SÁT THẦN

Trăng tròn như mâm bạc.

Đám Võ Giả đều đang im lặng tu luyện, thân thể mềm mại của Mặc Nhan Ngọc giấu mình giữa cành lá một gốc cổ thụ, hơi thở kéo dài. Tạp Lỗ dựa vào một gốc cây bên cạnh, đang cầm một quyển độc kinh đọc say xưa, đám dược nô nằm trên mặt đất phía sau Địa Long nói chuyện tằm phào...

Thạch Nham từ trong tu luyện tỉnh lại, yên lặng quan sát địa hình, âm thầm tính toán.

Mặc Nhan Ngọc ở đội ngũ phía trước, Tạp Lỗ ở đội ngũ phía sau, hai người một trước một sau kẹp hắn ở giữa, nhìn như đối với hắn không thèm để ý, nhưng từ vị trí hai người này mà xem, hiển nhiên bọn họ đều đang âm thầm phòng bị hắn.

Cường Sâm hình như biết hắn sẽ có hành động gây rối, tối nay cũng không có tu luyện, mà ở phía sau hắn mười mét quan sát, chỉ cần hắn có chút khác thường, Cường Sâm lập tức sẽ nhận thấy, tiến tới ra tay ngăn cản.

Không ổn a, trong lòng Thạch Nham nói thầm một câu, tiếp tục chờ đợi, chờ mấy người kia thả lỏng cảnh giác.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, rất nhanh ánh trăng đã biến mất, xem ra không lâu nữa trời sẽ sáng. Thạch Nham vẫn là không có tìm được cơ hội thích hợp đào thoát, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, do dự một lát, Thạch Nham quyết định không tiếp tục chờ đợi, phải chuẩn bị hành động.

"Ca ca! Ca ca ca!"

Nhưng vào lúc này, âm thanh kỳ dị từ đằng xa vang lên, nghe âm thanh chắc là có cái gì đang chậm rãi tiếp cận tới bên này.

Tinh Nguyên trong cánh tay Thạch Nham vận chuyển một vòng, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, đột nhiên tinh thần tỉnh táo.

"Toàn thể cảnh giới!" Mặc Nhan Ngọc khẽ quát một tiếng, thân thể mềm mại ở trên cổ thụ đứng thẳng lên, mượn vị trí cao, nàng nhìn về đằng xa một lát, đột nhiên kinh hô: "Bạch nhận ngọc chu!"

Tất cả Võ Giả bỗng nhiên từ trong tu luyện bừng tỉnh.

Chỉ thấy những Võ Giả đó một đám thần sắc ngưng trọng, đều lấy ra binh khí trên người, không cần Mặc Nhan Ngọc nhiều lời, lập tức hướng tới Địa Long tụ tập, hình thành một vòng tròn vây quanh Địa Long, cách nhau năm sáu mét.

Tạp Lỗ cũng thu hồi kinh thư cầm trong tay, cau mày đi đến bên cạnh Địa Long, trầm giọng nói: "Đưa ta những bình dược trên người Địa Long!"

"Vâng!" Võ Giả nhóm quát lớn.

Dược nô đang ngủ say, cũng đều tỉnh lại, vừa nghe nói có Bạch nhận ngọc chu tới gần, đều hoảng sợ bất an chủ động tập trung tới Địa Long, hiển nhiên đều biết Bạch nhận ngọc chu lợi hại.

"Leng keng!"

Một chuỗi chìa khóa từ trong tay Mặc Nhan Ngọc bay ra, dừng ở dưới chân Cường Sâm, "Cường Sâm, mở xiềng xích trên người tất cả dược nô, tránh cho bọn họ bị Bạch nhận ngọc chu giết hết, mau lên!" Mặc Nhan Ngọc thúc giục nói.

Cường Sâm cầm lấy chuỗi chìa khóa kia, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Nhan Ngọc, chỉ vào Thạch Nham hỏi: "Cũng cởi bỏ xiềng xích hắn sao?"

"Cởi cho hắn, ta cũng không muốn hắn chết quá dễ dàng." Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt bực mình.

"Tiểu tử, lát nữa thành thật một chút, ta sẽ nhìn chằm ngươi!" Cường Sâm hừ lạnh một tiếng, trước tiên giúp Thạch Nham cởi bỏ xiềng xích trên tay chân, lúc này mới đi đến những dược nô khác, thuần thục bỏ xiềng xích giam cầm trên người cho đám dược nô.

Trời cũng giúp ta! Xiềng xích đã mất, Thạch Nham toàn thân thoải mái, trong lòng lại không ngừng cười lạnh.

Thạch gia chính là "Võ Hồn" thế gia, chủ nhân khối thân thể này tuy rằng không có trở thành Võ Giả, lại tính thích mạo hiểm khắp nơi, sưu tầm di tích cổ, như tên kia đối với các loại yêu thú lại không một chút xa lạ. Mặc Nhan Ngọc vừa nói lên Bạch nhận ngọc chu, Thạch Nham không kinh sợ mà còn thấy mừng, lập tức biết cơ hội chạy trốn đã tới.

Bạch nhận ngọc chu là yêu thú cấp hai, tám cái chân sắc bén như lưỡi đao, thích hoạt động về đêm, hơn nữa còn là yêu thú quần cư. Mỗi một lần xuất hiện ít nhất là năm sáu con, Bạch nhận ngọc chu tính tình hung tàn, thích ăn người sống, ở trong U Ám sâm lâm chỉ cần đám Bạch nhận ngọc chu nhìn thấy nhân loại, sẽ không buông tha.

Yêu thú da thô thịt dày, hành động mau lẹ, hình thể thường lơn hơn nhân loại rất nhiều, trừ phi là Võ Giả lợi hại, nhân loại bình thường đụng phải không chết cụng bị thương. Bạch nhận ngọc chu tuy chỉ là yêu thú cấp hai, nhưng bởi vì mỗi lần hành động đều là năm sáu con, hơn nữa tốc độ mau lẹ, Võ Giả bình thường căn bản theo không đuổi kịp tốc độ chúng, cho nên tương đối khó giải quyết.

Ở trong U Ám sâm lâm, đụng phải Bạch nhận ngọc chu chỉ có thể chịu đựng xui xẻo, loại yêu thú này trên người không thứ gì đáng giá, tính tình còn rất hiếu chiến. Hơn nữa hành động nhanh nhẹn, đi lại như gió, chúng nó nhìn thấy nhân loại tất nhiên sẽ tiến lên khiêu khích công kích, không ăn đau khổ tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi.

Thạch Nham yên lặng đi tới Địa Long, đứng cùng một chỗ với đám dược nô đang hoảng sợ bất an, âm thầm quan sát tình thế, không có vội vã phản kháng.

"Không tốt! Có tám con!"

Mặc Nhan Ngọc ở trên cổ thụ kinh hô một tiếng, lông mi nhíu chặt, khuôn mặt trầm trọng nói: "Không dễ đối phó, mọi người đều đánh theo chỉ thị của ta, nhớ kỹ! Sau khi giao chiến không cần chủ động truy kích, càng ở trong cây cối cành lá rậm rạp, Bạch nhận ngọc chu càng có lợi thế, nhất định không được ở trong lùm cây giao chiến với chúng nó!"

"Ca ca ca! Ca ca!"

Âm thanh như lưỡi dao cắm vào bùn đất, càng lúc càng gần, rất nhanh Bạch nhận ngọc chu thân dài mười mét, cao khoảng một mét năm đã dẫn đầu xuất hiện. Bạch nhận ngọc chu toàn thân tuyết trắng, to như một chiếc ô tô, tám cái chân như là đao nhọn, sáng trắng âm u, cực kỳ sắc bén.

Tám cái chân của Bạch nhận ngọc chu như dao nhọn, bò tới cực kỳ linh hoạt, tốc độ quả nhiên rất nhanh, trong nháy mắt đã đi tới nơi này. Chân nhện như đạo nhọn, lóe lên hàn quang rực rỡ, chấn nhiếp lòng người, không khó tưởng tượng một khi bị những đao nhọn đó xẹt qua thân thể, sẽ phát sinh thảm trạng thế nào.

Đám Võ Giả nhìn thấy Bạch nhận ngọc chu một con tiếp một con xuất hiện, toàn bộ vẻ mặt ngưng trọng. Mặc Nhan Ngọc đã sớm từ trên cổ thụ hạ xuống, đứng ở đội ngũ phía trước, điện quang quấn quanh ngọc chỉ thon dài, vận sức chờ phát, Tạp Lỗ ngồi ở bên trong kiệu trên thân Địa Long, ánh mắt âm lãnh, nhưng không tỏ ra hoảng hốt.

Tám con Bạch nhận ngọc chu rốt cục tụ tập lại đủ, Bạch nhận ngọc chu cũng không phải không có trí tuệ, ngược lại chúng nó lại phân tán rộng ra bao vây Địa Long, như là tám chiếc ô tô chạy quang Địa Long.

Một tiếng rít chói tay vang lên, tám con Bạch nhận ngọc chu cùng nhau phát lực, chân nhện ở trên hư không trung tạo nên vùng trắng sáng, ngân quang rực rỡ đột nhiên bay tới Võ Giả vây quanh trước Địa Long!

Lập tức bầy trời đều là lưỡi dao sáng choang quét tới, đám Võ Giả động tác nhanh chóng dứt khoát, lúc tránh né lợi khí đồng trong tay loạt xuất chiêu, nhắm vào thắt lưng, bụng, mắt của Bạch nhận ngọc chu đâm tới.

Hiện trường lập tức hỗn loạn!

Bạch nhận ngọc chu vây quanh Địa Long, chân nhện đầy trời chọt xuống, Võ Giả tránh ra hai bên, lợi khí trong tay liên tục không ngừng đâm ra, "Võ Hồn" của Mặc Nhan Ngọc bùng nổ, tia chớp quấn quanh hai tay, từng đạo điện quang xanh hình cung bắn nhanh ra, rơi xuống trên thân Bạch nhận ngọc chu, làm cho thân Bạch nhận ngọc chu liên tục run rẩy.

"Xoạt!"

Một Võ Giả phản ứng chậm, bị chân Bạch nhận ngọc chu đâm vào bụng, tiếng kêu thê lương thảm thiết Võ Giả kia theo đó vang lên, ruột từ nhỏ trong bụng lồi ra, gục xuống tại chỗ.

Đám dược nô thất kinh, vội vàng trốn dưới thân Địa Long, vài tên dược nô sợ hãi đến mất hết lý trí, thấy chân nhện như đao nhọn quét tới, nhưng lại chui về khe hỡ Bạch nhận ngọc chu. Hy vọng có thể từ đó chạy thoát, lại bị chân Bạch nhận ngọc chu đóng lên mặt đất, chết thảm tại chỗ.

Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, trong con mắt hào quang rực rỡ, ở phía sau đám Võ Giả di chuyển trong phạm vi nhỏ, xiềng xích kẹp lên người hắn phát ra tiếng kim loại va chạm.

"Răng rắc!"

Trước người Thạch Nham có một tên Võ Giả Hậu Thiên nhị trùng thiên của Mặc gia, đang di chuyển lại va chạm vào một tên Võ Giả khác, tên này không có tránh kịp, bị chân một con Bạch nhận ngọc chu xẹt qua cổ, đầu bay lên, máu tươi bắn lên người Thạch Nham.

Thạch Nham toàn thân máu tươi, ngay cả ánh mắt đều hơi mơ hồ. Một ý niệm cuồng bạo thị huyết đột nhiên từ trong thân thể bộc phát, luồng khí xoáy trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo thân thể hắn đang điên cuồng xoay chuyển, một lực hút mãnh liệt từ trong huyệt đạo dũng mãnh tiến ra.

Chỉ thấy tên Võ Giả bị cắt đầu ở trước người Thạch Nham, thân thể dần dần khô kiệt, từng luồng khí mỏng manh chỉ có một mình Thạch Nham có thể cảm nhận được ý niệm đầy tuyệt vọng, không cam lòng, điên cuồng, dũng mãnh tiến vào từ lỗ chân lông toàn thân Thạch Nham, từ gân mạch một mạch chảy vào trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo khắp người Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hoảng hốt, Thạch Nham cảm thấy mình tựa như lại trở về Huyết Trì, ở trong Huyết Trì đó bảy trăm hai mươi huyệt đạo thân thể hắn cũng hút không ít máu, máu đó đã cải biến huyệt đạo hắn, làm cho huyệt đạo hắn xuất hiện luồng khí xoáy, mở rộng dung lượng huyệt đạo, làm tốc độ huyệt đạo hút máu nhanh hơn.

Lúc này, từng dòng khí mỏng manh, pha lẫn tuyệt vọng và không cam lòng của Võ Giả kia trước khi chết, lấy quỹ tích giống như vậy dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, từ gân mạch rót vào huyệt đạo trong cơ thể hắn, tốc độ cực nhanh, luồng khí xoáy trong huyệt đạo hắn điên cuồng xoay chuyển, hình như đang ở nuốt lấy tiêu hóa hấp thu những dòng khí ấy, cực kỳ quỷ dị.

Chỉ mười giây ngắn ngủn, không còn dòng khí nào rót vào thân thể hắn, Võ Giả chết đi trước người Thạch Nham, toàn thân khô quắt, giống như máu huyết và Tinh Nguyên toàn thân đều biến mất vô tung, thoạt nhìn như là một thây khô thiếu nước trầm trọng.

Một ý niệm thị huyết nóng nảy, đột nhiên từ tận đấy lòng Thạch Nham bùng nổ, toàn bộ bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể chuyển động, lực lượng tuyệt vọng, sợ hãi, thô bạo, tà ác âm thầm xuất hiện, dường như đang thúc giục Thạch Nham đại khai sát giới.

"Hưu hưu!"

Chân một con Bạch nhận ngọc chu quét ra, cắt thẳng tới đầu Thạch Nham, Thạch Nham bộ dạng sợ hãi, mạnh mẽ đè xuống ý niệm thị huyết trong lòng, lướt tới một Võ Giả bên cạnh, từ trong nguy hiểm tránh thoát một kích đòi mạng của chân nhện.

"Xoạt!"

Tên Võ Giả kia bị một con Bạch nhận ngọc chu ngăn chặn, lợi khí trong tay đâm mạnh vào hai mắt Bạch nhận ngọc chu, mắt Bạch nhận ngọc chu bị chọc mù, một kích quét bậy chém vào bên hông Võ Giả, tên Võ Giả kia bị chém đứt thắt lưng, tử trạng cực thảm.

Thạch Nham lướt đến một tên Võ Giả bên cạnh, chuẩn bị tiếp tục tìm khu vực an toàn, đột nhiên phát hiện dị biến lại đến.

Huyệt đạo toàn thân có lực hút kỳ dị, lại bạo phát! Từ trên người Võ Giả thành hai đoạn kia, lại truyền ra dòng khí pha trộn cuồng nộ, không cam lòng, điên cuồng dũng mãnh chảy vào gân mạch trong thân thể hắn, rót vào trong huyệt đạo khắp người hắn.

Rất nhanh, Võ Giả bị cắt thành hai đoạn lại biến thành một thi thể khô héo.

Thạch Nham trong lòng hoảng sợ!

Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức hiểu bên trong thân thể mình, còn ẩn giấu một loại "Võ Hồn" khác, loại "Võ Hồn" này lấy huyệt đạo khắp người làm gốc rễ, lại có thể hấp thu lực lượng người chết lúc còn sống. "Võ Hồn" cực kỳ tà ác quỷ dị như thế, ngay cả Thạch Nham cũng khiếp sợ bất an.

Nhưng vào lúc này!

Một con Bạch nhận ngọc chu lại phát ra tiếng rít kỳ dị, chỉ thấy còn lại sáu con Bạch nhận ngọc chu, cùng nhau phi thân lui về phía sau, bay vào trong rừng cây rậm rạp.

Bạch nhận ngọc chu hiển nhiên biết đoàn người này không dễ đối phó, sau khi hai đồng bạn chết, Bạch nhận ngọc chu còn lại rốt cuộc lui lại.

Thạch Nham biến sắc, ý niệm có liên quan đến "Võ Hồn" quỷ dị trong thân thể nháy mắt bị hắn thu hồi toàn bộ. Không chút nghĩ ngợi, Thạch Nham vận chuyển Tinh Nguyên toàn thân xuống hai chân, lập tức thân ảnh như điện theo Bạch nhận ngọc chu xông ra ngoài.

Chỉ có cùng Bạch nhận ngọc chu một chỗ, hắn mới có cơ hội chạy trốn!

Một dòng nước ấm bỗng nhiên từ trong huyệt đạo toàn thân trào ra, dòng nước ấm kia rót vào Tinh Nguyên trong cơ thể Thạch Nham, Tinh Nguyên của Thạch Nham vốn không hùng hậu, đột nhiên Tinh Nguyên tăng lên gấp đôi!

Thạch Nham trong lòng mừng rỡ, càng tin tưởng, lúc phóng theo hướng Bạch nhận ngọc chu, quay đầu liếc mắt nhìn Mặc Nhan Ngọc đằng xa, âm thanh lạnh lùng nói: "Mặc Nhan Ngọc, ngươi chờ xem, lão tử sớm muộn gì cũng mạnh hơn ngươi!"

"Đuổi theo!" Mặc Nhan Ngọc thân thể mềm mại run lên, đôi mắt xinh đẹp muốn phun ra lửa, đuổi theo hướng Thạch Nham chạy.

Tạp Lỗ so với nàng còn nhanh hơn!

Chỉ có Luyện Dược Sư ở trên Địa Long trước sau chưa hề động thủ, hình như luôn chờ cái gì, lúc Thạch Nham nhằm phía Bạch nhận ngọc chu rút đi, hắn tựa như chim diều dâu từ trên Địa Long bay lên cao, là người thứ nhất lao xuống đuổi theo Thạch Nham.

"Tiểu tử, ta chờ ngươi đào tẩu đã đợi thật lâu." Tạp Lỗ còn giữa không trung, cũng đã âm trầm nở nụ cười.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi