QUYỀN THẦN

Ngày hai mươi ba tháng tư năm thứ chín theo Yến lịch là một ngày mưa dầm tầm tã. Kinh thành Yến đã liên tục mưa suốt hai ngày, cả kinh thành chìm trong màn mưa u ám khiến đô thành lớn nhất Yến quốc toát lên vẻ suy tư khác thường.

Giữa Thập tam viện nằm ở phía đông có một nha môn trang nghiêm xây theo lối cổ, trước cửa là đôi sư tử bằng đá đang giương nanh múa vuốt nhìn vô cùng khí thế. Lúc này, đôi sư tử bằng đá đứng trong mưa nhìn càng dữ tợn hơn.

Mưa theo từng viên ngói lưu ly rơi xuống, tạo thành từng sợi tơ mảnh, tí tách tí tách tuôn rơi, chảy vào giữa một máng nước đặt nơi góc tường, rồi chảy xuôi xuống tiếp.

Nơi này là nội các.

Vai trò chính của Thập tam viện phía đông và Bát viện phía tây, có thể nói, là cơ quan đầu não cả nước của toàn bộ Yến quốc khổng lồ.

Sổ sách trên mọi miền Yến quốc đều được tập trung tại đây. Mỗi ngày đều có người đưa tin từ khắp nơi đến, dâng lên sổ sách cho nội các. Trong nội các luôn có mấy chục viên lại nhận sổ sách, phân loại xử lý chúng theo mức độ nặng nhẹ rồi mới chuyển đến văn khố.

Văn khố nằm ở giữa nha môn nội các, là phòng làm việc rộng lớn nhất nơi đây, chiếm một phần ba toàn bộ nội các.

Lúc nào nơi đây cũng có ít nhất bốn mươi quan viên trở lên, dựa theo nội dung của sổ sách mà sắp xếp, phân loại lại, rồi lập thành một bản tấu chương xúc tích nhất. Nói đơn giản hơn là, các vị quan này sẽ tóm tắt lại nội dung sổ sách và danh sách các quan viên ghi lại trong tấu chương.

Về thuế ruộng dân sinh, về hình án nhà ngục, về trang bị quân đội và chuyển đổi nơi đóng quân, về các công trình xây bằng gỗ liên quan, về quân cảnh vệ, về việc đàm luận với nước ngoài, về giao thương, về các thí sinh các vùng…!

Một quốc gia lớn ắt sẽ có khối lượng công việc cần xử lý khổng lồ. Vì thế các loại sổ sách phức tạp này, đều được tập trung lại đây, sau đó các vị quan lại cần mẫn sẽ phân chúng ra thành từng nhóm, trình lên cho quan trực ban xem qua, cuối cùng mới chuyển đến cấp lục bộ để xem xét, xử lý cẩn thận thêm một lần nữa.

Cho nên, nội các vừa là nơi có quyền uy nhất Yến quốc nhưng cũng là nơi bận rộn nhất. Quan trực ban là người có quyền nhất, cũng là người vất vả nhất nơi đây.

Quan trực ban dĩ nhiên là người của thành viên nội các. Mỗi ngày sẽ có hai thành viên của nội các làm quan trực ban, cùng xử lý công việc của ngày hôm đó. Đương nhiên, bọn họ cũng có các trợ lý là thành viên của nội các hỗ trợ.

Nơi làm việc của quan trực ban là Quốc sự viện, ở tận cùng bên trong nha môn nội các, là một tiểu viện tứ hợp thanh nhã mà trang nghiêm. Ở giữa là nơi làm việc của quan trực ban, hai bên phải trái là nơi làm việc của các quan trợ lý là người của nội các.

Tiểu viện này khắp Yến quốc cũng không có mấy người đủ tư cách vào. Toà ốc chính được xây bằng ngói đen gạch đen nằm ở vị trí trung tâm kia lại càng không cho phép người dễ dàng tiếp cận.

Nội các là nơi nắm giữ chính trị quan trọng của Yến quốc, là đầu não của Yến quốc. Toà nhà xây bằng gói đen gạch đen này chính là đầu não của nội các, nơi này ngoài các thành viên của nội các, cho dù là quan lớn cũng không thể tuỳ tiện đi vào.

Dĩ nhiên, các quan trực ban hàng ngày giải quyết sự vụ bận rộn nhưng không có nghĩa bọn họ phải xem hết các sổ sách. Mỗi ngày sổ sách lên tới cả ngàn quyển, cho dù là thần tiên cũng chưa chắc có thể xem hết được.

Các quan viên nơi dâng sổ sách trong nội các phân loại sổ sách, dâng lên văn khố. Quan văn khố lại xử lý, lần nữa phân loại sổ sách theo cấp bậc rồi mới chuyển cho Quốc sự viện.

Thông thường, sổ sách được chia làm năm cấp bậc.

Hoàng đầu chiết, bạch đầu chiết, hắc đầu chiết, hôi đầu chiết, mà khẩn cấp nhất không thể trì hoãn chính là hồng đầu chiết.

Thường thì, các sổ sách hắc đầu chiết đều được văn khố chịu trách nhiệm xử lý, dựa theo cấp bậc của ký hiệu ngoài bìa sổ sách.

Hôi đầu chiết và Hồng đầu chiết được đánh dấu bằng dấu in lửa, dùng trong trường hợp tối khẩn cấp.

Đương nhiên không phải loại sổ sách nào cũng có thể in dấu của hôi đầu chiết và hồng đầu chiết. Đối với cấp bậc của sổ sách, Yến quốc có những quy định rõ ràng, kể cả tư cách của quan viên trình sổ sách cũng đều có yêu cầu nhất định.

Nếu chỉ là những sự vụ bình thường, không đạt được cấp bậc đặt ra mà lại được xếp vào hôi đầu chiết hay hồng đầu chiết, không cẩn thận sẽ bị nội các khép vào tội phô trương thanh thế, là tội lớn lừa gạt triều đình.

Cho nên nếu không phải trường hợp quá khẩn cấp, hồng đầu chiết rất ít khi xuất hiện.

Đây là kiểu sản xuất dây chuyền rất hữu hiệu của Yến quốc. Theo một góc độ nào đó thì, chế độ nội các tồn tại, sẽ làm cho quyền lợi các thế gia quá lớn, giảm nhẹ quyền lực của nhà vua, nhưng cũng không thể phủ nhận, nhờ chế độ này mà các công việc đại sự ở Yến quốc đều được giải quyết triệt để. Xét về tổng thể mà nói, đây là yếu tố tối quan trọng tác động đến sự phát triển và ổn định của Yến quốc.

Mỗi ngày, nhiệm vụ trước hết của chính ốc gọi là Quốc sự viện kia là đem hồng đầu chiết và hôi đầu chiết dâng lên trong biển tấu chương. Dĩ nhiên, hai loại sổ sách này rất ít, xét ra thì, hôi đầu chiết một ngày còn có thể có mấy chục quyển, còn sổ sách loại hồng đầu chiết có lẽ một tháng cũng không có hơn mấy quyển.

Quan trực ban trước tiên phải xử lý hai loại sổ sách khẩn cấp này, sau đó sẽ xem qua mục lục sổ sách do văn khố trình lên, từ đó chọn ra một số quyển, cân nhắc mức độ nặng nhẹ, rồi cùng quan trợ lý hai bên Quốc sự viện xử lý.

Theo quy củ của nội các, dựa theo nội dung của sổ sách hôi đầu chiết mà phải sao chép lại các phần cần cân nhắc, để các thành viên của nội các đánh giá, tập hợp ý kiến. Nếu tranh cãi không quá lớn, đa số đều chấp nhận thì quyết sách hợp lý nhất sẽ được thông qua.

Sổ sách hồng đầu chiết cũng không ngoại lệ. Một khi chúng xuất hiện, toàn bộ các thành viên của nội các phải có mặt, nghị luận, đưa ra phán quyết.

Hạ Khánh Chi ngồi trong xe ngựa, dọc đường đi, hắn mãi băn khoăn một chuyện.

Ngày hôm trước, hai quyển sổ sách khẩn cấp được gửi đến nội các qua một quãng đường dài tám trăm dặm. Đó là hai tấu chương của Tư Đồ Tĩnh và Giám sát sứ Lăng Lỗi, tuy rằng cách diễn đạt trong tấu chương không giống nhau, nhưng nội dung lại y như một.

Hạ Khánh Chi biết được nội dung bên trong, trong lòng có chút đắc ý. Y không ngờ rằng ca ca của y ở bên kia làm việc cũng không đến nỗi nào, có thể nhanh như vậy truyền đến tiệp tấn, chắc hẳn nhờ công lao không nhỏ của vị Quỷ cốc giấu mặt phía sau kia đi?

Nghĩ đến vẻ mặt hôm ấy của Hàn Huyền Đạo và Tô Quan Nhai, Hạ Khánh Chi cười thầm.

Tuy rằng đã cử một đám quan viên về huyện Tịch Xuân điều tra vụ việc, nhưng Hạ Khánh Chi tin rằng đã có Từ Du thì cho dù có phái đi mười viên quan, bọn họ cũng không điều tra được manh mối gì.

Dù sao nơi đó cũng là lãnh địa của Hạ gia.

Hạ Khánh Chi ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến tâm trạng hiện tại của lão già Hàn Huyền Xương cùng với sự đả kích nặng nề Hàn gia đang phải chịu. Hiện giờ có lẽ cũng là lúc Hàn gia nên biết đến sự lợi hại của Hạ gia rồi chăng?

Hắn vén rèm cửa xe, ngoài trời mưa vẫn tí tách rơi. Trời mưa dầm dề luôn làm người ta cảm thấy nặng nề, nhưng Hạ Khánh Chi lại đang rất thoải mái.

Xe ngựa dừng lại trước cửa nha môn của nội các, một thị vệ nhanh chóng chạy đến vén rèm cửa xe, đứng ngoài giương ô giấy dầu chờ phục dịch.

Hạ Khánh Chi sửa sang lại trang phục một chút rồi mới xuống xe ngựa, một tên thị vệ che ô, mấy tên khác đeo đao thì đứng chắn sau lưng hắn. Hạ Khánh Chi vừa xuống xe, xe ngựa lập tức quay đầu, dừng lại ở chuồng ngựa cạnh đấy.

Đang định tiến vào nha môn, y đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, phía đối diện một chiếc xe ngựa xuất hiện, tám gã hộ vệ đứng hai bên xe, nhanh chóng tập hợp.

Hạ Khánh Chi cười lạnh. Dĩ nhiên hắn biết, người trong xe ngựa chính là Hồ Tuyết Tân của Đại Lý Tự, là người sẽ cùng hắn làm quan trực ban ngày hôm nay.

-Cháu trai ngoại đã chết, chỉ sợ là y sống cũng chẳng dễ chịu gì?

Hạ Khánh Chi thầm nghĩ, đã nhìn thấy Hồ Tuyết Tân xuống xe đi đến, liền chắp tay cười nói:

-Hồ đại nhân, ngài tới sớm quá!

Hồ Tuyết Tân tự mình giương ô, liếc mắt nhìn Hạ Khánh Chi một cái, nói:

-Hạ đại nhân chẳng phải còn đến sớm hơn sao?

-Hai ngày nay thời tiết không tốt, hơn nửa đêm bản quan đã tỉnh rồi, nên mới tới sớm thôi.

Hạ Khánh Chi cười nói.

-Xem ra Hạ đại nhân có rất nhiều tâm sự đây.

Hồ Tuyết Tân giương ô đi tới, thản nhiên nói:

-Nhưng ngài cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ a!

-Đã phiền đại nhân quan tâm rồi.

Hạ Khánh Chi cười ha hả, nói, rồi y lại quay lại chủ đề chính, thấp giọng nói:

-Hồ đại nhân, Hàn Huyền Xương Hàn đại nhân hai ngày nay có khoẻ không? Hàn Mạc mất tích chắc ngài ấy lo lắng lắm. Nhưng ta xem Hàn Mạc là cát nhân thiên tướng chắc không có việc gì đâu. Ta vốn muốn đến quý phủ hỏi thăm, nhưng…Ha hả, ngài cũng biết. Chỉ sợ Hàn gia hiện giờ sẽ có thành kiến với ta, trong lòng sẽ trách Hạ gia chúng ta không quan tâm đến Hàn Mạc, nên y mới…Hồ đại nhân nếu có đến quý phủ ngài ấy, xin hãy chuyển lời thăm hỏi giúp ta. Chuyện này quả thực ta cũng rất lấy làm tiếc!

Hồ Tuyết Tân trầm mặt, cười lạnh nói:

-Hạ đại nhân, ngài nên biết rằng, trên lãnh địa của Hạ gia các ngài đã có một vị Lại bộ thị lang chết, một vị Ngự lâm quân Hộ quân tham lĩnh mất tích. Việc này có thể đơn giản như vậy sao? Bản quan thân là người của Đại Lý Tự, thích nhất những vụ án hình sự. Nếu lúc này quan viên được phái đi không thể điều tra được chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đến lúc đó bản quan nhất định sẽ đích thân mang theo quan tài, điều tra cho thật cẩn thận!

Hạ Khánh Chi hơi ngượng nghịu, nhưng vẫn nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

-Đó là chức trách của Hồ đại nhân. Bản quan thật sự hy vọng Hồ đại nhân có thể đích thân đi điều tra, tránh chuyện một số người ở sau giả thần giả quỷ, khiến người khác ngờ vực Hạ gia ta có dính líu đến chuyện này!

Tám gã thủ vệ đứng trước của nha môn nội các đều đang cúi mình hành lễ, thấy hai vị quan trực ban đều không vào cửa, cứ đứng trong mưa che ô mà tranh luận, bọn họ đành chỉ biết tiếp tục rạp người chờ đợi.

Nhưng đúng lúc này, bất chấp cơn mưa nhỏ ngoài trời, một người từ trong nội các đi ra, chắp tay cung kính nói:

-Hai vị đại nhân, các ngài đã tới rồi!

Hạ Khánh Chi dĩ nhiên biết vị quan này, chính là gã chủ quản trong Quốc sự viện, liền hỏi:

-Có chuyện gì mà ngươi khẩn cấp vậy?

Vị chủ quản kia nghiêm nghị, cung kính nói:

-Khởi bẩm đại nhân, sáng sớm nay có mười ba quyển hồng đầu chiết được trình lên ạ!

-Cái gì?

Hồ Tuyết Tân giật mình kinh hãi. Hạ Khánh Chi cũng biến sắc.

Hồng đầu chiết vốn không thường gặp, trừ khi chuyện thực sự cấp bách còn không không được phép dùng dấu in hồng đầu. Trước đây, một tháng cũng không nhìn thấy được mấy quyển có hồng đầu chiết, vậy mà giờ lại có đến mười ba quyển một lúc, làm sao không khiến người ta khiếp sợ.

Hồ Tuyết Tân không nói thêm lời nào, nhanh chân bước vào cửa. Hạ Khánh Chi cũng vội đuổi theo, vừa đi vừa hỏi:

-Là sổ sách gì? Là chuyện biên ải sao?

Thông thường nếu hồng đầu chiết dâng lên nhiều như vậy, mười phần có tám, chín phần là biên ải có biến.

-Không phải chuyện biên ải.

Quan chủ quản trả lời:

-Mười ba cuốn sổ sách đều là từ quận Nghi Xuân khẩn cấp dâng lên, cùng đến một lúc!

Hạ Khánh Chi nghe vậy, thoáng dừng chân bước, nháy mắt nhíu mày.

Nghi Xuân? Mười ba quyển có hồng đầu chiết?

Hắn tức thì căng thẳng, bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì?

Mười ba quyển có hồng đầu chiết được in dấu lửa đang được đặt trên bàn chính, xếp thành chữ khai. Trên mỗi một quyển sổ, đều dùng giấy màu đỏ có in dấu lửa.

Giấy đỏ sẫm tựa như màu máu tươi.

Hạ Khánh Chi vẫn nhíu mày, nhìn mười ba quyển sổ sách in dấu hồng đầu chiết trước mặt, linh cảm mơ hồ!

Hắn vươn tay định cầm một quyển hồng đầu chiết. Hắn rất muốn biết quận Nghi Xuân bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-Hạ đại nhân!

Hồ Tuyết Tân lạnh giọng nói:

-Có lẽ chúng ta nên báo cho những người khác nữa?

Hạ Khánh Chi tay vừa vươn ra đành phải rụt lại.

Đây là hồng đầu chiết, không thể do một mình y phê duyệt được. Nếu không đó chính là làm trái luật pháp, nhẹ sẽ là phạt gậy, buộc từ chức, nặng một chút thì, nếu có người nhân đó mà tấn công, thậm chí có thể mất mạng.

Nội các là nơi tuy uy nghiêm nhưng cũng vô cùng phức tạp, vừa có quyền tuyệt đối, vừa có những điều đại kỵ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi