SẮT THÉP MA PHÁP


Ngồi trong phòng họp Lục Nhâm cũng các quan viên thành Hải Phong ánh mắt dính lên bức thư đặt trên bàn, trong đôi mắt bọn họ tràn ngập bối rối cùng không biết ẩn sau bên trong còn có sợ hãi.
Kỳ thật Hồng Thiết Tường có thể giao bức thư riêng cho Lục Nhâm, nhưng ông ta sợ nội dung trong bức thư liên quan tới những vấn đề quan trọng, ông ta sợ Lục Nhâm giấu giếm gây nguy hiểm cho mình nên ông ta mới quyết định dao bức thư ngay trong cuộc họp.

Dù sao trước mặt nhiều người như vậy Lục Nhâm cũng không nên giấu giếm nội dung trong thư đi.
Còn tại sao ông ta không trực tiếp mở thư ra xem, đơn giản nếu ông ta mở thư ra chỉ cần nhìn một cái đều có thể nhận ra được, dù sao trên thư đều đã phong dấu của hầu tước, không phải một bức thư thay cái vỏ có thể thay thế.
Lục Nhâm đương nhiên nhìn ra ý đồ của Hồng Thiết Tường, nhưng ông ta cũng không thể làm gì chỉ có thể thở dài một hơi cầm lên thư chậm rãi bóc ra.
Cũng không quá lâu ông ta đọc xong bức thư thả xuống dưới bàn.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lục Nhâm chờ hắn nói ra nội dung trong bức thư.
“Thư này của hầu tước đại nhân, ngài ấy yêu cầu chúng ta đầu hàng quân của lục hoàng tử.”
Lời Lục Nhâm vừa ra khiến trong phòng họp mọi người đều xì xào bàn tán.

Còn tại sao ông ta có thể phân biệt được nội dung trong thư là do hầu tước viết không phải là người khác giả trang, đây cũng không phải điều ông ta cần quan tâm.
“Thành chủ, cái này liệu có phải lục hoàng tử lừa dối.

Hầu tước đại nhân làm sao có thể ra lệnh như vậy?”
Một quan viên ngồi bên dưới âm thanh lo lắng lên tiếng.
“Làm sao không thể.

Ta nghe nói hầu tước đại nhân đã bị lục hoàng tử bắt giữ, nếu hầu tước đại nhân bị lục hoàng tử ép viết thư này để chúng ta đầu hàng.


Chúng ta có thể không làm theo sao?”
Tin tức hầu tước bị lục hoàng tử bắt giữ không phải điều bí mật, Kim Hòa nói ra những lời này những người ngồi trong không biết phải nói gì chỉ có thể im lặng.
“Thành chủ, trong thư nói gì.

Không lẽ chỉ có chút nội dung như vậy.” — QUẢNG CÁO —
Hồng Thiệt Tường cảm thấy nội dung trong thư không nên chỉ có một chút như vậy.
Lục Nhâm thấy liếc mắt Hồng Thiết Tường tiếp tục lên tiếng.
“Trong thư hầu tước nói ngài sẽ được lục hoàng tử giao lại cho công tước, ngài muốn chúng ta đầu hàng.

Đây là một phần trong thỏa thuận với công tước, nếu không lục hoàng tử sẽ không giao hầu tước ra, đến lúc đó hầu tước sẽ ăn không ít khổ.

Hơn nữa lục hoàng tử còn hứa sẽ không động đến chúng ta cùng gia đình, ngài ấy sẽ đảm bảo chúng ta có thể cùng hầu tước đại nhân rời đi nếu muốn.”
Đây chính là lý do ông ta không lo lắng bức thư này bị giả mạo.

Nội dung trong thư còn cần phải giả mạo sao, nếu là ông ta cũng không rảnh rỗi làm như vậy.
Đương nhiên ông ta cũng không biết thành Hải Phòng có trong giao dịch hại bên là giả.

Hải bên cũng không ai muốn giao dịch như thế này lộ ra ánh sáng.

Lời này khiến mọi người ngồi đây bàn tán xôn xao, bọn hắn bị cô lập ở đây những vẫn kiên quyết không đầu hàng không phải vì lo lắng cho tính mạng của mình cùng gia đình sao.

Đừng nói cái gì trung thành không bỏ, cuối cùng cũng chỉ là khẩu hiệu hô lên trước mặt mọi người thôi.

Bây giờ lãnh địa đã loạn thành một bầy như vậy, ngay cả lãnh chúa cũng bị bắt rồi không phải nên lo cho chính mình hơn sao?
“Các vị! Ta muốn hỏi bây giờ chúng ta nên hàng hay đánh.”
“Hừ! Chỉ một bức thư làm sao có thể thuyết phục chúng ta.

Các ngươi không sợ đến lúc đó lục hoàng tử lật lọng sao, các ngươi đừng quên lục hoàng tử chính là người tự tay xẻo thịt hầu tước đại nhân, một kẻ ác độc như vậy làm sao chúng ta có thể tin tưởng.”
Một vị tướng nghe Lục Nhâm nói vậy liền đứng lên phản đối, thái độ cực kỳ cường ngạnh như muốn tử chiến tới cùng.
Tin tức Long tự tay xẻo thịt Lý hầu tước đương nhiên không thể che dấu được, càng không thể che dấu người cố ý điều tra.

Bây giớ danh tiếng của hắn đã vang xa khắp nơi.
“Phó tướng quân nói vậy không lẽ ngươi không quan tâm an nguy của hầu tước đại nhân.

Chúng ta ngồi đây an an ổn ổn, còn tại thành Vĩnh Đông hầu tước đại nhân đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ngươi thực sự muốn để hầu tước đại nhân chịu khổ cực hình.”
— QUẢNG CÁO —
Một vị quan khác không cho là đúng liền lớn tiếng trách cứ, không biết ông ta có thật sự lo lắng cho hầu tước hay không nhưng nhìn biểu cảm giận giữ của ông ta thế kia thôi cứ cho là thật đi.
“Khốn khiếp! Lão rùa đen, ngươi muốn đầu hàng thì nói mẹ luôn đi còn bày đặt trung thành nhân nghĩa.


Chúng ta đầu hàng hầu tước đại nhân sẽ an toàn hơn sao, hầu tước đại nhân còn ở trong tay lục hoàng tử an toàn hay không an toàn không đến lượt chúng ta quyết định.”
Vị được gọi Phó tướng quân này cũng không chịu thua, ngón tay của ông ta chỉ thẳng mặt quan viên mắng chửi.
Quan viên này nghe vậy mặt cũng đỏ lên, nổi giận đập bàn đứng dậy không khách khí đáp trả Phó tướng quân, cuối cùng trong phòng nghị sự chia ra hai phe đánh cùng hòa liên tục công kích nhau.
Lục Nhâm thấy vậy liếc nhìn Hồng Thiết Tường đang yên lặng ngồi một bên, lên tiếng dẹp yên cuộc cãi vã này.

Ông ta hướng về Hồng Thiết Tường hỏi.
“Hồng tướng quân, ngươi nghĩ thế nào.”
Hồng Thiết Tường mới là người chỉ huy quân đội trong thành Hải Phong, lời của hắn rất có sức nặng.
Đám quan viên ở đây nghe vậy cũng im lặng nhìn về phía Hồng Thiết Tường chờ đợi ý kiến của hắn.
Thấy vậy Hồng Thiết Tường không thể im lặng được nữa.
“Việc này cần bàn bạc kỹ lưỡng.

Chúng ta không thể không để ý an nguy của hầu tước, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lục hoàng tử.”
Câu trả lời không nóng không lạnh.

Không ủng hộ đầu hàng, cũng không ủng hộ tử thủ.
Lão hồ ly!
— QUẢNG CÁO —
Lục Nhâm trong lòng mắng một tiếng, nếu Hồng Thiết Tường đã nói như vậy ông ta cũng không thể công khai ủng hộ bên nào.

Kỳ thực ông ta đã có quyết định của mình, nhưng lo ngại một bên phản ứng thái quá cùng Hồng Thiết Tường vẫn chưa quyết định ủng hộ bên nào nên ông ta không dám để lộ mục tiêu của mình, sợ sẽ xảy ra bắn ngược.

“Nếu Hông tướng quân đã nói vậy, hội nghị hôm nay tạm dừng tại đây.

Mọi người trở về suy nghĩ thật kỹ, ngay mai chúng ta tiếp tục.

Ta mong rằng chúng ta có thể đưa ra thống nhất càng sớm càng tốt.”
Lục Nhâm vội vã kết thúc hội nghị lần này, dù sao tiếp tục như bây giờ cũng không xử lý được gì.

Để một thời gian cho những cái đầu nóng hạ hỏa xuống lúc đó mới dễ nói chuyện.

Ông ta cũng cần tính toán kế hoạch của mình để dẫn dắt những người ở đây đến với mục đích ông ta mong muốn.
Trở về dinh thự của mình Hồng Thiết Tường đi thẳng vào thư phòng, ông ta thả người xuống ghế thở dài một hơi.
Hồng Thiết Tường như suy nghĩ điều gì đó kéo ra ngăn kéo bí mật dưới bàn của mình từ bên trong cũng lấy ra một bức thư.

Trên bức thu này cũng có ấn ký của Lý gia những đã bị bẻ gãy hiển nhiên bức thư đã bị bóc ra.
Hồng Thiết Tường đọc qua bức thư sau đó vứt nó lên bàn, ngón tay không tự chủ được gõ bàn như đang suy nghĩ.
Phải một lúc lâu ông ta mới đánh một nút chuông bên cạnh bàn.

Rất nhanh của phòng bị gõ, sau khi được Hồng Thiết Tường cho phép quản gia mời từ bên ngoài mở cửa ra.
“Mời Phó tướng quân cùng Lưu tướng quân tới.”
Hông Thiết Tường lệnh cho quản gia.
Ông ta cũng không quan tâm Lục Nhâm có biết chuyện này hay không, dù sao Phó tướng quân cùng Lưu tướng quân đều là người của ông ta, Lục Nhâm có biết bọn họ gặp mặt thì có thể nói được gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi