RƯỚC HÔN

 
Đúng lúc đến thời gian ăn trưa, Mộ Du Trầm và Lục Thời Lâm hẹn nhau ở phòng bao riêng của một nhà hàng.
 
Khi Mộ Du Trầm tới thì Lục Thời Lâm đã gọi xong đồ ăn.
 
Mộ Du Trầm gật đầu: “Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn.”
 
“Không sao.” Lục Thời Lâm đứng dậy chào anh: “Mộ tổng, anh đích thân mời tôi bữa cơm, tôi đã rất thụ sủng nhược kinh rồi, đợi một chút thì có gì đâu, mau ngồi đi.”
 
Tuy vài năm nay trên phương diện kinh doanh, Lục Thời Lâm có quen biết với Mộ Du Trầm, nhưng giữa anh ta và Mộ Du Trầm cũng không hẳn là quá thân thiết.
 
Anh hai Lục Thời Kì của Lục Thời Lâm là bạn học cũ cùng lớp với Mộ Du Trầm, cũng nhờ quan hệ của anh hai mà Lục Thời Lâm mới quen biết được với Mộ Du Trầm.
 
Mộ Du Trầm gọi thêm mấy món, sau khi nhân viên rời đi, anh hỏi Lục Thời Lâm: “Chuyện của Cơ Trạch Dương thế nào rồi?”
 
Nhắc tới chuyện này, Lục Thời Lâm thở dài: “Anh hai tôi và luật sư Khương đã có một số chứng cứ, nhưng luật sư Khương nói vẫn chưa đủ đè chết hắn ta, Cơ Trạch Dương là một tên cáo già, còn một vài chứng cứ quan trọng vẫn chưa thể lấy được, anh cả và anh hai tôi cũng đang phát sầu vì chuyện này.”
 
Nói đến đây, Lục Thời Lâm tức giận nói: “Dã tâm của Cơ Trạch Dương quá lớn, trong tay quản lý hộp đêm còn cảm thấy chưa đủ, muốn nuốt luôn cả Lục Thị, hắn cũng không nghĩ lại xem thân phận mình là gì. Chỉ là một đứa con riêng, Lục gia nuôi hắn đến bây giờ, còn cho hắn nơi kinh doanh, cũng đâu phải đối xử tệ bạc gì? Hắn có điểm nào không hài lòng chứ, đúng là một tên hung ác độc địa!”
 
Mộ Du Trầm trấn an anh ta: “Cứ từ từ thôi, thận trọng đến mấy cũng để lộ dấu vết thôi.”
 
Lục Thời Lâm gật đầu: “Anh tôi cũng nói như vậy.”
 
Anh ta lấy đũa gắp đồ ăn, rồi lại nghĩ đến gì đó, nói với Mộ Du Trầm: “Đúng rồi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật ông già nhà tôi, vốn dĩ cũng không định làm nhưng vì phiền muộn chuyện của Cơ Trạch Dương, nên Lâm Thời Thuyết sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ náo nhiệt, đến lúc đó Mộ tổng nhớ đi nhé, ông cụ nhà tôi đặc biệt kêu tôi đến mời anh đó, nói rằng đã lâu rồi không gặp anh.”
 
Mộ Du Trầm uống miếng nước, cau mày suy nghĩ việc gì đó, sau đó buông ly nói: “Được.”
 
Lục Thời Lâm cười: “Kết hôn rồi nên anh dễ dàng đồng ý vậy à, trước kia ông già nhà tôi cứ bảo anh đến nhà chơi nhưng anh đều từ chối đây đẩy mà, sợ bà cụ nhà tôi giới thiệu đối tượng cho anh.”
 
Bà cụ nhà họ Lục là người rất ôn hoà, rất thích làm mai cho người khác, trước kia bà ấy từng giới thiệu không ít thiên kim hào môn cho Mộ Du Trầm.
 
Mộ Du Trầm từ chối cho ý kiến, bỗng bật cười: “Sự nhiệt tình của bà cụ Lục, người bình thường không tiếp nhận nổi.”
 
Nhớ đến tin nhắn wechat trước đây Lục Thời Lâm gửi cho mình, anh nhướng mình: “Lục tam thiếu, chẳng phải cậu lại yêu rồi sao? Còn nói lần này có thể đi tới hôn nhân, lên ngày tổ chức hôn lễ chưa?”
 
Đột nhiên đề tài chuyển sang người mình, ý cười trên mặt Lục Thời Lâm cứng đờ.
 
Anh ta nhớ đến chuyện gặp được vợ của Mộ Du Trầm trong sân bay, mỗi lần nhớ đến chuyện này, da đầu anh ta đều kéo căng.
 
Cô gái gặp được hôm đó, Lục Thời Lâm đã điều tra xong xuôi, Thư Minh Yên, trợ lý biên kịch của đoàn phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》, là người vừa lĩnh chứng với Mộ Du Trầm.
 
Ánh mắt của Lục Thời Lâm cẩn thận quan sát Mộ Du Trầm, nhìn biểu cảm này của anh, hẳn là Thư Minh Yên chưa từng nhắc đến chuyện này với Mộ Du Trầm.
 
Lục Thời Lâm chợt thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ thoải mái nói: “Người đó không phù hợp, tôi đã đợi người tiếp theo trúng mục tiêu.”
 
Nói đến đây, anh ta nhanh chóng chuyển đề tài: “Sắp tới đêm thất tịch rồi, năm nay tôi phải đón thất tịch một mình rồi, thật đáng thương.”
 
Nhắc tới đêm thất tịch, Mộ Du Trầm mở điện thoại xem lịch, trầm ngâm gì đó, không tiếp lời.
 
-
 
Sau khi gặp gỡ Mộ Du Trầm, Lục Thời Lâm càng nhớ đến chuyện ở sân bay, trong lòng anh ta càng bất an.
 
Vài ngày nữa Mộ Du Trầm đến tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà anh ta, nếu dẫn theo Thư Minh Yên, đến lúc đó gặp anh ta thì như vậy sẽ rất xấu hổ.
 
Lỡ như Thư Minh Yên nói ra chuyện anh ta đuổi theo cô đòi số điện thoại ngoài sân bay, thì liệu Mộ Du Trầm có tháo dỡ hết xương khớp của anh ta không nhỉ?

 
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thời Lâm cảm thấy trước khi tiệc mừng thọ diễn ra, anh ta nên đích thân đến nói chuyện với Thư Minh Yên.
 
Anh ta sẽ nghiêm túc xin lỗi, gọi vài tiếng chị dâu, để cô giữ bí mật này với Mộ Du Trầm.
 
Vì thế vào một buổi sáng nào đó, đoàn phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》 đã nghênh đón vị tổng giám đốc điều hành trung tâm thương mại Thịnh Bác, Lục Thời Lâm.
 
Hôm nay vừa hay là một ngày cực nóng, mới sáng mà trời đã tầm 40 độ rồi, một chút gió cũng không có.
 
Tiếng ve sầu ríu rít trên cây, tất cả nhân viên trong đoàn phim đều vô cùng uể oải, không có tinh thần lắm.
 
Ngay sau đó, khi Lục Thời Lâm vung tiền hào phóng, mời cả đoàn phim ăn kem tươi, thì kéo theo rất nhiều tiếng hò reo vui mừng của mọi người.
 
Lúc này Thư Minh Yên đang ngồi ở gốc cây xem kịch bản, Bạch Đường đến đưa que kem cho cô.
 
Nghe nói là Lục Thời Lâm đưa tới, Thư Minh Yên có chút kinh ngạc: “Anh ta có quan hệ gì với đoàn phim của chúng ta?”
 
Bạch Đường ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, vén tóc ra sau tai rồi mới chậm rãi nói: “rạp phim Thịnh Bác ở trung tâm thương mại Thịnh Bác em biết mà đúng không, rất nhiều phim điện ảnh của đạo diễn Quách được chiếu trên nền tảng của họ, doanh số phòng thu còn cao hơn những rạp phim khác rất nhiều. Hơn nữa, bộ phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》 này, tập đoàn Lục Thị cũng là một trong những nhà đầu tư, anh ta là tam thiếu Lục gia, đến đây thăm cũng không có gì lạ.”
 
Thư Minh Yên hiểu rõ gật đầu.
 
Cô dùng thìa múc miếng kem cho vào miệng, sự mát lạnh sượt qua đầu lưỡi, còn mang theo hương vị ngọt ngào của hoa quả, trượt từ cổ họng xuống bụng, làm tiêu tan không ít cơn nóng khắp người.
 
Món ăn mà Lục Thời Lâm đưa tới thật đúng lúc.
 
Thư Minh Yên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Chị họ, trước đó chị từng nói, anh ta cũng quen biết với Mộ Du Trầm?”
 
Bạch Đường gật đầu: “Rạp chiếu phim Thịnh Bác cũng thường xuyên công chiếu rất nhiều tác phẩm điện ảnh của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp mà, sao có thể không quen biết chứ? Giới thượng lưu rộng lớn như vậy, lại còn gặp nhau trong việc kinh doanh, đương nhiên cũng không xa lạ gì. Mà sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
 
Thư Minh Yên cười lắc đầu: “Không có gì.”
 
Cô nhớ đến lần trước ở sân bay, cô đã đưa số điện thoại của Mộ Du Trầm cho anh ta.
 
Cũng không biết sau đó thế nào, nhưng nếu Lục gia lợi hại như vậy, Lục Thời Lâm cũng không đến đoàn phim quấy rầy cô, thì e là anh ta đã biết mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm.
 
Bỗng dưng cách đó không xa, dường như cô mơ hồ nghe được có người gọi rất nhỏ tiếng: “Chị dâu!”
 
Âm thanh lén lút, nhưng không cách quá xa hai người.
 
Thư Minh Yên và Bạch Đường nhìn nhau một cái, rồi đồng thời quay đầu lại.
 
Sau thân cây gần đó, chầm chậm ló ra một cái đầu.
 
Đối phương nhìn thấy Thư Minh Yên, thì lập tức cong môi tươi cười, vẫy tay chào cô: “Chị dâu, là em, Lục Thời Lâm.”
 
Thư Minh Yên: “?”
 
Lục Thời Lâm mắc áo trắng quần tây đen, trên tay còn cầm một que kem tươi màu hồng cực kỳ ngon mắt.
 
Sau khi đi tới trước mặt Thư Minh Yên, anh ta cung kính đưa phần kem cho cô: “Chị dâu, em tranh thủ tới đưa kem cho chị nè.”
 
Anh ta cứ gọi cô là chị dâu, khiến hai tai Thư Minh Yên nóng lên: “... Anh đừng gọi bậy, tôi không quen biết anh.”
 
Cô cũng không nhận thứ mà anh ta đưa.
 

Lục Thời Lâm lầm bầm nói: “Chị là vợ của Mộ tổng, em gọi chị là chị dâu đúng mà. Chuyện lần trước ở sân bay chỉ là hiểu lầm thôi, ngàn vạn lần chị đừng để trong lòng nhé, em đặc biệt tới đây xin lỗi chị.”
 
Sự việc đã qua rất lâu rồi, nếu không phải nghe thấy tên anh ta thì Thư Minh Yên cũng đã quên béng đi: “Vốn dĩ tôi cũng không để tâm đ ến, anh không cần xin lỗi tôi đâu.”
 
 Cô cũng đã nhận ra ý đồ của Lục Thời Lâm, nhân tiện nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với anh ấy.”
 
Chút chuyện nhỏ này, cũng không đến mức bảo cô đến mách lẻo với Mộ Du Trầm.
 
Lục Thời Lâm thở phào nhẹ nhõm, ý cười trong đáy mắt tràn ngập sự chân thành, lại đưa cô phần kem tươi trên tay: “Chị dâu, đây là kem tươi cầu vồng, em đặc biệt làm riêng cho chị đó.”
 
Thư Minh Yên lắc đầu, vẫn không nhận: “Anh đừng gọi tôi là chị dâu, tôi không muốn bị mọi người trong đoàn phim phát hiện. Hơn nữa, kem tươi bình thường đã ngon lắm rồi, cảm ơn ý tốt hôm nay của anh, tấm lòng của anh tôi xin nhận. Nếu tôi nhận phần kem này, quay đầu gặp mọi người cũng không biết phải giải thích thế nào.”
 
Lục Thời Lâm nghĩ lại cũng thấy có lý, không gượng ép cô nữa, mà lấy điện thoại ra: “Vậy chị dâu, chúng ta thêm wechat đi, chị ở Đồng Thành có vấn đề gì thì cứ tìm em.”
 
Nói đến đây, Thư Minh Yên thật sự có chuyện muốn hỏi.
 
Lấy điện thoại quét mã QR wechat của Lục Thời Lâm xong, cô nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng lên tiếng: “Mộ Du Trầm nói, các anh đang tìm chứng cứ phạm tội của Cơ Trạch Dương, thế nào rồi? Trước khi đoàn phim chúng tôi quay xong, thì có thể tìm được hết không?”
 
Tháng 9 đã quay xong rồi, nếu đến lúc đó chuyện của Cơ Trạch Dương vẫn chưa giải quyết xong thì chị họ phải làm thế nào đây?
 
Tuy Mộ Du Trầm kêu cô đừng lo lắng, nhưng cô vẫn rất lo, đúng lúc Lục Thời Lâm đang ở đây, cô muốn mượn mặt mũi của Mộ Du Trầm để hỏi anh ta vài câu.
 
Lục Thời Lâm cảm thấy khá sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chị dâu hỏi chuyện này để làm gì?”
 
Biết rõ mối quan hệ giữa anh ta và Mộ Du Trầm, nên Thư Minh Yên cũng không còn đề phòng như trước, mà chỉ sang Bạch Đường bên cạnh: “Chị của tôi và Cơ Trạch Dương…”
 
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Lục Thời Lâm ngắt ngang.
 
Người đàn ông nhìn Bạch Đường, đánh giá từ trên xuống dưới, kéo khoé môi nói với giọng điệu mỉa mai: “Đây chẳng phải là chim hoàng yến mà Cơ Trạch Dương luôn dẫn theo bên mình sao, sao cô lại ở đây?”
 
Bạch Đường căng thẳng ngồi bên cạnh Thư Minh Yên, sắc mặt trắng toát, không nói gì.
 
Thư Minh Yên cau mày: “Gì mà chim hoàng yến, sao người như anh lại ăn nói như vậy?”
 
Lục Thời Lâm nghĩ Thư Minh Yên không biết chuyện này, nên vội nói: “Chị dâu, cô ta là người phụ nữ của Cơ Trạch Dương, là cá mè một lứa, chị nên cách xa cô ta một chút. Cơ Trạch Dương chính là một tên điên, người phụ nữ này ngày nào cũng ở bên hắn ta, mưa dầm thấm đất thì có thể là người tốt sao? Cô ta theo Cơ Trạch Dương sáu năm rồi đó!”
 
“Đây là chị họ hàng xóm của tôi, anh ăn nói cho đàng hoàng!” Đột nhiên Thư Minh Yên có chút tức giận.
 
“... hả?” Lục Thời Lâm nhìn Thư Minh Yên, rồi lại nhìn Bạch Đường, nhất thời không biết nói gì.
 
Dù sao cũng đang nhờ vả người ta, lúc nói chuyện Thư Minh Yên cố gắng đè nén cảm xúc vừa rồi: “Chị ấy bị Cơ Trạch Dương khống chế, bị ép ở cùng hắn ta, chẳng phải các anh đang tìm chứng cứ phạm tội của Cơ Trạch Dương sao, tìm thế nào rồi? Nếu có thể khiến hắn ta vào tù thì chị tôi có thể thoát khỏi hắn ta rồi, cho nên tôi muốn thay chị ấy hỏi thử.”
 
Lần nào Lục Thời Lâm cũng thấy Bạch Đường ở cùng Cơ Trạch Dương, nên vô thức có ác cảm với cô ấy, không muốn nói quá nhiều.
 
Nhưng nghĩ đến lời của Thư Minh Yên, mắt anh ta khẽ động, rồi hỏi Bạch Đường: “Cô thật sự muốn thoát khỏi Cơ Trạch Dương?”
 
Thật ra Lục Thời Lâm cũng nghe được tin đồn rằng, Cơ Trạch Dương hở một tí là nhốt chim hoàng yến của mình, không cho gặp người ngoài, anh ta còn tưởng rằng đây là sở thích của hai người họ.
 
Đột nhiên bị Lục Thời Lâm hỏi vậy, Bạch Đường mím môi im lặng một lát, rồi kiên định gật đầu.
 
Lục Thời Lâm cũng ngồi xuống bên cạnh, ăn que kem trong tay: “Căn nhà của Cơ Trạch Dương ở khu biệt thự Lai Loan, cô có thể vào đó không?”
 
Chiếc muỗng nhựa trong tay Bạch Đường hơi run run, lại dùng sức nắm chặt, gật đầu: “Có thể.”

 
Đó là căn biệt thự mà Cơ Trạch Dương thường xuyên giam cầm cô ấy.
 
“Còn thiếu một chứng cứ quan trọng, nếu đúng như tôi dự đoán thì nó nằm trong căn biệt thự đó, cô có đồng ý hỗ trợ chúng tôi không?”
 
Sắc mặt Bạch Đường thay đổi, giọng nói run rẩy: “Tôi… tôi không muốn đến căn biệt thự đó.”
 
Nơi đó, mỗi lần cô ấy bước vào, thì rất lâu mới thoát ra được.
 
Nên cô ấy rất sợ hãi nó.
 
Lục Thời Lâm buông lỏng tay: “Vậy cũng không còn cách nào khác, muốn tìm được số tư liệu đó, e là phải tìm cơ hội khác thôi.”
 
Điện thoại anh ta bỗng reo lên, Lục Thời Lâm đứng dậy: “Chị dâu, em đi trước nhé, chuyện của Cơ Trạch Dương hai người cứ chờ một thời gian, có tin tức em sẽ nói với chị.”
 
“Được, cảm ơn.”
 
Thấy Lục Thời Lâm đã đi xa, Thư Minh Yên mới chú ý tới que kem trên tay Bạch Đường, thứ chất lỏng lạnh toát đã chảy xuống mu bàn tay cô ấy.
 
Thư Minh Yên vội lấy khăn giấy lau giúp Bạch Đường, an ủi cô ấy: “Chị Đường, em thấy vừa rồi Lục Thời Lâm chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, không phải không có sự hỗ trợ của chị thì họ sẽ thất bại đâu, chị đừng quá lo lắng, không chừng sẽ có biện pháp khác, trước tiên chị đừng nghĩ nhiều nhé.”
 
Bạch Đường phục hồi lại tinh thần, gật đầu: “Ừm, chị không sao.”
 
Cố gắng để bản thân quên đi chuyện của Cơ Trạch Dương, sau khi hồi phục lại, Bạch Đường liền thay đổi đề tài: “Vừa rồi Lục Thời Lâm tìm đến em để xin lỗi, sao thế? Hai người từng có chuyện gì sao?”
 
Nhắc tới đây, Thư Minh Yên có chút dở khóc dở cười: “Cũng không phải chuyện gì to tát, lần đó em về quê cúng bái bố mẹ, lúc đến Đồng Thành thì đi cùng chuyến bay với anh ta, anh ta đuổi theo em để xin số điện thoại, mà em lại viết số của Mộ Du Trầm đưa cho anh ta.”
 
Đáy mắt của Bạch Đường hiếm hoi lộ ra ý cười: “Chắc chắn anh ta và Mộ Du Trầm có số điện thoại của nhau, nếu lúc thêm bạn mà phát hiện số đó của Mộ Du Trầm, thì hẳn là bị doạ đến nhảy dựng nhỉ?”
 
Thư Minh Yên nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc cũng bị doạ đấy, hôm nay còn đặc biệt tới đây xin lỗi, chắc là sợ Mộ Du Trầm biết chuyện này. Nhưng anh ta cũng thật kỳ lạ, chuyện này đã qua cả tháng trời rồi, hôm nay lại đột nhiên tới đây, thật ra em đã sớm quên béng nó.”
 
Bạch Đường lắc đầu cảm khái: “Anh em Lục gia đều si tình, nhưng vị tam thiếu gia này là một ngoại lệ, đào hoa phong lưu có tiếng.”
 
Thư Minh Yên gật đầu: “Lần đầu gặp anh ta em cũng đã nhìn ra, là cùng kiểu người với Mộ Tri Diễn, nhưng chỉ khác ở một chỗ, Lục Thời Lâm còn biết quan tâm đ ến chuyện kinh doanh của gia tộc, còn Mộ Tri Diễn chỉ là một kẻ ăn chơi đàng đi3m.”
 
Nói đến Mộ Tri Diễn, sau khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm lĩnh chứng, đối phương cũng không còn nhắn tin với cô trên wechat.
 
Trước kia khi vẫn còn hôn ước, mỗi lần nhắc đến Mộ Tri Diễn, trong lòng Thư Minh Yên đều có chút phiền muộn khó hiểu, nhưng bây giờ khi nhắc đến, thì tâm trạng của cô lại vui sướng hơn rất nhiều.
 
Ăn xong que kem trong tay, Bạch Đường chống hai tay xuống cỏ, ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang: “Gần đây nóng thật nhỉ, thứ sáu này chính là đêm thất tịch rồi, là ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp lại nhau, đến lúc đó có thể kết thúc bằng một cơn mưa thì hay biết mấy, chúng ta cũng thấy mát mẻ hơn.”
 
Thư Minh Yên cười: “Chỉ hy vọng là vậy.”
 
Bạch Đường nhìn qua: “Em có đón thất tịch cùng Mộ Du Trầm không?”
 
Thư Minh Yên bị hỏi vậy thì giật mình, thấm thoát đã một tháng trôi qua kể từ khi cô về đoàn phim.
 
Mỗi ngày cô đều gọi video với Mộ Du Trầm, nhưng đã lâu rồi hai người chưa thật sự gặp mặt nhau.
 
Gần đây Mộ Du Trầm bộn bề nhiều việc, mỗi tối khi cô gọi đến thì đều thấy anh ở bên ngoài.
 
Trời nóng như vậy, anh đi công tác ở biển bắc trời nam chắc hẳn cũng rất vất vả.
 
Thư Minh Yên nghĩ một lát: “Không ở chung một thành phố thì sao đón thất tịch chung được? Cùng lắm thì tối hôm đó gọi video cho nhau thôi.”
 
“Không tặng quà gì sao?”
 
Thư Minh Yên lắc đầu: “Chắc là không, bình thường anh ấy bận rộn như vậy, hôm nay là ngày mấy còn không nhớ, đôi khi ngay cả sinh nhật của chính mình cũng quên mất. Một dịp lễ như thất tịch này, chắc chắn anh ấy cũng không để ý đâu, lỡ như anh ấy không chuẩn bị quà, nhưng em lại chuẩn bị, thì anh ấy sẽ mất mặt lắm, tốt nhất là giả vờ không hay biết.”
 
Hơn nữa Thư Minh Yên cũng không thể tưởng tượng được hình ảnh cô cùng Mộ Du Trầm cùng đón thất tịch là thế nào, bình thường anh uy nghiêm như vậy, chắc hẳn cũng không quan tâm đ ến ngày lễ này đâu.
 
Về phần cô, thì càng không thể.
 
Hai người không chút lãng mạn cùng nhau đón thất tịch, vậy chẳng phải sẽ rất khó xử sao?

 
Huống chi, đêm thất tịch đoàn phim vẫn còn cảnh quay, cô cũng không có thời gian.
 
-
 
Sau buổi thảo luận về đêm thất tịch, Thư Minh Yên cũng không còn để tâm đ ến nó, cô luôn đặt hết tâm tư vào kịch bản và những cảnh quay của đoàn phim.
 
Nháy mắt đã đến đêm thất tịch.
 
Trong đoàn có rất nhiều nhân viên, trong số họ có rất nhiều cặp đôi, sau khi tan làm họ sẽ tặng hoa cho nhau và sẽ có nhiều màn tương tác ngọt ngào.
 
Một số diễn viên khác còn tặng hoa cho đoàn phim.
 
Tuy rằng vẫn còn đang quay nhưng bầu không khí hôm nay không giống như mọi khi.
 
Ngay trong phim trường đã có thể nhìn thấy hoa hồng và những đôi yêu nhau ở khắp nơi, Thư Minh Yên có thể cảm thấy những bóng nước hồng đang liên tục bay lên không trung.
 
Ở trường học Thư Minh Yên cũng từng trông thấy bầu không khí lãng mạn hơn thế này, nên cô cũng không quá lạ lẫm với bầu không khí này ở đoàn phim.
 
Những năm trước cô cũng không quan tâm đ ến ngày lễ này, năm nay cũng vậy.
 
Cô Dương sắp xếp công việc cho cô, cô sẽ nghiêm túc hoàn thành bổn phận của mình.
 
Khi rảnh rỗi sẽ vùi đầu vào chỉnh sửa kịch bản của chính mình.
 
Thời tiết từ nóng bức chuyển sang nóng bức hơn, Mộ Du Trầm ngoại trừ buổi tối gọi video với cô, thì mỗi trưa đều gọi điện cho cô.
 
Giữa trưa cuộc trò chuyện của hai người rất ngắn gọn, chỉ có vài ba câu, lần nào cũng nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi đầy đủ, đừng để bị cảm nắng.
 
Nhưng hôm nay là thất tịch, từ trưa đến giờ Mộ Du Trầm vẫn chưa gọi cho cô, chắc là công việc quá bận rộn.
 
Công việc ở đoàn phim kết thúc sớm, mới 8 giờ tối đã xong rồi.
 
Thư Minh Yên trở về khách sạn, quẹt thẻ vào phòng.
 
Bất ngờ thay, cô nhận ra đèn phòng vẫn đang mở.
 
Ngọn đèn vàng mờ ảo ấm áp lượn lờ, phác thảo những đường nét mềm mại của cơ sở vật chất trong phòng lên tấm rèm cửa.
 
Sáng nay cô quên tắt đèn sao?
 
Không phải, phòng ở khách sạn phải cắm thẻ vào mới lên điện, rõ ràng sáng nay cô đã mang theo thẻ phòng mà.
 
Thư Minh Yên liếc mắt nhìn vị trí cắm thẻ dẫn điện, trên đó đang cắm một chiếc thẻ khác.
 
Suýt nữa cô nghĩ rằng mình đi nhầm phòng, nhưng đồ đạc bên trong đều là của cô mà.
 
Thư Minh Yên chậm rãi đi vào, phát hiện một bó hoa diên vĩ đặt trên tủ đầu giường, ánh sáng rọi vào khiến từng cánh hoa óng ả, trong suốt như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc kỹ lưỡng từ ngọc bích.
 
Bó hoa này rất đẹp, dễ dàng nhận ra mỗi một cành hoa đều là giống tốt nhất được chọn lựa cẩn thận.
 
Thư Minh Yên đi tới, nâng bó hoa lên, nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp: Thất tịch vui vẻ, Mộ phu nhân của tôi — Mộ Du Trầm
 
Nét chữ cương nghị dứt khoát, đây chính là bút tích của Mộ Du Trầm.
 
Mộ Du Trầm đến Đồng Thành ư.
 
Sao anh có thể vào phòng cô thế?
 
Lúc này, cửa toilet mở ra.
 
Thư Minh Yên đang cầm bó hoa tươi thuận thế quay đầu lại, đối diện với cặp mắt trong veo sâu hun hút kia.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi