QUYỀN THẦN

Hàn Mạc không cần suy nghĩ nhiều, một lần nữa thi triển Thái cực bộ pháp nhanh nhẹn tránh thoát được nhát kiếm thứ hai của hắn.

Tên Ảnh tử vệ cuối cùng kia rốt cuộc là trốn ở chỗ nào. Vào đúng lúc này hắn nhìn thấy từ bức Kim liên đồ trên vách tường bắn ra chiu chít mũi tên.

Hàng loạt mũi tên từ trên bắn xuống, hướng thẳng trên người Hàn Mạc đánh tới !

Hiển nhiên tên nỏ không phải bình thường, cung nỏ này là quân dụng chính quy, không thể ngay lập tức bắn ra nhiều tên, nhưng tốc độ tên này so với cung nỏ bình thường cũng phải nhanh hơn rất nhiều.

Tên Ảnh tử vệ cuối cùng không ngờ là đã trốn vào vách tường lúc nào không biết.

Vách tường sau bức Kim Liên đồ kia không ngờ là rỗng ruột, mặt sau chỗ đó cất giấu sát chiêu trí mạng!

Hàn Mạc dường như tránh cũng không thể tránh!

Nhưng Hàn Mạc chung quy vẫn là Hàn Mạc. Tay hắn đã đạp xuống đầu vai của tên tiều phu đang quỳ trên mặt đất, gầm lên một tiếng, đúng là đã dời thân hình khôi ngô của tên tiều phu bay lên.

Thân thể cao lớn, trong tay Hàn Mạc tựa như một mảnh vân, một tấm giấy.

Thân hình cao lớn tựa như một mảnh giấy, không ngờ bị Hàn Mạc nâng lên phía trước người, trở thành tấm mộc che chắn toàn thân.

"Phụp, phụp phụp"

Hàng loạt mũi tên găm vào người tên tiều phu, cổ họng, trái tim, bụng không sót một chỗ nào, mà tên tiều phu đốn củi cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, chết ngay lập tức.

Kiếm thủ đã nhân lúc này tiến lên hướng Hàn Mạc đâm ra một kiếm sắc bén.

Hàn Mạc thân thể không nhúc nhích, mà trong nháy mắt lại nắm áo tên tiều phu đã chết, quật thẳng về phía kiếm thủ.

Trọng lượng phu đốn củi ít nhất cũng là bảy mươi tám mươi cân, tựa như một tảng đá lớn hướng thẳng vào tên kiếm thủ, tên kiếm thủ vội vàng thu kiếm, thân thể lui lại ra sau, tránh thoát một kích từ thi thể tiều phu đốn củi.

Phịch !

Lại một thanh âm vang lên, từ mặt sau "Kim liên đồ" một bóng người bay ra. Bóng người này bay theo hình vòng cung, nặng nề mà rơi trên mặt đất, không nhúc nhích.

Một bóng người khác từ bên trong nhảy ra, trong tay cầm dao găm, trên dao găm còn có giọt máu, hắc y hắc khố, lộ ra một gương mặt cực kỳ thật thà.

Lý Cố !

Tam chủ sự Lý Cố của Tây Hoa Thính, không biết ở mặt sau vách tường từ khi nào, ra tay đánh chết tên Ảnh tử vệ thứ ba đang trốn ở sau vách tường.

Hàn Mạc còn chưa kịp nghỉ xả hơi, thì đmột đòn trí mạng đã nhằm lúc này xuất hiện.

Lý Cố đồng tử co rút lại, hắn nhìn thấy Đại trưởng lão vẫn ngồi trên ghế, không biết khi nào trong tay đã cầm dao găm lóng lánh. Đại trưởng lão tuổi già sức yếu, lúc này tựa như một cao thủ nhanh nhòn, dao găm trong tay đâm ra, mục tiêu là đưa về phía lưng Hàn Mạc.

Lý Cố muốn cứu cũng không kịp.

Nhưng Hàn Mạc như có mắt ở sau lưng, tay quay ngay về phía sau, đỡ lấy con dao đang đâm tới của Đại trưởng lão. Bàn tay vàng đeo găng tay bằng kim loại, dao găm không thể đâm thấu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hàn Mạc cũng không do dự, sử dụng cách đấu thuật quét chân qua trên mặt đất một vòng rất đẹp, quay người lại, tung một cước, đá đúng vào ngực Đại trưởng lão. Đại trưởng lão lập tức cả người bay thẳng ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất, trong miệng phun ra máu tươi. Đã là hấp hối.

Sức mạnh ở đôi chân Hàn Mạc thật là dữ dội hùng mạnh, Đại trưởng lão chung quy cũng là thân thể già nua, làm sao có thể chống đỡ được một cước, trên mặt đất giãy dụa, muốn đứng lên, nhưng không thể, bất lực mà nằm.

Lý Cố nhìn Hàn Mạc không việc gì, lúc này mới yên tâm, đôi mắt nhìn về gã kiếm thủ.

- Ngươi không nên tự cho là thông minh !

Hàn Mạc đi đến bên người Đại trưởng lão, ngồi xổm xuống, nhìn lão hấp hối:

- Ngươi … thua cuộc !

Đại trưởng lão hơi thở mong manh, nhưng chống hỏi:

- Ngươi... ngươi sao biết ta sẽ ra tay?

- Đại trưởng lão tuổi mặc dù lớn, nhưng thân thể thoạt nhìn vẫn còn cường tráng, hơn nữa …điệu bộ bước đi và thân pháp hiển nhiên là có luyện qua võ công, một mình ngươi mời ta đến nơi này, ta tự nhiên là có phòng bị.

Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:

- Ngươi cố ý khuyếch đại năng lực Quỷ tam táng, nói bọn họ lợi hại vô cùng, tuy nhiên là muốn đem sự chú ý của ta đến bọn họ. Nếu ngươi không nói những lời đó, có lẽ ta cũng đặt sự chú ý đến bọn họ, mà xem nhẹ việc phòng bị ngươi! Bởi vì loại lực lượng bí ẩn, nếu muốn mượn bọn họ giết ta, ngươi không thể tiết lộ tin tức ra nhiều . Nhưng ... ngươi không hề ngần ngại mà nói ra, cũng chứng minh là ngươi có mưu mô, thời điểm đó cũng là lúc bắt đầu đề phòng ngươi, mà ngươi ... cuối cùng cũng sát đã ra chiêu, nếu không phải ta trong lòng luôn luôn chú ý đến ngươi, e rằng đã bị một đao của ngươi lấy mạng rồi.

Hắn thở dài, lắc đầu nói:

- Đại trưởng lão, ngươi thật thông minh, nhưng thông minh lầm chỗ, bây giờ Hạ gia ... thật sự hết đời !

Đại trưởng lão nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn có vẻ sắp chết.

Hàn Mạc để sát vào lỗ tai Đại trưởng lão, thấp giọng nói:

- Có rất nhiều người quên rằng, ta còn là Thính trưởng Tây Hoa Thính. Bên người thính trưởng không có lại viên hắc ám bảo vệ sao? Ngươi nghĩ ta lẻ loi một mình đi cùng ngươi tới đây, nhưng ngươi lại không biết rằng, trong mắt ta, ngươi ... mới là kẻ lẻ loi một mình!

Hắn lắc lắc đầu:

- Muốn giết Thính trưởng Tây Hoa Thính, thật sự là rất khó!

Hắn không khách khí mà giơ tay lấy bình sứ màu tím trên người Đại trưởng lão, dịu dàng vuốt ve, tựa như vuốt ve da thịt tình nhân, hạ giọng nói:

- Đại trưởng lão, ngươi yên tâm, thứ này tốt, ta sẽ lấy dùng !

Đại trưởng lão thân thể duỗi ra, phun ra một hơi cuối cùng, rồi chết!

Tiết Thiệu bên kia thấy bên này có dị động, lấy tốc độ nhanh nhất dẫn hơn mười binh lính Ngự lâm quân chạy tới, bên trong nhã cư cuộc chiến đã dứt.

Gã kiếm thủ cuối cùng cũng đã tử vong, tuy nhiên không phải bị người giết chết, mà nhìn thấy đại thế đã mất, lại phải đối mặt với hai cao thủ là Hàn Mạc và Lý Cố, kiếm thủ này không cam lòng bị bắt, nên đã tự sát mà chết.

Cửa lớn mở rộng, chỉ còn Hàn Mạc ngồi trên ghế. Lý Cố chẳng biết đã đi đâu, trên mặt đất chỉ còn lại bốn thi thể.

Tiết Thiệu vào đến nơi, trong tay nắm đại đao, nhìn tình hình bên trong, nhíu mày, chậm rãi thu hồi đao, đến trước măt Hàn Mạc, hỏi:

- Đại nhân, ngài không việc gì chứ?

Hàn Mạc thần sắc hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói:

- Hạ gia... muốn giết ta!

Tiết Thiệu trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, lập tức liếc mắt nhìn thi thể Đại trưởng lão nằm trên mặt đất, tiến lên kiểm tra hơi thở, nói:

- Đại nhân, Đại trưởng lão... cũng đã chết!

Hàn Mạc chỉ vào dao găm trong tay Đại trưởng lão, mở tay ra, kéo chiếc găng tay bằng kim loại, ở chỗ lòng bàn tay, có một vết dao đâm:

- Nếu không có găng tay chống đỡ ... sợ rằng ta đã bị lão gia hỏa này giết chết. Lão đưa ta tới đây, ở trong này có Ảnh tử vệ mai phục!

- Thật là to gan!

Tiết Thiệu biến sắc rõ ràng, chòm râu nhếch lên:

- Mạt tướng nhìn thấy lão đưa đại nhận qua bên đây, biết là không có hảo ý!

Lúc này Chỉ huy sứ Chư Cát Dân cũng vào tới, theo sau là Giám sát sứ Lăng Lỗi, cùng hộ tống phía trước là hai gã quan viên bộ Lại, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cũng đều chấn động.

Tiết Thiệu sơ lược tình hình vừa xảy ra, liền có một gã quan viên bộ Lại cả kinh nói:

- Hạ gia ... Hạ gia đây muốn làm phản sao? Ám sát Quan hộ lương, đây ...đây thật sự là khó lường !

Lăng thái giám cũng giật mình nói:

- Điên rồi, Hạ gia thật sự là điên rồi!

Chư Cát Dân tiến lên đây, hỏi:

- Hàn tướng quân, hình như bị thương?

- Không vấn đề gì, làm phiền Chư Cát Dân lo lắng!

Hàn Mạc đứng dậy nhìn quét qua mấy cỗ thi thể vài lần rồi lạnh lùng nói:

- Rắp tâm làm chuyện ác, chuyện ác không thành, tất sẽ tự diệt

Rồi trầm giọng nói:

- Tiết Hộ quân úy!

Tiết Thiệu vừa chắp tay:

- Có mạt tướng!

- Bắt bọn nô tài Xuân Viên, tống giam vào ngục, canh giữ cẩn thận, có chút manh động, giết không tha!

Hàn Mạc điềm nhiên nói tiếp:

- Về phần các trưởng lão…

Hắn dừng một chút, mới nói:

- Ta dẫn bọn họ đi mở mang tầm mắt !

Hàn Mạc đi ra khỏi căn phòng nhỏ, lúc này chân trời đã xuất hiện ánh sáng rạng đông, đem đến một luồng không khí ban mai trong lành.

Đúng lúc đó, đã thấy Tiếu Mộc từ hành lang dài chạy tới, phía sau mang theo một gã tướng lĩnh, nhìn bộ dạng cũng đoán được là một gã Đô úy Thành vệ quân. Hàn Mạc nhìn thoáng qua cũng biết được, hắn là một trong hai gã Đô úy đã nhận lệnh phong tỏa thành lúc ở trước đại môn Xuân Viên.

Đô úy tiến đến gần, liếc mắt một cái nhìn thấy Chư Cát Dân bên người Hàn Mạc, sắc mặt thay đổi, bước chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn đi lên quỳ gối:

- Ty chức cầu kiến Chỉ huy sứ đại nhân, Hàn tướng quân !

-Dương Nghiêu, ngươi thật to gan!

Chư Cát Dân hừ lạnh một tiếng:

- Đi theo Hạ Miễn... ngươi muốn tạo phản sao?

Đô úy Dương Nghiêu sợ hãi nói:

- Khởi bẩm đại nhân, ty chức... ty chức quả thật không biết đây là Hạ Miễn làm càn. Hắn xuất ra lệnh phù, đi tới quân doanh điều binh, ty chức... ty chức không dám không phục tòng mệnh lệnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi