QUYỀN TÀI

Trung tâm thể dục thẩm mỹ.

Khu nghỉ ngơi.

Trên chiếc ghế dài, Lưu Thừa đang ngồi cùng Hàn phu nhân, mặt cười một cách rất lịch thiệp đang nói gì đó với bà.

Đổng Học Bân là người hận lây, đối với người đi lại gần gũi với cái thứ như Phan Châu như Lưu Thừa, hắn hoàn toàn không có chút thiện cảm, nhìn từ đằng xa, hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng Phan Châu và mấy người thanh niên khác, cũng không biết mấy người đi cùng với Lưu Thừa đã đi đâu cả rồi, lại nhìn xem vẻ mặt Hàn phu nhân, có vẻ như cũng quen với

Lưu Thừa, có thể là xem hắn ta thi đấu trên ti vi, Hàn Tinh mặt đang mỉm cười nói chuyện với hắn.

Hai người trước đó có quen biết sao?

Đổng Học Bân không đoán được, vừa đi lại gần vừa nghe ngóng.

Chỉ nghe Lưu Thừa nói: “Chị ạ, loại máy chạy bộ này không tốt lắm, mạnh quá, làm cho chị mệt kìa, đợi lát chúng ta lên trên lầu đánh bi da”.

Hàn phu nhân cười mỉm nói: “Chỉ vì muốn vận động chút thôi, tôi không biết chơi bi da”.

“Không sao, tôi dạy chị” Lưu Thừa cười quyến rũ, “Bi da rất đơn giản, chỉ cần sờ vô là biết thôi”.

Hàn Tinh xua tay, “Không đi đâu, tôi đã hơn năm mấy rồi, còn chơi bi da cái gì? Ha ha, đó là trò vận động của thanh niên các cậu”.

Lưu Thừa kinh ngạc nói: “Chị đã năm mấy rồi? Thật không giống, nhìn cũng chỉ bốn mươi thôi, tuổi như chị mà còn giữ gìn được đẹp như thế này thật không nhiều đâu”.

Câu này vừa nghe qua, Đổng Học Bân suýt nữa tức nổ phổi, hắn bây giờ mới biết Lưu Thừa chắc chắc không quen Hàn phu nhân, nếu không sẽ không nói ra những lời như vậy, Hàn phu nhân thật không giống người trên năm mưoi tuổi, cũng có chút xinh đẹp thướt tha, nhưng những lời này tới lượt ngươi nói sao? Ngươi thật là ăn gan hùm rồi? Ý thế nào đây? Lại đòi dạy Hàn phu nhân đánh bi da, lại nói lời lẽ mật ngọt, ngươi đang tán Hàn phu nhân à?” Đổng Học Bân trừng mắt, cảm thấy tên Lưu Thừa này to gan quá! Không nói chuyện Hàn Tinh là phu nhân Ủy viên Cục chính trị, cũng là mẹ vợ tương lai của Đổng Học Bân, thứ như ngươi mà dám động à?

Ở đằng xa, Phan Châu đứng cách phòng thể dục một đoạn đưa mắt qua nhìn rồi cười lạnh lùng, nhưng lại không đi qua.

Thấy Lưu Thừa lòng dạ không ngay, Đổng Học Bân không thể vờ như không nghe thấy, liền sải bước đi tới.

Hàn phu nhân thấy hắn liền vẫy tay cười, “Đến đây Tiểu Bân, giới thiệu với cháu, đây là snooker Lưu Thừa, cháu thấy cậu ấy thi đấu chưa?”

Lưu Thừa gật đầu cùng Đổng Học Bân.

Ai ngờ Đổng Học Bân không hề nể nang gì, “Snooker, chưa xem bao giờ”.

Hàn Tinh bị hắn chọc cười.

Lưu Thừa thành công cũng hơi muộn, đến hơn ba mươi tuổi mới chính thức bước lên đấu trường quốc tế, bởi vậy đối với một người trẻ tuổi đã đảm đương chức Cục trưởng như Đổng Học Bân thì chẳng có thiện cảm gì, đó chính là sự mâu thuẫn từ trong thâm tâm, lúc này nghe hắn nói vậy, Lưu

Thừa mắt giật lên, nhưng cũng không nói gì mà vẫn giữ phong cách lịch thiệp quay đầu nhìn Hàn phu nhân cười nói: “Chị, chúng ta lên phòng bi da ngồi một lát chứ? Bên trên có bạn của tôi, lát nữa có thể sẽ đấu giao hữu, ha ha, tôi chính thức mời chị làm khán giả, nể mặt tôi chút được không?”

Hàn Tinh xua xua tay, “Thanh niên các cậu chơi đi, tôi không thích chỗ náo nhiệt đâu”.

Lưu Thừa vẫn không từ bỏ ý định, “Chị, chỉ ngồi một lát thôi, đi nào, tầng ba thôi”.

Hàn Tinh có hơi bực mình rồi nhưng vẻ mặt không để lộ ra mà vẫn giữ nguyên phong thái, chỉ lắc đầu cười.

Cảnh vệ của Hàn phu nhân vẫn đứng từ đằng xa nhíu mày lại chú ý động tĩnh bên này, nhưng Hàn phu nhân chưa nói gì nên hắn vẫn không bước đến đuổi người.

Nhưng Đổng Học Bân thì lại không kiên nhẫn, “Ngồi cái con mẹ ngươi! Cho người thời gian ba giây! Cút ngay!”

Giọng hắn rất lớn, lập tức làm ánh mắt mọi người trong phòng tập dồn lại, mọi người đều tò mò nhìn bọn họ, có không ít người cũng nhận ra Lưu Thừa, Lưu Thừa dạo này rất hay thi đấu, tần suất chiếu trên ti vi cũng không ít.

Lưu Thừa thấy hắn mở miệng mắng người, mặt mũi liền giận dữ.

Phan Châu ở đằng xa cũng nhíu nhíu mày, không ngờ rằng Đổng Học Bân nói giở giọng là giở giọng.

“Tiểu Bân” Hàn phu nhân nhìn Đổng Học Bân trách móc, “Cháu lại nổi tính tình phải không?”

Đổng Học Bân biết Hàn phu nhân không thể có ý trách mình thật sự, thân phận của bà để ở đó, là người danh cao chức trọng không thể giở giọng với lớp dưới như Lưu Thừa, bởi vậy chuyện này chỉ có thể để Đổng Hộc Bân làm.

Lưu Thừa vẫn luôn tham gia thi đấu ở quốc tế, cộng với việc mới trở thành nhà đầu tư gần đây, bởi vậy căn bản không coi Cục trưởng một huyện nhỏ như Đổng Học Bân ra gì, nghe thấy vậy liền nổi nóng, mắt lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân nói: “Tôi nói chuyện với cậu à? Việc quái gì đến cậu?” Hắn biết không thể tán được người phụ nữ trung niên trước mặt nên liền trở mặt.

Hàn phu nhân nhíu mắt lại, nghiêng đầu nhìn Lưu Thừa.

Con mẹ nó, dám mắng tao à? Đổng Học Bân giận quá trở mặt cười, “Không nhìn xa trông rộng! Mới đánh mấy trận quốc tế thì mày đã không biết mình họ gì rồi à? Mày hay ho cái gì chứ? Tao đếm đến ba! Không cút đi thì đừng trách tao không khách sáo!” Hàn phu nhân vẫn đang ở đó, không đến vạn bất đắc dĩ thì Đổng Học Bân cũng không muốn động tay, nói xong liền giơ ba ngón tay ra, “…ba…hai…một…”, chữ một vừa mới ra khỏi miệng, Lưu

Thừa đã ra tay trước.

Lưu Thừa tính khí cũng không phải thường, vừa vung tay đã đánh vào bàn tay của Đổng Học Bân, “Cút con mẹ mày đi! Đừng khoa tay múa chân với tao”.

Đổng Học Bân vừa phải đi lấy nước nên còn cầm chiếc cốc giấy, lúc này bị Lưu Thừa hất cho bay lên, nước ở bên trong đã đổ cả lên trên người

Hàn phu nhân!

Hàn Tinh mặt biến sắc, viên cảnh vệ từ đằng xa đã chạy tới.

Nhìn cả người Hàn phu nhân bị đổ nước, Đổng Học Bân đờ người ra, trong người nóng hừng hực, đầu óc như muốn nổ tung, giận dữ đá lên một cú, Lưu Thừa phản ứng cũng rất nhanh, quay người né đi, nhìn Đổng Học Bân cười nhạt rồi đấm một cú vào mặt hắn. Đổng Học Bân mặt mũi âm trầm, cũng không né nữa mà mạnh mẽ một quyền nghênh cú đấm của Lưu Thừa, hai cú đấm gặp nhau, Lưu Thừa đau đến nghiến răng nghiến lợi, lùi lại một bước!

Đổng Học Bân liền xông lên đá vào đầu gối hắn!

Lưu Thừa kêu thảm ngã nhoài xuống đất.

Nếu là mình thì còn dễ nói, đằng này là Hàn phu nhân bị đổ nước, tính khí Đổng Học Bân có tốt cỡ nào cũng không thể nhịn thêm, bèn dùng sức giơ chân đạp mạnh xuống!

Rắc!

“!” Đầu gối Lưu Thừa gần như vỡ rồi!

Đổng Học Bân không buông tha hắn, lại đá tiếp một cú vào mặt Lưu Thừa,

“Cút con mẹ mày đi! Đã cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!”

Lưu Thừa mặt mũi da tróc thịt bong, miệng và quai hàm đều bị rách cả!

Viên cảnh vệ chạy tới liền dừng lại, không ngờ rằng Đổng Học Bân ra tay nhanh như vậy, càng không ngờ hắn xuống tay mạnh đến thế, mới đó đã đánh cho người ta tàn tạ, nên đành bước đến bên cạnh Hàn phu nhân bảo vệ bà.

Hàn Tinh dùng khăn mặt lau nước trên người, lên tiếng nói: “Tiểu Bân, được rồi”.

Đổng Học Bân vẫn không hết giận, lại đạp mạnh hai phát vào bụng Lưu

Thừa, Lưu Thừa lộn cả ruột nghiêng đầu nôn ra ngoài, hắn đã bị đánh mê man đầu óc rồi. Đối phó với cái loại không biết trời cao đất dày như thế, Đổng Học Bân hoàn toàn không khách khí, đến tán Hàn phu nhân à? Lại còn làm mình mẩy Hàn Tinh ướt hết? Đổng Học Bân nếu không dạy hắn một bài học, nếu để Tuệ Lan và Tạ bí thư biết được e rằng cũng không tha cho mình.

Lưu Thừa nằm trên đất đau rên rỉ.

Người phụ trách trung tâm thể hình đã đem mấy người bảo vệ từ thang máy chạy đến, “Làm cái gì vậy? Ai đánh người? Đây là… Lưu Thừa?”

Đổng Học Bân vẫn chưa hạ hỏa, mặt tối sầm nhìn người phụ trách, “Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Loại người nào cũng cho vào? Tôi còn chưa tìm mấy người tính sổ, anh còn nhìn cái con mẹ gì tôi!” Mình đứng bên cạnh mà để Hàn phu nhân bị thế, Đổng Học Bân đến bây giờ vẫn vô cùng tức giận, nếu Hàn phu nhân giật mình xảy ra bệnh tim mạch gì đó, Đổng Học Bân sau này không còn mặt mũi nào nhìn Tạ tỷ.

Bảo vệ hội quán và mấy người hội viên đứng xung quanh đều khờ người ra, trong lòng thầm nghĩ người này cũng hơi quá, đã đánh người ta như vậy, lại còn làm ác nhân cáo trạng nữa sao?

Mấy người bảo vệ nhất thời bị khi thế của Đổng Học Bân nạt im re, biết người này không phải dễ động nên cũng không dám vọng động.

Hàn phu nhân vẫy tay, “Tiểu Bân, lại đây”.

Đổng Học Bân nghe vậy đành quay về, “Để cho bác phải sợ hãi, đều tại cháu”.

“Không sao,” Hàn Tinh nhìn viên cảnh vệ một cái, viên cảnh vệ liền rút điện thoại ra gọi.

Hàn phu nhân phủi phủi nước trên quần áo lần cuối cùng, “Không có tâm trạng nữa, đi thôi, về”.

Viên cảnh vệ cũng không đi mà cúi đầu nói nhỏ với Đổng Học Bân mấy câu để hắn chú ý an toàn của Hàn phu nhân, còn anh ta ở lại dọn dẹp giúp

Đổng Học Bân, Lưu Thừa ít ra cũng là người có máu mặt, bọn họ không thể đi cả. Có người ở lại giải quyết, người phụ trách hội quán nghĩ ngợi rồi cũng không chặn không cho Đổng Học Bân đi, huống hồ hắn cũng nhìn ra được, vị phu nhân này và cả anh thanh niên này cũng vậy, chắc không phải là người thường, người phụ trách cũng không muốn rước lấy phiền phức, hơn nữa hắn cảm thấy vị phu nhân này dường như rất quen, hình như là đã thấy qua trên TV.

Sự việc đã xong.

Phan Châu đứng ở góc nhìn thấy kết quả, nhăn mày lại rồi lại cười, bước đi mặt không tỏ thái độ gì, giống như tất cả đều không liên quan gì tới hắn vậy, dù sao đi nữa thì Lưu Thừa cũng đã ký hợp với huyện Đại Phong hắn rồi, tiền cũng đã lấy, chỉ cần Lưu Thừa không chết, dù xảy ra việc gì đi nữa cũng không ảnh hưởng gì đến Cục chiêu thương bọn hắn.

Bên ngoài hội quán.

Trên xe, Đổng Học Bân vô cùng xin lỗi, liên tục hỏi Hàn phu nhân có bị sao không, huyết áp có cao không.

Hàn phu nhân cười ha ha lắc đầu nói, “Bá mẫu của cháu làm gì mà yếu ớt như vậy? Có chút sóng chút gió như thế này sao dọa được bác? Ha ha…”

Đổng Học Bân thở ra, “Bác không sao là tốt rồi, nếu không cháu đã thành tội nhân thiên cổ rồi, tên Lưu Thừa này, thật không ra thứ gì”.

Hàn phu nhân nhìn hắn cười cười nói: “Cháu, xuống tay cũng quá độc ác đó”.

“Cháu xem bác như mẹ cháu, thấy bác có chuyện, cháu nhất thời không kiềm chế được, bình thường cháu không kích động như vậy đâu, thật đó”. Nhưng những lời này đến Đổng Học Bân cũng không tin, đối phó với kẻ địch,

Đổng Học Bân đều xuống tay rất mạnh.

Hàn Tinh nhoẻn miệng cười hiền hòa, đập đập mu bàn tay hắn, “Bác, cũng xem cháu như con trai, ha ha, đúng rồi, lúc đầu nói chuyện với Lưu Thừa, hắn cứ cho rằng bác làm nghề dạy học, bác nhớ mẹ cháu là giáo viên phải không? Sự việc có thể không đơn giản như vậy, tên nhóc đó có thể bị người khác giật dây rồi”.

“Hả?”

Lời Hàn phu nhân làm Đổng Học Bân biến sắc.

Có người giở trò quỷ??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi