RỂ SANG ĐẾN NHÀ

Nghe thấy vậy, quản lý cửa hàng và nhân viên cười rộ lên.

Khách trong cửa hàng cũng cười thành tiếng.

“Cười chết mất, lại còn đe dọa người khác cơ đấy!”

“Anh khoác lác mà không biết ngượng nhỉ, thôi đi đi.”

Quản lý khoanh tay trước ngực, nói: “Tiên sinh, lối ra ở sau lưng anh!”

Nhân viên cửa hàng cũng nhìn họ với vẻ mặt khinh thường.

“Còn đứng đây làm gì, mau ra ngoài!”

Im lặng không nói gì, Tiêu Thiên dẫn Trần Mộng Dao ra ngoài, Tần Ngọc Liên và Trần Cường cũng đi theo.

Bọn họ đi thẳng đến cửa hàng Gucci đối diện!

Nhìn thấy cảnh này, quản lý và nhân viên cửa hàng ôm bụng cười to!

Thằng nhãi ranh này diễn sâu quá rồi.

Đó là Gucci nha, lượng tiêu thụ gấp bốn năm lần cửa hàng bọn họ, một bộ đồ có giá hai ba chục nghìn tệ.

“Mấy người này có lẽ không hiểu ý nghĩa của Gucci, chắc nghĩ rằng đây là một cửa hàng quần áo bình thường!”

Ha ha ha…

Người trong cửa hàng cười đến chảy cả nước mắt.

Quản lý cửa hàng nói: “Sau này nhớ kỹ, thấy người như vậy trực tiếp đuổi đi, đừng để bọn họ vào.”

“Vâng!”

Tất cả đồng thanh nói.

Dứt lời, ai cũng tập trung nhìn vào cửa hàng Gucci.

Sau khi Tiêu Thiên vào cửa hàng, liền nói với quản lý: “Mang tất cả đồ của cửa hàng mấy người mà mẹ và vợ tôi có thể mặc ra đây!”

Nhân viên nghe thấy vậy, vô cùng kinh ngạc.

“Tiên… tiên sinh, anh nói gì ạ?”

“Tôi nói là, mang tất cả quần áo, túi xách, giày dép của cửa hàng mà mẹ và vợ tôi có thể dùng ra đây cho tôi!”

Quản lý cửa hàng là một người phụ nữ rất có khí chất, cô đã được đào tạo chuyên nghiệp, có nghiệp vụ rất tốt.

Thấy Tiêu Thiên rất tự tin, cô nhanh chóng gọi nhân viên lấy số đo và cả cỡ giày của Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao.

Bận rộn hơn mười phút, quản lý đến trước mặt Tiêu Thiên nói: “Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi tổng cộng có ba mươi bộ quần áo, hai mười chiếc váy, mười sáu đôi giày, tám túi xách thích hợp với mẹ và vợ anh!”

“Quẹt thẻ!”

Tiêu Thiên đưa thẻ đen cho quản lý cửa hàng.

“Tiên sinh, anh không cần hỏi giá sao?” Quản lý kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô gặp một người kiêu ngạo như vậy!”

“Trực tiếp quẹt thẻ đi.” Tiêu Thiên nhẹ giọng nói.

Quản lý cắn răng, đưa thẻ vào máy Pos.

“Bíp!”

“Hóa đơn của anh tổng cộng là sáu triệu tệ!”

Tít tít tít tít, máy in ra một tấm phiếu nhỏ!

Thanh toán xong, quản lý cung kính giao lại tấm thẻ, sau đó lấy thẻ thành viên của Gucci ra: “Tiên sinh, đây là thẻ thành viên của Gucci chúng tôi, mong anh nhận cho!”

Tiêu Thiên gật đầu, nhận lấy tấm thẻ.

Tiếp sau đó, anh nói Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao chọn một bộ thay luôn bây giờ, vứt bỏ bộ đồ lúc trước đi.

Lúc hai người phụ nữ bước ra từ phòng thử đồ, Tiêu Thiên và Trần Cường vô thức nuốt nước bọt.

“Thật xinh đẹp!”

Cả hai cùng cảm thán!

Tần Ngọc Liên thời đại học cũng là một cô gái xinh đẹp thực thụ, nếu không sao có thể sinh ra một cô con gái như Trần Mộng Dao.

Lúc này mặc trêи người chiếc váy dài, mang lên đôi giày cao gót, loại phong cách này khiến Trần Cường như lạc mất hồn phách.

“Vợ ơi, em đẹp quá!”

Tiêu Thiên đi đến trước mặt Trần Mộng Dao, chậc lưỡi nói: “Vợ à, đẹp quá rồi, còn đẹp hơn cả tiên nữ.”

Quản lý và nhân viên cũng tràn đầy ngưỡng mộ.

Nói thực, mẹ con xinh đẹp như hoa thế này, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Tất nhiên, càng ghen tị hơn là cô con gái được gả cho một người đàn ông giàu có như vậy.

“Tiên sinh, đồ của anh đã gói xong rồi, anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ sắp xếp người đưa đến chỗ anh!” Quản lý cung kính nói.

Tiêu Thiên gật đầu, ghi lại địa chỉ, sau đó đưa Trần Mộng Dao ra khỏi cửa hàng Gucci.

“Ra rồi ra ngoài rồi!”

Nhân viên trong cửa hàng đồng loạt nhìn qua, khi thấy Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao mặc mẫu quần áo và kiểu giày mới nhất của Gucci bước ra, trêи tay xách chiếc túi hơn một trăm nghìn tệ, bọn họ đều chết lặng.

Cái này… cái này sao có thể chứ?

Đặc biệt là nhân viên dám đuổi Tiêu Thiên ra ngoài, cứ đần mặt ra.

Vẻ mặt của quản lý cũng không thể tin nổi.

Cô ta cắn chặt môi, lẽ nào mình nhìn nhầm rồi sao?

Nghĩ đến đây, cô ta bước trêи đôi giày cao gót đi sang cửa hàng Gucci đối diện, vài phút sau, cô ta bước ra ngoài với khuôn mặt xám xịt.

“Quản lý, hỏi rõ ràng chưa?”

Quản lý im lặng một lúc, rồi nói: “Gia đình đó rất giàu, đã chi ra sáu triệu tệ trong cửa hàng Gucci, đồ trong cửa hàng bọn họ chuyển đi một nửa rồi!”

Cái gì?

Nghe được lời này, tất cả đều sững sờ.

Chi ra sáu triệu tệ?

Trời ạ, đây là doanh thu một tháng của bọn họ.

Nhân viên bên cạnh còn hối hận hơn nhiều, sáu triệu tệ, thành tích tiêu thụ sáu triệu tệ cứ như vậy bị chính mình bỏ phí rồi!

Dựa theo ba phần trăm doanh thu, cô ta có thể có một trăm tám mươi nghìn tệ rồi.

Cô ta điên cuồng chạy ra ngoài, nhưng không thấy đám người Tiêu Thiên nữa, tức thì, cô ta ngồi sụp xuống đất với vẻ mặt thất vọng.

Sau khi ra khỏi của hàng Gucci, Tiêu thiên lại đưa bố vợ đến Marlboro mua vài bộ đồ và giày da, tiêu hết mấy trăm nghìn tệ.

Khi ông mặc lên bộ đồ mềm mại thoải mái, mang đôi giày da sáng bóng, cả người từ trong ra ngoài như tỏa ra sức sống mãnh liệt, hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

“Được lắm!”

Tiêu Thiên gật đầu, xem ra, lúc trẻ ông cũng là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.

“Tiêu Thiên, hay là con cũng mua một bộ đi.” Tần Ngọc Liên cảm thấy ngượng ngùng, mua đồ tốn của Tiêu Thiên cả mấy triệu tệ, nếu là trước đây, bà cũng chẳng bao giờ dám nghĩn đến.

Mặc dù trêи người không có nhiều tiền, nhưng bà vẫn có thể mua cho anh một bộ quần áo. Đương nhiên thương hiệu lớn tốn những mấy triệu thì không mua nổi.

“Không cần đâu, con mặc áo phông thoải mái hơn.” Tiêu Thiên mỉm cười.

“Không được, phải mua!”

Cuối cùng, Tiêu Thiên vẫn không thể lay chuyển được mẹ vợ, đến cửa hàng Nike chọn vài bộ đồ và mấy đôi giày thể thao.

Tốn hơn mười nghìn tệ.

Nếu như là quần áo và giày bình thường, vài nghìn tệ là đủ, nhưng Tần Ngọc Liên chọn mua thứ đắt tiền, dùng tiêu hết tiền trong tay, song bà không hề tiếc.

Mua đồ xong, Tiêu Thiên lại đưa Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao đến cửa hàng mỹ phẩm.

Tới khi họ bước ra khỏi cửa hàng, trêи tay anh và Trần Cường đã xách đầy đồ.

Tần ngọc Liên cũng dần dần buông lỏng, kiềm nén nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, hôm nay trong một chốc đã thỏa mãn.

Thấy mẹ vui vẻ, Trần Mộng Dao cũng rất vui mừng.

Cuối cùng, cả nhà đi siêu thi một chuyến, mua rất nhiều nguyên liệu, chuẩn bị làm một bữa tối thịnh soạn.

Sau khi về nhà, Trần Cường và Tiêu Thiên đều mệt lả người.

Cuối cùng hôm nay họ cũng đã thấy, phụ nữ đi dạo phố mua sắm lợi hại đến mức nào.

Nhìn hai bố con mệt mỏi nằm trêи ghế sofa, hai mẹ con bật cười.

Ăn bữa tối xong, Trần Cường và Tần Ngọc Liên về phòng ngủ, về phần làm gì, tất nhiên không cần nhắc đến.

Bây giờ bọn họ không còn lo bị người khác nghe thấy nữa.

Trần Mộng Dao cũng đỏ mặt quay về phòng ngủ.

Chín giờ tối, Tiêu Thiên mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, phiền não nhìn chiếc giường dài hai mét rưỡi, rộng ba mét.

Tối nay mình ngủ trêи giường hay dưới đất?

Giường lớn như vậy, chắc không phải ngủ dưới sàn đâu nhỉ?

Nhìn Trần Mộng Dao trêи giường, Tiêu Thiên lắc đầu, thôi vậy, vẫn nên đến phòng khác thôi.

Vừa bước đến cửa, Trần Mộng Dao liền mở mắt: “Chú… chú à, chú… chú đi đâu vậy?”

“Em ngủ đi, tôi qua phòng bên cạnh.” Nói xong anh mở cửa.

Trần Mộng Dao cắn môi: “Không… không thì, chú ngủ trêи giường đi!”

Cái gì?

Nghe vậy, Tiêu Thiên rất đỗi vui mừng.

Lẽ nào hôm nay mình được ôm người đẹp vào lòng rồi?

Tuy nhiên anh còn chưa vui mừng được bao lâu, Trần Mộng Dao liền lấy một cái gối đặt trêи giường: “Nhưng… nhưng mà cháu nói trước, chú không thể lấn qua gối!”

“Đây là dải phân cách sao?”

Tiêu Thiên sờ mũi, mặc dù khác với những gì anh nghĩ, nhưng bây giờ mình đã được lên giường, đây tuyệt đối là một bước đột phá lớn.

Điều hòa trong phòng mở nhiệt độ cao, Trần Mộng Dao siết chặt chăn, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực tỏa ra từ chiếc gối bên cạnh.

Điều này khiến tim cô đập rất nhanh.

Đêm nay chú ấy sẽ không vượt qua cái gối chứ?

Nếu như chú ấy ép buộc, thì mình nên làm thế nào?

Nghĩ miên man, cơn buồn ngủ ập đến, Trần Mộng Dao ngủ thϊế͙p͙ đi, mang theo cảm xúc phức tạp.

Sáng hôm sau, cánh cửa phòng của Trần Mộng Dao vang lên tiếng gõ cửa: “Dao Dao, dậy đi làm nào!”

Trần Mộng Dao chưa mở mắt, muốn duỗi người, nhưng phát hiện tay chân không thể duỗi ra được.

Cô đột nhiên mở mắt, thấy mình bị Tiêu Thiên ôm chặt trong lòng, hai chân của cô và Tiêu Thiên đan xen vào nhau, tư thế hết sức thân mật.

Soạt!

Đỏ mặt trong nháy mắt.

“Chú, mau buông cháu ra, mau buông cháu ra...”

Sau khi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Tiêu Thiên, cô nhanh chóng xem thử quần áo của mình, phát hiện quần áo chỉnh tề, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Chú, chú thật bỉ ổi, thừa dịp cháu ngủ say mà ôm cháu.” Cô bĩu môi, tức giận nói.

Tiêu Thiên cười khẽ: “Tối qua cũng không biết là cô nhóc không thành thật nào, lăn vào lòng tôi, em xem đi, sắp bị em ép đến mép giường rồi nè.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi