(QUYỂN 3) BÀ ĐÂY ĐEM VAI ÁC DƯƠNG OAI

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Mắt thấy màu đen càng ngày càng gần, Thiên Nguyệt trực tiếp đứng dậy, đi về phía trước hai bước, giữ chặt lấy tay Diêm Tố kéo hắn lên bờ.


Không biết dưới chân Diêm Tố dẫm phải cái gì, chợt vừa trợt, kéo theo Thiên Nguyệt ngã xuống đất.


Trán Diêm Tố đụng vào cằm Thiên Nguyệt, cánh môi hơi lạnh chạm vào cổ Thiên Nguyệt, cả người Thiên Nguyệt nhẹ run rẩy không dễ phát hiện, xúc cảm bóng loáng kia, làm hắn cơ hồ không muốn buông tay.


Cũng may Thiên Nguyệt ép xuống ý nghĩ đó, nghĩ đến bọn họ còn ở bên dòng suối, lập tức ôm Diêm Tố lăn vài vòng sang bên cạnh.


Chờ hắn dừng lại, tư thế đổi thành Diêm Tố ở bên dưới, Thiên Nguyệt ở bên trên.


Hai người dựa vào nhau thật sự rất gần, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của nhau.


Rõ ràng là thân thể của nam nhân, vậy mà Thiên Nguyệt lại không cảm giác được sự cứng rắn chắc nịch nào, ngược lại có vài phần mềm mại, cần cổ trắng nõn dính bọt nước, chầm chậm chảy xuôi đến xương quai xanh...


Vẻ mặt Diêm Tố mê mang nhìn, cánh môi hồng nhạt nhàn nhạt hơi hơi đóng mở: "Thiên Nguyệt? Làm sao vậy?"


Nghĩ đến xúc cảm mềm mại lúc trước kia, cả người Thiên Nguyệt dần dần nóng lên, lý trí thoáng như đang bị thứ gì đó làm tan rã sụp đổ.


Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn chằm chằm người dưới thân, bên trong dấu diếm dục niệm vô tận.


Diêm Tố có chút sợ hãi, đôi tay chống ngực Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt ngươi làm sao vậy?"


Thiên Nguyệt bị Diêm Tố dùng giọng nói hơi mang tủi thân bừng tỉnh, lạnh run một cái, trước khi thân thể phản ứng đứng dậy, đưa lưng về phía Diêm Tố mà ngồi.


Vừa rồi hắn suy nghĩ cái gì...


Diêm Tố bò dậy khỏi mặt đất, từ phía sau thò qua đầu qua nhìn Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt? Ngươi làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào thế? Ngươi không nói lời nào sao ta biết ngươi bị làm sao?"


Cả người Diêm Tố đều dán lên Thiên Nguyệt, cảm giác lạnh lẽo kia sâu kín xua tan thân thể khô nóng của hắn, lại vô cớ muốn càng nhiều.


Thiên Nguyệt tàn nhẫn nhéo cánh tay mình, quay đầu lại trừng Diêm Tố một cái: "Cách ta xa một chút."


Diêm Tố không nghĩ Thiên Nguyệt nói phát hỏa là phát hỏa, sững sờ ở nơi đó hồi lâu chưa động đậy.


Thiên Nguyệt cắn răng từ trên mặt đất đứng lên, nhặt y phục ném lên người Diêm Tố, không nói một lời quay đầu đi nhìn dòng suối.


Lúc này dòng suối đen nhánh một mảnh, Thiên Nguyệt không dám đến gần quá, không thấy rõ bên trong là thứ gì.


Nhưng vài thứ đó rất nhanh đã đi qua, nước suối lại khôi phục sự trong trẻo tinh khiết.


Diêm Tố mặc đồ xong, vẻ mặt bất mãn đi tới: "Ngươi bỗng nhiên kéo ta lên làm gì?"


Thiên Nguyệt chỉ chỉ màu đen nơi xa còn không có hoàn toàn biến mất.


Diêm Tố lập tức trừng lớn mắt: "Đó là cái gì? Vừa rồi ta cũng không nhìn thấy!"


Thiên Nguyệt lạnh mặt ngồi xuống: "Muốn đi ra ngoài, thời thời khắc khắc đều phải đề cao cảnh giác, ta không có khả năng mỗi lần đều có thể cứu ngươi."


"Thật xin lỗi." Diêm Tố gục đầu xuống, nếu không phải hắn liên luỵ Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt nói không chừng đã đi ra ngoài.


Thiên Nguyệt thấy Diêm Tố tự trách tủi thân cúi khuôn mặt nhỏ xuống, lời nói nặng đến bên miệng lập tức không nói nên lời, trong lòng nhũn ra từng đợt, muốn ôm Diêm Tố đến trong lòng an ủi dỗ dành một phen.


"Lại đây."


Diêm Tố cọ cọ đi đến trước mặt Thiên Nguyệt, rất tự giác ngồi xổm xuống, tầm mắt buông xuống, không dám nhìn Thiên Nguyệt.


Thiên Nguyệt chịu đựng xúc động ôm Diêm Tố vào trong lòng, duỗi tay xoa xoa đầu hắn, ngữ điệu cũng không lạnh lẽo cứng rắn như vừa rồi nữa: "Ta không có ý trách ngươi, nhưng muốn ngươi phải hiểu rõ, tình cảnh hiện tại của chúng ta có thể đi ra ngoài hay không vẫn không biết có cơ hội là bao nhiêu, ở đây mỗi nơi đều tràn ngập nguy hiểm, ngươi cần phải mỗi giờ mỗi phút đều phải bảo trì cảnh giác."


Diêm Tố gật gật đầu: "Ta sẽ, ta sẽ không làm ngươi có chuyện gì."


Tay Thiên Nguyệt dừng lại, giây tiếp theo đè lại đầu Diêm Tố, chôn đầu Diêm Tố vào trong ngực mình.


Diêm Tố lại không sao cả, thật tự nhiên ôm lấy eo Thiên Nguyệt, hắn thích mùi thơm trên người Thiên Nguyệt, mỗi lần tới gần Thiên Nguyệt, hắn sẽ cảm thấy toàn thân rất thoải mái, ngay cả tu vi cũng có xu thế ẩn ẩn dâng lên.


Thiên Nguyệt còn sợ Diêm Tố đẩy mình ra, thấy hắn không phản cảm ngược lại còn ôm mình, khóe miệng không khỏi cong lên vài phần.


Diêm Tố buồn bã nói: "Thiên Nguyệt, chúng ta đi ra ngoài, ngươi ngàn vạn đừng nói những việc này cho tổ tông biết, tổ tông nhất định sẽ mắng ta vô dụng."


"Được." Thiên Nguyệt ôm Diêm Tố một lát, mới vỗ vỗ đầu hắn: "Đi thôi, trước khi trời tối phải tìm được nơi nghỉ ngơi."


Hai người theo dòng suối, tìm được một nơi miễn cưỡng có thể qua đêm.


Diêm Tố dùng lá cây làm thành một cái trần nhà, chỉnh lại bốn phía, ở trong sơn động hắn còn dám nhóm lửa, nhưng ở bên ngoài hắn cũng không dám, lỡ như cũng giống như lúc trước đưa tới cái gì đó đáng sợ thì không tốt.


Diêm Tố muốn thoa thuốc cho Thiên Nguyệt, lại bị Thiên Nguyệt cự tuyệt, Diêm Tố bị Thiên Nguyệt trừng mắt, nào dám có ý kiến khác nữa, đưa lưng về phía Thiên Nguyệt ngồi vào một bên nhìn chằm chằm bầu trời đêm bên ngoài phát ngốc.


Thiên Nguyệt nhanh chóng thoa thuốc, mặc đồ lại. Dịch đến bên cạnh Diêm Tố, duỗi tay ôm bờ vai của Diêm Tố, vốn không phải tư thế ái muội gì.


Diêm Tố lại hướng nhích lại gần ngực Thiên Nguyệt, tìm một tư thế an toàn.


"Ngươi đang sợ hãi?" Thiên Nguyệt dời tay đến bên hông Diêm Tố, ôm hắn vào trong ngực mình để hắn dựa thoải mái một chút.


"Không... Không có." Diêm Tố ngồi ngay ngắn.


"Lúc ngươi khẩn trương sợ hãi nói dối đều sẽ nói lắp, còn nói không có?"


Diêm Tố nhấp môi không nói.


"Lại đây đi, miễn cưỡng cho ngươi mượn dựa một chút." Thiên Nguyệt giang hai tay.


Diêm Tố nhìn Thiên Nguyệt vài cái, mới thật cẩn thận dựa qua.


"Cô cô cũng không biết thế nào." Thiên Nguyệt nhìn màn đêm bên ngoài, thần sắc cũng hơi hơi ngưng trọng lên.


"Tổ tông lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện gì." Diêm Tố không chút suy nghĩ đã bắt đầu vuốt mông ngựa.


Thiên Nguyệt bật cười, chuyển đề tài: "Ngươi chết như thế nào?"


Diêm Tố lắc đầu: "Không biết, quên mất rồi."


Thiên Nguyệt trầm mặc một lát lát, vỗ nhẹ cánh tay Diêm Tố: "Ngủ đi."


Đôi tay Diêm Tố vòng lấy eo Thiên Nguyệt, mặt dán ngực hắn, cuộn tròn ở bên người hắn ngủ mất rồi.


Thiên Nguyệt thấy Diêm Tố ngủ say, mới có chút thấp thỏm hôn một cái ở giữa mày Diêm Tố, sau đó nhanh chóng tách ra, tim đập như nổi trống.


Hắn có lẽ...


Thật sự thích nam nhân.


____


Lúc Diêm Tố thức dậy, trên người là áo khoác của Thiên Nguyệt, mà Thiên Nguyệt bên người hắn đã không thấy bóng dáng.


"Thiên Nguyệt..."


Gọi vài tiếng cũng không có lời đáp lại, Diêm Tố cầm áo khoác đứng lên, nhanh chóng quét xung quanh một lần.


Cũng không nhìn thấy người, lập tức chạy chậm về phía dòng suối bên kia.


"Thiên..." Giọng của Diêm Tố đột nhiên ngừng lại.


Bên dòng suối có bóng người đang ngồi xổm, máu tươi đầy đất, hắn rũ đầu, dao nhỏ trên tay đang nhanh chóng xẻo thịt trên cánh tay xuống.


"Ngươi đang làm gì!" Diêm Tố tiến lên, đoạt lấy dao nhỏ trên tay hắn.


Thiên Nguyệt không ngờ Diêm Tố thức nhanh như vậy, có chút hoảng loạn muốn che y phục lại.


Diêm Tố lại đè Thiên Nguyệt lại, không màng những máu tươi đó, nhìn miệng vết thương của Thiên Nguyệt.


Khuôn mặt nhỏ của Diêm Tố nháy mắt trắng bệch, rõ ràng rất muốn buông Thiên Nguyệt ra, lại run rẩy cánh tay không buông ra được: "Sao... Tại sao lại như vậy? Ngươi... Ta... Sao ngươi không nói cho ta biết?"


Khó trách hắn không cho mình thoa thuốc...


Thiên Nguyệt cũng từ bỏ che dấu, lấy lại dao nhỏ: "Cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi khóc cái gì."


"Sao lại không phải chuyện lớn!" Diêm Tố bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Ngươi như vậy sẽ chết!"


Thiên Nguyệt sửng sốt: "Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"


"Nói nhảm, ta... ta đương nhiên là đang lo lắng cho ngươi." Hai mắt Diêm Tố đẫm lệ nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt, dáng vẻ như bị khi dễ rất thảm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi