SAO TRỜI CẤT LÊN TIẾNG LÒNG


Đỗ Minh Nhật lay người cậu mãi nhưng chẳng có phản ứng nào,"Anh ơi,em nghĩ là ta không thể ở đây được nữa rồi.

Anh!Anh Hà!"
Tiêu rồi Ngu Tinh Hà bây giờ không còn nghe thấy gì nữa rồi.

Đỗ Minh Nhật nói khàn cả giọng cũng không thể đưa Ngu Tinh Hà quay trở về thực tại.

Vừa lúc đó,nam sinh kia bắt đầu đưa dậy,ngã ngửa người ra đằng sau,sau đó nhanh chóng vặn người lại chuẩn bị lao đến tấn công bọn họ.

Không xong rồi!
Nam sinh kia lao đến,Đỗ Minh Nhật đẩy Ngu Tinh Hà qua một bên,khó khăn cầm lấy kính hiển vi đặt trên bàn ném vào người nam sinh.

Bị kính hiển vị chọi trúng đầu cậu ta nằm vật ra sàn,không thấy tỉnh lại.

Cậu nhóc quay đầu nhìn nữ sinh cũbg đang bất tỉnh vì mất máu đành cắn răng.

Cậu hông hề có ý định đưa cô ta đi cùng mà nếu muốn cũng không thể,Ngu Tinh Hà vẫn là ưu tiên của cậu nhóc.

Một bên đỡ Ngu Tinh Hà một bên chống tay vào tường gắng sức ra khỏi đây.

Đỗ Minh Nhật thở d.ốc,đi đến gần cầu thang đã chịu không nổi thả Ngu Tinh Hà ra.

Cậu nhóc dùng hai tay bóp mặt cậu,bắt cậu nhìn vào mắt mình,"Nè!Anh mà không đi cả hai ta sẽ chết đó!"
Bây giờ Ngu Tinh Hà nới hoàn hồn lại,cậu hít sâu một hơi,thần kinh căng như dây chảo,tay cậu run rẩy,giơ giữa không trung.


Đã nhiều lần Ngu Tinh Hà tự nhắc nhở bản thân rằng phải mạnh mẽ,cậu nhất quyết là muốn truy tìm Ngu Lâm nhưng lại không nhận ra bản thân không đủ dũng khí để đối diện với chuyện đáng sợ thế này.

Cậu bắt đầu lấy lại bình tĩnh,không,cậu biết mình sẽ sợ nhưng dẫu có thế cậu vẫn sẽ làm,giờ phút này cần sự can đảm.

"Phù,nãy anh chỉ là hơi giật mình thôi.

Ta phải đi thôi",Ngu Tinh Hà loạng choạng đứng dậy.

Đỗ Minh Nhật không hiểu cậu đang muốn nói gì,"Đi đâu cơ?"
Ngu Tinh Hà:"Quay lại căn phòng đó.

"
"Không được!",Đỗ Minh Nhật chắn đường cậu.

"Không được?Anh bảo là vừa nãy là anh có chút hoảng sợ thôi,giờ ổn rồi.

Chúng ta phải quay lại đó,đừng quên mình đang làm gì.

Nếu em định ngăn cản anh chỉ vì nó nguy hiểm thì anh sẽ không nghe theo đâu.

Vốn dĩ ta đang dấn thân con đường nguy hiểm như vậy mà.

",cậu dùng mọi lời lẽ nói với cậu nhóc.

Đỗ Minh Nhật nghe thấy thế liền đáp:"Ý em không phải vậy.

Chỉ là trước khi ta vào đó cần đánh giá tình hình một chút đã.

"
Ngu Tinh Hà:"Ừ,anh biết rồi.

Đó chắc chắn là thứ ta cần tìm.

"
Cậu học trò có biểu hiện giống hệt Ngu Lâm,từ ánh mắt đến hành động khát máu kia.

Có được cậu ta tức là có được câu trả lời thỏa đáng giải cho mọi việc đang điễn ra.

"Phù!Nghĩ chút nào,dựa trên tình trạng cậu nam sinh kia ta có thể xác nhận rằng 80% cậu ta thuộc diện giống như bố anh.

Vậy thì ta cần phải hành động cẩn trọng hơn,tránh đừng dể bị thương.

Ta vẫn chưa rõ nguồn gốc của triệu chứng này.

",Đỗ Minh Nhật lấy tay xoa cằm.


Ngu Tinh Hà:"Anh thấy nó khá giống với tang thi trong các phim điện ảnh.

"
Đỗ Minh Nhật:"Nếu vậy thì để bị cắn hoặc cào trúng toang là cái chắc.

"
Ngu Tinh Hà:"Ừ,nói xong rồi giờ ta quay lại đó được không?"
Đỗ Minh Nhật:"Vẫn chưa.

"
Ngu Tinh Hà:"?"
Đỗ Minh Nhật:"Anh không nhớ à,lúc đó em đã đánh vào đầu bố anh và đã tận mắt nhìn thấy ông ấy ngất xỉu.

Nhưng sao đó thì sao?"
Cậu tiếp lời:"Ông ấy biến mất!"
Đỗ Minh Nhật:"Đúng vậy,lúc nãy đàn anh kia cũng bị em chọi kính hiển vi rồi ngã xuống.

Nếu may mắn thì vẫn còn ở đó,không thì đã chạy ra khỏi phòng thực hành sinh học rồi.

"
Ngu Tinh Hà phát giác,"Thế thì không ổn rồi!Các học sinh vẫn còn trong lớp,! "
Cậu vừa nói xong liền nhận ra một điều vô cùng đáng sợ,khỉ ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Minh Nhật phát hiện cậu cũng đang nhìn mình.

Cả hai lập tức quay về căn phòng lúc nãy.

Ngu Tinh Hà vừa thở d.ốc vừa nói,"Đến tiết 3 rồi vậy có nghĩ là đang có lớp học di chuyển lên trên phòng thực hành.

Tuyệt đối không thể để bọn họ đến đó!"
Đỗ Minh Nhật:"Đúng vậy và nhiệm vụ của ta bây giờ là đừng để ai bị thương.

Không cần đấu với học sinh đã nhiễm bệnh kia,ta cũng chẳng có vũ khí.


"
Nói rồi cả hai nhanh chân chạy đến nơi đó,phòng sinh học cách 2 căn phòng thực hành khác là lý và hóa mới dẫn đến cầu thang cánh bên phải.

Khi nãy bọn họ là chạy ở phía bên trái nên giờ quay lại chỉ cần di chuyển theo một đường thẳng sau đó rẽ trái là đến.

Khi vừa đến không thấy ai cả,họ nấp sau bức tường,quan sát mọi thứ từ xa.

"May quá! Vẫn chưa có ai hết! ",Ngu Tinh Hà vừa thở hồng hộc vừa nói.

Đỗ Minh Nhật dò xét tình hình,"Nhưng cũng im ắng quá.

Ta ở xa quá em không thấy được bất kì dấu vết nào cả.

Nếu có thì ta có thể biết được anh ta đang làm gì hoặc dựa vào vết máu xung quanh để phán đoán.

"Ta lại gần một chút.

",nói rồi cậu đứng thẳng ngưởi từ từ đi đến căn phòng.

Ngu Tinh Hà quan sát đằng trước còn Đỗ Minh Nhật để ý đằng sau,họ tạo ra những bước đi thật cẩn thận tránh phát ra tiếng động.

Ngu Tinh Hà:"!"
Đỗ Minh Nhật:"!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi