[QUYỂN 3 HỆ LIỆT SỞ SỞ] - TIỂU BẢO BÌNH THIÊN HẠ

Hai người nắm tay rời đi, còn chưa ra khỏi viện lạc, Tiểu Bảo liền nghe được tiếng quần áo loạt xoạt, có người!

Y vội kéo Thiêm Hạ nằm úp xuống, Thiêm Hạ vẫn còn lơ mơ, cú trời giáng mới nãy thực sự khiến hắn ngớ luôn rồi, sau khi bị kéo sấp xuống mới tỉnh táo lại một chút, cũng phát hiện ra có một nhóm người khác tới viện lạc này.

Hai người núp trong lùm cây ở một góc tối, vô cùng kín đáo. Vừa núp vào, đã thấy người tới là một vài đại hán cao lớn, nhìn kỹ, hóa ra đều mặc trang phục bộ khoái.

Quan phủ cũng phái người đi bắt bắt dâm tặc kia.

Hai người quay sang nhìn nhau, sự tình đã ầm ỹ lớn đến như vậy.

Mấy người bộ khoái chia nhau ra vây quanh phòng ngủ của đôi nam nữ, liền đó đốt đuốc, rút đao khỏi vỏ, sau cùng nhao nhao quát lớn: “Dâm tặc to gan! Còn không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!”

Cùng lúc đó, bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân huyên náo, xem ra lần này xuất động rất nhiều nhân thủ.

Thiêm Hạ bây giờ đã khôn ra một chút, khe khẽ hỏi Tiểu Bảo: “Có phải bọn họ cũng hiểu nhầm… người bên trong là dâm tặc?”

Tiểu Bảo khẽ gật đầu, y mơ hồ cảm thấy sự việc có phần kỳ quái.

“Nhưng người kia không phải dâm tặc a, bọn họ hàm oan người tốt!”

Tiểu Bảo nhìn thiếu niên giờ lại bắt đầu lo lắng không yên, đột nhiên nở nụ cười xấu xa nói: “Ngươi giờ đã biết hắn không phải là hái hoa tặc cưỡng bức con gái nhà lành?”

Thiêm Hạ nghe thấy vậy, khuôn mặt vừa mới phai hồng sắc đã lại bắt đầu nóng phừng.

Trong khi hai người còn đang thì thầm to nhỏ, đại hán mặt đầy râu trong phòng đột nhiên phá cửa sổ lao ra ngoài, trên người chỉ khoác qua loa một chiếc áo ngoài, lập tức lao vào nhóm bộ khoái canh giữ ngoài phòng quần ẩu.

Đại hán mặt đầy râu hóa ra võ công cũng không nát lắm, nhưng chung quy lực đơn thế nhược, xem ra chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.

Lúc này, các hộ gia đình vốn đang ngủ say trong con hẻm Trường Xuân đã sớm tỉnh giấc, một vài người gan to mật lớn cũng đã mở cửa sổ nhìn xem bên ngoài, nhưng thấy cảnh bộ khoái bắt người, lại lập tức đóng chặt cửa sổ.

Hai người núp trong bụi cây mơ hồ nghe được mấy bộ khoái chạy tới hỗ trợ nhỏ giọng nghị luận: “Dâm tặc kia, quả là to gan, ngay cả quả phụ tẩu tử của Hoàng bổ đầu cũng dám giở trò…”

“Nháo thế này, thanh danh trinh phụ của Tôn thị kia tan thành mây khói rồi còn gì…”

“Ai, lúc trước người nhà họ Hoàng vì thanh danh không cho phép nàng tái giá, Tôn thị kia tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, sao có thể chịu được, nay chuyện thành ra thế này, nhà họ Hoàng giờ chỉ sợ lại ước gì nàng sớm gả ra ngoài cho rồi!”

“Nghe nói Hoàng bổ đầu đối với Tôn thị cũng có ý tứ, chi bằng thu vào phòng mình…”

“Nhưng mà này, cứ như hắn biết được ngày hôm nay dâm tặc sẽ giở trò với quả tẩu của hắn…”

“Cũng không nghe nói hái hoa tặc này từng dâm nhục khuê nữ nhà ai a!”

“Này, mấy người các ngươi cẩn thận họa từ miệng mà ra!”

Nghe được mấy lời bàn ra tán vào này, Tiểu Bảo đã sớm hiểu được tám chín phần sự việc.

Tôn thị bởi vì áp lực từ nhà chồng không thể tái giá, chỉ có thể vụng trộm với tình nhân, em chồng nàng là Hoàng bổ đầu vẫn luôn có ý với nàng, nhưng e rằng nàng không thèm để mắt tới, bởi thế mục đầu liền vu cho đại hán mặt đầy râu là hái hoa đạo tặc.

Chiêu này thật độc, phụ nhân nếu biện hộ cho người kia, nói rằng hắn không phải hái hoa tặc, như vậy chính mình sẽ trở thành dâm phụ thông dâm; nếu thừa nhận tình nhân là hái hoa tặc, mình bị ép buộc, danh tiết vẫn bị tổn hại, vậy Hoàng đầu mục có cơ đục nước béo cò rồi.

Bất quá, Thiêm Hạ ở bên cạnh thì không thông minh như thế, hắn vốn không quá hiểu nhân tình thế thái, đến giờ vẫn cứ u u mê mê.

Nhìn thấy đại hán mặt đầy râu sắp không còn chống đỡ nổi, Thiêm Hạ trong lòng có phần mâu thuẫn, theo lý mà nói, đầu mục coi như là bạch đạo, cha từng nói không nên nhúng tay vào chuyện của quan phủ, thế nhưng rõ ràng các đầu mục này hàm oan người tốt a. Người nọ đâu tính là hái hoa tặc.

Bất quá, hắn và phụ nhân kia lại làm ra chuyện này, vì sao phải lén lén lút lút, thực sự có ý thì có thể cưới người ta mà!

Có nên giúp hắn một tay không?

Thiêm Hạ cắn răng, dù không hiểu rõ, nhưng thầm nghĩ làm đại hiệp chính là để diệt trừ những chuyện bất bình, việc này nhất định phải quản!

Ngay lúc hắn định xông ra ngoài, lại nghe được thanh âm nữ tử yêu kiều vang lên, dẫn theo nức nở nhưng vô cùng kiên định ——

“Các ngươi dừng tay lại! Tiểu thúc, người này không phải hái hoa tặc, thiếp thân với hắn là ngươi tình ta nguyện, cũng không phải bị hắn cưỡng bức!”

Ra là quả phụ Tôn thị kia bước ra ngoài bảo hộ cho tình nhân.

Đại hán mặt râu kêu to: “Tiểu Thúy, nàng thật hồ đồ!”

Thiêm Hạ trong lòng thả lỏng, tốt rồi, nữ tử kia tự mình ra ngoài làm sáng tỏ. Chiếu theo suy nghĩ của hắn, chuyện này dễ giải quyết thôi, nữ tử vốn là quả phụ, cùng đại hán kia ngươi tình ta nguyện, chỉ cần thành thân, thế là cả làng đều vui.

Nữ tử từ trong phòng đi ra, dung mạo thanh tú mỹ lệ, quần áo cũng không chỉnh tề, tóc vẫn còn buông xõa, bước đi loạng choạng, muốn nhào lên trước ngăn cản bổ đầu bắt người.

Thế nhưng đại hán mặt râu kia kêu to một tiếng, vừa mới hơi phân tâm đã bị bộ khoái bắt được, lưỡi đao sắc lẻm kề sát cổ.

Một bộ đầu khuôn mặt anh tuấn nhưng âm trầm liếc mắt ra hiệu, mấy bộ khoái khác lập tức ngăn nữ tử, bịt mồm nàng lại.

“Dâm tặc, ngươi làm trò, mê hoặc tẩu tẩu ta, nói, có phải ngươi ép buộc nàng?” Bổ đầu anh tuấn kia gằn giọng hỏi.

Đại hán mặt râu căm phẫn cười lớn, rồi lại thê lương nói: “Phải, là ta dâm nhục nàng, từ đầu đến cuối đều là ta ép buộc nàng”. Nói xong lại nhìn về phía phụ nhân, ánh mắt ngập tràn tình ý dịu dàng.

Phụ nhân đã rơi lệ ướt nhòe khuôn mặt, nhưng không nói được tiếng nào.

Thiêm Hạ chứng kiến cảnh ấy con mắt cay cay, nghĩ thầm, hai người này thật giống đôi tình nhân trong hí kịch! Những quan sai này vì sao lại không cho phụ nhân nói? Đại hán kia vì sao lại nhận tội mình không làm?

Bất quá mặc dù hắn không hiểu hết, nhưng hắn xác nhận những bộ khoái này không phải người tốt.

Nói gì đi nữa hắn cũng muốn người hữu tình được ở bên nhau.

Mặc dù gia giáo nghiêm khắc, nhưng mấy lần xem hí kịch, Thiêm Hạ vẫn luôn thầm thương cảm cho xà yêu Bạch nương tử [1], căm ghét Pháp Hải, chỉ có điều chưa bao giờ dám nói ra.

Tiểu Bảo trong lòng cũng thầm thở dài, để bản thiếu gia thấy cảnh này, cho dù ta không cứu thì kiểu gì tiểu hai lúa cũng đòi cứu, ai, cái việc dớ dẩn này nhất định là phải quản rồi.

Y nói nhỏ vào tai Thiêm Hạ: “Chúng ta cứu bọn họ, đợi lát nữa ngươi cứu phụ nhân kia”

“Không, Tiểu Bảo ngươi cứu nữ tử ấy, ta đi cứu người nam, ngươi ra ngoài trước chờ ta”. Tiểu Bảo võ công không tốt, những bổ đầu này sẽ không để yên cho y.

Tiểu Bảo hơi nhếch môi cười, bên má phải hiện ra lúm đồng tiền, vốn không định giấu tiểu đầu gỗ này, thế nhưng nếu tự mình xuất thủ nhất định sẽ làm hắn hoảng sợ, phải từ từ vậy.

Y nhìn Thiêm Hạ vẻ mặt lo lắng con mắt lại trông mong, trong lòng có cảm giác dịu dàng khó nói nên lời, không hiểu sao vô duyên vô cớ vươn tay, nhéo một bên má trắng trắng mịn mịn của thiếu niên.

Vừa chạm vào, lập tức cảm giác, thật thích.

Thiêm Hạ bị y nhéo, liền đờ người.

Đúng lúc đó, đột nhiên, đuốc trong viện lạc đều phụt tắt, xung quanh rơi vào bóng đêm dày đặc.

Đám bộ khoái nháo nhác, tiếng người hỗn loạn.

Tiểu Bảo lợi dụng bóng tối, thi triển thân pháp linh hoạt, xuyên qua đám bộ khoái, thần không biết quỷ không hay cứu phụ nhân ra, kẹp dưới cánh tay. Lại xuất chỉ như gió, điểm huyệt đạo tất cả đám bộ khoái, cho bọn chúng đứng như trời trồng tại chỗ, ngược lại trong bóng tối cũng không ai biết bọn họ đã bị điểm huyệt.

Thiêm Hạ cũng lập tức rút kiếm vọt tới chỗ đại hán, các bổ đầu phản ứng cũng coi như lanh lẹ, giương kiếm cản hắn lại.

Thiêm Hạ lần đầu tiên trong đời tác chiến đối địch, tâm tình vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, khi đánh nhau với đại ca và tiểu muội trong nhà, từ trước tới giờ hắn chỉ có chân ăn đòn, các thiết vệ thì đều nhường hắn, ngày hôm nay là chân chính đao thật kiếm thật cứu người a!

Bất quá dựa vào võ công của hắn, mặc dù có thể đối phó với mấy bổ đầu này, nhưng muốn cứu người đương nhiên không dễ dàng, thế nhưng khoảnh khắc ấy như có thần phật trợ giúp, mấy bổ đầu chỉ ra mấy chiêu ngớ ngẩn lặp đi lặp lại, kiếm Thiêm Hạ đâm tới đâu, bọn họ liền nghênh tới đó, không mấy người chống đỡ được, trên mặt đất la liệt một đống bộ khoái, chỉ có điều đều là đâm trúng huyệt đạo, trên da vài ba vết thương nhẹ.

Thiêm Hạ ngơ ngác nhìn thành quả chiến đấu của mình trên mặt đất, chẳng lẽ võ công phụ thân lợi hại như vậy sao?

Ở Tề gia hắn đội sổ, nhưng ra ngoài lại có thể triển lộ thần khí ghê hồn như vậy.

Hắn nhịn không được toét miệng cười.

Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt hắn, trong lòng cũng rất thỏa mãn, mới nãy phí mấy viên bùn đất điểm huyệt đạo đám bộ khoái cũng coi như không vô ích! Dỗ tiểu hai lúa vui vẻ đến vậy!

Bất quá, y biết cứu người gây thương tích cho bộ khoái đối với đôi nam nữ này sẽ không phải chuyện nhỏ, cần phải xử lý ổn thỏa.

Đại hắn mặt đầy râu quá bất ngờ trước thay đổi chóng vánh, lúc này mới phục hồi phản ứng, vừa định bái lạy ân nhân, Tiểu Bảo liền nhét phụ nhân vào ngực hắn.

Nữ tử nức nở thút thít, đại hán ôn nhu dỗ dành.

Thiêm Hạ đột nhiên nhớ tới mới nãy mình còn nhìn trộm hai người làm chuyện đó, trên mặt lại sôi sùng sục.

Tiểu Bảo lên tiếng giục, hắn mới hồi tỉnh, hai người cùng đại hán ôm theo nữ tử nhanh chóng rời khỏi viện lạc, chạy băng băng như bay.

Làm chuyện tốt không lưu lại danh tính, tiễn Phật tiễn tận trời [2].

Hai người đưa đại hán và nữ tử tới tận cổng thành mới dừng lại.

Tiểu Bảo nhìn đại hán này võ công không tồi, lại thấy đống râu với hai tay đều được chăm lo tử tế, thầm nghĩ chỉ sợ cũng không phải hạng ất ơ, nói không chừng còn là trong giới hắc đạo!

Đại hán mặt râu và quả phụ kia nhất tề quỳ xuống bái tạ.

Đại hán mặt râu vừa định giải thích gì đó, Thiêm Hạ liền nói trước: “Hai người chúng ta chỉ là thấy chuyện bất bình, mặc dù ngươi không phải dâm tặc, nhưng ban đêm lẻn vào phòng ngủ nữ tử, chung quy vẫn không phải chuyện tốt, sau hôm nay, nhất định phải thành thân với nữ tử này, đại trượng phu hành sự phải quang minh chính đại”

Nghe được mấy lời này Tiểu Bảo vừa ngạc nhiên vừa thấy rất thú vị, thầm nghĩ tiểu hai lúa quả là có thiên phú làm đại hiệp quá đi!

Đại hán liên tục gật đầu nói phải, nữ tử lại mắc cỡ cúi gằm.

Tiểu Bảo thấy hai người vội vàng bỏ chạy, chẳng mang theo lấy một xu, huống hồ sau này còn phải trốn trốn tránh tránh một đoạn thời gian, liền kín đáo đưa ngân phiếu cho nữ tử.

Cũng không chờ hai người kia đáp tạ, liền cùng Thiêm Hạ nhanh chóng rời đi.

Trên đời này quả không có gì thoát được mồm mép thiên hạ, buổi trưa ngày hôm sau, ngay cả Tiểu Bảo và Thiêm Hạ ở tại một nhà trọ nhỏ, những khách nhân ở đây cũng đang hăng say nghị luận về chuyện xảy ra đêm hôm qua ở con hẻm Trường Xuân.

Dù sao ngày nay thế đạo yên ổn, Chu châu gần mười năm chưa từng xảy ra chuyện lớn gì.

Thiêm Hạ và Tiểu Bảo trở về quán trọ, ngủ bù một giấc, lúc này mới thức dậy, Thiêm Hạ vì tránh ánh mắt soi mói, đội mũ sa, cùng Tiểu Bảo ngồi ở trong góc nghe mọi người bàn tán.

“Có người nói hái hoa đạo tặc kia võ công rất cao, Hoàng bổ đầu với hơn mười bộ khoái đều bị đánh cho chỏng vó!”

“Lão huynh ngươi tin tức không linh thông gì cả, anh em đồng hao với anh vợ ta làm trong nha môn, hái hoa tặc cái quái gì chứ, căn bản là nhân tình của quả phụ Tôn thị”. Người nói giả bộ thần bí, thanh âm hạ thấp, khiến cho người bên cạnh phải nghển cổ qua nghe. “Nghe nói chính là nhị đương gia trên núi Thanh Phong”

“A! Trên núi Thanh Phong đều là hảo hán đấy!”

“Không chỉ có vậy, hơn mười bộ khoái, không một ai kịp nhìn thấy người kia sử loại công phu gì, tất cả đều ngã lăn quay, nhưng không có lấy một người mất mạng! Thật sự là hảo hán!”

“Lợi hại a! Kỳ thực nhà họ Hoàng cũng không ra gì, nàng dâu mới hai mươi tuổi, có phải trẻ nhít gì đâu, bắt người ta cả đời thủ tiết, thất đức!”

Thiêm Hạ nghe xong đoạn nói chuyện, vô cùng đắc ý, lại có chút uể oải không biết nói thế nào.

Đắc ý là vì tất cả mọi người đều khen đánh bộ khoái là hảo hán, võ công cao cường, mà tối hôm qua đánh bộ khoái còn không phải là hắn Tề nhị công tử Tề Thiêm Hạ sao, bởi vậy tâm trạng có chút hả hê.

Nhưng nghĩ lại, người khác đâu biết hảo hán kia là hắn, còn tưởng rằng đó là đại hán mặt râu. Mặc dù làm đại hiệp không lưu lại danh tính, nhưng vốn định bắt tên tội phạm trong lệnh truy nã, tiền thưởng có thể không cần, nhưng có thể gây dựng một cái hiệp danh, cha nương, đại ca, tiểu muội sẽ nhìn tới hắn một lần, bây giờ thì hết rồi.

Cách tấm vải che mặt, Tiểu Bảo vẫn có thể nhìn thấy thiếu niên đang dẩu môi, trong lòng bật cười.

Y nhỏ giọng nói: “Tề đại hiệp, bản lĩnh cao cường, Sở mỗ này thực bội phục!”

Thiêm Hạ nghe vậy, liền lập tức vui vẻ, không có hiệp danh thì sao, mình đã làm được một việc tốt, còn kết giao được một bằng hữu thông minh, rất đáng để vui mừng.

Hắn người này tâm tình vốn đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh chẳng kém, chẳng bao lâu sau đã hào hứng nói: “Tiểu Bảo, trưa nay chúng ta ăn gì?”

Tiểu Bảo tay chống cằm, nghiêng đầu liếc y, thực là con heo con, chỉ biết có ăn.

Mấy ngày tiếp theo, hai người ở lại Chu châu ăn chơi tơi bời, bất quá bọn họ đều còn tâm tính thiếu niên, cái gì làm được đều đã làm, chơi mãi cũng hơi chán, nghĩ muốn đi chỗ khác.

Tiểu Bảo vốn là tới Hồ Quảng [3] để tìm người trong mộng, bây giờ bên người có thêm một cái đầu gỗ, trái lại rất thú vị, nhất thời cũng không muốn phải chia tay Thiêm Hạ.

Buổi tối lúc đang ăn, y liền hỏi: “Tiểu Hạ, tiếp theo đi đâu hành hiệp a?”

Thiêm Hạ ngậm một mồm đầy cơm, lẩm bẩm: “Còn chưa biết”

Mấy ngày nay từ sáng tới tối hai người đều ở cạnh nhau, cảm tình càng thêm gắn bó, hai bên đều rất thân thiết.

Tiểu Bảo ném một viên lạc vào miệng, chớp chớp mắt nói: “Nếu không chúng ta cứ đi du ngoạn khắp nơi, ngươi cũng nên mở mang tri thức”

“Hảo”. Thiêm Hạ gật đầu.

Hắn càng ngày càng yêu mến người bằng hữu mới quen Tiểu Bảo này, mặc dù Tiểu Bảo không giỏi võ, nhưng kiến thức rộng rãi, ăn nhiều món, đi nhiều nơi, vừa tài giỏi vừa lợi hại, còn đối rất tốt với hắn.

Quan trọng nhất là, Tiểu Bảo chung chí hướng với mình, đều muốn cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa.

Vì thế, ngày hôm sau hai người rời Chu châu, đi về hướng đông, trước tới hồ Phàn Dương [4].

Dọc đường, gặp cảnh đẹp thì dừng lại thăm thú, đi mệt thì tìm lữ điếm trọ lại, đói bụng càng đầy rẫy lựa chọn ăn uống, đây tuyệt đối là những tháng ngày tuổi mười bảy tươi đẹp nhất của Thiêm Hạ.

Không ai thúc giục hắn luyện công, không ai quát gọi hắn rời giường, không ai chê cười hắn võ công không tiến bộ, càng không ai coi thường hắn.

Bất quá, vui chơi không quên nhiệm vụ, Thiêm Hạ rất kiên trì muốn dạy Tiểu Bảo võ công, Tiểu Bảo cũng không từ chối, hai người liền tìm một chỗ vắng vẻ để luyện công.

Kỳ thực Thiêm Hạ cũng không biết phải dạy thế nào, chỉ có thể chiếu theo phương pháp Tề Gia Nghĩa dạy hắn để dạy cho Tiểu Bảo.

Trước tiên hắn bảo Tiểu Bảo ngồi xuống, Tiểu Bảo rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống đất, muốn xem xem đầu gỗ này dạy mình thế nào.

Sau khi Tiểu Bảo ngồi xuống, Thiêm Hạ chỉnh lại áo ngoài, trịnh trọng ngồi xuống, trầm ngâm một lúc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Võ công bản môn bác đại tinh thâm, cần phải trau dồi theo tuần tự, khổ công rèn luyện, thiên phú cao hai mươi năm có thể thành tài. Học võ công không phải để lấy mạnh hiếp yếu, phải thận trọng lời nói việc làm, lấy chiêu kỹ nông cạn hành hiệp trượng nghĩa, tạo phúc cho bách tính. Nhớ kỹ!”

Nói xong ông cụ non Thiêm Hạ liền thở phào nhẹ nhõm, lấy tay nhẹ nhàng quệt đi mồ hôi trên trán.

“Tiểu Bảo ngươi nhớ chưa?”

Tiểu Bảo ngồi nghe đã sớm ngáo mặt, đây nhất định không phải tự hai lúa này nói được, e là nhại theo lão tử hắn đi?

Y trong lòng thầm nói, học võ công bản môn có lắm lời vậy sao? Năm đó Sở Lam dạy ta không nói thế a, chỉ kêu ta đừng có làm mất mặt hắn!

Hơn nữa chiếu theo tình hình hiện tại, lẽ nào muốn ta làm đồ nhi của tiểu hai lúa sao? Trên lý thuyết, Sở Lam là sư đệ của Tề Gia Nghĩa, vậy tiểu hai lúa phải gọi ta một tiếng sư huynh mới phải đạo nga!

“Này, ta không bái sư đâu!” Tiểu Bảo bĩu môi.

Thiêm Hạ vội nói: “Không cần, cha ta nói, chỉ cần là nhân sĩ chính phái nguyện ý hành hiệp theo chính đạo, đều có thể học võ công bản môn! Không cần phải bái sư, Tề gia chúng ta cũng không phải một bang phái nào”

Thật không vậy trời? Tiểu Bảo kinh ngạc. Thiên hạ này, có ai là không chăm chăm giữ tuyệt kỹ của mình, bái sư cũng phải suy xét chán chê kiêng cữ đủ điều, ở đâu có chuyện khỏi cần bái sư nhập phái tùy tiện như thế.

Tề Gia Nghĩa này! Mặc dù hại mình sinh ra làm đứa trẻ không cha không mẹ, thế nhưng Tiểu Bảo nhịn không được cũng có phần nhìn hắn bằng con mắt khác.

Thiêm Hạ thấy Tiểu Bảo không có ý kiến gì khác, liền bắt đầu dạy y đọc thuộc khẩu quyết nội công, đây là thành quả những năm tháng thơ ấu nhai đi nhai lại không biết bao lần, thuộc làu làu như cháo chảy, hắn có thể quên tên mình là gì cũng không thể quên khẩu quyết này.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, mới đọc thuộc xong khẩu quyết.

“Tiến hành tuần tự, chúng ta được đoạn nào hay đoạn đấy”. Thiêm Hạ liền giục Tiểu Bảo đọc thuộc khẩu quyết đoạn thứ nhất.

Tiểu Bảo hỏi: “Thuộc hết rồi làm gì hỉ?”

“Thuộc hết thì bắt đầu tập luyện a”

“Ta không hiểu thì làm sao, ngươi không giảng lại một chút cho ta a”

“Đọc sách nghìn lần, khắc tự thấu hiểu”

Khẳng định lại là Tề Gia Nghĩa nói!

Tiểu Bảo thầm than, trách không được đầu gỗ võ công nát vậy, vốn não đã hơi giống hạt nho, lại không ai giảng khẩu quyết cho hắn, có thể luyện thành như vậy thực ra cũng không tồi a!

Tiểu Bảo giả vờ học thuộc khẩu quyết, đương nhiên không lập tức thuộc ngay, còn không ngừng hỏi chỗ này chỗ kia, hỏi tới khi Thiêm Hạ cứng lưỡi, mặt đỏ tai đỏ.

“Này, này… Ta cũng không rõ lắm a…” Thiêm Hạ vò đầu bứt tai, hận không thể kiếm một cái lỗ chui ngay vào.

Tiểu Bảo thực sự rất thông minh, mình lăn tăn suốt hai năm mới hiểu ra vấn đề, y chỉ nửa ngày đã hiểu được, còn thông minh hơn đại ca gấp chục lần trăm lần a! Nhất định phải mang về cho cha xem.

Sau một thời gian, chắc chắn Tiểu Bảo sẽ là đệ nhất nhân của võ công bản môn.

“Tiểu Bảo, ngươi để ta nghĩ thêm chút nữa, ngươi đừng vội, ngươi cũng nghĩ đi, ngươi thông minh hơn ta”

Tiểu Bảo ngây người nhìn thiếu niên vẫn còn xấu hổ nghiêm túc suy nghĩ, còn thành thành thực thực nhắc lại một lần “không rõ”. Mặc dù bị hỏi tới mức có phần quẫn bách, nhưng không hề cáu giận.

Có nên nói cho hắn biết không, kỳ thực cái gì mình cũng hiểu, còn có thể làm sư phụ hắn, dạy hắn võ công ấy chứ!

Ngộ nhỡ sau này hắn biết võ công mình hơn hắn không biết bao nhiêu lần, liệu hắn có tức giận hay không?

Tiểu Bảo lần đầu tiên lo sợ, nhưng vẫn nói: “Tiểu Hạ, ta hiểu vấn đề lúc nãy có ý tứ gì rồi nga…” Y bắt đầu giải thích tỉ mỉ cho Thiêm Hạ.

Cứ như vậy, một lúc lâu sau, Tiểu Bảo đã giải thích tất cả yếu lĩnh võ công bấy lâu nay Thiêm Hạ vẫn mơ mơ màng màng. Không chỉ giải thích bằng lời, còn động thủ cùng hắn thực hành.

Thiêm Hạ lần đầu tiên cảm thấy mình cũng không đến nỗi khó đào tạo, lúc trước phụ thân, đại ca nói thế nào hắn cũng không hiểu, nhưng Tiểu Bảo vừa nói liền hiểu ngay.

Hơn nữa còn là lần đầu tiên thực sự cảm thấy học võ công không phải nỗi thống khổ trên đời.

Hai người nghiên cứu suốt mấy canh giờ, mãi đến khi Thiêm Hạ bụng đói kêu ùng ục mới ngừng.

Tiểu Bảo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ mình lại kiên nhẫn đến vậy, giải thích từng chút từng chút một cho đầu gỗ, thấy hắn mỗi lần hiểu thêm được một ít, trong lòng vậy mà cũng vui vẻ với hắn.

“Này, còn không cảm ơn ta”. Tiểu Bảo nằm bẹp trên mặt đất.

Thiêm Hạ lại gần, cũng nằm xuống: “Tiểu Bảo, ta rất vui. Ngươi thật tốt”

Tiểu Bảo nghiêng đầu qua nhìn hắn, khuôn mặt thiếu niên mềm mềm mịn mịn, nhìn gần còn phát hiện trên da có một lớp lông tơ cực mờ, thực sự rất rất đẹp.

“Dậy, đi ăn cơm thôi, bụng ngươi cũng réo ầm ỹ rồi!” Thanh âm cực kỳ dịu dàng.

Thiêm Hạ lập tức ngồi dậy: “Được được! Đi thôi!” Liền chìa tay kéo y dậy.

Hai người tay trong tay tìm quán ăn cơm.

“Ngươi biết bơi không?”

“Không”

“Lần sau dạy ngươi”

“Được! Ta dạy ngươi võ công, ngươi dạy ta bơi nga!”

Thiêm Hạ được Tiểu Bảo nắm tay, trong lòng thực êm ái, hắn cảm thấy nếu có thể luôn cùng Tiểu Bảo một chỗ như thế này thì tốt biết bao.

“Tiểu Bảo, vốn ban đầu ngươi rời nhà định làm cái gì a?”

“Đương nhiên là cưới vợ!” Tiểu Bảo buột miệng nói ra.

“Nga”. Đúng thôi, Tiểu Bảo đã hai mươi tuổi, hẳn là phải thành thân rồi.

Thiêm Hạ đột nhiên nảy ra một ý, nếu hắn muốn cùng Tiểu Bảo một chỗ ——

“Nếu không, ngươi, ngươi lấy tiểu muội ta đi!” Thiêm Hạ đối với ý tưởng này cực kỳ đắc ý, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

Tiểu Bảo xụ mặt, hứ! Lấy nữ nhi của Tề Gia Nghĩa á?

Y chun mũi, bĩu môi: “Tiểu muội ngươi?”

Thiêm Hạ gật đầu.

“Có đẹp như ngươi không?”

Thiêm Hạ nghiêng đầu: “Tiểu muội ta giống mẫu thân, rất xinh đẹp, có rất nhiều con nhà thế gia đều tới cửa cầu thân”

Quả nhiên không đẹp bằng đầu gỗ.

“Vậy so với ngươi… có thông minh hơn ngươi không?”

“Nàng lợi hại hơn ta, võ công cũng rất giỏi”. Thiêm Hạ nói cường điệu.

Quả nhiên không ngố như đầu gỗ.

Hứ! Lấy một nữ nhân như vậy á!

Tiểu Bảo xoay đầu qua, Thiêm Hạ liền níu lấy tay y lắc lấy lắc để: “Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, tiểu muội ta rất tốt đó”

“Ta không muốn, ta muốn một người con gái…” giống với tiểu phụ thân, ai, sợ là trên đời này không thể có mất.

Thiêm Hạ còn muốn nói tiếp, Tiểu Bảo đã cười xấu xa: “Ta nói ngươi vì sao lại quan tâm ta vậy, nói, có phải cũng muốn thú lão bà rồi không?”

Lão bà?

Thiêm Hạ lập tức nghĩ tới khi đại hán mặt râu xâm phạm quả phụ xinh đẹp kia, trong lòng chộn rộn, trên mặt cũng nhanh nóng bừng. Rõ là chuyện xấu, có cái gì hay ho đâu?

Tiểu hai lúa xấu hổ… Tiểu Bảo kề sát tai hắn ranh ma nói: “Nghĩ cái gì thế? Không ngờ ngươi lại là một tiểu tử hư hỏng đấy! Lần sau ca ca dẫn ngươi đi tìm hiểu một cô vợ nhé!” Nói xong còn chọc lét hắn.

“Còn lâu, ngươi bỏ tay ra a, Tiểu Bảo, ta…” Thiêm Hạ từ nhỏ đã rất mẫn cảm, bị Tiểu Bảo chạm vào, liền nhột nhạt co rúm người lại, vừa trốn vừa la, “Ngươi dừng lại a, Tiểu Bảo, haha…” Hắn cũng chọc lét lại Tiểu Bảo, ai dè người ta hoàn toàn không sợ.

“Tiểu Bảo ngươi bỏ tay ra đi, nếu không bỏ… Haha… Ta giận đó…”

Hắn càng phản ứng, Tiểu Bảo lại càng thích chí, hai người cứ giỡn nhau suốt quãng đường, không để vào mắt người đi đường nhìn cả hai như hai thằng mát mát!

Tiểu Bảo chọc lét thắt lưng hắn, sờ sờ, nắm nắm, chỉ cảm thấy vòng eo thiếu niên bên dưới tay rất nhỏ, tựa như chỉ một nắm là ôm trọn, nhưng thực tế không yếu ớt như của nữ tử, mà có cả sự mềm dẻo của nam tử.

Y lại nhìn tới cổ thiếu niên cũng đã đỏ lên, sau tai cũng đỏ, cười tới mức thở không ra hơi, ngực khẽ phập phồng.

Thậm chí thiếu niên đứng cũng không vững, ngã tựa lên người y, cơ thể rất nóng, vị đạo thực dễ chịu…

Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc.

Y bất ngờ rụt tay về, buông Thiêm Hạ ra, thở dốc, lắc đầu nguầy nguậy.

Mình sao thế này?

Thiêm Hạ nghỉ một lúc mới khôi phục lại, hung hăng dẫm bép lên chân Tiểu Bảo, lớn giọng: “Sở Tiểu Bảo, dám khi dễ bản đại hiệp!” Kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn đùa giỡn thân mật như vậy với một người, cảm thấy rất thú vị, ở nhà, hắn và đại ca không hề thân thiết, những người khác nào có gan dám?

Tiểu Bảo nghe hắn tự xưng là đại hiệp, lại bị chọc cho cười, cảm giác kỳ quái vừa rồi cũng dần vứt khỏi đầu.

Chú thích:

[1] Cố sự xà yêu Bạch nương tử: đại khái là Bạch Tố Trinh (Bạch nương tử) là một con bạch xà tu thành hình người, kết duyên cùng Hứa Tiên. Sau khi thành thân Bạch nương tử có nhiều biểu hiện kỳ quái khiến Hứa Tiên nghi ngờ. Cao tăng Pháp Hải ở Kim Sơn tự đã lừa nàng hiện nguyên hình xà yêu. Hứa Tiên bỏ đi, Bạch nương tử đi tìm và bị Pháp Hải nhốt dưới Lôi Phong tháp.

Trong câu chuyện này thì Bạch nương tử không phải yêu quái xấu, nhà sư Pháp Hải lại luôn cho rằng yêu quái chỉ hại người.

[2] tiễn Phật tiễn tận trời: giúp người giúp cho trót.

[3] Hồ Quảng: địa phận hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam.

[4] hồ Phàn Dương: là hồ nước ngọt lớn nhất, cũng là hồ lớn thứ hai của Trung Quốc. Nằm ở phía bắc tỉnh Giang Tây, bờ nam Trường Giang. Hồ Phàn Dương nổi tiếng là nơi cư ngụ của rất đông bạch hạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi