SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Bầu trời quang đãng sáng sủa một loạt hàng ngũ trùng trùng sắp xếp theo thứ tự đi về phía trước.

Giang Ngọc cưỡi mặc sắc bảo mã từ từ chậm chạp tiêu sái đi ở phía trước một chiếc mã xa lộng lẫy, trên khuôn mặt tuấn mỹ phiêu dật vẻ mặt đầy hạnh phúc đắc ý.

Nàng đương nhiên là hài lòng hả dạ ~!

Nàng đã thành công đem nữ nhân tâm ái của mình mang theo ở bên cạnh, sao lại không vui!

Kia chính là người duy nhất cuộc đời này nàng từ nội tâm muốn đạt được a~!

Mặc dù, có lẽ chỉ là bước xuất phát đầu tiên, lộ trình còn ở phía sau, với Giang Ngọc nàng mà nói, có thể dài đằng đẵng đến rất cách xa.

Nhưng đó cũng là điều nàng kỳ vọng, nghĩ là lão Thiên có lẽ sẽ cho nàng một cái kết quả tốt chứ ~!

Dù cho phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, Giang Ngọc nàng cũng đều không sợ, chỉ cần cuộc đời này có thể có nàng đi cùng cũng là đủ rồi ~!

Giang Trí Viễn cưỡi bạch mã, đi theo sau chủ tử ở phía trước.

Hắn không thể không khâm phục chủ tử cả gan làm loạn, lại đem hai vị mỹ nhân vô cùng quan trọng của Nam vương triều toàn bộ mang theo bên cạnh.

Nhưng đây hình như vốn cũng chẳng phải là tác phong làm việc của tiểu hầu gia Giang Ngọc, Giang Ngọc ấy từng cẩn trọng dè chừng thế nào lại vì một mỹ nhân, mà trở nên cảm tác cảm vi* như vậy!

Ai~! Giang Trí Viễn không thể nào không tin, câu anh hùng nan quá mỹ nhân quan a~!

Nghĩ rằng ngoại trừ Giang Trí Viễn hắn ra, nam tử thế gian này, đều đối với nữ tử bế nguyệt tu hoa*,thần hồn điên đảo chứ ~!

Cáp ~! Giang Trí Viễn lẳng lặng nhìn về bóng lưng tuấn lãng anh tuấn kia, trong lòng nhàn nhạt dâng lên một mảnh chua chát.

Không khỏi lại tự khẽ cười bản thân, trái tim này thực sự là không nghe lời a! Chẳng phải đã sớm nói rồi hay sao! Chỉ cần trông nàng ở rất xa là tốt rồi, miễn là nàng hạnh phúc là tốt rồi, bất luận ra sao hắn đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ nàng!

Chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy nàng hài lòng vui vẻ, thì..... vậy là đủ rồi!

Vĩnh Ninh công chúa có chút bi thương, nhưng cũng là có chút phấn khởi.

Đây là lần đầu tiên nàng đi xa khỏi kinh thành, ly khai phụ hoàng, ly khai hoàng nãi nãi, còn có, rời xa Phong ca ca xa như thế.

Ban nãy lúc đưa tiễn, nàng ở xa xa nhìn đến Phong ca ca một cái, nàng thấy ánh mắt kia của hắn có phần đau khổ mất mát, trong lòng nàng cũng rất đau khổ.

Nhưng hai người lai thực không có cơ hội hảo hảo nói ra suy nghĩ trong lòng, nàng rất muốn nói cho hắn biết, hôn nhân của nàng kỳ thực là – giả tạo!

Đáng tiếc là, mọi người đều không cho nàng và hắn một chút thời gian, ai~! Mong rằng Phong ca ca có thể đợi nàng một chút, có thể tin tưởng nàng, nàng nhất định sẽ hảo hảo trở lại bên cạnh hắn ~!

Vĩnh Ninh công chúa siết thật chặt cánh tay vòng qua Nam Cung Diễm, nũng nịu nói:

- Diễm tỷ tỷ, ngươi có chút nhớ nhà nào hay không a? Ta có điểm nhớ phụ hoàng ~!

Nam Cung Diễm không hề động đậy, mặc cho nàng ôm lấy, mất tự nhiên đáp:

- Ta, ta cũng có một chút. Nhụy nhi, lần đầu xuất môn, đúng là sẽ nhớ nhà!

Vĩnh Ninh đáng thương ngẩng đầu hề hề nói:

- Hoàn hảo có Diễm tỷ tỷ cùng Nhụy nhi, bằng không để Nhụy nhi đi cùng đại đầu hôi lang kia, Nhụy nhi cũng mặc kệ!

Nam Cung Diễm giật mình nhìn Vĩnh Ninh công chúa:

- Công chúa nói cái gì, ai là đại hôi lang?

Vĩnh Ninh công chúa tinh nghịch cười, nhỏ giọng đáp:

- Còn ai nữa, chính là gian thương cưỡi ngựa bên ngoài a!

Nam Cung Diễm chớp mắt mấy cái, không được tự nhiên nói:

- Công chúa sao đem ngọc, phò mã gia gọi thành đại hôi lang, gian thương chứ?

Vĩnh Ninh công chúa đứng thẳng người dậy, chống cái eo thon nhỏ tức giận nói:

- Hắn chính là một đại hôi lang đáng sợ, Diễm tỷ tỷ đừng bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc ~! Ngươi đều chẳng biết hắn ức hiếp Nhụy nhi thế nào chính là.....

Vĩnh Ninh công chúa vừa định đem đêm tân hôn kia nói ra, chuyện Giang Ngọc làm sao ức hiếp nàng nói với Diễm nhi, lại cảm thấy bất thường, liền ngừng lại câu chuyện, nghiêng đầu nghiêm túc đối Nam Cung Diễm:

- Dù sao thì, Diễm tỷ tỷ chỉ cần biết rằng nên coi chừng người nọ một chút là được!

Nam Cung Diễm nghe lời nói ấy của công chúa, giống như là đang cảnh báo mình, trong lòng trống rỗng, cúi đầu sắc mặt đỏ ửng, không nói gì nữa.

Ai~! Lúc này bảo nàng làm thế nào cho phải a, suy nghĩ Nam Cung Diễm nàng thế nào đối mặt với loại tình cảnh này a! Chính là giống như tình nhân một loại tâm kinh đảm chiến * như sợ bị bắt!

Hai nha hoàn bên cạnh, Đậu nhi và Xuân nhi, đều im lặng không lên tiếng âm thầm phỏng đoán tâm sự của chủ tử từng người....

Vào ban đêm, trong dịch quán Giang phủ, Giang Ngọc khẽ đẩy cửa phòng quận chúa, cẩn cẩn dực dực tiêu sái đến bên giường ngồi xuống, nhìn nữ tử làm như ngủ kia, vì nàng mà đắp lại kỹ cẩm bị.

Nhớ đến mấy ngày này đều không có biện pháp hảo hảo thân mật Diễm nhi một chút, cũng là có chút nhớ nhung.....

- Ngọc ca ca, là ngươi sao?

Nam Cung Diễm mở đôi mắt to tròn ra, kinh hỉ nhìn chăm chú nhân nhi quen thuộc ngồi ở bên cạnh giường.

Giang Ngọc khe khẽ cười nói:

- Làm sao còn chưa ngủ?

Nam Cung Diễm chậm rãi ngồi dậy, dựa sát vào trong ngực người nọ, thanh âm có chút bi thương đáp:

- Đợi ngươi, ta biết Ngọc ca ca sẽ đến.

Giang Ngọc ôn nhu vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại như lụa của Nam Cung Diễm, hạ giọng nói:

- Diễm nhi lúc nào cũng khiến ta lo lắng, mau mau ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường mà!

Nam Cung Diễm vòng tay quanh thắt lưng Giang Ngọc, yếu ớt nói:

- Ngọc ca ca, ngươi nói công chúa sẽ oán trách Diễm nhi hay không?

Giang Ngọc cười nhẹ, đem mỹ nhan kia đối với khuôn mặt anh tuấn của mình, rất tức giận đáp:

- Sau này không được suy nghĩ vớ vẩn, công chúa và ta vô tình, vô nghĩa, đừng cứ ưu sầu quấy nhiễu bản thân, đừng thêm phiền não.

Nam Cung Diễm bị khuôn mặt kia thân cận, làm cho bối rối trái tim đập nhanh hơn, ngoan ngoãn cúi đầu đáp lời.

Lại nũng nịu dựa sát vào Giang Ngọc, ngẩng đầu quyến rũ dịu dàng nói:

- Diễm nhi ngủ một mình, có phần sợ ~!

Giang Ngọc nghe lời nói nhỏ nhẹ nũng nịu kia, trong lòng cũng là một mảnh nóng nực, cười đáp:

- Chính là ngươi lại làm nũng ~!

Thầm nghĩ trong lòng: nữ tử động lòng người như vậy, thế nào có thể khiến Giang Ngọc nàng không thương không yêu chứ?

Trên ngọc sàng ấm áp kia, hai cơ thể tuyệt mỹ lẳng lặng ôm lấy nhau, các nàng nhè nhẹ truyền cho nhau sự ấm áp cùng yêu thương.....

Người ta nói ánh trăng rất đẹp, nhưng ngươi chẳng lẽ lại không thấy rằng tình nhân yêu nhau lại hiểu nhau sẽ đẹp hơn sao?

Đây là một mảnh tùng lâm, là lúc các nàng đến, đã đi qua chỗ ấy.

Nhưng lúc này, tùng thụ lâm vùng thúy lục sắc tại đây giữa mùa đông tuyết bạch chiếm lấy lại lộ ra vẻ quỷ mị dị thường.

Giang Ngọc cảnh giác nhìn bốn phía, phất tay ngừng hàng ngũ đi tới lại.

Giang Trí Viễn nhanh nhẹn đến bên cạnh Giang Ngọc nhỏ giọng nói:

- Thưa ngài, có mai phục!

Giang Ngọc khẽ cười đáp:

- Bảo vệ công chúa và quận chúa cẩn thận ~!

Nàng không sợ, Giang Ngọc nàng kẻ thù rất nhiều, nhưng, nghĩ là lần này gặp được đối thủ, tuyệt không đơn giản ~.

Tại mảnh rừng này giữa hơi thở xen lẫn một luồng thanh hương đặc biệt nhàn nhạt, cùng mùi tùng lâm cực không tương xứng!

Nội công kia nhất định tương đương cao nhân!

Nếu như không phải Giang Ngọc nàng đối với hương khí chính là sở thích duy nhất, nghĩ là sẽ không phát hiện ra điểm dị thường ấy!

Giang Trí Viễn quay lại lập tức truyền lệnh cho Khinh Phong, Tế Vũ mang theo thị vệ bảo vệ tốt cho sự an toàn của công chúa và quận chúa.

Đoàn người chầm chậm, cẩn thận tiến về phía trước, cái mùi nguy hiểm kia càng ngày càng đậm nặng lên.

Chợt nghe bên tai tiếng gió vang lên, Giang Ngọc tung người nhảy khỏi ngựa, tránh khỏi ám khí bay tới.

Chỉ thấy ám khí mà Giang Ngọc thoát khỏi nguy hiểm mà né được, cắm xuyên vào trong vỏ một cây bách niên lão tùng, hoàn toàn mất tung tích.

Giang Ngọc nhíu mày, nhìn vào trong tùng lâm toàn lục sắc, lại nghe tiếng gió vang lên, Giang Ngọc biết lại là ám khí ban nãy bay đến, vội vàng thi triển khinh công phi thân về hướng chỗ phát ra phi tiêu đón lấy, nhanh tay bắt được hai cái như tế châm một loại tinh chất ám khí.

Giang Ngọc nhẹ giẫm lên nhánh tùng, nhanh chóng xoay người vung tay đem ám khí nguyên phong bất động* kia ném về chỗ bay tới.

Ai~! Giang Ngọc thầm thở dài, nghĩ lại công lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sức lực hiện nay lúc nào cũng thiếu chút hỏa hậu.

Trong rừng lục ảnh chợt chuyển động, bay nhanh về hướng Giang Ngọc.

Chỉ thấy một người lục y thích khách, động tác rất nhanh giống như linh hầu nhẹ nhàng xuất hiện.

Trong nháy mắt đã đến trước mặt Giang Ngọc, một liễu kiếm dài mảnh đâm thẳng tới cổ họng của Giang Ngọc.

Giang Ngọc ngửa đầu khó khăn tránh được một kiếm, quay người lưu chuyển đến phía sau lục y thích khách, đánh đến.

Lục y thích khách kia xoay người né một chưởng, hoành thủ hạ xuống một kiếm, lực đạo như một loại toàn phong long lực*, mang theo lá rụng xung quanh bay vòng ngưng tụ lại không rơi.

Giang Ngọc cảnh giác, người này võ công không giống bình thường, công lực bí hiểm, khó mà đánh giá, nhất thời nhắc lại toàn bộ chuyện xảy ra, toàn tâm đối địch.

Giang Trí Viễn ở xa xa nhìn thấy rõ ràng, đã biết thích khách kia chẳng thể coi thường, sao có thể để tiểu hầu gia Giang Ngọc một mình đối địch, liền chỉ thị đám người Khinh Phong bảo vệ tốt cho công chúa, tự mình đứng dậy đi vào nghênh chiến bang trợ Giang Ngọc.

Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn hai người hợp thủ đối địch, Giang Ngọc thấy lục y thích khách kia có phần hoảng thần, lập tức dùng toàn lực hiểm hiểm vung ra một chưởng, chính xác đánh vào sau lưng thích khách nọ.

Thích khách vốn không nghĩ đến Giang Ngọc lại có một chiêu âm hiểm vậy, trong miệng đột ngột phun ra một ngụm tiên huyết, tự biết lúc này bị thương rất nặng, phẫn hận liếc Giang Ngọc một cái.

Nhanh chóng cất bước phi thân hướng về trong tùng lâm bỏ chạy, bất thình lình xoay tay lại sử dụng nhất chiêu thiên nữ tán hoa, ám khí sổ mai ngân châm bắn ra bay đến chỗ Giang Ngọc, thân hình liền biến mất, tìm không thấy tăm hơi đâu.

Chú thích:

cảm tác cảm vi: dám làm dám chịu

bế nguyệt tu hoa: hoa nhường nguyệt thẹn

tâm kinh đảm chiến: kinh hồn bạt vía

nguyên phong bất động: còn nguyên

toàn phong long lực: lốc xoáy sức lực phi thường  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi