SẮT THÉP MA PHÁP


“Trước tiên ta muốn hỏi một vấn đề.

Tại sao trước đó chúng ta lại đưa ra phán đoán sai lâm.”
Long đột nhiên chuyển chủ đề khiến hai người ngồi ở đây giật mình.

Bọn họ giờ mới ý thức được phán đoán trước đó đến cỡ nào ngu ngốc.
“Văn Trung, ngươi trước.”
Văn Trung suy nghĩ một lát mới lên tiếng.
“Điện hạ! Thần cho rằng do thiếu kiến thức và kinh nghiệm trong lĩnh vực này là chủ yếu khiến thần đưa ra phán đoán sai.

Phải tới khi quan viên quản lý lương thực của lãnh địa báo cáo thần mới nhận ra vấn đề.”
Câu trả lời của Văn Trung khiến Long hài lòng, tên tiểu tử này tuy còn non nớt nhưng ít nhất hắn nhận ra được sai lầm, cũng kịp thời sửa chữa.

Đây mới thực sự là nhân tài.
“Còn ta cũng giống như ngươi thiếu kiến thức và kinh nghiệm trong những lĩnh vực này cộng thêm sự chủ quan khiến ta đưa ra những nhận định sai lầm như vậy.”
Long nói không sai, kiếp trước tuy hắn là một người thành đạt nhưng về mảng nông nghiệp cùng an ninh lương thực hắn lại không biết quá nhiều.

Cộng thêm hắn hiện tại cũng chưa quen thuộc thời đại này, vướng vào lối tư duy theo quán tính khiến hắn đưa ra những phán đoán sai lầm.

Xem ra sắp tới Long cần thận trọng hơn.
“Nguyệt Ánh! Còn nàng.”
Hoàng Nguyệt Ánh đang suy từ thì bị Long đánh thức.

Nàng thở dài nói.
“Gia đình tiểu nữ cũng buôn bán lương thực.


Tiểu nữ có kinh nghiệm cũng như kiến thức về vấn đề này.”
“Vậy tại sao ngay cả nàng cũng không nhận ra được?”
Nghe lời của Hoàng Nguyệt Ánh khiến Long lại càng chú ý hơn.

Hợp tác suốt sáu tháng qua cùng với thời gian làm việc chung tuy chỉ vài ngày nhưng Long cũng thấy được năng lực của Hoàng Nguyệt Ánh, một người như nàng vậy mà lại đưa ra những nhận định sai lầm tới mức đó, rõ ràng đây không phải vấn đề có thể coi thường.
“Tiểu nữ cũng không biết.

Hồi tưởng lại thời điểm đó, tiểu nữ không thể tìm ra được bất kỳ lý do nào, có lẽ là do chủ quan.”
“Chủ quan!”
Long thật sự không hài lòng với câu trả lời này.
“Tất cả chúng ta đều chủ quan! Chúng ta quá đề cao chính mình, quá tự tin vào năng lực của mình khiến cho chúng ta không tử chủ được bước vào một lĩnh vực mình không hiểu biết.

Thậm chí chủ quan tới nỗi bước ra khỏi lĩnh vực của mình.

Đây là một đại kỵ nó có thể gây ra những sai lầm không thể vãn hồi.

Hãy xem đây như một bài học, cả ta và các ngươi đều phải nhớ lấy bài học này.

Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì học phí không phải chính mạng của mình thì hơn.”
Long biết đây không phải thời điểm để trách cứ hay quy trách nhiệm cho ai, ít ra những sai lầm này chưa gây ra hậu quả, đấy cũng xem như may mắn.

Cuối cùng hắn lựa chọn cảnh cáo, không chỉ cảnh cáo hai người mà còn cảnh cáo chính hắn.
Sau đó chuyện này liền kết thúc, Long cũng không muốn bới sâu tìm vết trong chuyện này làm gì.
“Vậy chúng ta có thể cử thương đội tới tinh linh tộc mà không lo lắng vấn đề thời gian.” — QUẢNG CÁO —
Long cuối cùng cũng nhìn thấy một kế hoạch khả thi, ít nhất thời gian đi lại giữa lãnh thổ của tinh linh tộc cũng không tới mức chết đói.
“Điện hạ, cướp biển còn là một vấn đề.”
Long còn chưa kịp vui vẻ vì tin tốt liền bị Hoa Nguyệt Ánh dội một chậu nước lạnh.

“Nhờ tinh linh nữ vương cử người hộ tống cũng được đi, dù sao chúng ta cũng có được lời hứa của nàng không phải sao!”
Long cuối cùng cũng quyết định dùng tới lời hứa của tinh linh nữ vương, đây có thể là cứu cánh của hắn vào lúc này.

Hắn bây giờ mới cảm thấy may mắn khi có được lời hứa của tinh linh nữ vương.
“Ngài thực sự muốn dùng nó sao.

Ngài phải biết đây có thể là lá bùa hộ mệnh của mình đấy.”
Hoa Nguyệt Ánh cũng biết tới lời hứa này, nàng cũng thật sự bất ngờ khi Long quyết định dùng tới nó trong trường hợp này.
“Đừng nói nữa, ta quyết định rồi lần này là hoàn toàn triệt đường lui của mình, thành thì sống, bại thì chết thôi.”
Long ra vẻ chán nản nói.

Lần này hắn quả thật quyết tâm rồi, có hệ thống hỗ trợ hắn nếu không thể sống được trước đám người trung cổ này thì nên chết đi là vừa, cũng không phải lần đầu tiên chết, ân có thể tính là chết hay không cũng không biết được.
Hoa Nguyệt Ánh cười, nàng cười rất rạng rỡ khiến hai tên nam nhân trong phòng cũng nhìn thấy đều thất thần.
“Hừm! Nếu như vậy chúng ta có thể giải quyết được vấn đề lương thực?”
Biết mình bị lố Long vội vàng hằng giọng che đi sự xấu hổ.

Hắn tiếp tục chủ đề đang dang dở.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy liền dừng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc trả lời.
“Không thể điện hạ, chúng ta không thể có được nhiều tàu như vậy.”
“Chúng ta có bao nhiều tàu?”
Long nghe vậy liền tò mò hỏi.
“Toàn bộ phương bắc có tổng cộng có mười sáu tàu khả năng viễn dương.”
“Vậy hai mươi tàu kia là sao?”
“Những tàu đấy chỉ có thể di chuyển gần bờ hoặc sông ngòi.” — QUẢNG CÁO —
“Một tàu như vậy chở được bao nhiêu hàng hóa?”

“Tối đa bảy mươi tấn.”
Long nghiêng đầu tính toán.
“Chúng ta thiếu khoảng hai mươi nghìn tấn lương tực.

Đi và về mỗi lần được hơn một nghìn một trăm tấn trong hai mươi ngày, vậy mất khoảng một năm để chở hết số lương thực này.

Con mẹ nó lúc đó cả lũ chết đói hết rồi.”
“Chó chết! cho dù có mua lương thực bên ngoài cũng phải có phương tiện để vận chuyển.”
Long không nhịn được chửi tục, hết chuyện này lại đến chuyện khác khiến hắn như muốn điên lên.
“Vậy bây giờ điều quan trọng nhất lại là phương tiện vận chuyển sao, việc này còn khó hơn cả kiếm lương thực.

Hơn nữa chưa chắc hiện tại chúng ta có thể huy động được mười sáu tàu này.

Các tàu này có thể đã rời đi để tránh chiến tranh, hoặc đang tiến hành viễn dương tiểu nữ chỉ có thể cam đoan bốn tàu của thương đoàn vẫn đang ở cảng.

Bất quá cả bốn tàu khả năng cao đều đang bị bắt giữ.”
Hoa Nguyệt Anh nói lên sự thật, cũng không thể bảo người dân tự đi vác lương thực về.
“Lựa chọn hiện tại của chúng ta chính là các khu vực gần như lãnh địa phương bắc, hay vùng đồng bằng trung tâm của vương quốc.

đây là hai khu vực khả thi có thể cung cấp lương thực không gây áp lực quá lớn về năng lực vận chuyển của chúng ta.”
Hoa Nguyệt Ánh rất nhanh nhận định được tình hình hiện tại, nàng thậm chí không mất quá nhiều thời gian để đưa ra phán đoán của mình.
Trong lòng Long cũng kinh ngạc không kém, hắn cũng nghĩ tới nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Hoa Nguyệt Ánh cướp trước, cái tốc độ kinh khủng này là gì vậy.
“Vậy là sau khi hết mùa đông chúng ta phải tấn công sao?”
Long tự đặt câu hỏi cho mình.

Hắn cũng không tin hoàng huynh đáng kính của hắn sẽ bán từng đấy lương thực cho mình, nhìn hắn kỳ công với chiến thuật tiêu thổ như vậy liền biết.

Vậy thì còn cách nào? Chỉ có đi cướp.
“Không phải tiểu nữ hạ tự hạ thấp nhưng chúng ta có thể chiến thắng sao?”
Hoa Nguyệt Ánh không hiểu quân sự nàng hỏi như vậy cũng chỉ để thăm dò.
Nhưng Long lại không cho nàng câu trả lời, hắn tựa lưng vào gấy ngón tay gõ liên tục lên giá đỡ.

Hai người còn lại trong phòng thấy vậy không lên tiếng, bọn hắn biết hoàng tử của bọn hắn đang suy nghĩ.
“Nguyệt Ánh! Những mặt hàng chúng ta giao dịch trước đây bây giờ có thể giao hàng không?”
Long cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng đó vẫn không phải câu trả lời hai người mong muốn.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Nguyệt Ánh bị hỏi ấn đường nhíu lại suy nghĩ.
“Không thể! Những mặt hàng tiểu nữ từng giao dịch với ngài có nguồn gốc rất rộng, một vài mặt hàng thậm chí phải mua từ phương nam tình hình quốc gia hiện tại việc lấy hàng là bất khả thi.”
Long tuy có dự đoán trước, nhưng ít nhiều khi đặt câu hỏi này hắn vẫn mong chờ vào một cơ may.
“Vậy bây giờ nàng có thể cũng cấp những mặt hàng nào?”
Long tuy thất vọng nhưng hắn vẫn hỏi vấn đề cần quan tâm nhất.
“Cái còn phụ thuộc vào điện hạ.”
“Là sao?”
Long nhíu mày hỏi.
“Nếu điện hạ có thể có được quyền đi lại giao thương, lượng hàng hóa tiểu nữ có thể cung cấp sẽ rộng hơn.

Ngược lại nếu điện hạ bị nhốt trong lãnh địa này, tiểu nữ chỉ có thể đảm bảo một lượng mặt hàng hạn chế.

Mặc dù chúng ta có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ tinh linh tộc nhưng giới hạn về khả năng vận chuyện là điều chắc chắn.”
“Được rồi! Ta muốn nàng đánh dấu vị trí của những hàng hóa chúng ta từng dao dịch.

Ít nhất ta phải biết cần ưu tiên nơi nào.”
Long không nhịn được chửi thầm.

Trước đây hắn cũng từng tò mò đọc mấy bộ tiểu thuyết xuyên không về cổ đại chế vũ khí nóng hắn từng đọc, không biết lũ đó lấy tài nguyên đâu ra chế vũ khí khi kết thù với cả thế giới.

Long bây giờ đang cảm thấy may mắn vì chưa thả con quái thú kia ra, rơi vào tình trạng đói tài nguyên thế này nếu con quái thú kia được thả ra có khi nó còn quay sang ăn luôn cả người thả tự do cho nó.
Cứ như vậy ba người lại tiếp tục cuộc họp như quên đi câu hỏi vẫn chưa được trả lời của Hoa Nguyệt Ánh.
Cuối cùng Long chốt lại một câu.
“Các ngươi trở về, xây dựng lại kế hoạch.

Chiều mai trình lên cho ta.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi