RƯỚC HÔN

 
Hành lý của Thư Minh Yên được cất vào cốp xe, Mộ Tri Diễn lại đưa hoa cho cô: “Em xem, tôi cũng đã mua rồi, chi bằng em cứ nhận đi.”
 
Thư Minh Yên vẫn không muốn nhận, lát nữa phải ra sân bay, cô không muốn phải cầm một bó hoa như vậy để thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Mộ Tri Diễn nhìn bó hoa trong tay: “Hoa hồng đẹp vậy mà, tôi còn cố tình kêu người của cửa hàng chọn lựa cẩn thận, sao em lại không thích, những người phụ nữ khác đều rất thích mà.”
 
“Những người phụ nữ khác?” Thư Minh Yên kích động trừng mắt nhìn: “Là vô số cô bạn gái trước và bạn gái hiện tại của anh đều rất thích sao?”
 
Mộ Tri Diễn nhướng mày, đột nhiên cúi người áp sát cô: “Ghen à?”
 
Thư Minh Yên lùi về sau né tránh anh ta, trên mặt cười như không cười: “Mộ Tri Diễn, loại người như anh quả thật không giống người bình thường.”
 
Mộ Tri Diễn nghe không hiểu: “Cái gì?”
 
Thư Minh Yên: “Mọi người đều là da chân dày, còn anh là da mặt dày.”
 
Mộ Tri Diễn: “...”
 
Thư Minh Yên mở cửa xe lên trước, ngồi vào trong.
 
Xe lái về hướng sân bay Đồng Thành, Thư Minh Yên và Mộ Tri Diễn ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
 
“Sao chú nhỏ lại tới đón em?” Mộ Tri Diễn đột nhiên hỏi một câu khiến Thư Minh Yên khá ngạc nhiên.
 
Từ nhỏ, Thư Minh Yên đã được nuôi dưỡng ở Mộ gia, khi còn bé, mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm cũng khá ổn, nhưng mấy năm nay ngày càng ít gặp nhau nên cũng không nói chuyện gì nhiều.
 
Hơn nữa, Mộ Du Trầm luôn bận rộn công việc, số lần về nhà rất ít, bình thường anh sẽ không quan tâm đ ến những chuyện vụn vặt của người trong nhà, nhưng hôm nay anh lại tới đón Thư Minh Yên khiến ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
 
Thư Minh Yên nghiêng đầu dựa vào kính xe, thuận miệng nói: “Hai ngày trước gặp chú ở một bữa tiệc.”
 
“Bữa tiệc gì? Em tới đó làm gì?”
 
“Đi cùng một nhà sản xuất, tôi có kịch bản muốn cho cô ấy xem.”
 
“Không ai ức hiếp em chứ?” Mộ Tri Diễn quan sát đánh giá Thư Minh Yên.
 
Thư Minh Yên cực kỳ không thích tầm mắt của anh ta dừng trên người mình: “Chẳng phải đã nói là gặp chú nhỏ sao.”
 
Trán Mộ Tri Diễn dần dần giãn ra, nhưng nhanh chóng cau lại: “Đã sớm nói với em rồi, em là con gái, những chuyện thế này không cần phải cố gắng hết sức làm gì, em coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao? Trên bàn tiệc là những kiểu người nào tôi mới là người hiểu rõ hơn em, đám ông lớn già nua kia có chút tiền kia rất thích chuốc rượu những cô gái xinh đẹp trên bàn tiệc, lỡ em uống say rồi xảy ra chuyện không may thì sao đây? Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với tôi, may là vận khí em tốt, gặp được chú nhỏ.”
 
“Xảy ra chuyện lớn gì chứ, còn phải nói riêng với anh à? Hơn nữa, không chừng lúc đó anh đang vui vẻ cùng mấy cô em gái ở đâu đó nữa kìa.” Thư Minh Yên liếc mắt nhìn anh ta, khoé môi cong lên, mỉa mai nói: “Anh Mộ à, anh biết rõ những kiểu người trên bàn rượu như vậy, xem ra cũng đã thực hành không ít nhở.”
 
“Vậy thì oan uổng cho tôi quá.” Mộ Tri Diễn thản nhiên nhấc chân bắt chéo: “Tôi mới không thèm chuốc rượu người khác, đều là phụ nữ chạy tới mời rượu tôi.”
 
Nghe ra vẻ đắc ý trong giọng nói của anh ta, Thư Minh Yên cười châm chọc: “Anh vẫn cảm thấy mình rất có mị lực sao?”
 
“Cũng tạm.” Mộ Tri Diễn chỉnh lại kiểu tóc của mình: “Tôi lớn lên cũng khá đẹp trai, người thích tôi cũng nhiều đó, chỉ có mắt em không tốt thôi.”
 

Anh ta bỗng chủ động nhích lại gần Thư Minh Yên, bày ra ánh mắt vô tội nhìn cô: “Nhưng em yên tâm, những người bên ngoài đó tôi chẳng thích ai cả, trong lòng tôi chỉ thích em thôi.”
 
“Anh quá nhiều dầu mỡ.” Thư Minh Yên ghét bỏ dịch người ra xa: “Đừng lấy dáng vẻ lừa người ngoài kia để nói chuyện với tôi.”
 
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn tiếp chuyện với người bên cạnh. 
 
Điện thoại trong túi Mộ Tri Diễn rung lên, anh ta lấy ra liếc nhìn một cái rồi cúp máy.
 
Không lâu sau, điện thoại lại rung tiếp.
 
Anh ta thiếu kiên nhẫn bắt máy: “Có việc?”
 
Trong điện thoại truyền đến tiếng nũng nịu của phụ nữ, Mộ Tri Diễn vô cảm nói: “Đang bận.”
 
Rồi cúp máy, khoé mắt anh nhìn xem phản ứng của Thư Minh Yên, nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ, không hề để ý tới cuộc gọi vừa rồi.
 
Lớp kính thuỷ tinh ngăn cách sự oi bức của mặt trời bên ngoài, chỉ để lại sự ấm áp nhè nhẹ.
 
Ánh sáng hắt lên ngũ quan xinh đẹp của cô, mũi cao, mắt to môi đỏ, hàng mi dài rủ xuống như lông bàn chải nhỏ.
 
Khuôn mặt của cô là tiêu chuẩn của người đẹp cổ điển, dịu dàng nhã nhặn, thanh tao tinh tế, là vẻ đẹp không tì vết,
 
Nhưng kỳ quái là, tuy hai người họ đã lớn lên cùng nhau, nhưng trước kia mỗi ngày Mộ Tri Diễn đều nhìn thấy khuôn mặt này của Thư Minh Yên, biết rằng nhan sắc của cô rất xuất chúng nhưng lại không có cảm giác gì, còn không bằng những người phụ nữ bên ngoài.
 
Từ khi cô lên đại học và dọn ra ngoài ở, hai người lâu lâu mới gặp một lần, nhưng mỗi lần gặp, mặc dù cô không làm gì nhưng đều có thể khiến tâm trạng anh ta trở nên vui sướng.
 
Mộ Tri Diễn nhận ra hình như nhịp tim mình đập nhanh hơn mỗi khi gặp cô.
 
Hầu kết anh ta chuyển động, thử thăm dò nắm tay cô đang đặt trên đầu gối, thanh âm nhẹ nhàng: “Sao ở đoàn phim mấy ngày mà ốm thế? Về nhà phải bồi bổ cho em thật tốt.”
 
Thư Minh Yên kinh ngạc nhanh chóng rụt tay lại, trừng mắt nhìn anh ta: “Sao anh còn động tay động chân thế?”
 
Mộ Tri Diễn không biết nói gì, chưa từng thấy vị hôn thê nào mà ngay cả tay cũng không cho nắm.
 
Cũng do mình quá dễ tính, nuông chiều tật xấu này của cô.
 
Di động Mộ Tri Diễn lại rung lên, vẫn là số điện thoại đó.
 
Giọng điệu của anh càng mất kiên nhẫn hơn khi nãy: “Còn việc gì?”
 
Thư Minh Yên nghe được tiếng khóc lóc sướt mướt của cô gái đầu dây bên kia, mơ hồ có hai chữ chia tay.
 
Mộ Tri Diễn cười lạnh một tiếng: “Được, tôi đồng ý.”
 
Cuộc gọi lại bị anh cúp máy, nhân tiện ấn nhẹ vài cái trên màn hình, cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc.
 
Loại chuyện này Thư Minh Yên đã nhìn thấy rất nhiều lần, cô im lặng, cũng lười quan sát.
 
Thư Minh Yên tựa đầu vào cửa kính xe bên cạnh, ngồi im không lên tiếng.
 
“Đã ăn trưa chưa?” Giọng nói ôn hoà của Mộ Tri Diễn vang lên, anh ta lại muốn nắm tay cô.

 
Thư Minh Yên nhanh chóng rụt tay lại, ánh mắt cảnh cáo.
 
Hai người họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, Mộ Tri Diễn ở trước mặt cô ngoại trừ miệng lưỡi trơn tru thì vẫn rất có phong độ, tuy nhiên sẽ không động tay động chân với cô.
 
Lần này gặp mặt, không biết tại sao anh ta cứ muốn chạm tay cô.
 
“Mộ Tri Diễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thư Minh Yên nhất thời tức giận: “Trước kia hai chúng ta đã nói rồi, cho dù sau này kết hôn thì hai đứa cũng tự có cuộc sống riêng, không can thiệp vào nhau, tốt nhất anh đừng có ý tứ gì với tôi, tôi nghiện sạch sẽ.”
 
Mộ Tri Diễn thời thiếu niên rất thích chơi bời, lúc đó khi ông nội nhắc đến chuyện kết hôn, anh ta sợ rằng cưới Thư Minh Yên sẽ bị quản giáo này nọ nên tỏ ra không có hứng thú gì với cô, hai người đã hứa hẹn rằng sau này dù có kết hôn thì cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của nha.
 
Nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt tao nhã xuất chúng trước mắt, Mộ Tri Diễn đã đổi ý: “Không được, sau này khi kết hôn, cuộc sống vợ chồng vẫn nên có, nếu không em muốn không cho tôi có con nối dõi sao?”
 
Đồng tử Thư Minh Yên phóng to: “Anh lật lọng!”
 
Cô chỉ là cô nhi, ông Mộ nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, sắp xếp hôn sự cho cô, người đó còn là cháu đích tôn của ông, vốn dĩ việc này Thư Minh Yên sẽ không thể từ chối.
 
Lúc đó vừa hay Mộ Tri Diễn nói không thích cô, sau này khi kết hôn cũng sẽ tôn trọng đối phương, chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa. 
 
Nếu Thư Minh Yên muốn gả cho ai thì cứ gả, Mộ Tri Diễn đã hứa hẹn như vậy với cô, nên cuộc hôn sự này cũng không phải là không thể chấp nhận.
 
Nhưng không ngờ lời hứa chỉ mới duy trì được ba năm, bây giờ anh ta lại trở mặt không thừa nhận.
 
“Mộ Tri Diễn, anh còn mặt mũi không hả?”
 
“Tuỳ em nói thế nào thì là thế nấy.” Mộ Tri Diễn vẫn bất chấp lật lọng: “Vợ tôi cưới về còn không được chạm vào? Vậy thì kết hôn cái gì? Rõ ràng đính hôn cũng thành dư thừa rồi!”
 
Lúc này Thư Minh Yên mới nói tiếp: “Suy nghĩ này của anh là tốt nhất, anh cứ nói với ông nội là chúng ta không có tình cảm với nhau, nên hôn ước huỷ bỏ!”
 
Mộ Tri Diễn giật mình, sau một lúc mới khẽ cười nói: “Em tính kế tôi?”
 
Anh thản nhiên tựa lưng vào ghế: “Vậy không được, tôi vẫn muốn kết hôn với em.”
 
“Tại sao?”
 
“Tôi thích em.”
 
“... Chữ thích của anh cũng rẻ mạt thật đấy.”
 
“Thư Minh Yên, hôn sự này em không chạy thoát đâu. Trước lúc ông Thư mất, ông nội tôi đã hứa với ông ấy rằng, Mộ gia sẽ che chở em cả đời, vậy đương nhiên em phải gả vào Mộ gia. Mộ gia chỉ có vài người như vậy, ngoại trừ tôi thì em còn có thể gả cho ai chứ?”
 

 
Đến sân bay An Cầm, sắc trời đã sập tối, cả thành phố được thắp sáng bởi những ngọn đèn.
 
Khi xuống máy bay, xe thể thao của Mộ Tri Diễn đã đậu ở gần đó, anh ta lái ô tô chở Thư Minh Yên quay về Mộ gia.
 

Trên đường đi, Thư Minh Yên nghĩ đến câu nói khi nãy của Mộ Tri Diễn, trong lòng vừa phiền muộn vừa bất an.
 
Ba năm trước, Mộ Tri Diễn luôn miệng nói không can thiệp vào cuộc sống của nhau, bây giờ vừa nói đã lập tức trở mặt.
 
Cô đồng ý trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với Mộ Tri Diễn, nhưng không thể chấp nhận cùng anh ta chuyện giả thành thật.
 
Trong xe thể thao nồng nặc mùi nước hoa khác nhau của mấy người phụ nữ, khiến Thư Minh Yên cảm thấy buồn nôn.
 
Lúc này, Mộ Tri Diễn bỗng dừng xe bên ven đường.
 
Thư Minh Yên quay đầu: “Anh làm gì vậy?”
 
Mộ Tri Diễn tắt động cơ: “Dáng vẻ thế này của em mà về nhà, ông nội thấy được còn tưởng tôi làm gì em.”
 
Thư Minh Yên đè nén cơn tức giận: “Tại sao tôi thành thế này anh còn không biết à?”
 
Tâm trạng của Mộ Tri Diễn lại vô cùng tốt: “Đừng tức giận như vậy, bớt nóng nào.”
 
“Con cháu nhà giàu nào chả ăn chơi bên ngoài, chú nhỏ tôi là một ngoại lệ, chú ấy luôn bận rộn công việc, không gần nữ sắc, tôi còn nghi rằng liệu có phải thân thể chú ấy có vấn đề hay không. Theo bạn bè tôi nói, có khi chú ấy đã kết hôn rồi không chừng, hoặc cũng có thể đã ăn vụng bên ngoài, chẳng hạn như ăn nằm với mấy nữ minh tinh chẳng hạn, nhiều vô số kể.”
 
“Tôi so với họ cũng coi như tốt, hôm nay tôi nguyện ý thẳng thắn nói hết tâm tư của tôi với em, chính là muốn tốt cho em, sau này khi kết hôn, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng bình thường như những gia đình khác, tôi không ra ngoài chơi bời nữa, em thấy thế nào?”
 
Mộ Tri Diễn ngồi thẳng người: “Vậy thế này đi, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cắt đứt toàn bộ liên lạc với tất cả phụ nữ tôi quen trước đây, tuyệt đối không tiếp xúc nữa, em cùng tôi sống chung với nhau, làm bạn gái tôi…
 
Mộ Tri Diễn vươn tay tới, muốn ôm lấy eo cô.
 
Thư Minh Yên lấy túi xách đập lên tay anh ta: “Anh mơ mộng hão huyền quá rồi đấy!”
 
Mộ Tri Diễn bị đánh đau, vội rụt tay về: “Sao em lại ra tay đánh người thế? Thư Minh Yên, em luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành với người khác, sao trước mặt tôi lại cứ ngang ngược bướng bỉnh thế hả? Bây giờ em có bản lĩnh như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng phải gả cho tôi thôi? Em không muốn gả thì cứ đến nói với ông nội đi, tôi mới là cháu đích tôn của ông, còn em chỉ là một đứa con nuôi bên ngoài được mang về thôi, em xem ông ấy sẽ đứng về phía em hay phía tôi?”
 
Mộ Tri Diễn cười lạnh, giọng điệu khinh người: “Nói cho cùng, ở Mộ gia em cũng chỉ là người ngoài thôi!”
 
Trong lòng Thư Minh Yên như có thứ gì đó đâm vào, sắc mặt trắng bệch.
 
Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét này nữa, cởi dây an toàn, trực tiếp bước xuống xe, không hề quay đầu mà đi về phía trước.
 
Mộ Tri Diễn tăng tốc lái xe theo sau, anh ta mở cửa kính xuống, nói với người bên ngoài: “Em lại làm sao hả, còn muốn về hay không?”
 
“Tôi tự về, không cần anh quản.”
 
“Tôi đi thật đó, nơi này không dễ gọi xe đâu, trời cũng sắp tối rồi, em đừng có già mồm cãi láo nữa.”
 
Thư Minh Yên không để ý tới anh ta. 
 
Mộ Tri Diễn: “Em không về cùng tôi, đến lúc về tới nhà sao có thể giải thích với ông nội?”
 
Thư Minh Yên cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu: “Anh muốn giải thích thế nào thì cứ thoải mái, anh đã chắc chắn sau này tôi không thể không gả cho anh, vậy thì tôi sẽ không im lặng cam chịu đâu. Sau khi về tôi sẽ nói chuyện với ông nội, cho dù sau này tôi phải làm trâu làm ngựa để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của ông Mộ, thì cũng tuyệt đối không đồng ý kết hôn với tên cặn bã như anh.”
 
Sắc mặt Mộ Tri Diễn trầm xuống, tính nhẫn nại đã đạt tới cực điểm: “Thư Minh Yên, tôi cho em cơ hội cuối cùng, có lên xe hay không?”
 
Thư Minh Yên quay đầu rời đi.
 
Mộ Tri Diễn tức giận, dùng sức nhấn chân ga, xe vụt qua Thư Minh Yên chạy như bay về phía trước.
 
Tiếng gầm rú mạnh mẽ khiến màng nhĩ Thư Minh Yên muốn vỡ toang, khói xe phả vào mặt khiến cô ho mấy cái.
 
Thư Minh Yên quay mặt vào hàng cây xanh bên đường để bình phục lại, trừng mắt nhìn hướng xe của Mộ Tri Diễn rời đi, một hồi sau cảm xúc mới dịu đi, cắn răng phun ra hai chứ: “Xấu xa!”
 
Màn đêm ngày càng dày đặc, vòm trời tối đen.

 
Dưới đèn đường, dòng xe đông nghịt, đuôi xe nối liền nhau thành một đường dài.
 
Đoạn đường từ sân bay vào nội thành liên tục có tiếng còi xe.
 
Con đường trước mắt dài tới mức không thấy điểm cuối cùng, dòng xe đi đi lại lại, Thư Minh Yên đứng ở ven đường, cảm giác hiu quạnh nặng nề ở đáy lòng như muốn nuốt trọn con người cô.
 
Thư Minh Yên hít một hơi thật sâu, muốn đón một chiếc taxi nhưng không được.
 
Trên đỉnh đầu mây đen chồng chất, dường như giây tiếp theo có thể phủ kín người.
 
An Cầm là thành phố vùng duyên hải, thời tiết không giống như Đồng Thành, lúc nào cũng có thể mưa.
 
Cô không thể đợi nữa, đành phải lấy điện thoại mở phần mềm đặt xe.
 

 
Trên con đường đặc biệt của sân bay An Cầm, một chiếc Maybach có số trên biển xe trùng nhau chạy ra, hoà vào tuyến đường chính phía trước.
 
Mộ Du Trầm mặc tây trang giày da ngồi ở hàng ghế sau, anh đang dựa vào lưng ghế, hai chân tự nhiên bắt chéo, đôi tay lộ rõ khớp xương tuỳ ý đặt trên gối.
 
Trong xe không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường từ bên ngoài rọi vào, hằn lên đôi mày thanh tú của anh.
 
Người đàn ông khẽ nhắm hai mắt, thư ký Khâu ngồi ghế trước cầm ipad trong tay, lúc này đang báo cáo lịch trình vài ngày sau cho anh: “Sáng mai, tập đoàn có cuộc họp cổ đông về việc thu mua xí nghiệp Dụ Phong. 9h58 phút bắt đầu nghi thức cắt băng khánh thành trung tâm thương mại Thịnh Bác. 11h đến 12h có buổi phỏng vấn với tòa soạn kinh tế tài chính…”
 
Trong xe yên tĩnh, chỉ có âm thanh cung kính của thư ký Khâu vang vọng xung quanh.
 
Bỗng nhiên, tài xế kinh ngạc lên tiếng: “Ơ, đó không phải là cô Minh Yên sao. Cô ấy và cậu Tri Diễn cùng về nhà mà, sao bây giờ lại ngồi một mình bên ven đường thế?”
 
Tài xế giảm tốc độ xe, Mộ Du Trầm ngồi hàng ghế sau từ từ nhấc mí mắt.
 
Dưới ánh đèn đường phía trước, một thân ảnh nhỏ nhắn lọt vào tầm mắt, áo sơ mi trắng và chiếc váy dài nửa người màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc lên đơn giản, lịch sự tao nhã, khí chất dịu dàng, quần áo cô mặc giống hệt với lúc sáng khi Mộ Du Trầm đến đoàn phim đón cô.
 
Trời âm u, gió thổi khiến làn váy cô bay bay, đuôi tóc sau lưng cũng nhè nhẹ tung bay.
 
Khoảng cách từ xa khiến dáng người cô càng nhỏ nhắn hơn, Thư Minh Yên đang cúi đầu nhìn điện thoại, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
 
“Hình như trời sắp mưa.” Thư ký Khâu nói một câu rồi quay đầu nhìn nét mặt của ông chủ.
 
Một lúc sau, hầu hết anh mới chuyển động, đang định lên tiếng thì một chiếc xe chạy vụt qua bọn họ, dừng ngay trước mặt Thư Minh Yên.
 
Thư Minh Yên cầm điện thoại xác nhận biển số xe, rồi chào hỏi tài xế, sau đó mở cửa lên xe.
 
Nhìn thấy chiếc xe chạy đi xa dần, Mộ Du Trầm mới thu hồi tầm mắt, giọng nói nhè nhẹ không nhìn ra cảm xúc: “Về biệt thự Ngự Minh.”
 
Mộ Du Trầm không thường trở về nhà, một mình sống trong căn biệt thự bên ngoài, tài xế đã quá quen với việc này.
 
Xe chạy qua cầu vượt, lên cao tốc, hướng về biệt thự của Mộ Du Trầm.
 
Khi sắp đến nơi, Mộ Du Trầm lại thay đổi chủ ý, nói với tài xế: “Không về biệt thự nữa, tối nay về lại nhà cũ.”
 
Tài xế và thư ký Khâu liếc mắt nhìn nhau một cái: “Vâng, tổng giám đốc Mộ.”
 

 
Tác giả có lời muốn nói: 
Ngài Mộ: Hình như vợ tôi không vui, tôi phải về nhà xem sao.
Tổng giám đốc Mộ đã về nhà cũ, nội dung văn án sắp đến rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi