"Quả dâu tây" màu trắng này hơn 300 tệ một cân đấy!
Còn cả loại dưa hấu đen kia nữa, nghe trêи mạng nói, nó được nhập khẩu từ Nhật Bản, một quả cũng đến mấy trăm đồng!
Tần Cương và Hồ Ngọc Lan đều thấy choáng.
Mấy năm không gặp, không ngờ chị mình lại phất lên như vậy.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
"Sao loại dâu tây trắng và dưa hấu này lại đắt thế?"
Tần Ngọc Liên cũng rất kinh ngạc: "Tiêu Thiên đúng là, chỉ thích tiêu tiền bậy bạ!"
"Chị à, chị nói Tiêu Thiên là cái thằng tới nhà chị ở rể đó hả?" Tần Cương hỏi lại.
Tần Ngọc Liên gật đầu: "Đúng rồi!"
"Nhà chị điều kiện như thế, muốn tìm một chàng rể rùa vàng như thế nào chẳng được, sao lại chọn một tên ăn hại như vậy?" Tần Cương nói tiếp: "Em nghe nói, thằng rể đó còn là lính đào ngũ à?"
"Cậu nghe ai nói?"
Tần Ngọc Liên nhíu mày.
"Bây giờ khắp cả Vân Thành này có ai mà không biết." Hồ Ngọc Lan dùng cái giọng the thé mà nói: "Chị à, thật ra hôm nay bọn em tới đây..."
"Được rồi, đừng nói nữa!"
Tần Cương kéo Hồ Ngọc Lan: "Lát nữa anh rể về rồi nói!"
"Có gì thì cứ nói thẳng đi."
Tần Ngọc Liên biết bọn họ tới nhà nhất định là có việc.
"Haha... chị."
Tần Cương ɭϊếʍ môi một cái rồi nói: "Cậu chủ của Quốc tế Thiên Long để ý đến Dao Dao, cho nên nhờ em đến hỏi chuyện."
Hắn ta sợ Tần Ngọc Liên không biết Quốc tế Thiên Long kinh khủng như thế nào nên tiếp tục trình bày: "Chị biết cao ốc Thiên Long ở Vân Thành chúng ta không? Là do họ xây đó, hơn nữa Quốc tế Thiên Long cũng là doanh nghiệp lớn có tên tuổi của tỉnh, còn là công ty lớn có giá trị mua bán mấy chục tỉ, em thấy cậu chủ nhà họ rồi, tuấn tú lịch sự, trong nhà có tiền có..."
"Được rồi, đừng nói nữa."
Tần Ngọc Liên lạnh nhạt ngắt lời: "Con gái tôi đã lập gia đình rồi, chẳng lẽ cậu muốn nó bỏ chồng để gả cho người khác sao?"
"Chị à, em chỉ vì muốn tốt cho chị thôi!"
Tần Cương nói tiếp: "Cậu chủ của Quốc tế Thiên Long nói rồi, chỉ cần Dao Dao đồng ý, cậu ta sẽ giúp đỡ tập đoàn nhà họ Trần của Dao Dao."
Lúc tới đây, hắn ta đã hiểu rõ tình huống hiện tại của gia đình Trần Cường, vốn cứ tưởng bố con Trần Dũng nói láo, nhưng khi họ đưa cho hắn ba mươi ngàn đồng thì hắn bèn nhắm mắt đến đây.
Nhưng bây giờ, quả đúng như những gì bọn họ nói, gia đình Trần Cường phát đạt rồi!
"Chị, giờ nhà chị phất lên như thế, kết thông gia với cậu chủ của Quốc tế Thiên Long thì đúng là mạnh kết hợp với mạnh!
"Đúng đó chị, cậu chủ của Quốc tế Thiên Long sao có thể đem so với thằng con rể ăn hại nhà chị được." Hồ Ngọc Lan phụ họa.
Tần Ngọc Liên không nghe nổi nữa, bà đứng lên, chỉ vào cửa rồi nói: "Mấy người đi ra ngoài cho tôi!"
"Chị à, sao chị lại bướng bỉnh như thế?"
Tần Cương cũng giận: "Cậu chủ của Quốc tế Thiên Long đã nói rồi, nếu không đồng ý họ sẽ hại chị chết..."
Đúng lúc này, tiếng cửa chính mở ra, Trần Cường đẩy cửa đi vào, sau lưng là Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao.
"Ôi, có khách tới à?"
Trần Cường nói.
"Lát nữa không được nói bậy, biết chưa?" Tần Ngọc Liên trừng mắt nhìn Tần Cương một chút, giờ thì không thể đuổi họ về vậy được.
"Anh rể!"
Tần Cương chào hỏi, Hồ Ngọc Lan bên cạnh cũng chào theo, sau đó lại nói với Tần Nhu: "Tiểu Nhu, mau chào bác trai đi!"
"Chào bác trai ạ!" Tần Nhu khôn khéo nói.
Trần Cường cũng ngẩn người, sau đó ông định thần nhìn lại, thấy ba người này hơi quen quen, ngẫm nghĩ mới nhớ, đây không phải là em vợ nhà vợ ông đó sao?"
"Sao mấy người lại tới?"
Trần Mộng Dao nhíu mày, nghi ngờ nhìn sang Tần Ngọc Liên.
"Dao Dao, xem cháu nói kìa, cậu là cậu của cháu kia mà!"
"Đúng đó Dao Dao, mợ cần phải nói với cháu này!" Hồ Ngọc Lan nói: "Chúng ta đến lâu như vậy rồi, ít nhất cũng phải chào hỏi, gọi giúp việc gì chứ?"
Nói xong, bà ta nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không rời mắt.
Trần Mộng Dao cũng không nói gì thêm, cô đi thẳng vào phòng ngủ.
"Này, nói không chừng..."
"Được rồi, im miệng đi." Tần Cương hung dữ nói: "Dao Dao vừa mới tan tầm, con bé đang mệt thì không nên làm phiền nó."
Tiêu Thiên nhìn bọn họ một chút, anh nhíu mày rồi cũng vào trong phòng.
Thấy Trần Cường đã cau mày một lúc, Tần Ngọc Liên mới nói: "Không phải là Tiểu Nhu thi đậu đại học sao, cho nên tới đây thăm mình đó."
Nghe vậy, quả nhiên ông mới giãn mày: "Mọi người xem ti vi trước đi, anh còn có việc phải xử lý."
Nói xong, ông xách túi công văn đi thẳng vào phòng.
Tần Cương cảm thấy anh rể của mình thay đổi nhiều quá, vừa rồi suýt chút nữa hắn cũng không nhận ra.
"Chị, đây là anh rể thật à? Chị không tìm người đàn ông khác làm lại từ đầu đấy chứ?" Hồ Ngọc Lan nói chuyện mà không thèm suy nghĩ, cứ buột miệng nói thẳng.
"Cô..."
Tần Ngọc Liên tức giận vô cùng: "Mấy người ăn cơm xong thì đi luôn đi, lát nữa ăn cơm nhớ giữ chặt miệng, tính tình con rể tôi không tốt lắm đâu."
Vừa nói, bà vừa vào phòng bếp.
"Trời, một thằng ở rể thì có thể hung hăng thế nào? Đúng là nhu nhược!"
Hồ Ngọc Lan không để ý cho lắm.
Ba người họ vắt chân ngồi trêи ghế sa lon, vừa ăn hoa quả mấy trăm đồng một cân, vừa uống "nước tinh khiết nhất trêи thế giới"!
"Tiểu Nhu à, bố uống hết nước rồi, con tới tủ lạnh xem thử, có đồ ăn đồ uống gì ngon thì lấy tới đây cho bố!" Tần Cương chỉ huy.
"Bố à, vậy không hay đâu!"
Tần Nhu yếu ớt nói.
"Có gì mà không hay?
Tần Cương trợn mắt: "Đây là nhà bác của con, mà bố là đứa em trai duy nhất của chị ấy, bố ăn một chút thì sao hả?"
"Nhanh đi, nghe lời bố con đi!" Hồ Ngọc Lan nói.
Bị ép đến bất đắc dĩ, Tần Nhu đỏ mặt rề rà bước tới gần tủ lạnh.
Mở chiếc tủ lạnh cực lớn ra, đôi mắt cô cũng suýt thì rơi mất.
Sầu riêng Miêu Sơn Vương chính gốc của Thái, dưa ngọt Yubari của Nhật, nho Hồng ngọc La Mã, quýt Dekopon...
Phía trêи bao bì đều được ghi rõ bằng tiếng Anh, mà Tần Nhu thì không tệ môn này, cho nên ngay lập tức cô bé nhận ra ngay đây đều là những loại hoa quả nhập khẩu quý giá.
Còn cả đồ uống để bên cạnh, vừa nhìn đã thấy không hề rẻ!
"Con đang nhìn gì đấy?"
Tần Cương đi tới.
"Bố ơi, mấy đồ ăn đồ uống này mắc quá, thôi nhé?" Vừa nãy Tần Nhu tìm một lúc, tra xem giá cả đã khiến cô bé sợ đến mức suýt chút nữa không cầm được điện thoại.
Tất cả những thứ trong tủ lạnh này đây có thể đủ học phí và sinh hoạt phí suốt bốn năm đại học của cô rồi.
"Đắt? Càng đắt càng tốt!"
Tần Cương đẩy Tần Nhu ra: "Hoa quả tốt như vậy, bà nội của con còn chưa được ăn bao giờ, lát nữa về lấy một ít mang cho bà ăn thử!"
Vừa nói, hắn ta vừa ôm một đống hoa quả bên trong ra.
Tần Nhu đứng bên cạnh cắn môi, nói thật, lúc này đây cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đúng lúc đó, trong phòng ngủ, Trần Mộng Dao ngồi bên mép giường rầu rĩ không vui!
Tiêu Thiên nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh cô, anh dịu dàng hỏi: "Cô bé, sao thế này?"
Chỉ có những lúc không có ai, Tiêu Thiên mới gọi cô như vậy.
"Không sao đâu." Trần Mộng Dao khẽ lắc đầu.
"Còn nói không sao, miệng trề ra có thể treo được một bình nước tương rồi."
Tiêu Thiên bật cười: "Là vì ba người bên ngoài hả?"
"Cứ xem là vậy đi!"
Trần Mộng Dao thở dài, "Thật ra đã lâu rồi nhà cháu không hề qua lại với nhà họ, chắc cũng gần mười năm, từ khi ông ngoại chết, họ sợ mẹ cháu phân chia gia sản nên cắt đứt quan hệ với nhà cháu."
Tiêu Thiên gật đầu, lại là tiết mục tranh cướp gia tài thường thấy.
"Thật ra mẹ cháu cũng không định lấy một đồng nào của họ."
Trần Mộng Dao nói tiếp: "Khi đó, quan tài của ông ngoại còn ở nhà tang lễ, họ cứ một mực là ông ngoại đã cho mẹ cháu tiền, la hét đòi mẹ cháu đưa ra, nếu không thì không an táng!"
"Tiền của ông ngoại cháu đều đưa cho bà ngoại mua thuốc chữa bệnh cả, có cho mẹ cháu đồng nào đâu? Khi đó nhà cháu cũng khó khăn, sao có thể bỏ tiền ra được? Nhưng mà họ cứ nhất quyết không tin, hết cách rồi, để cho ông ngoại an tâm ra đi, nhà cháu phải đập nồi bán sắt, góp tiền chôn cất, đưa ông ngoại đi an táng. Cũng chính vì vậy mà nhà cháu mới chuyển tới khu ổ chuột Bắc Giao."
Tiêu Thiên gật đầu, không ngờ còn có một chuyện ân oán như vậy nữa.
Anh cũng không nói gì, đã qua rồi thì thôi.
Dù sao chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, thì cũng đừng khuyên nhủ!
Tiêu Thiên tin vào điều đó nhưng cũng biết lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán.
"Đi nào, mình đi giúp mẹ nấu cơm!" Tiêu Thiên tươi cười, kéo Trần Mộng Dao.
Ra khỏi phòng, họ đã ngửi thấy mùi sầu riêng.
Nhìn thì thấy hai người Tần Cương và Hồ Ngọc Lan đang ăn hùng hục như quỷ chết đói, cố gắng nhét vào miệng.
Tần Nhu ngồi bên cạnh lúng túng không biết phải nói gì.
"Chị, anh rể..."
Cô đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh nước.
Trần Mộng Dao nhìn thấy vậy thì tức mà không biết xả vào đâu, đây là canh gà cô mua cho Tần Ngọc Liên bồi bổ sức khỏe mà.
Tiêu Thiên lắc đầu một cái.
"Dao Dao, sầu riêng này ngon ghê, lát nữa cậu về sẽ mang cho bà ngoại của cháu nếm thử." Tần Cương vừa nói, vừa ăn ngấu nghiến.
"Tiểu Nhu à, con mau lại ăn đi."
Hồ Ngọc Lan trừng cô bé một cái, đúng là con bé ngốc, hôm nay không ăn thì sau này chả có mà ăn đâu?