(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Hiên Viên Diệt có một giấc mơ, nhưng thực ra hắn cũng không rõ đó có phải là mơ hay không.

Hắn nhớ rõ, Đường Quả cho hắn ăn một viên Hoàn Lương Nhất Mộng, sau đó hắn ngủ mất.

Tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở đây rồi.

Hắn hơi kinh ngạc, đây không phải là cung Quý phi của nàng hay sao?

Mà hắn bây giờ... Hắn quan sát bản thân. Hắn đang mặc áo bào chỉ có hoàng đế mới mặc.

Hắn không thể khống chế được cơ thể. Hắn đi về phía giường, một thân thể mềm mại nhào vào trong ngực hắn.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, đây không phải Quả Nhi hay sao? Nàng còn thẹn thùng gọi hắn một tiếng, "A Mặc."

Hiên Viên Diệt đang ý loạn tình mê lập tức tỉnh lại. Không, Quả Nhi trước giờ chưa từng gọi hắn là "A Mặc", vì nàng biết hắn không phải Hiên Viên Mặc.

Vậy chuyện gì đang xảy ra?

Thân thể hắn vẫn không thể khống chế được như cũ. Hắn nhìn mỹ nhân kiều diễm, nhanh chóng đút một viên thuốc vào trong miệng nàng.

Rồi hắn đặt nàng lên giường, bản thân ngồi ở bên cả đêm rồi dựa theo thời gian Hiên Viên Mặc dặn mà rời đi.

Rồi tối nào hắn cũng tới, vẫn đút thuốc cho nàng.

Hiên Viên Diệt hơi hiểu ra, hắn là đang nằm mơ giữa ban ngày, vậy đây là thật hay giả?

Nhưng hắn có thể chắc chắn, nếu hắn không yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn sẽ đối xử với nàng y như trong giấc mơ.

Quý phi thịnh sủng nhất thời, hoàn toàn không biết được nhà họ Đường sắp gặp tai họa.

Đường tướng quân bị người mưu hại cấu kết với địch phản quốc, cả nhà họ Đường bị chém đầu. Quý phi xa hoa dâʍ đãиɠ bị biếm vào lãnh cung.

Hiên Viên Diệt thờ ơ lạnh nhạt, nhưng giờ hắn khó chịu vô cùng, nếu đây là kiếp trước của Quả Nhi...

Nàng cô đơn trong lãnh cung, ngày nào cũng phải chịu đựng đầu gối đau nhức, mặt mũi trắng bệch tự hỏi tại sao?

Trong giấc mơ, Quý phi không làm gì thương thiên hại lý, nàng chỉ là kiêu căng một chút.

Nàng thì thầm không chỉ một lần rằng, A Mặc nói, nàng không cần phải nhịn. Rằng A Mặc nói, có thể bảo vệ nàng. Rằng A Mặc nói, nàng lớn nhất hậu cung, nàng không cần phải nhân nhượng cho ai cả.

Rằng A Mặc nói, nàng có thể hành xử theo ý thích của mình.

Vì Hiên Viên Mặc quá sủng ái mà nàng mới hãm sâu vào trong đó, nhưng nàng cũng chưa từng đi hãm hại cung phi khác.

Nàng đợi trong lãnh cung, đợi cả nhà họ Đường bị chém đầu, đợi Hiên Viên Mặc lập An Ngưng Hương làm hậu. Nàng len lén ra ngoài, trốn trong góc, thấy được hai người yêu thương nhau.

Hiên Viên Mặc tình ý ôm An Ngưng Hương cảm thán, "Rốt cuộc thì nàng cũng thành hoàng hậu của trẫm."

Khi đó nàng mới hiểu được Hiên Viên Mặc không thích nàng.

Nàng chỉ là một tấm bia chắn cho An Ngưng Hương mà thôi.

Nàng chạy chân trần về lãnh cung, một mồi lửa đốt lãnh cung, tự thiêu chính mình.

Hiên Viên Diệt nhìn nàng tự thiêu. Nàng không nhúc nhích, giãy dụa càng không, dường như nàng không cảm giác được đau đớn.

Ánh mắt bi thương tột độ kia xuyên thẳng vào trong trái tim hắn. Chỉ cần nghĩ đây là kiếp trước của Quả Nhi, hắn khó chịu vô cùng.

Hiên Viên Diệt tỉnh lại, nhìn nữ tử ngủ ngon trong ngực mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, nhất thời không miêu tả được cảm xúc của mình thế nào.

"Chàng tỉnh rồi?"

Đường Quả mở mắt ra đối diện với Hiên Viên Diệt, "Chắc chàng ngạc nhiên lắm đúng không?"

Hiên Viên Diệt không nói gì, chỉ ôm cô, "Một đời này, ta sẽ che chở nàng."

"Chàng không cản thiếp là được." Đường Quả cười nhẹ, "Tốt nhất là dễ thương một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi