[QUYỂN 3] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Chúc Băng dừng chân, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Hình như cô đoán đúng rồi.

Ánh mắt Túc Bạch rơi trên người Nam Nhiễm.

Đôi đồng tử màu xám tro cuồn cuộn cảm xúc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm bình thường.

Hắn không nói một lời chỉ im lặng nhìn Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm bị hắn đột nhiên xuất hiện cầm lấy tay, không kịp phản ứng. Tay phải chỉnh chỉnh mái tóc của mình, hai mắt dưới dải lụa trắng lờ mờ thấy được bóng người ở đối diện.

Giọng nói có chút tùy ý: "Này, có phải nên buông tay ra rồi không?"

Túc Bạch không trả lời, chỉ là ánh mắt đang đặt trên hai mắt của Nam Nhiễm chuyển dời lên vết thương bên má phải của cô, sau đó rũ mắt nhìn cánh tay phải của Nam Nhiễm. Cách nói chuyện này, hơi thở quen thuộc này, hương thơm nhàn nhạt trên người này....


Là nàng, chắc chắn không sai!

Chỉ là...

Môi mỏng chậm rãi mở: "Ai làm đôi mắt của nàng thành thế này?" Cẩn thận nghe, sẽ phát hiện ngữ khí của hắn đã nhu hòa hơn ngày thường rất nhiều.

Nam Nhiễm nghe giọng nói của Túc Bạch, cả người căng cứng.

Thanh âm này, hơi thở này, quen thuộc đến mức khó tả.

Cô giơ tay, sờ lên ngực hắn. Đương nhiên, sờ soạng quần áo hắn cả ngày cũng không phát hiện ra cái gì. Cuối cùng đến khi sờ tới tay của Túc Bạch.

Lạnh băng!

Dạ minh châu?

Môi mỏng khẽ cong.

Cánh tay kéo nhẹ dải lụa đang che mắt mình xuống.

Ánh sáng từ ngọn lửa sau lưng Túc Bạch khiến hai mắt của Nam Nhiễm đau nhói.

Cô vừa mở mắt đã phải nhắm lại.

Bất quá lần này, hai mày cô hơi nhíu lại, sau đó không từ bỏ tiếp tục mở mắt ra.

Nam Nhiễm nhìm chằm chằm Túc Bạch hơn nửa ngày...


Sao... sao lại không phát sáng?

Nhận sai rồi? Không phải dạ minh châu?

Nhìn kỹ nửa ngày, cả người hắn thật sự không hề phát sáng.

Nam Nhiễm bĩu môi.

Không phải dạ minh châu!

Sau đó, cô lại buộc dải lụa trắng lên mắt mình.

Nhưng... hơi thở của hắn thật sự quá quen thuộc.

Nam Nhiễm nhịn không được, giơ bàn tay nhỏ trắng trẻo của mình lên, sờ sờ vài cái lên tay Túc Bạch.

Túc Bạch nắm chặt hai bàn tay của Nam Nhiễm.

Vừa rồi nhìn động tác kia của Nam Nhiễm, rõ ràng hai mắt vẫn có thể thấy được.

Túc Bạch kéo người đối diện lại gần, yết hầu di chuyển lên xuống.

"Nhận ra rồi?"

Nam Nhiễm không chút để ý mở miệng: "Anh là ai?"

Cô vừa nói như thế, cả người của người đàn ông đều căng cứng, trầm mặc chớp mắt một cái mở miệng: "Túc Bạch."

Nam Nhiễm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó rút tay về.


Kết quả, mới cử động một chút đã bị nắm lại.

Chỉ nghe, Túc Bạch nhàn nhạt nói: "Mới vừa thay đổi một địa phương khác, Yêu Vương đã tính toán trở mặt không nhận?"

Ngữ điệu lúc tức giận vô cùng quen thuộc này, cách xư hô Yêu Vương này...

Nếu nói trước đó cô chỉ nghĩ người trước mặt trùng tên trùng họ với Túc Bạch thì hiện tại Nam Nhiễm có thể khẳng định Túc Bạch cùng cô đi tới thế giới này. Nhưng sao hắn lại không phát sáng? Hơn nữa, cô nhớ dạ minh châu đã chết rồi mà!

Nam Nhiễm chép chép miệng: "Anh được hắn phái tới?" Có phải thứ này được dạ minh châu phái tới để thử cô không? Nếu cô đi với thứ này, dạ minh châu sẽ xoay người mượn cớ đè cô xuống?

Não của Nam Nhiễm lập tức hoạt động, suy nghĩ ra hàng loạt viễn cảnh khác nhau.

Tiểu Hắc Long không ngờ Túc Bạch đại nhân có thể sống lại rồi đi tới thế giới này. Càng không ngờ, ký chủ lại có thể nghi ngờ dạ minh châu đại nhân đang lừa cô.
Hình như ký chủ không nhận ra người này là Túc Bạch đại nhân.

Hệ thống dần dần nảy ra một suy nghĩ mới.

Trong tình huống bình thường, mọi người đều sẽ dựa vào khuôn mặt để phân biệt người khác nhưng ký chủ không phải người bình thường. Rất có thể cô dựa vào việc người nào có thể phát sáng thì nhận định người đó chính là dạ minh châu.

Đến nỗi diện mạo gì gì đó, cô hoàn toàn không thèm để ý.

Cho nên hiện tại ký chủ mới không nhận ra?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi