn mà xuyên qua cánh tay Linh La như cũ.


Thật lâu sau, Linh La mới ngẩng đầu, trên mặt không có biểu cảm khác thường nào, nâng khuôn mặt nhỏ: "Tiểu Hoan Hoan, ngươi có nhớ ta không? Người ta rất nhớ ngươi."


"Cái gì mà nhớ ngươi, Tiểu Hoan Nhi là của ta." Tư Hoàng ở bên cạnh chen vào nói.


Linh La hừ một tiếng.


Vu Hoan bật cười, Linh La không đề cập đến, nàng cũng không nói: "Nhớ ngươi."


Linh La đắc ý liếc Tư Hoàng một cái.


Tư Hoàng lập tức tủi thân nhìn Vu Hoan.


Người Tu Di Thiên bên kia lại chửi rủa không ngừng, cái gì khó nghe đều mắng ra hết.


Đối với điều đó Linh La trực tiếp làm lơ, nhưng Tam trưởng lão lại có chút tức giận.


"Từ lúc tộc trưởng trở về, các ngươi có khi nào xem Ngài ấy là tộc trưởng không? Nếu bản thân cũng chưa làm được, có lập trường gì tới yêu cầu tộc trưởng làm như thế nào?"


Tam trưởng lão vừa mới nói xong, đương nhiên cũng có người phản bác: "Tam trưởng lão, tộc trưởng nên làm không phải là bảo vệ bọn ta sao? Nhưng ả làm cái gì? Ả đứng ở bên phía tàn sát tộc nhân của chúng ta kia? Tộc trưởng như vậy, bọn ta nào dám nhận?"


Linh La cắn môi, cả người nhích lại gần Vu Hoan, tránh đi những chính diện giao phong đó.


"Tàn sát?" Tư Hoàng bỗng nhiên lên tiếng, tràn đầy chế giễu: "Nhất tộc giỏi nhất chơi trò ảo thuật bên cạnh Sáng Thế Thần, sao lại lưu lạc đến tình trạng này rồi? Tộc nhân của các ngươi còn đang tốt lành ở... ồ, vừa rồi chắc đã theo Tu Di Thiên rơi vào trong biển rồi quá."


Mọi người có chút không hiểu nguyên do: "Lời này của ngươi là có ý gì?"


"Nghe không hiểu sao? Vậy đáng tiếc, ta sẽ không nói lần thứ hai." Tư Hoàng vui sướng khi người gặp họa nhìn bọn họ.


Bốn vị trưởng lão cũng hơi hơi kinh ngạc, ý của hắn là những tộc nhân của bọn họ cho rằng đã bị tàn sát kia, căn bản không hề chết?


"Tiểu Hoan Nhi, nhìn ta rất giống người lạm sát kẻ vô tội sao?" Tư Hoàng vừa quay đầu, trên mặt đã đổi thành vẻ mặt ấm ức.


Vu Hoan không chút do dự gật đầu.


Tư Hoàng ai oán nhìn nàng một cái, phiên dịch ý nghĩa lại đại khái là, Tiểu Hoan Nhi không yêu ta, sao nàng lại có thể không yêu ta...


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, khẩn trương trong lòng cũng xua tan đi được một ít, nàng ngẩng đầu nhìn không trung, trên mây đen đã có tiếng gầm.


Muốn bắt đầu rồi sao?


Quả nhiên, giọng của Tư Hoàng lập tức truyền đến: "Dung Chiêu, Tiểu Hoan Nhi giao cho ngươi."


Dung Chiêu gật đầu, ôm Vu Hoan lui ra sau, Linh La cùng bốn vị trưởng lão đương nhiên cũng đi theo Vu Hoan.


Rất nhanh bên dàn tế cũng chỉ còn dư lại Tư Hoàng, hắn nhảy lên dàn tế, đứng ở giữa trung tâm, mái tóc bạc cùng với những đóa hoa được thêu trên vạt áo tung bay, làm nổi bật lên những hồng quang ở dưới chân đang lưu động kia, vô cớ làm bối cảnh xinh đẹp yêu nghiệt thêm vài phần.


"Bắt đầu." Lúc Tư Hoàng đứng ở trên dàn tế, Mộ Thanh Dương cũng nói nhỏ với người bên cạnh một câu.


Người xung quanh lập tức tản ra, lấy dàn tế làm trung tâm, trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh lên.


"Dung Chiêu." Vu Hoan gọi một tiếng.


Đương nhiên Dung Chiêu biết Vu Hoan đang suy nghĩ cái gì: "Ta sẽ không rời khỏi nàng nửa bước."


"Tiểu Hoan Hoan, không sao đâu, ta giúp ngươi." Linh La kéo Kinh Tà Đao tới: "Tiểu Hoan Hoan ngươi nói không sai, cũng không phải ngươi trao lòng tốt cho người khác, thì người khác sẽ bồi đáp lại lòng tốt cho ngươi."


"Đừng cậy mạnh, mọi chuyện có ta."


"Ừ." Linh La gật đầu thật mạnh.


Mộ Thanh Dương đứng ở bên ngoài đám người: "Tư Hoàng, ngươi thật sự muốn mở Vạn Thần Trận ra?"


"Đương nhiên, bằng không ta chuẩn bị lâu như vậy, chẳng phải là làm không công à?"


"Vạn Thần Trận mở ra, Ma Thần xuất thế, ngươi xác định hắn vẫn là Ma Thần mà ngươi biết sao?"


"Hắn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không." Ngữ khí của Tư Hoàng kiên định.


Mộ Thanh Dương im lặng, hồi lâu sau, cùng với một tiếng sấm vang dội, giọng của hắn lại lần nữa vang vọng trời đất: "Mở."


Chỉ có một từ, lại làm lòng người đều run theo.


Cuồng phong cùng với tiếng sấm đột nhiên xuất hiện sau một từ đó, sấm sét màu tím từ giữa những đám mây màu đen kia đánh xuống, liên tục lập lòe trên bầu trời, chấn động cả trời đất.


Đó là sức mạnh trời đất.


Dưới bầu trời đen kịt, người hai bên giằng co bất động. Tư Hoàng đứng ở phía trên dàn tế, tùy ý để cuồng phong tàn sát bừa bãi quanh thân hắn, đồ sộ bất động.


Hồng quang trên bầu trời nhanh chóng lưu chuyển, tia chớp đánh trúng hồng qunag, nhanh chóng bị hồng quang tiếp thu, dần dần trong hồng quang nhiễm ánh sáng tím, xinh đẹp mỹ lệ, tuyệt vời lộng lẫy


[Thiên địa đại đạo, chính tà âm dương, mới có thể lập thế]


Âm thanh này như đến từ phía chân trời xa xôi, bằng phẳng lạnh nhạt, mượt mà trong trẻo gọn gàng dứt khoát, giống như có thể rửa sạch tâm hồn của người khác, thanh triệt quấn quanh đầu quả tin, kéo dài không tiêu tan.


Vu Hoan nhớ rõ âm thanh này, đây là người kia của Tiên Linh Tháp.


Âm thanh giống như sóng biển truyền về phương xa, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh này.


Nhưng không có ai biết ý nghĩa trong câu nói đó là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi