Cùng lúc này ở biệt thự nhà họ Trần Trần, trong Phật đường.
Bà cụ Trần đang kể tội của cả nhà Trần Cường trước linh vị của ông cụ Trần.
“Ông à, ông ở trêи trời có linh thiêng nhất định phải nghiêm trị đứa con bất hiếu này!”
Dưới Phật đường, Trần Dũng, Trần Văn Siêu đã quỳ đến đau nhức hai đầu gối.
Nhưng bà cụ Trần dường như muốn kể sạch sành sanh những uất ức trong lòng mình.
“Mẹ, đừng buồn nữa, bố ở trêи trời có linh cũng không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!”
Trần Dũng không chịu được nữa, bước lên an ủi: “Kẻ tiện nhân tự có ông trời trừng trị, vì bọn chúng mà làm hại đến sức khỏe của mình thì không đáng.”
Nếu Tần Ngọc Liên nghe được những lời này nhất định sẽ cười chết mất, cả nhà bọn họ chính là kẻ hèn hạ nhất, vậy mà còn mặt mũi nói người khác là tiện nhân.
“Lúc đầu mẹ không nên ngăn cản con! Mẹ nên để con bóp chết nó!” Bà cụ Trần trầm giọng nói.
Bà ta hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Chuyện đã như vậy, nói gì nữa cũng vô dụng!
“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy!” Bà cụ Trần cắn răn nói: “Dự án bị bọn chúng cướp đi rồi, chúng ta nhất định phải đoạt lại!”
Khủng hoảng nợ nần bây giờ đã qua, bà cụ Trần không còn lo ngại nữa, bà ta nói với Trần Dũng: “Con nghe rõ chưa, bất luận phải trả cái giá thế nào, cũng phải khiến chúng hối hận!”
“Dạ!”
Trần Dũng nghiêm túc gật đầu.
“Nếu như chuyện này chỉ dựa vào bọn con thôi thì rất khó thành công, vì thế chúng con buộc phải tìm một viện trợ có thế lực mạnh mẽ từ bên ngoài!”
“Tìm ai?”
Trần Dũng nói: “Cố Minh Huy!”
Cái gì?
Trần Văn Siêu nói: “Bố, đó là người giàu có nhất Vân Thành, vô duyên vô cớ làm sao ông ta có thể giúp chúng ta được?”
“Con đã quên khi bà nội con mừng thọ bảy mươi tuổi, ông ta đã tặng cho bà nội con vòng vàng và dạ minh châu rồi sao?
Bà cụ Trần gật đầu: “Không sai, bố của cháu nói rất đúng, khắp Vân Thành chỉ có tổng giám đốc Cố có thể giúp chúng ta. Cho dù bà có phải vứt bỏ thể diện cũng phải cầu xin ông ta giúp đỡ!”
“Đi chuẩn bị một phần quà, chúng ta đi ngay bây giờ!”
...
Sơn trang Phù Vân, nằm ở khu phía Đông phồn hoa nhất của Vân Thành.
Diện tích hàng chục nghìn mét vuông, đây là nơi ở của Cố Minh Huy.
Audi A8 dừng ở cổng sơn trang.
Nơi này hai tư giờ đều có bảo vệ canh giữ.
“Xin chào.”
Bảo vệ chào lễ phép: “Ở đây là khu tư nhân, không thể đậu xe!”
Trần Văn Siêu ló đầu ra vội vàng nói: “Chúng tôi không đậu xe, chúng tôi là đến tìm tổng giám đốc Cố.”
Tìm tổng giám đốc Cố?
Bảo vệ nhíu mày: “Các anh có thiệp mời không?”
Lúc này, bà cụ Trần hét lớn ra ngoài cửa sổ: “Chàng trai trẻ, phiền cậu thông báo một tiếng, cứ nói bà cụ ở nhà họ Trần của bất động sản Phú Hoa muốn gặp. Bữa tiệc ngày trước tổng giám đốc Cố có lòng đến mừng thọ tôi, hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn ông ấy.”
Nghe vậy, bảo vệ cũng không dám xem thường, người có thể khiến ông chủ của mình đích thân đến mừng thọ, chắc chắn không phải người bình thường.
Sau khi thông báo, bảo vệ liền mở cửa, cung kính nói: “Mời vào!”
Chiếc xe thuận lợi chạy vào sơn trang.
Vừa xuống xe, có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi đến: “Xin chào, bà cụ Trần, tôi là quản gia ở đây – Smith, ông chủ đã đợi lâu rồi!”
Nhìn xem, đúng là kiểu cách của người giàu, còn có cả quản gia người nước ngoài.
Hai mắt Trần Văn Siêu phát sáng, sự ngưỡng mộ hiện đầy trước mắt.
Đi theo phía sau quản gia, không lâu sau đã nhìn thấy Cố Minh Huy.
“Chào cậu, tổng giám đốc Cố, tối muộn còn đến làm phiền, bà già này xin thỉnh tội với cậu!”
Bà cụ Trần không dám cậy già lên mặt, chỉ biết nói một cách khách sáo.
Cố Minh Huy mỉm cười: “Không sao, bà Trần đêm khuya đến thăm là có việc gì?”
“Là thế này, tổng giám đốc Cố...”
Trần Văn Siêu vội vã đứng ra, nhưng một câu còn chưa nói xong, liền bị Cố Minh Huy lạnh lùng ngắt lời: “Tôi hỏi bà cụ Trần, có liên quan gì đến cậu à? Không hiểu phép tắc!”
“Thằng khốn này, ở đây có phần cho mày nói chuyện sao?”
Trần Dũng mắng: “Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Cố?”
Trần Văn Siêu rụt đầu lại, khom lưng chín mươi độ: “Tổng giám đốc Cố, tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin ông lượng thứ.”
“Bỏ đi bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa!”
Cố Minh Huy phất tay, bảo quản gia đem mấy ly trà đến.
“Bà cụ Trần hẳn là không có việc quan trọng thì sẽ không làm phiền, có gì muốn nói, bà cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp đỡ!”
Lần trước cấp dưới của mình không có mắt, lại trêu chọc Tiêu Thiên, ông ta đang lo không có cơ hội biểu hiện đây.
Hôm nay bà cụ Trần đã tìm đến tận cửa, xem ra ông trời đã giúp ông ta.
Nghe Cố Minh Huy nói vậy, bà cụ Trần vui mừng ra mặt, Trần Dũng và Trần Văn Siêu bên cạnh cũng vô cùng kϊƈɦ động.
Chỉ cần Cố Minh Huy ra tay, dự án kia chắc chắn sẽ ổn định!
Bà cụ Trần vội vàng nói mục đích của mình với Cố Minh Huy, sau khi nghe xong, Cố Minh Huy liền sững sờ.
Mẹ kiếp, đây là muốn để mình đi đối phó với Tiêu thiếu gia?
“Tổng giám đốc Cố, với sự quen biết rộng của cậu, chắc chắn có thể giúp chúng tôi, đúng không?” Bà cụ Trần hỏi.
Ai ngờ Cố Minh Huy đột ngột đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện này, thứ lỗi cho tôi bất lực!”
“Smith, tiễn khách!”
Cố Minh Huy liếc nhìn ba người: “Sau này đừng kết giao lung tung, suy cho cùng chúng ta cũng không thân thuộc!”
Bà cụ Trần trợn tròn mắt, bố con Trần Dũng cũng ngây người.
Tốc độ lật mật này còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Một giây trước còn vui vẻ, giây tiếp theo liền lật mặt không nhận người rồi.
Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Tổng giám đốc Cố...Tổng giám đốc Cố...”
Vốn dĩ cho rằng có thể nịnh bợ Tiêu Thiên, kết quả ba tên sao chổi này đến để kiếm chuyện.
“Smith, cậu chết đâu rồi, mau gọi bảo vệ qua đậy, đuổi ba kẻ này ra ngoài!”
Cố Minh Huy nổi cơn thịnh nộ.
Không phải vì nể mặt Tiêu Thiên, ông ta sẽ tặng quà sao?
Nhân vật gì ở nhà họ Trần ông ta còn không biết sao?
Thoáng chốc, Smith dẫn theo một đám người đàn ông vạm vỡ vây quanh, ‘mời’ ba người bọn họ ra ngoài.
Sau khi ba người rời đi, Cố Minh Huy vuốt cằm, ngay mai công ty của thiếu gia khai trương rồi, chuyện quan trọng như vậy, mà ông ta lại không hay biết!
“Smith, mau đi chuẩn bị cho tôi một phần quà lớn.”
...
Sau khi rời khỏi sơn trang Phù Vân, trái tim bà cụ Trần đã rơi xuống vực thẳm.
Phản ứng của Cố Minh Huy thật sự quá kỳ lạ.
Ông ta là người giàu nhất Vân Thành mà.
“Mẹ kiếp, nhà giàu con mẹ gì chứ, chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng sợ!” Trần Văn Siêu mắng chửi một câu, vỗ ʍôиɠ đứng dậy.
Mặt Trần Dũng đầy vẻ u ám, mất mặt, thật sự là quá mất mặt!
Liếc nhìn sơn trang Phù Vân đèn đuốc sáng trưng, Trần Dũng siết chặt nắm đấm.
“Đi thôi, chúng ta về!”
Bà cụ Trần thở dài nói: “Không phải người ta không giúp được, mà là không muốn giúp, xem ra chúng ta đã quá đánh giá cao bản thân rồi.
...
Sáng ngày hôm sau, Trần Cường thức dậy từ sớm
Cạo râu, chải tóc rồi lại mặc bộ đồ Tây mới mua ở cửa hàng quần áo hôm trước, cà vạt, giày da, khắp người tràn đầy khí chất.
Nhìn chồng tinh thần phấn chấn, đôi mắt Tần Ngọc Liên liền đỏ hoe.
Hơn hai mươi năm rồi, ngoại trừ buổi kết hôn năm đó, bà không còn nhìn thấy Trần Cường có tinh thần như vậy nữa.
“Vợ à, tôi xin lỗi!”
Trần Cường ôm lấy Tần Ngọc Liên: “Từ nay về sau tôi nhất định sẽ không để bà thất vọng! Nhất định sẽ cố gắng, để mẹ con bà có những ngày tháng hạnh phúc!”
Tần Ngọc Liên cũng không nhịn được nữa, thút thít bật khóc.
Sau khi thu dọn xong, Tiêu Thiên lái xe, dẫn theo người nhà đến công ty mới.
Công ty mới là do Tiêu Thiên bảo Trương Thu Bạch tìm giúp, ở tòa nhà Thiên Long của khu phía Đông, diện tích mấy nghìn mét vuông!
Từ nơi làm việc, trang hoàng sửa sang văn phòng đến nhân viên công ty, anh đều đã chuẩn bị xong toàn bộ.
Bởi vì thời gian khá ngắn, Trương Thu Bạch cử một vài người có năng lực của công ty mình qua giúp.
Tập đoàn Trần Thị lúc này đã là công ty lớn hơn hai trăm người.
Do thời gian quá gấp rút, theo ý muốn của Tiêu Thiên, ít nhất phải tuyển đủ năm trăm người mới được!
Lúc này, tất cả nhân viên của công ty đợi ở đại sảnh của tòa nhà Thiên Long, mọi người đều trông ngóng chờ đợi chủ tịch và tổng giám đốc mới đến.
Mấy ngày nay mở công ty lớn, cũng không phơi bày thực lực hùng mạnh của ông chủ ra bên ngoài.
Thoáng chốc, xe của Tiêu Thiên đã dừng trước cổng tòa nhà.
Mấy người họ bước xuống xe, Trương Thu Bạch liền bước lên đón tiếp!
“Tổng giám đốc Trần, mọi người đều đang đợi anh.”
Trương Thu Bạch cười nói.
“Vất vả cho mọi người rồi!”
Nhìn hàng ngũ nhân viên đứng ngay ngắn, trong lòng Trần Cường kϊƈɦ động nói không nên lời, đây là một bước tiến gần nhất để ông chứng tỏ bản thân trong cuộc đời này.
Cho dù có thế nào, ông cũng sẽ không lùi bước.
Ông ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tòa nhà.
Tần Ngọc Liên nắm tay ông, còn Trần Mộng Dao đi theo phía sau Tiêu Thiên.
Bọn họ vừa bước vào tòa nhà, thì một tràng vỗ tay vang lên.
“Chào mừng chủ tịch!”
“Chào mừng tổng giám đốc Trần!”
Dựa theo kịch bản đã tập luyện trước đó, mọi người đồng loạt hô lớn.
Trước khi đến, Trương Thu Bạch đã đưa ảnh của Trần Cường và Trần Mộng Dao cho mọi người, vì thế bọn họ đều biết ai mới là ông chủ thật sự của mình.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”
Trần Cường hơi kϊƈɦ động, từ khi ông phá vỡ những ràng buộc, trở về làm chính mình, đây là lần đầu tiên ông đối diện với nhiều người như vậy.
Ông rất căng thẳng, lo lắng không biết nên nói gì mới được.
Tần Ngọc Liên có thể cảm nhận được toàn thân ông đều đang run rẩy, đó không phải sợ hãi, mà là xúc động!
“Chồng ơi, cố lên!”
Bà nói nhỏ bên tai Trần Cường.
Câu nói của vợ đã tiếp thêm sức mạnh cho ông, ông hít sâu một hơi rồi nói: “Những ngày tháng sau này, tôi hy vọng mọi người có thể hợp tác chân thành, cũng mong mọi người có thể tin tưởng tôi, tôi sẽ không phụ lòng mọi người, sẽ dẫn dắt mọi người để công ty trở nên ngày càng tốt hơn!”
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên.