QUYỀN TÀI

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Một tiếng đồng hồ...

Buổi chiều một giờ rưỡi.

Đổng Học Bân và Phương Văn Bình mắng đủ một tiếng đồng hồ hơn, dưới biểu tình cười khổ không thôi của Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên đem hai người tách ra. Ừm, thật ra cũng không phải bọn họ tách ra, nguyên nhân chủ yếu hẳn là Đổng Học Bân và Phương Văn Bình đều mắng mệt mỏi, tiếng nói đã mất, Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên lúc này mới nương cơ hội tách hai người ra, nhưng dù như vậy, hai người tiểu bối bọn họ cũng không dám buông tay ra, Phương Thủy Linh còn kéo Phương Văn Bình không buông tay, Tạ Nhiên bên kia cũng là từ phía sau ôm lưng của Đổng Học Bân, rất sợ hai người lại bắt đầu.

Nói chung cũng là tràng diện như thế.

Tạ Tĩnh che mặt không đành lòng nhìn.

Quá mất mặt! Quả thật là mất mặt tới nhà bà ngoại!

Hai thành viên trung tâm của đại gia tộc, lại có thể không có phong độ như thế không có rụt rè như thế chỉ vào mũi nhau mà mắng, Tạ Tĩnh làm người đứng xem đều cảm thấy đỏ mặt!

Còn ra thể thống gì nữa!

Còn ra thể thống gì nữa chứ!

Tạ Tĩnh chỉ thấy may mắn ngày hôm nay không có người ngoài, nếu không, Tạ gia và Phương gia bọn họ thật sự sẽ đem mặt ném xuống bùn hết rồi!

Phương Văn Bình thở phì phò, cũng không quản là nhà ai, đặt mông ngồi xuống ghế, cầm lấy một tách trà uống ừng ực.

Đổng Học Bân cũng không tốt được chổ nào, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải nữ đồng chí có thể mắng như thế, thằng nhãi này mắng người chưa từng thua qua ai, ai ngờ lúc này tuy rằng không có bại, nhưng cũng không cảm giác thắng, mệt đến không nhẹ, cũng là cầm lấy cái tách uống nước, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tiếp tục cùng Phương Văn Bình mắng nhau, cái bà điên này, quả thật là cố tình gây sự tới cực điểm, Đổng Học Bân mặc kệ cô ấy có phải là lãnh đạo hay không!

Hai người đều đang nghỉ ngơi hồi sức.

Xem ra còn có cảnh tượng mắng nhau tiếp theo.

Phương Thủy Linh vẻ mặt cầu xin nói: "Cô, chúng ta trở về đi, con theo cô trở lại."

Tạ Nhiên cũng nói với Đổng Học Bân: "Anh rể. Quay về phòng đi, đừng tổn thương hòa khí, đều tại em và Tiểu Linh."

Hai người này rốt cuộc đã nhìn ra, một người phụ nữ truyền kỳ của Phương gia, một người con rể truyền kỳ của Tạ gia, hai người là thủy hỏa bất dung, căn bản không thể ở cùng một chỗ. Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên nếu muốn kết hôn, tự nhiên không thể để hai người gây ân oán.

Phương Văn Bình lạnh lùng nói: "Hiện tại muốn trở về? Chậm rồi, cô không muốn đi! Không giáo huấn thằng oắt con này một chút hắn còn không biết mình là ai!"

Đổng Học Bân trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Người có thể giáo huấn tôi còn chưa có sinh ra đâu! Chỉ là một bà hàng cá như bà còn muốn phê bình tôi? Bớt con mẹ nó nhảm đi!"

Phương Văn Bình quát: "Tôi con mẹ nó giáo huấn cũng là cậu!"

Đổng Học Bân nói: "Còn con mẹ nó không biết ai giáo huấn ai đây!"

Được. Cái này vừa nghỉ ngơi vài phút, hai người lại bắt đầu mắng!

Lần này hai người ngồi ở trước bàn đá, hầu như là mặt đối mặt, cách gần, cảm giác nước bọt đều có thể bay đến trên mặt của đối phương!

Phương Thủy Linh đã sắp khóc."Nhiên ca, làm sao bây giờ!"

Tạ Nhiên cũng chân tay luống cuống, "Trước đem hai người tách ra đi! Ài! Cái này gọi là chuyện gì đây!"

Phương Thủy Linh có chút oán giận, thấp giọng nói: " Tính tình của anh rể anh sao như thế..."

"Anh rể của anh cũng là cái tính cách này, ai mà không biết." Tạ Nhiên cũng oán giận nói: "Đừng nói anh rể của anh, tính tình của cô em cũng không tốt hơn được chổ nào."

Phương Thủy Linh muốn khóc cũng khóc không được, "Sao hai người như vậy lại gặp nhau."

Sao hỏa đụng trái đất. Hai người bọn họ chỉ có thể nghĩ tới một tràng cảnh như vậy để hình dung.

Ai cũng không ngờ rằng Phương Văn Bình và Đổng Học Bân làm như đời trước có thâm thù đại hận, vừa thấy mặt thì ồn thành như vậy, kéo dài không ngừng, hiện tại Phương Văn Bình và Đổng Học Bân đã hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tình cảm của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh. Hai người trong mắt chỉ có đối phương.

Lúc này, cũng không biết có phải là người bên ngoài nghe được trong viện khắc khẩu, cánh cửa đột nhiên vang lên một chút, cửa lúc đầu chưa kịp đóng. Lúc này có người đi vào, tới là một người nam. Đại khái hơn ba mươi tuổi, vóc dáng rất cao, cơ thể cũng không gầy, nói chung có cảm giác rất đô con, mặc một thân tây trang màu đen, xem ra hẳn là đi cùng Phương Văn Bình, cũng không biết là tài xế hay là bảo tiêu.

Phương Thủy Linh nói: "Lưu ca?"

Tạ Nhiên hỏi: "Ai vậy?"

"Cảnh vệ viên của cô em." Phương Thủy Linh thấp giọng nói.

Trong đám tiểu bối của Tạ gia, chỉ có Tạ Tuệ Lan một người có cảnh vệ viên, là Tạ lão gia tử đặc biệt phê chuẩn, Phương gia thì càng đừng nói nữa, Phương Văn Bình là đời thứ hai của Phương gia, cấp bậc cũng không nhỏ, có cảnh vệ viên tuyệt không ngạc nhiên.

Vừa nhìn người nhà tới, Phương Văn Bình giọng lớn hơn nữa, "Sao bây giờ cậu mới đến! Trong đây lớn tiếng như vậy cậu không nghe thấy sao? Làm ăn cái gì thế không biết!"

Cảnh vệ viên cúi đầu không nói, nói rất ít.

Phương Văn Bình nhất thời chỉ vào Đổng Học Bân nói: "Thằng oắt con này mắng tôi! Bắt hắn cho tôi!"

Phương Thủy Linh sợ hãi, "Cô, cô làm gì vậy, không nên, Lưu ca, anh không cần động thủ!"

Nhưng cảnh vệ viên này chỉ là cảnh vệ viên của Phương Văn Bình, tuy rằng Phương Thủy Linh cũng là người của Phương gia, nhưng hắn chỉ biết nghe theo lời của Phương Văn Bình, vì vậy đi đến hướng Đổng Học Bân.

Phương Thủy Linh biết cảnh vệ viên của cô nhỏ có bao nhiêu lợi hại, đó chính là tinh anh trong tinh anh được chọn ra, căn bản không phải người bình thường có thể chống đỡ được, kinh hô: "Đổng ca cẩn thận!"

Tạ Nhiên cũng sợ hãi, nhưng thái độ của hắn trong lời nói rõ ràng trái ngược Phương Thủy Linh, "Anh rể! Không nên! Thủ hạ lưu tình!"

Một câu khiến cho Đổng Học Bân thủ hạ lưu tình, Phương Thủy Linh và Phương Văn Bình đều nghe được, Phương Thủy Linh ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Nhiên, không rõ ràng có ý gì, đó chính là cảnh vệ viên của nhà bọn họ, đi ngàn dặm mới tìm được một người, sao anh không chỉ không nhắc nhở anh rể của anh, ngược lại còn kêu anh rể thủ hạ lưu tình?

Sau một khắc, đáp án được giải đáp.

Cảnh vệ viên bắt đầu rất nhanh, cũng làm được tư thế công kích, hắn không muốn đem chuyện tình ầm ĩ lớn, chỉ là đưa một tay bắt đến đây, muốn khống chế Đổng Học Bân, cũng không có ra tay nặng, hắn cũng rõ ràng người bình thường không đỡ được một quyền của hắn, tự nhiên nhẹ tay.

Nhưng mà Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn hắn, chờ tay của cảnh vệ viên đến đây, Đổng Học Bân tay run lên, hầu như xuất hiện một đạo tàn ảnh, sau đó... Cảnh vệ viên trợn mắt há hốc mồm bay đi ra ngoài, thân thể ngã xuống mặt đất che mặt hít vào một hơi!

Phương Văn Bình sợ run một chút.

Phương Thủy Linh cũng sững sờ ở chỗ đó!

"Tiểu Lưu! Cậu làm cái gì thế!" Phương Văn Bình mắng.

"Lưu ca, anh..." Phương Thủy Linh cũng có chút yêu thương, dù sao cũng là cảnh vệ viên của nhà mình, cô ấy cũng bình thường tiếp xúc, sớm có tình cảm.

Cảnh vệ viên không thể tưởng tượng đứng lên, sờ sờ cái trán, rất đau, đã có chút sưng đỏ, hắn vừa rồi thậm chí đều không thấy nắm tay của Đổng Học Bân, căn bản cũng không rõ mình làm sao bay ra, trong lúc nhất thời cũng ngây ngốc một hồi, ngay sau đó thì bộc phát ra tức giận, cảm thấy mình là khinh địch, vì vậy vừa thấy Phương Văn Bình cũng không có thay đổi mệnh lệnh, lại một lần nữa vọt tới!

Tạ Nhiên kêu lên: "Anh rể! Lưu tình!"

Phương Thủy Linh vô cùng kinh ngạc nói: "Nhiên ca, anh..."

"Ai da! Nhanh chóng kêu cảnh vệ viên nhà em trở về đi!" Tạ Nhiên còn sốt ruột hơn so với cô ấy, hắn thật sự không muốn Phương gia và Tạ gia xảy ra chuyện gì, "Nhanh lên một chút! Đánh ai không đánh lại đi đánh anh rể của anh cái gì!"

Tạ Hạo e sợ cho thiên hạ bất loạn, "Đánh đi! Đánh đi!"

Tạ Tĩnh cũng có chút kinh dị, nói: "Anh rể! Đừng đả thương người!"

Phương Thủy Linh cũng không ngờ Tạ Tĩnh lại có thể sẽ nói như vậy, không cho cảnh vệ viên dừng tay, lại có thể là bảo anh rể bọn họ nương tay thả người? Nhưng còn là giọng điệu cấp bách như thế? Cái này... Cô ấy thật không hiểu, bởi vì Đổng Học Bân thân phận quá lớn, đó chính là người của Tạ gia, hơn nữa vóc người khí chất đều tương đối bình thường, thật sự là vẻ ngoài xấu xí, so sánh với Đổng Học Bân, cảnh vệ viên nhà cô ấy nguy hiểm hơn!

Tiếng la không ngừng.

Nhưng Phương Văn Bình không nói gì, cảnh vệ viên sẽ không dừng bước, trong chớp mắt đã vọt tới trước người Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn cũng đều lười nhìn hắn một cái, thậm chí thằng nhãi này ngay cả đứng cũng không có đứng lên, vẫn là ngồi yên ổn như vậy trên ghế, dành thời gian uống một ngụm trà, sau đó trò cũ diễn lại, cổ tay run lên, cái bóng chợt lóe, sau đó lại thản nhiên uống trà, tay phải ngay cả cử động cũng không có, giơ tách trà, hoàn toàn không có đem tình huống bên cạnh để ở trong lòng, một bước bất động chỉ dùng một tay giải quyết.

Cảnh vệ viên chỉ cảm thấy ngực đau xót, ánh mắt chợt lộ ra kinh khủng, ngay dưới cái nhìn của mọi người lại một lần nữa bay ra ngoài, rầm một tiếng ngã ở trên mặt đất!

Tạ Nhiên chạy tới, "Đừng đánh đừng đánh!"

Phương Thủy Linh nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này mới hiểu được Tạ Nhiên Tạ Tĩnh vì sao bảo anh rể bọn họ thủ hạ lưu tình, thì ra cảnh vệ viên nhà mình căn bản không phải đối thủ của anh rể bọn họ!

Phương Văn Bình sắc mặt cũng trầm xuống!

Cảnh vệ viên không có bị thương, ôm ngực một lần nữa đứng lên, nhưng bước chân rõ ràng có chút đình trệ, hắn nhìn về phía Đổng Học Bân, ánh mắt đã biến thành kinh ngạc, người ta thế nhưng ngay cả đứng cũng chưa đứng lên, người ta thế nhưng ngay cả tách trà cũng không có buông xuống, người ta thế nhưng ngay cả đầu cũng không có nhìn mình, chỉ là dùng một tay liền đánh ngã mình hai lần, cảnh vệ viên biết mình gặp phải cao nhân rồi, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của người trước mắt.

Đổng Học Bân lúc này cũng nói, cười nhạt nhìn cảnh vệ viên, "Còn ra tay với tôi?Ha ha, cậu cũng không hỏi thăm tôi là ai à!"

Cảnh vệ viên không dám vọng động.

Đổng Học Bân nói: "Đừng nói một mình cậu, tới mười người như cậu cũng không tác dụng, đánh nhau? Đổng Học Bân tôi còn con mẹ nó không có thua qua ai!"

Phương Văn Bình không chút khách khí mắng cảnh vệ viên: "Phế vật!"

Cảnh vệ viên không lên tiếng, hắn quả thật không phải đối thủ của Đổng Học Bân, đi tới cũng chỉ có thể là tự rước lấy nhục, bất quá về phần Đổng Học Bân nói mười người như hắn cũng vô dụng, hắn hiển nhiên là không tin.

Nhưng Tạ Nhiên tin tưởng.

Tạ Tĩnh và Tạ Hạo cũng tin tưởng.

Bọn họ cũng đều biết Đổng Học Bân không có nói khoác, thậm chí đã nói bớt lại rồi, đừng nói mười người, mặc dù năm mươi cảnh vệ viên khẳng định cũng không phải là đối thủ của anh rể bọn họ, chuyện đi Phất Châu cứu Chung Lệ Trân đã cho bọn họ biết, anh rể của bọn họ đó là một người dưới mưa bom bão đạn của gần trăm người ra tay giết chết năm mươi quân nhân, một cảnh vệ viên tay không tấc sắt nho nhỏ muốn đánh anh rể bọn họ?

Cái này hiển nhiên là nói giỡn!

Anh rể cho dù từ từ nhắm hai mắt đánh người cũng như là chơi đùa vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi