[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU

Nguyên lai là tiểu nữ sinh tới cáo trạng đây mà.

Nghe xong Lâm Yên vừa khóc vừa lên án, Phong Hoa bừng tỉnh đại ngộ.

Đồng thời, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Trẫm trăm công ngàn việc, chuyện nhỏ này còn muốn tới quấy rầy trẫm nữa nha.

Bất quá, giúp học sinh giải quyết gút mắt, là chức trách quan trọng nhất của giáo viên chủ nhiệm lớp.

Phong Hoa từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp khăn giấy, đưa cho kiều nữ đang khóc như hoa lê dính hạt mưa, ngữ khí tận lực mềm mại nói:

 " Mau lau lau nước mắt, sau đó đem bạn học Quý gọi vào trong văn phòng."

"...Ân."

Lâm Yên giọng mũi nồng đậm nhẹ đáp, giơ tay tiếp nhận khăn giấy, lau lau nước mắt trong suốt trên lông mi cong vút.

Động tác tuyệt đẹp, giơ tay nhấc chân có một loại ý vị khác.

May mắn phấn mắt là loại không thấm nước, bằng không lớp trang điểm kia, thật khủng bố a.


Phong Hoa nghĩ thầm.

"Không cần kêu, ta đã tới rồi."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm nhè nhẹ lạnh lẽo.

Hoa diễm mà yêu dã.

Phong Hoa ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên bộ dáng lười biếng dựa ở cạnh cửa, ngược chiều sáng đầy chói mắt.

Tóc mái hơi hơi hỗn độn, nhuộm lên ánh sáng vàng nhạt đầy chói lọi, tựa như mỹ thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra.

Chẳng qua, mỹ thiếu niên xuất hiện, trực tiếp đem nữ hài dọa thành chim cút nhỏ.

"Lão, lão sư, ta ra ngoài trước đây!!!"

Nói xong, không đợi Phong Hoa đồng ý, Lâm Yên giống như thỏ con đã chịu kinh hách, chôn đầu chạy ra nơi ngoài.

Quý Trạch không có ngăn cản.

Cặp mắt phượng xinh đẹp hơi liếc về phương hướng bóng dáng nữ sinh kia, lưu chuyển trong mắt một tia mỉa mai châm chọc.

Thực mau, thiếu niên không chút để ý thu hồi ánh mắt, đôi chân thon dài nện bước đi về phía Phong Hoa.


Nhân tiện, phảng phất, hmmm..., lơ đãng giơ tay đóng cửa lại.

"Ta tới rồi, không biết lão sư kêu ta có chuyện gì?"

"..." Biết rõ cố hỏi.

Phong Hoa trừng hắn một cái: "Xem ngươi đã làm chuyện tốt gì, nhân gia người ta đều cáo trạng đến nơi đây rồi ah."

Quý Trạch miết miết môi, thần sắc có chút không để bụng.

"Ngươi thật sự nói cô bé Lâm Yên ghê tởm?"

"...Đúng vậy."

Phong Hoa ánh mắt vừa chuyển nhìn về phía hắn, thần sắc không giống làm bộ, chậm rãi nói: "Quý Trạch, đi theo cô bé nói lời xin lỗi đi."

"Lão sư ngươi nói cái gì?!"

Thiếu niên ánh mắt không thể tin tưởng, nhìn lão sư hắn thích, gằn từng chữ một chất vấn:

"Ngươi, để, ta, đi, cùng, cái, ác, tâm, nữ, nhân, kia, nói, xin, lỗi?!"

So với Quý Trạch kích động, thái độ của Phong Hoa có thể thấy được nàng vô cùng bình tĩnh, thậm chí là... lạnh nhạt.


"Không sai."

Nàng nhẹ giọng mà kiên định trả lời hai chữ.

Thân là thiếu chủ hắc đạo, hỉ nộ không hiện trên mặt là môn học cơ bản nhất bị bắt buộc, Quý Trạch hiếm khi tức giận ra mặt như thế.

Chính là trước mắt......

Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng của người này, lại để hắn đi theo một nữ nhân khác xin lỗi, Quý Trạch là thật sự sinh khí.

Hắn nói: "Lão sư, ngươi có biết hay không......"

"Quý Trạch."

Phong Hoa bỗng nhiên ra tiếng đánh gãy lời hắn, phảng phất đối với lửa giận trong mắt thiếu niên làm như không thấy, nghiêm mặt nói:

"Bất luận ngươi có cái nguyên nhân gì, đều không nên đối với một nữ hài tử nói nàng ghê tởm."

"...... Nhất định phải xin lỗi sao?" ngữ khí giãy giụa.

"Ân."

Quý Trạch hít một hơi thật sâu, đôi mắt phượng bình tĩnh nhìn Phong Hoa, hỏi: "Nếu, ta cự tuyệt thì sao?"
Phong Hoa thần sắc lạnh nhạt mà vô tình, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu: "Nhà của ngươi, hẳn là đã sửa sang xong rồi nhỉ?"

Giọng nói rơi xuống.

Nàng rõ ràng nhìn thấy, trong mắt thiếu niên ảm đạm hơi mất đi ánh sáng, sắc mặt hơi hơi tái nhợt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi