SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Giang Ngọc vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Phi, mỉm cười nói:

- Chuyện nào khó gì, Nam Cung huynh lúc nhàn hạ, đến Giang Nam du ngoạn một chuyến, Giang Ngọc....

Giang Ngọc còn chưa nói hết, chỉ thấy Nam Cung Phi kia bỗng nhiên đứng dậy, đến gần nàng.

Một tia tín hiệu nguy hiểm truyền đến, Giang Ngọc chịu không được lùi về phía sau một bước, nhăn hai hàng lông mày lại nhìn vào đôi hắc nhãn vẩn đục ám muội kia.

Nam Cung Phi từng bước tiếp cận, trong mắt hiện ra ám muội bá đạo nói:

- Nếu như Nam Cung Phi ta muốn mỗi ngày gặp mặt hiền đệ, thì lúc ấy làm sao?

Giang Ngọc ngờ vực nhìn phía Nam Cung Phi dường như đã say nghĩ tiểu vương gia này đang làm cái gì, sao lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ như vậy.

Trong phòng một bầu không khí quỷ dị, Giang Ngọc tiếp tục chịu đựng cơn giận dữ, từng bước lui về phía sau, nhưng lúc này đã lui đến điểm cuối, tiếp tục sẽ không còn đường lui.

Giang Ngọc đứng ở bên cạnh vách tường, cau mày trừng mắt nhìn vương gia vô cùng tôn quý kia, lạnh lùng nói:

- Vương gia xem ra đã uống say rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi, Giang Ngọc cáo lui trước.

Dứt lời xoay người muốn chạy ra khỏi nơi nguy hiểm ấy, chẳng ngờ tới Nam Cung Phi nhanh chóng vươn ra hai cánh tay vòng lấy Giang Ngọc ở trong đó, để sát vào khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, thấp giọng:

- Hiền đệ sợ ta ư?

Giang Ngọc phẫn nộ trừng mắt nhìn tiểu vương gia dục khí toàn thân, khuôn mặt vốn anh đĩnh tuấn khí* ấy, lúc này lại lộ vẻ ma dục đáng sợ.

Nam Cung Phi nhìn dung mạo tức giận ấy, đau khổ cười cười, hắn sớm đã đoán ra loại biểu tình này của nàng, hiện ra trong mắt là sự chán ghét, khiến hắn vạn phần đau lòng, hắn bi thương cười nói:

- Ta biết rõ ngươi sẽ có loại biểu tình này, nhưng ngươi sao biết được ta bị phò mã gia dày vò thê thảm bao nhiêu? Ngươi hiểu mùi vị muốn yêu lại không dám yêu là thế nào không?

Giang Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vặn vẹo ấy, trong đầu một nhóm hỗn loạn, hắn, hắn đang nói gì?

Nam Cung Phi tình cảm nồng nàn nói tiếp:

- Ngọc nhi, ta cũng gần như bị ngươi bức đến điên rồi, choáng hết suy nghĩ của ta đều là ngươi, ngươi có phải là đã hạ mê hồn dược cho ta hay không? Vì sao ta lại đối với một nam nhân mê muội như thế?

Dứt lời, Nam Cung Phi cười khẽ một tiếng, lại nói:

- Ta cũng không muốn cùng ngươi có bất cứ liên hệ gì, dù cho ta chính là có thích bất luận là nam tử nào trên thế gian này, ta đều có thể dễ dàng đoạt được, nhưng,người ta thích lại là ngươi –Giang Ngọc! Ngươi khiến Nam Cung Phi ta phải thế nào cho đúng a?

Nam Cung Phi thống khổ nói ra, đây là lời nói hắn vẫn khổ sở giấu ở trong lòng!

Hắn từng vì để quên đi nàng, mà thử đi tiếp nhận nam nhân khác, nhưng chưa từng có một nam tử nào có phần phong vận hắn muốn ~!

Những nam tử kia khiến hắn chán ghét cảm thấy phiền vô cùng, hắn rốt cuộc minh bạch được, hắn chỉ có thể tiếp nhận được duy nhất tuấn mỹ nam tử sái thoát* phiêu dật kia!

Mà bất cứ nam nhân khác nào, đều cũng không tiến vào được thân tâm của hắn.

Hắn thực sự gần bị nàng bức điên rồi, hắn cảm thấy bản thân hiện nay giống như truyền thuyết " Phù dung trên núi Phù dung tháp", hắn chính là quốc vương đáng sợ kia, muốn vứt bỏ hết thảy mọi thứ đi mà chiếm lấy khuôn mặt giống như hoàng tử ấy.

Hắn rất hèn hạ, vô sỉ, kết cục cuối cùng của hắn là thế nào?

Khi hắn chứng kiến nhân nhi nọ cùng Diễm nhi thân mật, là lúc hắn rốt cuộc lại đố kị như thế với các nàng, hắn có đúng là thực sự điên rồi hay chăng a???

Nam Cung Phi nhìn dung mạo tuấn mỹ ấy, lại nghĩ đến nụ hôn thơm ngọt ngào ấy, đôi mắt say mê nhìn hồng thần mê người kia, cúi đầu nhẹ nhàng muốn xoa xoa lên đó.

Giang Ngọc trong nháy mắt thu hồi tâm thần, hắn muốn làm gì? Thiên a~! Nàng vội vã cố gắng đẩy nam nhân quá đáng kia ra.

Nam Cung Phi bị sức lực ấy đẩy ra mấy bước, cuồng tiếu nói:

- Hiền đệ, có phải là hiện tại cảm thấy vi huynh rất đáng ghét không? Rất chán ghét? Cáp ~ cáp ~! Ngay cả bản thân ta cũng rất chán ghét mình....

Giang Ngọc chớp hai mắt nhìn phía nam tử đã ảm đạm vô thần nọ, hít một hơi thật sâu đáp:

- Vương gia uống nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm đi, Giang Ngọc xin cáo từ trước ~!

Nói xong, Giang Ngọc vuốt nhẹ y phục, quay người bước nhanh về chỗ môn khẩu.

- Khoan đã ~!

Nam Cung Phi, thình lình lớn tiếng ngăn cản.

Giang Ngọc vẫn không quay lại, đưa lưng về phía hắn nói:

- Vương gia còn có chuyện gì phân phó sao?

Nam Cung Phi nghe thấy lời nói lạnh lùng kia, thống khổ nhắm mắt đáp:

- Hảo hảo đối xử với Diễm nhi ~!

Trong lòng Giang Ngọc phập phồng lên xuống nói:

- Vương gia yên tâm, Giang Ngọc nhất định yêu thương Diễm nhi ~!

Dứt lời, lại cất bước rời đi.

Nam Cung Phi khẽ cười bản thân, quay lại hướng đến bàn rượu, ngồi xuống, cầm lấy tửu bôi vừa nãy người nọ đã dùng, lại tự rót tự uống.

Cuối cùng hắn đã nói, rốt cuộc đối với nàng nói ra chân tâm, nghĩ là bọn hắn sau này cũng sẽ không giống như lúc trước hăng hái mặc sức uống rượu nữa, nghĩ đến hình tượng của Nam Cung Phi hắn, hiện tại trong suy nghĩ của nàng, đã hoàn toàn vỡ ra từng mảnh một rồi!

Buồn cười, buồn cười a.....

Nực cười Nam Cung Phi hắn trong suy nghĩ của nàng còn có cái gì là hình tượng a~!

Giang Ngọc phiêu hốt bất định tiêu sái, ban nãy đã xảy ra chuyện gì?

Nam Cung Phi rốt cuộc hắn nói thích nàng ư?

Mà nàng lúc này đang yêu chính là thân sinh muội muội của Nam Cung Phi....

Làm thế nào chuyện này cũng có thể phát sinh trên người Giang Ngọc nàng a?

Nghĩ là Nam Cung Phi lại yêu một thân nam trang của bản thân mình.

Nghĩ đến Giang Ngọc nàng vẫn luôn xem Nam Cung Phi hắn giống như là huynh đệ thủ túc mà đối đãi.

Hoang đường.....

Trong đầu nàng vẫn nghĩ đến câu nói của Nam Cung Phi – "Hiền đệ, có phải là hiện tại cảm thấy vi huynh rất đáng ghét không? Rất chán ghét? Cáp ~ cáp ~! Ngay cả bản thân ta cũng rất chán ghét mình...."

Giang Ngọc khép lại hai mắt, trong lòng giao nhau rối loạn.

Kỳ thực bản thân cũng không như hắn một loại mà đối đãi với Diễm nhi! Nếu Diễm nhi biết được thân phận thật sự của nàng, thì chẳng biết có đúng hay không cùng sẽ giống như nàng hiện tại trong lòng cũng như vậy, cảm thấy chán ghét, ghét bỏ, cũng sẽ hận nàng như thế!

Nếu như thế, nàng nên làm thế nào mới đúng đây....

- Ngọc ca ca!

Một giọng nói khẽ của nữ tử gọi đến, cắt đứt suy nghĩ thâm sâu của Giang Ngọc.

Giang Ngọc ngẩng đầu, trong thấy Xuân nhi đang dìu Nam Cung Diễm đứng ở cách đó không xa, liền vội vàng bước nhanh đến gần, nói:

- Diễm nhi, sao lại ở nơi này?

Nam Cung Diễm, cười yếu ớt nói:

- Diễm nhi sợ ca ca làm khó ngươi, trong lòng thực lo lắng, liền đứng ở xa xa đợi Ngọc ca ca ~!

Giang Ngọc cười cười không tự nhiên, đáp:

- Tiểu vương gia làm sao lại làm khó Giang Ngọc chứ, chẳng qua uống mấy chén rượu nhạt, nói chuyện tán gẫu mà thôi, không có chuyện gì, chúng ta nhanh một chút trở về đi, coi ngươi đã gần như thành băng nhân rồi ~! Xuân nhi, quận chúa đứng ở đây bao lâu rồi?

Xuân nhi cười ngọt ngào nói:

- Quận chúa đứng đã rất lâu, Xuân nhi khuyên quận chúa quay về, có tin tức thì báo lại cho quận chúa, nhưng quận chúa nhất định không nghe.

Giang Ngọc nghe xong, cau mày, ôm chặt thân thể đã lạnh run lên vào trong lòng, tức giận:

- Sao lại không yêu thương bản thân ~!

Nam Cung Diễm tức giận trừng Xuân nhi nhiều lời một cái, ngẩng đầu đáp:

- Ngọc ca ca không trở lại, Diễm nhi lo lắng a~!

Giang Ngọc lắc đầu không biết làm sao, khẽ thở dài, thầm nghĩ: đây muốn để nàng làm thế nào đối mặt với nàng ấy mới tốt được a? Nếu như Diễm nhi biết được chân tướng, cũng đối nàng như thế, nàng nên làm cái gì bây giờ.....

Mê tuyết bay giữa không trung, mấy thân ảnh dần dần biến mất hẳn vào màn đêm.

Trên lớp tuyết dày, hiện ra hai hàng dấu hài ấn tinh xảo liền nhau, nhìn qua đúng là ân ái hạnh phúc như thế.

Nếu như thượng thiên có thể chiếu cố một chút, thật hy vọng một đôi dấu chân ấn ái sẽ vĩnh viễn gắn liền bước bên nhau tiếp tục như vậy ~!

Chú thích:

anh đĩnh tuấn khí: anh tuấn khôi ngô

sái thoát: hào hiệp, cởi mở  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi