[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU

Phiên ngoại: Quân phục dụ hoặc

Khi thân phận nằm vùng bị đưa ra trước ánh sáng, Phong Hoa quay về trụ sở công tác báo cáo công việc.

Vừa vặn, Quý Trạch cũng đi ra cửa.

Lần này, nhiệm vụ của Phong Hoa trong lúc cùng Quý Trạch ở bên nhau, từ diễn thành thật, điều này trái với kỷ luật.

Nhưng nàng từ Long Môn cứu thoát Tần Thâm, xem như lập một công lớn.

Có công cũng có tội.

Bất quá, bởi vì thân phận Quý Trạch khá đặc thù, Phong Hoa tự thấy đã không thích hợp để tiếp tục làm cảnh sát nữa.

Vì thế trực tiếp hướng lên cấp trên đưa ra báo cáo xuất ngũ.

Trưởng quan tuy rằng đáng tiếc, nhưng vẫn phê duyệt cho nàng, hắn nhắc nhở một câu: 

"Ngươi liền như vậy xuất ngũ, tưởng nghĩ đến việc đòi lại công đạo cho cha ngươi nữa sao?

 Nhan Phi trừ bỏ là cảnh sát nằm vùng, nữ binh bộ đội nữ, cũng là hòn ngọc quý trên tay Nhan gia.


Thân phận bối cảnh điệu thấp mà hiển hách.

Nghĩ đến điều này, Phong Hoa thật đúng cảm thấy có chút khó giải quyết ——

Nhan gia bối cảnh thanh quý, nhất định sẽ không đồng ý để hòn ngọc quý trên tay mình cùng một thiếu chủ hắc đạo như Quý Trạch ở bên nhau.

Bất quá...

Phong Hoa hướng về phía trưởng quan cười nói: "Điều ta muốn làm, ai cũng đều ngăn cản không được."

Về đến nhà.

Phong Hoa tháo xuống quân mũ màu xanh trên đỉnh đầu, một đầu tóc dài đen nhánh xinh đẹp  như thác nước chảy xuống bên hông.

Một màn này, bị vừa lúc bị Quý Trạch mớ trở về đang đứng ở cửa toàn bộ thu vào đáy mắt.

Đây là lần đầu tiên Quý Trạch nhìn thấy bộ dáng khi mặt quân trang của Phong Hoa .

Tức khắc, giật mình tại chỗ.

"Đã trở lại rồi sao?" 

Phong Hoa xoay người, liếc xéo một cái về phía thiếu niên bên cửa: "Ngốc đứng ở đó làm gì?"


Lông mi nhỏ dài cong vút của thiếu niên hơi hơi nhẹ rũ, che đi mắt phượng xinh đẹp bên trong lập lòe ánh sáng sâu kín , làm bộ không có việc gì đi vào, đóng cửa lại.

Khóe môi cong cong, hiện lên một nụ cười đầy tà mị cùng yêu dã.

"Trước nay chưa thấy qua bộ dáng lão sư mặc quân trang, nhất thời có chút xem đến ngây người."

Quý thiếu gia luôn luôn có thể nói những lời âu yếm như hạ bút thành văn.

"Nào, lão sư..."

 Bất chợt, Quý Trạch mỉm cười sửa lời nói: "Không, Nhan Nhan, ta tới giúp ngươi thay ra."

Phong Hoa liếc xéo hắn một cái: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."

*khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cướp.

Thân thể lại rất thành thật, để hắn hầu hạ.

"Nhan Nhan, ngươi mặc thành cái dạng này, làm ta thật muốn... phạm tội."

Quân trang màu xanh mới cởi được một nửa, người nào đó tay đã bắt đầu không thành thật, nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể mềm mại...


"Răng rắc ——" một tiếng.

Một cái còng tay màu bạc lạnh lẽo đột nhiên tròng lên cổ tay Quý Trạch.

Quý Trạch kinh ngạc.

Phong Hoa nhe răng cười xinh đẹp với hắn: "Phạm tội là phải trả giá đại giới, hiện tại... còn nghĩ đến phạm tội sao?"

"... Càng muốn."

Cặp mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên hiện lên một đạo ánh sáng mờ ám sắc lưu chuyển, nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, giọng nói chậm rãi trầm thấp lộ ra một cổ ái muội cùng hương vị nguy hiểm.

Yêu nghiệt.

Phong Hoa trong lòng thầm mắng một tiếng.

...

Quý Trạch ngoan ngoãn nằm ở trên ga giường màu đen có những đồ án hoa hồng làm điểm nhấn, trên người quần áo đều đã bị cởi sạch chỉ còn lại một cái... qυầи ɭóŧ.

Hai cổ tay tinh xảo mảnh khảnh bị giam trong chiếc cong tay tản ra những tia sáng bàn bạc.

Một bộ dáng mặc kệ để người ta muốn làm gì thì làm.
"Nhan Nhan, nhẹ một chút nga."

Phong Hoa vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của hắn xong:"Yên tâm, nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt a."

Trong mắt phượng thiếu niên rực rỡ ánh sáng lung linh đến kinh người, hiện lên một tia ý cười: "... Tốt nha."

Đầu ngón tay nàng nhẹ nhẹ chạm lên hầu kết trắng nõn tinh xảo, vuốt vuốt.

Phong Hoa từ trên cao nhìn xuống Quý Trạch, không chút để ý hài hước mở miệng, mệnh lệnh nói.

"... Ân."

Thực mau.

Thiếu niên hơi hơi khẽ cắn đôi môi đỏ của mình kìm nén tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, cặp mắt phượng bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Chương 304: Phiên ngoại -  Tần Thâm

Sau kết thúc bất ngờ của nhiệm vụ nằm vùng ở Long Môn, Tần Thâm liền tự đề bạt mình để có cơ hội đi Syria làm cảnh sát quốc tế.

Nói hắn là người nhu nhược cũng được, trốn tránh cũng thế, tóm lại hắn không thể trơ mắt nhìn  cô gái mình thương gả cho người khác.
Tần - Nhan hai nhà là thế giao, một nhà làm trong chính trị, một nhà làm trong quân đội.

Hắn là con vợ cả Tần gia, vốn nên đi theo truyền thống lâu đời của Tần gia, ở trong giới chính trị hoạt động cả đời.

Nhưng vào thời khắt biết Nhan Phi ghi danh vào Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, hắn dứt khoát kiên quyết ở làm theo ý mình một lần, điền nguyện vọng giống như nàng.

Vì thế, bị ông đánh cho một trận.

Roi quất ở trên người rất đau, nhưng trong lòng Tần Thâm lại mười phần thỏa mãn.

Mỗi người đều nói tiểu tử Tần gia bất cần đời, nhìn cặp mắt đào hoa kia nhất định không biết tai họa bao nhiêu thiếu nữ vô tri, nhưng điều mà ai cũng không biết, người Tần Thâm thực sự thích chỉ có Nhan Phi.

Hắn muốn cùng Nhan Phi phát triển quan hệ, cho nên trước khi tốt nghiệp ở trường quân đội, hắn cùng Nhan Phi đã thuận lý thành chương ở bên nhau.
Tần Thâm đều đã nghĩ sẽ cùng nàng ở bên nhau tới thiên trường địa cửu.

Chính là...

Chỉ mới sau thời gian ngắn ngủn mấy tháng, khi trong đầu Tần Thâm đã từng tưởng tượng vô số lần về tương lai của hai người thì...

Hai người buông tay.

An tĩnh rời khỏi, buông tay thành toàn cho nhau, yên lặng mong ước nàng cả đời hạnh phúc.

Là chuyện cuối cùng hắn có thể làm vì nàng.

Khi nghe được tin tức người nọ cùng nàng kết hôn truyền đến, hắn đang ở Syria dưới trời xanh mây trắng.

Vốn cho rằng cách xa vạn dặm, tha hương nơi đất khách quê người liền có thể giảm bớt đau đớn.

Nhưng mà, vẫn không thể.

Thời gian, có đôi khi có thể làm miệng vết thương khép lại thay thuốc, cũng có đôi khi lại chỉ làm miệng vết thương... thối rữa càng sâu.

Gần đây, Tần Thâm càng thêm thường xuyên mơ thấy hình ảnh lúc nhỏ của hắn cùng Nhan Phi.
Hai người ở trong cùng một cái đại viện, trong đại viện có một đám con cháu của cán bộ cao cấp.

Lúc đó, trong mắt các thiên chi kiêu tử mà nói, bất quá cũng là một đám hùng hài tử mà thôi.

Nhan Phi đánh nhau với các ca ca cùng huấn luyện, đánh nhau so con trai như hắn xuống tay càng ác  hơn.

Mà hắn...

Hoàn toàn tương phản, từ nhỏ bị dạy dỗ thành một quân tử đoan chính thủ lễ, hơn nữa một đôi mắt đào hoa nam sinh nữ tướng, thường xuyên bị đám hùng hài tử cười nhạo là ' nữ hài ', ' muội muội '.

Làm sao có đứa con trai nào có thể chịu đựng được sự cười nhạo ác ý này chứ?

Tần Thâm lần đầu tiên động thủ phản kháng, kết quả, liền bị ấn ở trên mặt đất, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Sau lại, vẫn là Nhan Phi đem bọn họ thu thập cho thật dễ bảo, từng bước từng bước xách đến trước mặt hắn, cúi đầu nhận sai.
Có lẽ có người không rõ ——

Nàng bất quá chỉ là khi còn bé bảo vệ hắn một lần mà thôi, liền như vậy khó quên sao?

Có câu nói, tuy hơi  làm ra vẻ, nhưng mà vào lúc đó thật sự rất giống với những hình dung trong lòng Tần Thâm:

Ý trung nhân của ta, là một vị anh hùng cái thế. Có một ngày, hắn sẽ thân khoác giáp vàng mặc lên thánh y, chân dẫm lên ánh sáng rực rỡ tới cưới ta.

Đáng tiếc...

Tần Thâm đoán trúng mở đầu, lại không có đoán trúng cái kết cục của bọn họ.

Đêm nay.

Trong mộng của Tần Thâm, cùng dĩ vãng có nhiều bất đồng.

Hắn mơ thấy, người hắn âu yếm không có cùng Quý Trạch ở bên nhau...

Hắn còn ở Long Môn nằm vùng.

Quý Minh càng thêm coi trọng hắn, thậm chí muốn đem hòn ngọc quý trên tay Long Môn tiểu công chúa của mình Quý Tư Tư, gả cho hắn.

Tần Thâm đương nhiên cự tuyệt.
Hắn trong lòng có người khác, có thể nào cô phụ?

Ai ngờ, ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Tư Tư lại ở trên giường hắn, trên khăn trải giường nở ra một đóa hoa hồng máu tươi đẹp, nhưng chỉ khiến hắn đau mắt.

Sau lại, Quý Tư Tư mang thai.

Sau lại, thân phận cảnh sát nằm vùng của hắn bị đưa ra ánh sáng.

Sau lại, Quý Minh bắt Nhan Phi tới.

"Một khẩu súng, một viên đạn, các ngươi có hai lựa chọn ai sống ai chết."

"Tần Thâm, Tư Tư mang thai cốt nhục của ngươi, chỉ cần ngươi chịu bỏ sáng theo tối, từ nay về sau ngươi vẫn là con rể tốt của Quý Minh ta."

Trong mộng, hắn cầm lấy khẩu súng kia...

Vào một khắc khi tiếng súng vang, Tần Thâm từ trong giấc mơ bừng tỉnh ngồi dậy, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn thế nhưng... Thật sự gϊếŧ Nhan Phi!

Giấc mộng này còn chưa có kết thúc.
Ở trong mộng, hắn ẩn nhẫn ngủ đông mười năm, cuối cùng đem Nhị đương gia Long Môn bắt lại lúc hắn ta đang buôn lậu ma túy.

Từ phản đồ ruồng bỏ quốc gia, lại trở về thành anh hùng nhẫn nhục làm nhiệm vụ, cũng hy sinh một người Nhan Phi.

Đại nghĩa báo quốc gia, đã bao trùm lên tình cảm cá nhân.

Mà ngươi, vĩnh viễn sống trong lòng ta.

...

Sau 5 năm lưu trú ở Syria, Tần Thâm về nước.

Lúc đó, có một đại án làm cả nước chấn động vừa mới kết thúc.

Nhị đương gia Long Môn lừa Quý Minh buôn lậu ma túy, bị cảnh sát bắt được.

Quý Tư Tư chết trong trận hỗn loạn này, toàn bộ Long Môn nguyên khí đại thương.

Thế nhưng cùng cảnh trong mơ... giống nhau như đúc!

Tần Thâm không khỏi sợ hãi trong lòng.

Khi trở lại đại viện, đi ngang qua Nhan gia.

Một con quả cầu từ trước mắt hắn bay qua, rơi xuống trên cây.
"Thúc thúc, thúc thúc, thúc có thể giúp ta nhặt quả cầu kia được không?" 

Một cô bé với đầu tóc đen nhánh cùng đôi mắt phượng xinh đẹp, ngẩng đầu lên âm thanh nho nhỏ cầu xin hắn trợ giúp một chút.

Tần Thâm nao nao, lưu loát trèo lên cây nhặt về quả cầu đưa cho cô bé.

Nhịn không được duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, thanh âm ôn nhu trước nay chưa từng có hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Quý Luyến."

Cô bé nhe răng cười, Tần Thâm trước mắt đột nhiên xuất hiện bộ dáng Nhan Phi khi còn bé.

Quả nhiên...

Là con gái của người mà hắn yêu a.

Tần Thâm hơi hơi mỉm cười.

Kết cục như vậy, cũng tốt.

Cho dù không thể cùng nàng bên nhau lâu dài, nhưng là chỉ cần ngươi tồn tại...

So với cái gì cũng tốt.

Không biết vì cái gì, Quý Luyến cảm thấy vị thúc thúc trước mắt này khi tươi cười, thế nhưng có một loại... hương vị bi thương.
ps mình không thích mấy cái ngoại truyện này mấy. Khi đọc toàn bỏ qua thôi, nhưng mà vẫn phải edit cho đủ nè có sai sót mn nhắc mình với.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi