Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan..." Một đứa trẻ con khoảng năm sáu tuổi, một thân lửa đỏ, đang chạy vào trong một một ngôi nhà không lớn.
Trên ghế bập bên trong sân đang nằm một thiếu nữ, bụng hơi hơi phồng lên, bàn tay trắng nõn ở trên bụng chút có chút không vuốt ve.
Người đó đúng là Vu Hoan, sự kiện kia kết thúc, Vu Hoan không đi Quy Khư Chi Cảnh, ngược lại cùng Dung Chiêu tìm một chỗ dừng chân.
Tuy rằng người trên đại lục có không ít người muốn giết chết Vu Hoan, nhưng bọn họ kiêng kị thực lực của Vu Hoan, chỉ có thể vùi đầu vào khổ luyện, hy vọng có một ngày có thể bước lên Thần vị, sau đó tới thu thập Vu Hoan.
"Tiểu Hoan Hoan!" Linh La dừng lại bên cạnh Vu Hoan, thở phì phò: "Có một đám người đuổi theo ta."
Đôi mắt nhắm hờ của Vu Hoan hơi hơi hé mở: "Đuổi theo ngươi làm gì?"
Linh La ngượng ngùng nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái: "Ta đánh Chu Tiến."
"Không đánh chết?" Vu Hoan nhướng mày.
Linh La nhanh chóng lắc đầu: "Không có."
Trong mắt Vu Hoan lập tức lộ ra thần sắc ghét bỏ: "Không đánh chết thì ngươi chạy cái gì, đánh chết bọn họ không phải là được rồi sao?"
"Hoan Hoan." Giọng nói bất đắc dĩ của Dung Chiêu từ cửa viện truyền đến: "Nàng như vậy sẽ dạy hư con."
Dung Chiêu cũng thật bất lực, ngươi cho rằng nàng ở đây sẽ không gây chuyện thị phi sao?
Thật là quá ngây thơ rồi!
Cái thành nhỏ này, cơ hồ là không ai không biết Tà Thần Vu Hoan ở đây, trong phạm vi mười mét tuyệt đối không nhìn thấy một sinh vật nào.
Vu Hoan bĩu môi: "Ta cũng đã đồng ý với chàng không ra ngoài, sao chàng còn quản nhiều như vậy!"
Dung Chiêu: "..." Làm như hắn là vì người khác vậy.
Dung Chiêu thở dài, đặt điểm tâm vừa mới mua về vào tay Vu Hoan: "Người của Chu gia ở bên ngoài, ngươi không có việc gì đi đánh bọn họ làm cái gì?"
Vế trước là nói với Vu Hoan, vế sau hỏi Linh La.
Linh La bây giờ cũng không sợ Dung Chiêu như trước nữa, dù sao có đùi to là Vu Hoan, Dung Chiêu mới không dám làm gì nàng.
"Chu Tiến ở trong thành khinh nam hiếp nữ..."
"Ngươi có tinh thần trọng nghĩa từ khi nào vậy?" Vu Hoan kinh ngạc cắt ngang Linh La.
Linh La bất mãn hừ một tiếng: "Hắn coi trọng Kinh Tà Đao của ta, một hai phải bắt ta cho hắn, không cho thì hắn lập tức cướp, ta đánh hắn thì có gì sai chứ."
"Chu Tiến ngốc à?" Sau một lúc lâu Vu Hoan mới nói mấy chữ.
Ai không biết bên người nàng có một đứa nhỏ hồng y năm sáu tuổi, cầm trên tay một thanh đại đao.
"Gần đây trong thành không được an ổn, vào không ít người có thực lực." Dung Chiêu ở một bên nhắc nhở.
"Ta cũng phát hiện." Linh La lập tức cướp lời nói: "Tám phần là có người chống lưng cho Chu gia, nên đám người này mới đuổi đến cửa."
Vu Hoan đặt điểm tâm sang một bên, đỡ bụng đứng dậy: "Đi ra ngoài nhìn xem."
"Được á được á!"
Dung Chiêu có lòng ngăn cản, nhưng ánh mắt kia của Vu Hoan, nghĩ nghĩ, hay là thôi đi, cùng lắm lát nữa mà có đánh lộn thì hắn lên là được.
Ngoài viện rất trống trải, ở một nơi xa mười mét quả nhiên thấy một đám người đang nhìn xung quanh đây, nhìn thấy có người ra tới, người bên kia lập tức đề phòng.
Tuy ai cũng biết Tà Thần Vu Hoan ở đây, nhưng người đã từng gặp nàng lại chẳng có mấy ai.
Thấy bé gái hồng y kia với nam tử anh tuấn xinh đẹp như thần tiên kia nhiều hơn.
Lúc này thấy một thiếu nữ áo đen chống bụng to ra tới, người Chu gia đều kinh ngạc.
Đây là Tà Thần Vu Hoan?
Sao bụng to thế?
Vu Hoan đứng tên cầu thang trước cửa, nhìn người bên kia một cái.
Hiện tại nàng cơ hồ không cần cố tình nhìn, thì thực lực của những người này cũng đều trong suốt ở trước mặt nàng, đây là sức mạnh của Thần.
"Tiểu Hoan Hoan, người kia có chút kỳ lạ, sao hắn không có bóng dáng." Linh La dịch đến bên cạnh Vu Hoan, ý bảo Vu Hoan nhìn một người đứng bên cạnh một đám người.
"Quỷ tu đương nhiên không có bóng dáng." Khóe miệng Vu Hoan cong cong, lại cho người ta cảm giác cười như không cười.
"Quỷ tu?" Linh La lại lần nữa nhìn qua, nàng lập tức kinh ngạc: "Không nhìn ra."
"Tiểu Loli ở nhà trông cửa, ta ra ngoài với Dung Chiêu một lát." Vu Hoan sờ đầu Linh La, cả người chợt lóe rồi biến mất trước mặt Linh La.
"Tiểu Hoan Hoan!" Linh La tức giận đến dậm chân.
___
Trong sân hoang vu bỏ phế, cỏ dại cao khoảng nửa người, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.
"Hơi thở thật quỷ dị." Dung Chiêu nắm tay Vu Hoan đi trong cỏ dại.
Dung Chiêu thấy Vu Hoan không trả lời, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng.
Vu Hoan lập tức quay đầu lại, đối diện tầm mắt của hắn, như là biết thắc mắc trong lòng hắn: "Ta cảm giác mấy thứ này là nhằm về ta, cho nên muốn nhổ cỏ tận gốc trước."
Dung Chiêu khẽ nhíu mày, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng hơi thở có chút quỷ dị, nhưng hắn cũng không cảm giác được nguy hiểm.
Dáng vẻ này của Vu Hoan...
Cũng không giống như là tới gây chuyện.
Tầm mắt Vu Hoan xoay chuyển, cuối cùng dừng ở một nơi nào đó: "Thanh Tiêu, xuất hiện đi."
"Ha... cái mũi của ngươi vẫn giống như chó." Tiếng nói thuần hậu của nam nhân từ trong góc truyền tới.
Ngay sau đó đống phế tích hoang vu nhanh chóng rút đi, khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Trong viện trồng một rừng hoa đào, bây giờ đang đúng thời kỳ nở hoa, nở đến chói mắt.
Dưới một cây hoa đào, nam tử hồng y chói mắt y như hoa đào.
"Muốn đánh nhau?" Vu Hoan nắm tay Dung Chiêu đi đến, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
"Xam ra mang thai ngốc ba năm, cũng không phải là tin đồn. Hiện tại ngươi là người có Thần vị, ta lại không ngu, vì sao phải đánh với ngươi."
"Đừng nói nhảm nữa, tìm ta làm gì?" Vu Hoan trực tiếp ngồi vào đối diện Thanh Tiêu, híp mắt đánh giá hắn.
Thanh Tiêu, là người nam nhân đã từng cùng nàng có nửa giang sơn kia, ồ không đúng, là quỷ tu.
Cũng là người nàng bảo Diêm Tố đi tìm.
Người nam nhân này đột nhiên xuất hiện ở đây, không phải có âm ưu thì chính là muốn hố mình!
Thanh Tiêu nhìn lướt qua Dung Chiêu bên cạnh Vu Hoan, không đáp hỏi lại: "Vị này chính là người ngươi con trọng?"
"Liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi có thành thân với nàng ta chưa?" Thanh Tiêu tiếp tục hỏi Dung Chiêu.
"Thành hôn hay không thì có quan trọng không?" Vu Hoan giận.
"Vậy chính là không có." Thanh Tiêu tự lo mình đưa ra kết luận.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vu Hoan cọ một chút đứng lên.
Dung Chiêu bên cạnh, ánh mắt tối nghĩa nhìn chằm chằm Thanh Tiêu.
Thành thân...
Đúng vậy, hắn và Hoan Hoan đều chưa có cử hành lễ thành hôn.
Hoan Hoan không thèm để ý, mà hắn, lại không biết rõ lắm.
Thanh Tiêu nhìn về phía Vu Hoan, sau một lúc lâu mới nhả ra mấy chữ: "Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình."
Chơi cái gì?
Vu Hoan đang muốn tiếp tục hỏi, một cơn gió nhẹ thổi qua, thân ảnh của Thanh Tiêu đã biến mất trước mặt nàng.
"Mười lăm ngày sau, chúng ta gặp lại."
"Đồ điên!" Vu Hoan mắng một tiếng, sau một lúc lâu không thấy âm thanh của người bên cạnh, nàng quay đầu thì thấy Dung Chiêu cau mày, giống như đang tự hỏi gì đó.
"Có thành thân hay không cũng chỉ là một nghi thức, không quan trọng."
Tay Dung Chiêu nắm tay Vu Hoan hơi hơi dùng sức, trong mắt chứa đầy ánh sáng dịu dàng nhỏ vụn: "Không, rất quan trọng. Chỉ có người thành thân rồi mới chân chính là phu thê, cùng sinh cùng tử, vĩnh viễn không chia lìa."
"Nhưng mà ta đang mang thai..." Bụng to thế này thì thành thân kiểu gì?
"Vậy càng phải thành thân." Vẻ mặt Dung Chiêu nghiêm túc.
Trong lòng Vu Hoan cào tường, nghe nói thành thân rất phức tạp, rất là mệt, nàng không muốn thành thân đâu!
"Hoan Hoan nàng không muốn thành thân sao?"
"Ừ." Vu Hoan thất thần gật đầu.