RỂ SANG ĐẾN NHÀ

Sân bay quốc tế Vân Thành.

Trêи con đường rợp bóng cây, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi dựa vào ghế. Anh vừa mới xuống máy bay riêng, sắc mặt hơi tái nhợt, tay châm một điếu thuốc.

"Khụ khụ."

Gió thổi qua, anh ta hít một hơi thuốc lá, rồi bất giác ho khan vài tiếng, đưa khăn tay lên che miệng, một lát sau lại nhìn thấy vết máu đỏ tươi.

"Anh Thiên."

Cách đó không xa là một người thanh niên trẻ tuổi dáng người rắn rỏi khôi ngô, mặc âu phục đen toát lên vẻ chính trực và mạnh mẽ.

Thấy vậy anh ta lo lắng vội hỏi: "Anh sao vậy?"

Tiêu Thiên phất tay áo, ra vẻ không có gì, lúc này đây anh mới lên tiếng hỏi: "Tần Minh, chuyện tôi giao cho cậu đã xong chưa?"

Lúc nói chuyện, trong đôi mắt Tiêu Thiên toát lên ánh dịu dàng.

Ngày ấy, trời mưa ào ạt, anh ta chỉ mới mười tám tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Vân Thành – một thành phố hạng ba.

Trời lạnh thấu xương, một mình anh lưu lạc đầu đường, ăn đói mặc rét, co rúc bên cạnh một đống rác, tuyệt vọng vô cùng.

Đúng lúc này, một bé gái với khuôn mặt loli, buộc tóc đuôi ngựa, lặng lẽ đi tới bên cạnh anh, trong tay là chiếc bánh bao nóng lén lút đưa cho anh.

"Anh ơi, mau ăn đi, đừng để đói bụng..."

Cô bé cười đẹp là thế, tự nhiên là thế.

Bánh bao gặm được một nửa thì Tiêu Thiên bị một người bí ẩn đưa đi.

Lúc anh xuất hiện lần nữa đã là ba năm sau, anh trở thành con nuôi của Long Ngạo Thiên, ông vua của Bắc Cảnh.

Chín năm sau, mấy lần chống kẻ địch bên ngoài, nhiều lần chiến công hiển hách, anh được phong là Chiến thần số một của Bắc Cảnh, công trạng không ai có thể so sánh được.

Cả thế giới chấn động!

Nhưng ngay khi ở trêи đỉnh cao, anh lại chọn quy ẩn.

Một là để an dưỡng vì bị nội thương sau nhiều năm chinh chiến sa trường, hai là vì cô bé đem đến cho anh hy vọng giữa lúc tuyệt vọng đó.

Anh không quên được nụ cười thuần khiết không chút tì vết đó, khuôn mặt thiện lương ngây thơ của cô bé ấy.

"Mười hai năm trôi qua, bây giờ chắc em cũng lớn rồi, là một cô gái yêu kiều duyên dáng rồi nhỉ."

"Tiêu Thiên tôi xin thề, đời này nhất định sẽ bảo vệ cả cuộc đời em."

Tần Minh gật đầu nói: "Theo lời dặn của anh Thiên, tất cả đã sắp xếp xong xuôi. Hôm nay hôn lễ của cháu gái nhà họ Trần sẽ được tổ chức ở đại sảnh lầu ba của khách sạn Quân Di, anh Thiên chỉ cần sang là được."

Tiêu Thiên khẽ gật đầu.

"Anh Thiên, tôi có một chuyện không rõ, anh có thân phận cao quý như vậy, sao lại muốn trở thành con rể đưa đến cửa, ở rể cho thế gia hạng hai ở thành phố Vân? Còn muốn giả trang thành kẻ đào ngũ chiến trường nữa." Tần Minh không hiểu liền hỏi.

"Tôi không muốn ở thành phố Vân lại xuất hiện một cơn mưa gió tanh mùi máu, chỉ là muốn yên tĩnh một thời gian thôi." Tiêu Thiên nói.

Ra vậy!

Tần Minh hiểu ra, người đàn ông trước mặt là chiến thần số một của Bắc Cảnh, trải qua vô số trận chiến đẫm máu, kẻ thù rất nhiều, nếu xuất hiện với thân phận thật đến thành phố Vân, đương nhiên sẽ có vô số kẻ đến đây báo thù.

Đương nhiên, còn phải bầu bạn với cô bé khiến anh canh cánh trong lòng đó nữa.

"Cô bé à, tôi đã trở về."

Chiếc ô tô cứ lao vun vút.

Khách sạn Quân Di.

Ngoài cửa, khắp nơi đều là xe sang đỗ đông nghịt.

Tại đây gia tộc hạng hai của thành phố Vân – nhà họ Trần đang chuẩn bị tổ chức một hôn lễ hoành tráng và đặc biệt cho cháu gái út Trần Mộng Dao.

Cô dâu Trần Mộng Dao là hậu duệ kiệt xuất trẻ tuổi của nhà họ Trần, cô tốt nghiệp ngành giáo ɖu͙ƈ Hoa Hạ của đại học Thanh Bắc, tướng mạo xinh xắn, dáng người khỏe mạnh, sau khi tốt nghiệp thì vào làm cho xí nghiệp gia tộc, năng lực xuất chúng, nổi tiếng xa gần trong giới kinh doanh ở thành phố Vân, được tôn là nữ thần số một của thành phố Vân.

Mà chú rể, lại là một binh sĩ chạy trốn chật vật từ chiến trường.

Trong phòng trang điểm của khách sạn.

Trần Mộng Dao vừa trang điểm kỹ càng, nhưng trong thâm tâm lại rất đau khổ.

Cô nắm chặt tay, giọt nước mắt tủi thân đong đầy nơi khóe mắt.

"Trần Cường, ông nói một câu đi. Hạnh phúc của con gái không thể bị phá hủy như vậy được."

"Nhà chúng ta vốn đã bị xa lánh ở nhà họ Trần rồi, nếu để một thằng oắt con vô dụng vào ở rể, thử hỏi chúng ta có thể ngẩng đầu được không?"

"Hôm nay là lễ kết hôn của con gái, tôi kiên quyết phản đối, nhất định ông phải nói rõ với bà cụ."

Bà Trần, Tần Ngọc Liên tức giận mặt đỏ tía tai, oán giận nói.

Con trai thứ hai của nhà họ Trần là Trần Cường vốn vô dụng không có bản lĩnh gì, thấy vợ oán giận ông cũng chỉ có thể ôn hòa giải thích: "Chuyện kết hôn của Mộng Dao là do mẹ quyết định, ai dám làm trái? Nếu giờ ngăn cản hôn sự này, nhất định mẹ sẽ đuổi nhà chúng ta ra khỏi nhà họ Trần, đến lúc đó nhiều năm cố gắng cũng không được chia chút tiền nào."

"Sao tôi lại gả cho một ông chồng vô dụng như vậy, chẳng lẽ ông trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị hủy hoại hay sao?" Tần Ngọc Liên khóc lớn.

"Bố, mẹ, hai người đừng cãi nhau, bố cũng không dễ dàng gì, cũng là vì nhà mình thôi." Trần Mộng Dao nín nhịn: "Nói không chừng người chồng mà bà nội chọn cho con không giống như hai người nghĩ."

"Không giống? Có thể xuất sắc ở điểm nào đây? Một tên đào ngũ chiến trường, hắn có được bao nhiêu bản lĩnh ?" Tần Ngọc Liên vừa khóc vừa nói.

Trần Mộng Dao cắn môi, chậm rãi cúi đầu.

Trong lòng cô hiểu rõ, cuộc hôn nhân này chỉ là âm mưu của bà nội và bác cả.

Hai năm qua biểu hiện của cô trong xí nghiệp gia tộc rất xuất sắc, bác cả Trần Dũng và con trai ông là Trần Văn Siêu rất sợ cô sẽ cướp mất gia sản nhà họ Trần, vì vậy họ giật dây bà nội kiếm cho cô một người chồng là lính đào ngũ chiến trường.

Nếu như Trần Mộng Dao gả cho một tên vô dụng như vậy, chắc chắn đến tư cách thừa kế gia sản cũng không còn!

Bố cô không có năng lực gì ở nhà họ Trần, cũng không có quyền lên tiếng, giờ còn lấy một thằng chồng vô dụng, chắc chắn tháng ngày sau này ở nhà họ Trần càng không tốt đẹp.

Chỉ có điều đây là hôn sự do bà nội tự mình chỉ định, không ai dám cãi lại!

Trần Mộng Dao cô là phận cháu, càng không có tư cách.

Thời gian kết hôn đã đến gần.

"Bố mẹ, đi thôi, con gái đã quyết định gả đi, nếu đến trễ chắc chắn bà nội sẽ lại tức giận."

Nhìn cô con gái đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, Trần Cường và Tần Ngọc Liên cảm thấy rất khó chịu.

Trong lòng họ đều hiểu, ở lại nhà họ Trần mặc dù có uất ức, nhưng ít ra cũng không lo ăn ở, nếu như bị đuổi đi thì họ sẽ phải sống lang thang ngoài đường.

Lầu ba khách sạn.

Trong phòng hội nghị được trang trí hoa lệ, đèn bật sáng chưng.

Khách mời tham gia đứng chen chúc, chật ních đầy đại sảnh.

Bà cụ Trần ngồi lên ghế chủ vị, mặc một bộ sườn xám trang trọng và hoa lệ, bà chống gậy, gương mặt hồng hào.

"Chúc mừng..."

"Chúc mừng bà Trần hôm nay, đã có cháu rể tuyệt vời ."

"Chúc nhà họ Trần đời đời hưng thịnh, con cháu đầy đàn."

Khách khứa từng người một đến đây lấy lòng.

Bà cụ Trần càng nghe càng vui, cháu trai trưởng – Trần Văn Siêu đứng bên cạnh bà vẫn chăm chú nhìn vào thời gian, rất muốn quan sát chuyện cười nhà Trần Cường.

"Bà nội, đến giờ tổ chức hôn lễ rồi, bà nhanh tuyên bố bắt đầu đi!"

Nghĩ đến tên đào ngũ ở chiến trường đến ở rể nhà Trần Cường, cưới Trần Mộng Dao uy hϊế͙p͙ đến lợi ích nhà ông ta, hắn ta lại cười không ngậm được mồm.

A!

Trần Mộng Dao, xem cô lấy cái gì mà đấu lại với tôi!

Cha cô là tên rác rưởi, giờ chồng cô cũng là đồ phế vật.

Ha ha, một nhà toàn đồ vô dụng.

Bà cụ Trần gật đầu, từ từ đứng dậy. Lúc bà mở lời, phía dưới hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều chú ý đến bà.

"Các vị khách mời, bạn bè thân thiết , hôm nay là lễ kết hôn giữa cháu gái tôi Trần Mộng Dao và cháu rể Tiêu Thiên, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn còn vất vả đến đây. Tôi tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu!"

Lời nói vừa dứt…

Bản nhạc hôn lễ vang lên trong đại sảnh, đoạn nhạc tấu xong, người chủ trì đứng trêи sân khấu, cầm microphone, phấn khởi nói: "Sau đây xin mời chú rể Tiêu Thiên lên sân khấu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi