QUYỀN THẦN

Hàn Mạc rốt cục hỏi:

- Cậu… trốn ra như thế nào?

Hàn Thanh trầm mặc một chút, suy nghĩ về thời khắc khiến cuộc đời này hắn không thể quên được.

Trong Quỷ Lâm âm trầm khủng bố, dường như thật sự có oan quỷ tồn tại, chung quanh luôn truyền đến tiếng vang như có như không, kẻ nhát gan chỉ sợ nhắm mắt lại nghe âm thanh này đều bị dọa ngất đi.

Từ khi sinh ra, lần đầu tiên Hàn Thanh và Chu Tiểu Ngôn chật vật như vậy .

Mười chiếc Phong Xảo nỏ đối diện bọn họ, hai người cũng biết uy lực của Phong Xảo nỏ này, lặn lộn hai ngày ở thành Thần Sơn, biết Phong dũng sĩ trong thành đều trang bị loại vũ khí sắc bén trí mạng này.

Chỉ cần những người này ấn cơ quan, dù hai người bản lĩnh bằng trời, cũng sẽ bị bắn thành tổ ong trong nháy mắt.

Chu Tiểu Ngôn nhìn Phong Xảo nỏ xanh rờn, cười lạnh lùng, tiểu độc mục bên Hắc Xà Chung đã lạnh lùng nói:

- Giao thánh vật ra, nói cho mỗ biết ai phái các ngươi tới, có lẽ mỗ có thể tha cho các ngươi một mạng!

Chu Tiểu Ngôn cũng không để ý tới, lấy một trái cây núi từ trong lòng ra, cắn mấy miếng, bỏ lại sơn quả còn chưa ăn xong, dưới Phong Xảo nỏ, hắn chậm rãi lấy một túi da màu đen từ trong lòng ra, túi da cũng không lớn, xách miệng túi, dường như trong túi có vật gì còn sống nhúc nhích, ánh đao chợt lóe, trong tay Chu Tiểu Ngôn đã nhiều hơn một con dao găm, đặt trước túi da màu đen, lạnh lùng nói:

- Trước khi tên nỏ của các ngươi bắn lên người ta, ta nhất định có thể chém túi da này thành hai nửa… Nếu các vị dũng sĩ Phong Quốc không tin, có thể thử một lần?

Tiểu đầu mục Hắc Xà Chúng nhìn chằm chằm áo da, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái:

- Trong đó… là cái gì?

- Ngươi đoán xem!

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Trong mắt các ngươi, tính mạng của nó có tác dụng hơn ta nhiều!

Tiểu đầu mục thất thanh nói:

- Là… là Xà Vương?

Dao găm Chu Tiểu Ngôn nhẹ nhàng trượt trên túi đen, thản nhiên nói:

- Có phải tính mạng của nó, có tác dụng hơn ta không?

Hắn nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận vật còn sống nhúc nhích tới lui trong túi đen kia là Hắc Phúc Xà Vương người Phong Quốc coi như thần linh.

Tất cả Hắc Xà Chúng lập tức đều biến sắc.

Hắc Phúc Xà Vương trong mắt người Phong Quốc đó là tồn tại giống như thần linh, là tổ tiên của bọn họ, đối với Hắc Phúc Xà Vương, bất cứ một gã người Phong Quốc nào cũng tràn đầy trái tim kính sợ.

Nói không dễ nghe, cho dù tù trưởng bị Chu Tiểu Ngôn nắm trong tay, cũng chưa chắc có tác dụng như Hắc Phúc Xà Vương.

Tù trưởng chung quy chỉ là một người, mà Xà Vương lại là thần của bọn họ.

Lúc này người nghi hoặc duy nhất là Hàn Thanh, Tiểu Chu đã lấy xà đảm của Hắc Phúc Xà Vương ra, sau khi lấy đảm Xà Vương chắc chắn phải chết, vì sao Hắc Phúc Xà Vương trong túi đen kia còn có thể nhúc nhích?

Tuy Hàn Thanh nghi hoặc, nhưng có ánh mắt, lưng tựa lưng với Chu Tiểu Ngôn là để đề phong có người bắn ám tiễn từ phía sau.

Tiểu đầu mục kia hơi trầm ngâm, vươn tay tới:

- Giao cho mỗ!

Chu Tiểu Ngôn nói rất trực tiếp:

- Không được!

Hắc Xà Chúng là vệ đội tinh nhuệ nhất của Phong Quốc, nhưng lúc này căn bản không dám động tới cơ quan, giết chết hai gã xâm nhập tự nhiên rất nhiều công lao, nhưng nếu thương một chút tới Xà Vương, đó là tội lớn ngập trời, cần phải diệt tộc.

Nhưng đường đường tinh nhuệ Phong Quốc, cũng không thể trơ mắt nhìn thánh vật bị người trộm đi ngay trước mắt, lại buông tha như vậy?

- Ngươi muốn làm thế nào?

Tiểu đầu mục lạnh giọng hỏi.

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:

- Thả chúng ta đi, các ngươi tự nhiên không thể đáp ứng!

- Tuyệt đối không thể!

Tiểu đầu mục nói như đinh đóng cột.

Chu Tiểu Ngôn lạnh lùng nói:

- Thứ này ở trên người ta… thả hắn rời đi, ta lưu lại… !

Tiểu đầu mục trầm ngâm lắc đầu nói:

- Việc này mỗ không thể làm chủ, phải bẩm tù trưởng và Đại Tế Ti… để bọn họ ra quyết định!

Dao găm trong tay vẫn nhẹ nhàng vung trước tùi đen, mỗi lần hắn lướt qua, đám Hắc Xà Chúng kia đều kinh hồn táng đảm, cho dù Hắc Phúc Xà Vương này không phải bị họ bắn chết, nếu chết trong tay Chu Tiểu Ngôn, bọn họ cũng khó thoát khỏi tội.

Hắc Xà Chúng thuộc về cấm vệ Phong Cung, mà bạch Xà Chúng lại là thủ vệ thánh đàn.

Chức trách của bọn họ, chẳng những bảo hộ Phong Cung của tù trưởng, còn phải bảo hộ an toàn cho Hắc Phúc Xà Vương như thần linh Phong Quốc.

Bọn họ là vệ sĩ tinh nhuệ nhất Phong Quốc, trong thời gian Phong Quốc náo động, cần phải tăng mạnh canh gác. Chỉ có điều người có cẩn thận cũng không thể duy trì sự đề phòng cẩn thận, gần một năm nay, Phong Quốc liên tục náo động, trái tim nhóm cấm vệ này căng cứng vì khẩn trương thời gian dài, cũng dần hơi lơi lỏng, huống chi tuy rằng thành Thần Sơn nhỏ, nhưng là thành lũy rất khó đột phá, tường thành ngoài cao lớn chắc chắn, trong thành cấm vệ sâm nghiêm, nếu muốn vô thanh vô tức tiến vào, thật sự khó như lên trời.

Tuy nói khó như lên trời, nhưng không phải trên đời này thật sự không ai có thể làm được, ngoài cửa thành đột nhiên náo động khiến đám cấm vệ trong thành cảnh giác, rất nhanh liền phát hiện hai thánh vật đều bị đánh cắp, đây quả nhiên là chuyện tình long trời lở đất. Có thể lặng yên không tiếng động đánh cắp thánh vật trong thánh địa thành Thần Sơn Phong Quốc vô cùng chắc chắn, đây là chuyện nhiều người nghĩ cũng không dám.

Thánh vật bị trộm, kẻ cắp chạy trốn, việc này không thể tiết lộ ra ngoài, trong nước đang thời kỳ rối loạn, một khi chuyện hai thánh vật bị tiết lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến gợn sóng lớn hơn nữa.

Lúc này, chỉ có thể phái ra một đám Hắc Xà Chúng tinh nhuệ trung thành nhất đi đuổi bắt, mười mấy tên Hắc Xà Chúng chia làm ba đường, đuổi theo vào Quỷ Lâm.

Cho dù là người Phong Quốc, trong lòng cũng tồn tại nỗi sợ hãi đối với Quỷ Lâm.

Phần lớn lãnh thổ đất nước Nam Phong đều là núi rừng, ba quận tám trại lớn, Nam Quận là quận có diện tích lớn nhất trong ba quận, ngoại trừ Ngọc Tuyền trại tù trưởng ở, còn có Lạc Đồng trại, Miêu Y trại, Bạch Thủy trại.

Quỷ Lâm nằm ở trong Ngọc Tuyền trại, phạm vi hơn trăm dặm, khác với địa phương khác của Phong Quốc, nơi này là rừng cổ thật sự, bên trong có khí độc nóng lạnh, nhiều mãnh thú hơn so với nơi khác, người Nam Phong cũng rất ít đặt chân tới.

Nếu không phải vì thánh vật bị trộm, bọn họ cũng sẽ không đuổi vào Quỷ Lâm người Phong Quốc đều sợ hãi.

Trong hai tháng, hai bên tung hoành khắp nơi trong Quỷ Lâm, trước khi Hắc Xà Chúng không tìm được thánh vật, tự nhiên tuyệt đối không thể rời khỏi Quỷ Lâm.

Nhưng tuy rằng lần này gặp được kẻ trộm thánh vật, lại không thể tưởng được đối phương lấy tính mạng Xà Vương áp chế mình, điều này khiến Hắc Xà Chúng trong nhất thời không biết đối phó thế nào.

Chu Tiểu Ngôn nhìn qua cũng không kiên nhẫn lắm, lạnh lùng nói:

- Ngươi không thể làm chủ thả hắn rời khỏi, ta lại có thể làm chủ giết Hắc Phúc Xà Vương này… Các ngươi có muốn thử một lần?

Cơ trên mặt tiểu đầu mục co giật, cuối cùng gật đầu nói:

- Được, nhưng ngươi phải cho chúng ta xem, trong túi kia rốt cuộc có phải Xà Vương hay không!

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên cười, ngón tay nhướng lên, mở miệng túi ra, từ bên trong xuất hiện một đầu rắn, nhưng rất nhanh thu hồi đầu rắn, nắm chặt miệng túi một lần nữa, lạnh lùng nhìn tiểu đầu mục.

- Chúng ta thả hắn đi!

Ánh mắt tiểu đầu mục rất tốt, nháy mắt liền nhỉn ra con rắn kia đúng là Hắc Phúc Xà Vương, không thể giả được:

- Ngươi lưu lại, giao thánh vật cho chúng ta!

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Trước tiên mang chúng ta ra khỏi Quỷ Lâm, cho hắn một con ngựa, ta muốn nhìn hắn rời khỏi mới được… !

Tiểu đầu mục uất hận, nhưng vào lúc này, một hồi tiếng soạt soạt vang lên, từ bốn phía lại xuất hiện một đám Hắc Xà Chúng, một giọng nói vang lên:

- Được, chúng ta đáp ứng ngươi!

Hàn Thanh nhớ đến đây, thần sắc đã vô cùng ảm đạm: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Người đột nhiên xuất hiện kia, đó là Hắc Xà A Phổ La đầu của Hắc Xà Chúng… chính là tên bị thiếu gia giết chết!

Hàn Mạc nghĩ thoáng một chút, trong mắt phát ra thần sắc kỳ quái, dường như nghĩ tới cái gì, trầm ngâm một chút, mới hỏi:

- Hắn thả cậu?

- Dọc theo đường đi, bọn họ dùng Phong Xảo nỏ trước sau bao vây chúng tôi, đi ra Quỷ Lâm, chúng tôi muốn tìm cơ hội phá vậy, nhưng… không có cơ hội!

Hàn Thanh cười khổ nói.

Trải qua cuộc hành trình tới Phong Quốc, Hàn Thanh nhìn qua thành thục không ít, trên mặt thường xuyên phát ra một vẻ tang thương, suy sụp và đau khổ luôn có thể khiến một người trưởng thành lên.

- Nếu bọn họ là tinh nhuệ Phong Quốc, muốn trốn thoát khỏi tay bọn họ cũng không phải chuyện dễ!

Hàn Mạc thấp giọng nói:

- Tuy Phong Quốc nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không có nhân vật lợi hại… !

Hiện giờ hắn đã hơi hối hận trong lòng, giờ nghĩ tới không ai là hoàn hảo, chuyện lần này là một nhắc nhở rất lớn đối với mình, sau này làm việc tất cả đều cần phải cẩn thận!

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Người Phong Quốc tự cho là rất cao minh, chỉ sợ sẽ không ngờ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt… !

Hắn liếc nhìn Hàn Thanh, khẽ nhíu mày nói:

- Trong cái hộp kia của cậu, quả thật có đảm của Hắc Phúc Xà Vương… Như nào trong tay Tiểu Chu còn có Hắc Phúc Xà Vương sống… đây rốt cuộc là chuyện gì?

Hàn Thanh lắc đầu:

- Thiếu gia, đến bây giờ tôi cũng không rõ… chỉ là chúng ta phải nghĩ biện pháp, nhanh chóng cứu Tiểu Chu khỏi Phong Quốc… !

Hàn Mạc đứng dậy, nhìn thành Yến Kinh nguy nga xa xa kia, giống như hồng hoang cự thú nằm trên mặt đất, hơi trầm ngâm mới nói:

- Tới Phong Quốc, ắt không thể thiếu!

Nhưng vào lúc này, trên quan đạo cách đó không xa, một đoàn xe đang chậm rãi đi về phía kinh thành, nhìn đoàn xe kia, đầu tiên Hàn Mạc nhăn mặt nhíu mày, lập tức giãn ra, dường như rõ ràng điều gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi