QUYỀN TÀI

Mẹ vợ nói.

Lão gia tử cũng nói.

Chuyện này trên cơ bản cũng là không được.

Đỡ Tạ lão gia tử từ phòng vệ sinh đi ra rồi ngồi xuống ghế sô pha, thấy bọn họ đều xem chương trình đêm xuân, Đổng Học Bân trong lòng thở dài một hơi, tâm tình không tốt, bởi vì Hàn Tinh và Tạ gia gia lên tiếng, hắn còn muốn chạy quan hệ bên này của Tạ gia, đã không thể nào, Đổng Học Bân thật ra cũng biết không phải Tạ lão gia tử và mẹ vợ không chiếu cố hắn, mà là... Loại chuyện phá vỡ nhiều quy tắc như vậy căn bản là không có biện pháp chiếu cố, Đổng Học Bân yêu cầu muốn đề bạt lên phó sở, quả thật là rất quá đáng, đã vượt qua phạm trù năng lực của mọi người.

Nhưng mà, Đổng Học Bân không phải là một người an phận, tiếp tục như thế hắn lại không cam lòng, khiến cho hắn ở ủy ban kỷ luật trung ương giữ khuôn phép làm ba bốn năm? Đổng Học Bân cảm giác mình khẳng định sẽ buồn chán đến chết, cái cơ cấu này tuy rằng quyền lợi rất lớn, nhưng tương đối mà nói phòng ban nhiều quyền lợi giao nhau cũng rất nhiều, cơ cấu quá khổng lồ, Đổng Học Bân ở chỗ này chỉ có thể hành động như một con rối, có chuyện gì phần lớn đều là thông qua cuộc họp cả, giống như là kết quả gì ngay khi hội nghị kết thúc đã được quyết định không khác biệt lắm, Đổng Học Bân cho dù là người đứng đầu một phòng ban, cần làm cũng chỉ là chấp hành mà thôi, cũng không có tham dự vào bên trong, vì vậy hắn đương nhiên cảm thấy buồn chán, suốt ngày cũng là tiếp nhận nhiệm vụ, phân phối nhiệm vụ, sau đó ngồi ở trong phòng làm việc xem phim nghe nhạc, năng lực của hắn căn bản là không chiếm được chổ phát huy và biểu diễn, không cảm giác được nhiều giá trị của mình, cái này cũng là nguyên nhân Đổng Học Bân muốn mau chóng đề bạt phó sở.

Hiện tại ngược lại!

Người trong nhà đem cái ý niệm này trong đầu của hắn dập tắt!

Tạ lão gia tử đều nói không có khả năng, đó chính là đi thủ đoạn bình thường khẳng định là không có khả năng, chút phán đoán ấy của Tạ lão gia tử Đổng Học Bân vẫn tin tưởng.

Nhưng hắn không muốn như vậy.

Hắn không muốn tiếp tục như thế.

Ba bốn năm hắn thật sự chờ không nổi nữa!

"Mẹ, sủi cảo đều xong rồi?" Đổng Học Bân hỏi.

Hàn Tinh cười ha ha nói: "Đều được rồi, chờ đến mười hai giờ lấy ra thôi."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Vậy không còn chuyện của con. Con đi ra ngoài đi bộ một vòng."

"Làm sao vậy? Rượu buổi trưa còn chưa có tỉnh đâu?" Hàn Tinh quan tâm một câu, không cho rằng Đổng Học Bân là bởi vì chuyện công tác, bởi vì theo rất nhiều người xem ra, hiện tại cấp bậc công tác của Đổng Học Bân đã là cao không thể cao hơn, là cấp bậc rất thái quá và khoa trương, hắn hẳn là rất thỏa mãn, trước đó đề cập qua phó sở, Hàn Tinh xem ra cũng có thể là một chờ đợi và kỳ vọng của người mê làm quan, không cho rằng Đổng Học Bân là thật dự định muốn trong vòng nửa năm lên phó sở. Dù sao ai cũng biết, cái này là không có khả năng.

Đổng Học Bân làm bộ nói: "Ừm, đầu còn có chút nhức, con đi ra ngoài hít thở không khí."

"Được, vậy đi đi. Dù sao cách mười hai giờ cũng sớm lắm, không vội." Hàn Tinh nói.

Đổng Học Bân mở cửa đi ra, vù một tiếng, gió lạnh đập vào mặt mà đến, làm hắn run run, nắm thật chặt cổ áo theo gió lạnh đi ra, không khí rất lạnh. Nhưng đầu óc của Đổng Học Bân vô cùng tỉnh, hắn vẫn đều nhiều lần tự hỏi chuyện này được không, thế nhưng nghĩ như thế nào cũng không tìm được một tia hi vọng, trước đây lúc hắn muốn liều mạng được ăn cả ngã về không. Ít nhất phía trước còn có một hy vọng, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian ngắn, phía trước căn bản là một cánh cửa đi thông đến cấp phó sở cũng không có mở cho Đổng Học Bân. Dù sao đều là cấp bậc này, đi lên sẽ càng ngày càng khó. Sớm không còn như trước đây.

Phó sở...

Phó sở...

Đổng Học Bân chưa bao giờ cảm giác mình cách cấp phó sở xa xôi như thế, mình xem ra thật là nghĩ quá đơn giản, lúc này mới xác định một mục tiêu như thế.

Reng reng reng.

Điện thoại vang lên.

Đổng Học Bân vừa nhìn, là của vợ, thì tiếp, "Tuệ Lan."

Bên kia Tạ Tuệ Lan cười dài nói: "Có ý gì thế? Em vừa rảnh rỗi, gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện phiếm, kết quả nghe anh nói muốn đề lên phó sở?"

Đổng Học Bân chưa kịp giải quyết phiền muộn của chuyện này, nghe vậy cũng không rất cao hứng, "Anh chỉ nói như vậy, chỉ hỏi một chút."

Tạ Tuệ Lan cười ha ha, "Anh thôi đi, lúc này mới tới đâu mà đã bắt đầu nhớ thương cái này, qua một vài năm rồi nói sau, ít nhất cũng phải chờ anh ba mươi tuổi."

Đổng Học Bân trừng mắt nói: "Đầu năm mới em gây phiền cho anh có được không?"

Tạ Tuệ Lan nói: "Tạ tỷ anh là nói cho anh biết, người muốn làm đến nơi đến chốn, anh thật cho rằng tới cấp bậc như anh, muốn lên phó sở dễ dàng như vậy sao? Cũng là chuyện anh động động mồm mép? Vậy anh nghĩ cũng quá đơn giản, lúc em lên phó sở, cũng là tư lịch và thành tích với quan hệ các phương diện đều cùng lên mới đủ tư cách, khi đó Tạ tỷ anh đều đã ba mươi tuổi, anh còn muốn nhanh hơn em? Hả?"

Đổng Học Bân cả giận: "Anh không được nhanh hơn em hả? Em cũng là ghen ghét anh, anh cho em biết, lúc anh lên phó xử chính xử đều nhanh hơn em đấy!"

Nói vài tiếng, Tạ Tuệ Lan cũng cười cúp điện thoại.

Bị vợ phát lạnh như thế, Đổng Học Bân càng dâng ý chí chiến đấu lên mười phần, mẹ nó, anh em cũng không tin, tí xíu hy vọng cũng không có??

Không thể!

Không có anh em cũng phải tìm cho ra!

Đổng Học Bân đi tới cửa sau một khắc thì thấy được quải một hộp thư rất lớn ở bên ngoài, trong đầu nhất thời nhảy số lung tung, nếu tính về năng lực công tác, thật ra bản thân cũng không có mạnh hơn người bao nhiêu, thậm chí phần lớn đều là kém hơn, Đổng Học Bân trong lòng rõ ràng, hắn có thể đi tới hôm nay tất cả đều là dựa vào năng lực đặc thù của mình, nếu như những phương pháp khác đều không có biện pháp trợ giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn đạt được cấp phó sở, như vậy hy vọng duy nhất của Đổng Học Bân cũng chỉ có năng lực đặc thù của mình, đây là chổ khác biệt duy nhất của hắn với tất cả người trong thể chế!

Đây là chổ dựa của Đổng Học Bân!

Vì sao mình không thử một lần?

Dùng năng lực gì thử? BACK vô dụng, STOP không có ý nghĩa, năng lực khác cũng vô ích ở phương diện này, chỉ có FORWARD làm cho thời gian đi tới mà thôi!

Đi lên, mở hộp thư, bên trong còn có hai phần báo ngày hôm nay, hiển nhiên là không có lấy ra, Đổng Học Bân lật lật, đều là báo chí truyền thông hiện nay, vì vậy khẽ gật đầu, đem tờ báo ném xuống, đem hộp thư đóng lại, chợt mặc niệm một tiếng FORWARD!

Khác biệt với REVERSE, FORWARD không phải một giây đồng hồ lui về phía sau một ngày thời gian, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, FORWARD là một phút đồng hồ mới có thể đi tới một ngày, cũng là Đổng Học Bân mỗi ngày có thể tích góp từng tí thời gian còn thừa, mỗi ngày tích góp mới có thể đổi lấy một ngày thời gian đi tới, cái này cũng khiến cho Đổng Học Bân vẫn đều rất xót của, cho nên không dùng FORWARD nhiều, ngày hôm nay, xem ra không dùng là không được, dù sao Đổng Học Bân một năm nay cũng không dùng bao nhiêu thời gian còn thừa nhiều, đã tích góp nhiều lắm!

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi