Sau khi chụp ảnh xong, Chu Cơ lập tức cho nhân viên ngân hàng soạn hợp đồng, in ra, rồi ký kết thỏa thuận!
Mấy quản lý cao cấp của tập đoàn nhìn thấy mà sửng sốt.
Sao ngân hàng lại cho vay ưu đãi đến vậy nhỉ?
Hơn nữa, giám đốc ngân hàng Chu Cơ còn có vẻ gấp gáp hơn Trần Mộng Dao nhiều, giống như thể muốn nhanh đưa tiền cho tập đoàn nhà họ Trần vậy.
Sau khi ký hợp đồng xong, Trần Mộng Dao còn chưa định thần được.
Mà Chu Cơ thì vui vẻ mang hợp đồng rời đi, hoàn toàn không còn vẻ thấp thỏm khi mới tới.
...
Lúc này đây, Tần Ngọc Liên mới đi siêu thị mua đồ ăn về, bà đang chuẩn bị rửa rau, định đi vào phòng bếp thì chuông cửa reo vang.
Bà mở cửa ra nhìn thử, bên ngoài có mấy người đang tay xách nách mang, mang theo quà cáp, mặc đồ công sở, trông có vẻ là nhân viên công chức.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy Tần Ngọc Liên thì vội vàng cúi người, khách sáo hỏi: "Xin hỏi bà có phải là bà Tần Ngọc Liên không ạ?"
Tần Ngọc Liên gật đầu: "Mọi người là ai vậy?"
"Chào bà, tôi là Chu Cơ, giám đốc trụ sở chính ngân hàng Vân Thành." Chu Cơ tỏ rõ vẻ áy náy: "Mấy ngày trước chuyện mà bà Tần Ngọc Liên gặp phải ở ngân hàng chi nhánh khiến cho chúng tôi cảm thấy áy náy vô cùng, cho nên hôm nay chúng tôi tới đây là để trịnh trọng xin lỗi bà Tần."
Tần Ngọc Liên ngẩn ra.
Chủ tịch ngân hàng của Vân Thành, tự mình đến nhà xin lỗi?
"Bà Tần à, có tiện cho chúng tôi vào nhà không ạ?" Thái độ của Chu Cơ vô cùng cung kính.
"Ồ, mời vào." Tần Ngọc Liên vội mời họ đi vào.
Lúc bà rót nước cho mọi người, Chu Cơ vội vàng đứng lên, đưa hai tay ra đón.
"Bà Tần khách sáo quá."
Ông ta vừa vẫy tay, Hạ Vân lập tức đưa quà tới.
"Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi, mong bà Tần nhận lấy."
Tần Ngọc Liên vung tay: "Không cần, không cần."
"Không không không, bà Tần à, xin bà nhận lấy."
Chu Cơ vội đứng lên, khom người nói: "Xảy ra chuyện hiểu lần như vậy, chúng tôi thấy áy náy vô cùng, dù bà Tần có bất cứ yêu cầu gì đi nữa, chúng tôi đều sẽ thỏa mãn vô điều kiện."
Hạ Vân đứng bên cũng tỏ ra nghiêm túc.
Chuyện lần này đúng là quá lớn.
Sau khi giám đốc ngân hàng chi nhánh giam giữ bà Tần, ông tổng ở thủ đô đã gọi điện thoại cho Chu Cơ, gần như là gầm thét mắng mỏ Chu Cơ tơi bời khói lửa!
Ông tổng nói rồi.
Nếu như xử lý chuyện này không tốt, thì toàn bộ hệ thống ngân hàng ở Vân Thành phải thay máu hết!
Nói đơn giản là, tất cả mọi người cút hết đi, bao gồm cả Chu Cơ.
"Sau chuyện đó, giám đốc ngân hàng chi nhánh đã bị đuổi việc, chúng tôi cũng đã thông báo đến toàn bộ ngành tài chính, sau này vĩnh viễn không nhận được này nữa."
Chu Cơ nói tiếp: "Còn nhân viên ngân hàng kia và hai bảo vệ ra tay đánh bà, chúng tôi đã chuẩn bị hồ sơ khởi tố, ít nhất phải ngồi tù ba năm.."
"Giám đốc Chu."
Tần Ngọc Liên vừa nghe thấy vậy thì vội vã lắc đầu: "Không... không nên như vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ không cần thiết phải làm lớn chuyện."
Đúng là mình phải chịu thiệt thòi, nhưng tính ra cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Hai bảo vệ và nhân viên ngân hàng kia đều còn trẻ, ngồi tù không phải là chấm dứt cuộc đời họ hay sao?
Mọi người đều sẽ mắc sai lầm, sai thì chịu phạt, thay đổi là tốt rồi, chứ không nên ép người ta vào đường chết.
Chu Cơ vừa nghe vậy thì vẻ mặt càng bội phục không thôi.
Ông gật đầu: "Bà Tần khoan hồng độ lượng, tôi vô cùng bội phục, vậy thì tôi sẽ nghe lời bà Tần."
Nói xong, ông quay đầu nhìn về phía Hạ Vân, Hạ Vân lập tức lấy một tấm thẻ bạch kim ra.
"Đây là thẻ bạch kim dành cho khách quý của ngân hàng, bên trong có mười triệu, là phí bồi thường mà chúng tôi muốn gửi cho bà Tần, mong bà nhận lấy."
Không đợi Tần Ngọc Liên từ chối, tất cả mọi người đều cúi đầu: "Xin bà nhận cho, cho chúng tôi một cơ hội sửa lỗi."
Tần Ngọc Liên không biết phải xử lý thế nào, mười triệu đó!
Dù là bồi thường cũng không cần nhiều tiền như vậy.
Bà không hề biết, nếu không nhận được sự tha thứ của bà, toàn bộ hệ thống ngân hàng ở Vân Thành sẽ chịu một cú sốc nặng nề, tất cả những người này đều phải rời đi.
"Nhiều quá, tôi không nhận được đâu, nhận tiền thuốc men một trăm đồng là được."
Mặc dù bà cũng từng được cầm "một tỉ", nhưng đó là tiền của con rể mình, cho dù có áp lực đi nữa những cũng không gánh nặng.
Còn đây là tiền bồi thường mà mấy người này xin lỗi, cầm là phỏng tay.
Tần Ngọc Liên không nhận làm cho mấy người này vẫn tiếp tục cúi đầu, không hề dám ngẩng lên.
"Vậy thôi tôi nhận trước."
Tần Ngọc Liên bất đắc dĩ, bà cũng không biết phải từ chối thế nào, hay là chờ Trần Mộng Dao về rồi để cho con bé xử lý.
Thấy Tần Ngọc Liên đã chịu nhận, rốt cuộc đoàn người mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem như chuyến đi lần này công đức viên mãn, cuối cùng cây kiếm Đạt Ma Khắc Lợi Tư trêи đỉnh đầu mọi người cũng biến mất.
Ai nấy đều tỏ ra may mắn.
"Bà Tần à, vậy chúng tôi không quấy rầy bà nữa."
Nói xong, Chu Cơ dẫn đoàn người rời đi.
...
Cùng lúc đó, ở tập đoàn nhà họ Trần.
Tinh!
Điện thoại của Trần Mộng Dao vang lên tin báo chuyển khoản: "Tài khoản của quý khách vừa nhận được 1 tỉ..."
Sao lại chuyển khoản nhanh vậy chứ, quá là nhanh luôn?
"Cháu đi báo tin mừng này cho mọi người!"
Tiêu Thiên vội ngăn cô lại: "Khoan nói đã!"
Trần Mộng Dao hơi kinh ngạc: "Tại sao?"
Khóe miệng Tiêu Thiên hơi nhếch lên: "Để viên đạn bay một lúc nữa đã!"
Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang.
"Mời vào!"
Ngay sau đó, cửa phòng đẩy ra, hơn hai mươi nhân viên đi vào.
Dẫn đầu là quản lý hạng mục họ Lập, trong tám hạng mục vừa mới ký kết được, có một hạng mục do người này phụ trách.
"Tổng giám đốc Trần!"
Trần Mộng Dao nhíu mày, nhìn họ: "Mọi người có chuyện gì?"
"Hôm nay chúng tôi tới đây muốn trao đổi với cô một chuyện!" Từ Lập nở nụ cười.
Lai giả bất thiện!
Trần Mộng Dao cũng không phải kẻ ngốc, đang ở thời điểm mấu chốt, những người này có thể có chuyện gì vui đây?
"Nói đi."
Từ Lập nói: "Tổng giám đốc Trần, giờ cô cũng thấy tình hình của công ty chúng ta thế nào rồi, vốn chúng tôi còn muốn dựa vào hạng mục này để nhận được không ít tiền thưởng, nhưng giờ nhìn lại, tiền thưởng chắc là không còn hi vọng rồi!"
"Mấy người chúng tôi trêи có già, dưới có trẻ, phải nuôi sống gia đình qua ngày, cho nên tổng giám đốc Trần có thể tăng lương cho chúng tôi không?"
Từ Lập nói tiếp: "Đương nhiên là không phải ép cô, chúng tôi cũng là vì suy nghĩ cho công ty này thôi, tình huống hiện giờ thế nào chúng tôi cũng biết, chắc chắn là công ty đắc tội với ai đó, chỉ sợ trong thời gian ngắn muốn nhận được hợp đồng cũng khó!"
"Ai nói là không nhận được?"
Trần Mộng Dao lạnh lùng nói: "Ba hạng mục chính của công ty chúng ta làm xong chưa?"
Ai ngờ, Từ Lập nghe xong lại bật cười: "Tổng giám đốc Trần à, chúng tôi đều biết công ty không còn tiền nữa. Cô cũng không thể bán hạng mục cho người khác chứ? Giờ có không ít người định thôi việc kìa, đương nhiên là bọn tôi có lương tâm, không định nghỉ, cho nên ở thời điểm nguy nan này, công ty cũng nên tỏ thái độ chứ, tăng lương cho bọn tôi?"
Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng, đáp: "Theo ý cậu thì nên tăng bao nhiêu mới thích hợp?"
Từ Lập cười cười, nói: "Không nhiều, tăng gấp ba!"
"Các người đúng là vô liêm sỉ!"
Trần Mộng Dao vô cùng tức giận, những tên này đúng là dối trá, biết là nguồn vốn của công ty có mà còn đòi tăng tiền lương gấp ba, chẳng phải là bỏ đá xuống giếng đó sao?
"Sao lại là vô liêm sỉ được?"
Từ Lập hoàn toàn không thấy có gì là không đúng: "Giữa lúc nguy nan chúng tôi không hề bỏ đi đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ cô không nên tăng lương giữ chúng tôi lại à?"
"Tôi hỏi cậu, có những ai có cùng ý tưởng đó." Tiêu Thiên hỏi.
"Trình Bân của phòng công trình, Hứa Văn phòng thị trường, Thái Phượng tài vụ..."
Từ Lập nói một loạt bảy tám cái tên, đều là quản lý cấp trung của công ty, hơn nữa đều là những vị trí khá quan trọng.
Cho nên anh ta mới không sợ, càng nhiều người càng tốt.
Dám đuổi bọn họ à?
Có thể sao?
Nếu đuổi họ rồi thì công ty đừng mở ra làm gì, cứ thế giải tán đi!
"Được, gọi hết mấy người đó tới đây."
Tiêu Thiên nói: "Tôi hỏi ý của họ!"
Từ Lập liếc mắt ra hiệu, một người đàn ông lập tức đi ra ngoài gọi người.
Không lâu sau, Trình Bân, Hứa Văn, Thái Phượng... đều đi tới.
"Nghe nói mấy người yêu cầu công ty tăng lương gấp ba có phải không?"
"Không sai! Giữa lúc công ty rơi vào hiểm cảnh, chúng tôi vẫn ở lại, đây là điều mà chúng tôi đáng được hưởng."
"Mới rồi có mấy công ty khác trả cho tôi gấp ba lần tiền lương hiện tại mà tôi còn chưa đồng ý đấy!"
"Ồ? Công ty nào vậy?"
Trình Bân nói: "Quốc tế Thiên Long đó!"
Tiêu Thiên bỗng hiểu ra, anh bật cười một tiếng: "Vậy được rồi, nếu họ đã trả gấp ba lần tiền lương thì tôi cũng không ngăn cản con đường làm giàu của cậu nữa, giờ cậu về dọn dẹp đồ đạc rồi đi đi."
"Anh có ý gì?"
Trình Bân trầm mặt.
Tiêu Thiên không để ý đến anh ta, nhìn lướt qua một vòng, bình tĩnh nói: "Mấy người bị đuổi việc!"
"Cái gì?"
Nghe nói vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Từ Lập không tin nổi: "Nếu đuổi bọn tôi vào lúc này, chẳng lẽ anh không sợ toàn bộ công ty sẽ đi sạch sao?"
Tiêu Thiên nhún vai: "Chỉ cần có tiền thì nhân tài nào mà không mời tới được, loại rác rưởi như mấy người đi càng nhiều chúng ta càng không sợ!"