SẮT THÉP MA PHÁP


Sau khi Long rời đi Phương Hùng Lâm cũng không rảnh rỗi.
“Chúng ta đây là đang mua bán vũ khí, nếu không cẩn thận sẽ gặp rắc rối.”
Trong phòng họp xa hoa, một chiếc bàn được đặt giữa phòng, lúc này ngồi bên bàn đã có không ít người, Phương Hùng Lầm ngồi ở chủ vị, phía sau lão là quản gia Hoài Chương, hai bên hắn ngồi năm sau người.
Năm sáu người này là những người quan trọng nhất của lãnh địa Phương gia, người vừa lên tiếng ngồi bên phải Phương Hùng Lâm.
“Hắc, chúng ta cũng không phải lần đầu mua bán vũ khí, đây xem như là bí mật công khai cho dù là đức vua biết thì làm được gì.”
Ngồi đối diện hắn một người mặc giáp lên tiếng.
Hai người này một người Phương Nhã quản lý tài chính của phương gia, một người tên Phương Tùng quản lý quân đội Phương gia, trừ Phương Hùng Lâm thì hai người này chính là hai người quyền lực nhất lãnh địa.
“Cái này không giống với những vũ khí trước đây chúng ta mua, nếu bị người biết được các gia tộc khác không ngại cho chúng ta một đao đâu.”
“Có gì khó khăn, kẻ nào dám vào chúng ta chém kẻ đó.”
Phương Hùng Lâm không lên tiếng, lão chính là quyết định vụ mua bán này rồi, lão đang chờ xem những người ở đây có phương án xử lý những vấn đề phát sinh hay không.
“Đại nhân việc này chúng ta phải cẩn trọng, vũ khí là hàng hóa nhảy cảm, nếu không xử lý thỏa đáng sẽ mang tới nhiều rắc rối.”
Thấy không nói lý được với Phương Tùng, Phương Nhã quay sang thuyết phục Phương Hùng Lâm.
Phương Hùng Lâm quan sát mọi người một lượt rồi nói.
“Vụ mua bán này chúng ta chắc chắn làm, bây giờ cần là xử lý những vấn đề phát sinh sau đó.

Các ngươi có ý kiến gì không?”
Không ai lên tiếng, cả phòng họp trở nên im ắng, hiển nhiên việc này đang làm khó bọn họ.

“Hay là chúng ta chiếm luôn nơi đó, như vây chúng ta có thể danh chính ngôn thuận rồi.”
Luật pháp Nam Tinh cho phép các lãnh chúa có thể làm bất cứ điều gì trên lãnh thổ của mình, hiển nhiên người vừa lên tiếng muốn lợi dụng điều này.
“Đồ ngu, đấy là ma địa ngươi chiếm thì có thể giữ được bao nhiêu năm, hơn nữa hoàng gia sẽ để ngươi toại nguyện sao, ta không nghĩ hoàng gia sẽ bỏ qua cơ hội này đâu.”
Phương Nhã quay qua chửi bới người lên tiếng, tên này bị Phương Nhã nói vậy lộ ra vẻ mặt khó chịu nhũng không nói gì.
“Hay chúng ta bắt tên hoàng tử đó lại tra hỏi không phải nhanh hơn sao.”
— QUẢNG CÁO —
“Lục hoàng tử là công khai vào thành, bây giờ bắt hắn thì ngươi định nói thế nào?”
Phương Nhã cũng không do dự chỉ ra thiếu sót của phương án này, Long công khai vào thành không phải không có lý do.
Cho dù những thứ Long bán có thể gây người thèm muốn nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không vọng động tới mức gây bất lợi cho hắn, hoàng gia chính là thứ mà hắn dựa vào.
Không khí phòng họp trở nên căng thẳng, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.
Cuối cùng có một thanh niên ngồi sau cung đưa ra ý kiến.
“Nếu đã không thể độc chiếm thì chúng ta chia sẻ.”
Người vừa lên tiếng là Phương Thúc Đạt con trai cả của Phương Hùng Lâm, Phương Thúc Đạt từ nhỏ đã rất thông minh nên rất được phụ thân thưởng thức, vì thế nên năm mười sáu tuổi hắn đã được ngồi cùng các bậc cha chú bàn chuyện chính sự ở nơi này.
“Chia sẻ.

Nói nghe xem?”
Phương Hùng Lâm hứng thú nhìn về phía con trai.

“Phụ thân.

Chi bằng chúng ta làm trung gian bán những vũ khí này cho các quý tộc khác, kéo bọn họ xuống nước cùng chúng ta, đến lúc đó hoàng gia muốn lợi dụng việc này gây khó dễ cũng phải nhìn sắc mặt giới quý tộc.”
“Chủ ý của thiếu gia không tệ, kéo giới quý tộc vào hoàng gia đúng là không thể làm gì chúng ta, nhưng như vậy chúng ta sẽ mất lợi thế vũ khí, ta còn trông cậy nó dành chiến thắng trên chiến trường đây.”
Phương Tùng tuy thưởng thức chủ ý này nhưng hắn lại không thích nó.
“Cũng chỉ có cách đấy là ổn nhất, nếu không thể giữ được thì tại sao không vứt đi mưu cầu thứ khác.”
Phương Nhã chính là một người thực dụng, hắn chỉ quan tâm tới lợi ích không nói lý lẽ.
Chính vì như vậy nên hắn rất được Phương Hùng Lâm thưởng thức.
“Nhưng như vây cũng chỉ được một thời gian, chờ khi những quý tộc khác biết được họ sẽ bỏ qua chúng ta mà trực tiếp buôn bán với lục hoàng tử.”
Một người khác lên tiếng, hắn nhìn ra được sơ hở của chủ ý này.
“Muốn đến chỗ của lục hoàng tử thì phải đi qua lãnh địa của chúng ta, chỉ cần thu thuế những thương đoàn đó thì chúng ta cũng có một số lớn rồi.”
Phương Nhã phản bác, hiển nhiên hắn đã định ra tốt kế hoạch, hắn nhìn về phía Phương Hùng Lâm ý hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Như vậy cứ theo ý ngươi đi.

Chuyện mỏ than đá các ngươi có ý kiến gì không.”
Phương Hùng Lâm chính là lo lắng chuyện này, một mỏ than đá mà thôi cũng không đem lại bao nhiêu lợi ích vậy mà Long lại muốn nó.

“Mỏ than đá một năm có thể ra được trên dưới một nghìn đồng vàng là cao nhất, vụ mua bán này coi như hai bên đều có lợi, lợi bên chúng ta cao hơn một chút nhưng không nhiều.”
Đây chính là chỗ cao minh của Long, hắn ra giá không đem lại cho Phương Hùng Lâm quá nhiều lợi ích ngược lại là cái giá cả hai đều chấp nhận được, sẽ không khiến lão nghi ngờ.
“Nhưng mà ta thật sự không hiểu lục hoàng tự lại muốn mỏ than đá kia, thứ đó dùng để đốt ra còn có thể làm gì.”
Phương Nhã vẫn tỏ vẻ ngờ vực.
“Được rồi cũng không cần phải lo lắng như vậy, cứ làm như vậy đi.”
Phương Hùng Lâm bác bỏ nghi ngờ của Phương Nhã.

Lão cũng không phải không nghi ngờ, nhưng lão cũng không biết chủ ý của Long là gì, hơn nữa Long cũng không tồn tại được bao nhiêu lâu tạm thời cho hắn quyền khai thác, chờ ma quỷ xử lý hắn rồi thì có thể thu hồi lại, vẹn cả đôi đường.

Long trở về khách sạn thì đã chập tối, sau khi ăn uống tắm rửa xong thì có người tới.
Người này chính là nhị công tử của Phương gia, Phương Thúc Đạt.
Phải nói nhan sắc tên này đúng là cực phẩm, tên này mang một vẻ đẹp lưỡng tính khó mà cưỡng lại, hắn vừa có một chút nét đẹp của đàn ông, mà lại mang một chút nét đẹp của phụ nữ, hắn mặc trên người một bộ đồ trắng tinh cùng nụ cười nhẹ nhàng khiến người ta có khí chất ấm áp phát ra trên người hắn.
Đương nhiên Long không bị khí chất này ảnh hưởng, đời trước hắn đã gặp qua vô số người, những người như tên mặt trắng này cũng không ngoại lệ.
“Nhị công tử, mời vào.”
Long tươi cười tiếp đón, tên này không biết đến là vì chuyện gì.
Thấy Long nhiệt tình như vậy Phương Thúc Đạt thi lễ tươi cười nói.
“Hoàng tử điện hạ ta là tới thăm ngài nha, hơn nữa ta thay mặt cha ta tới chiêu đãi ngài.”
“Không biết nhị công tử muốn chiêu đãi gì đây?”
Phương Thúc Đạt khuôn mặt trở nên hèn mọn ghé sát tai Long.
“Hoàng tử điện hạ, đàn ông chúng ta vào ban đêm thì thích làm việc gì nhất a?”

— QUẢNG CÁO —
Long mơ hồ hiểu ý Phương Thúc Đạt, hắn cũng phối hợp mỉm cười khuôn mặt cũng trở nên hèn mọn, cả hai nhìn nhau một lát rồi phá lên cười.
“Hắc hắc hoàng tử điện hạ, nếu ngài có nhã hứng ta tối nay mở tiệc chiêu đãi ở Thanh Phong lâu mời ngài quan lâm a.”
“Nếu nhị công tử đã có lòng ta làm sao nỡ từ chối đây.”
“haha…haha.”
Cả hai ăn ý phá lên cười.

Thanh Phong lâu nằm ở phía đông thành Vĩnh Xuân, phía đông thành Vĩnh Xuân chính là nơi mua bán nô lệ lớn nhất toàn thanh.
Vì nô lệ là một mặt hàng đặc biệt nên nó được xây dựng một khu vực riêng cho việc buôn bán này.
Nghe nói hơn trăm năm trước có một vụ bạo động của nô lệ trong toàn thành, vì lúc đó buôn bán nô lệ vẫn diễn ra trên toàn thành Vĩnh Xuân khiến việc dập tắt trận bạo động này trở nên rất khó khăn, vì thế sau khi cuộc bạo động bị dập tắt Phương gia đã chia thành đông làm nơi tập trung buôn bán nô lệ để dễ kiểm soát hơn.
Ngoại trừ buôn bán nô lệ thành đông cũng là nơi mua hoa bán nguyện lớn nhất toàn thành Vĩnh Xuân, nơi đây không chỉ kinh doanh với đàn ông mà còn mở của cho cả phụ nữ.
Thanh Phong lâu chính là một trong những lâu lơn nhất thành Vĩnh Xuân, đây là nơi chuyên phục vụ đàn ông, đương nhiên nơi này cũng không ngại những phụ nữ có sở thích đặc biệt chỉ cần ngươi có tiền là được.
Lúc Long và Phương Thúc đạt tới thanh phong lâu thì nơi đây đã sáng đèn, thực ra là ngọc mà pháp chiêu sáng thì đúng hơn, thật xa xỉ.
Phải biết ngọc ma pháp rất đắt đỏ, một viên có thể lên tới mười đồng vàng vậy mà nơi này ngọc ma pháp được kết thành đèn treo trên trần nha, mới nhìn thôi đã thấy ba bốn chiếc đèn chùm như vậy.
“Ây gia, Phương công tử hôm nay đại giá quang lâm thật vinh hạnh cho thiếp thân, không biết vị này là.”
Vừa vào của đã có một người đàn bà ăn mặc hở hang sà vào lòng Phương Thúc Đạt bà ta liếc mắt đưa tình nhìn sang Long đứng bên cạnh.
Phương Thúc Đạt cũng không cố kỵ Long ở bên mà đánh vào mông người đàn bà.
“Hoa cô không được vô lễ vị này là khách quý của ta, hôm nay lục hoàng tử tới chơi ta phung mệnh cha chiêu đãi ngài, phòng chí tôn đã chuẩn bị xong chưa.”
Hoa cô nghe vậy vội vàng tránh ra khỏi ngực Phương Thúc đạt sửa sang lại quần áo hành lệ với Long, sau đó nàng nghiêm chỉnh dẫn hai người tới lầu ba..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi