SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

--Dịch: Autumnnolove--

Sau khi Lạc Ninh hoàn thành phần diễn thử, thấy ba người đạo diễn chăm chú nhìn mình mà không nói gì. Cô chủ động phá vỡ yên tĩnh: "Đạo diễn Chu, tôi diễn có được không?"

Đạo diễn Chu lúc này mới hoàn hồn, nở một nụ cười chân thành: "Cũng không tệ, cô diễn thử một đoạn sau khi Tô Du Linh hắc hóa trở về gặp lại nam chính đi."

Lạc Ninh không từ chối, lại diễn thêm một đoạn nữa. Ba người đạo diễn Chu càng xem ý cười trên mặt cũng càng sâu, bọn họ nhìn ra được Lạc Ninh đã có lí giải rất sâu sắc với nhân vật Tô Du Linh này, cả lời thoại và kịch bản đều nghiền ngẫm tới thuộc làu, chắc chắn là đã nghiêm túc chuẩn bị trước khi tới đây.

Bọn họ rất có cảm tình với những diễn viên kính nghiệp, đặc biệt là kỹ thuật diễn xuất của cô còn ngoài sự kì vọng của bọn họ. Diễn xuất chân thật như vậy rất phù hợp với định vị và cảm giác về nhân vật Tô Du Linh trong lòng ba người bọn họ.

Phần thử vai của Lạc Ninh tới đây là kết thúc, đạo diễn Chu khoanh hai vòng tròn dưới tên của Lạc Ninh trong danh sách. Cười nói với Lạc Ninh: "Cảm ơn cô Lạc đã tới tham gia buổi thử vai, vui lòng trở về chờ thông báo của đoàn làm phim."

Lạc Ninh gật đầu: "Cảm ơn!"

--Wattpad: Autumnnolove--Truyenfull.com ơi, lấy truyện của người ta còn xóa luôn tên người dịch xong chạy quảng cáo là sao dạ?

Sau khi Lạc Ninh ra ngoài, ánh mắt của những người đang chờ thử vai mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu tập trung trên người cô. Bởi vì thời gian Lạc Ninh đi vào gấp đôi người khác, cho nên không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

Du Xuân Kiều đang chuẩn bị rời đi vừa thấy Lạc Ninh trở ra, trực tiếp đi đến trước mặt Lạc Ninh, hách dịch hỏi: "Sao cô ở trong đó tới giờ mới ra?"

Tuy rằng kim chủ bảo đảm vai nữ phụ này thuộc về cô rồi, nhưng cô cũng sợ giữa đường có sai sót gì đó.

Lạc Ninh nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: "Cô quản được sao? Tôi và cô rất thân thiết sao?"

Du Xuân Kiều không vui nhíu mày: "Tôi hỏi một câu thì có vấn đề gì? Cô chột dạ sao?"

Cũng không biết Lạc Ninh ở bên trong lâu như vậy lén lúc làm chuyện gì cùng đạo diễn.

"Chó ngoan không cản đường". Lạc Ninh lười quan tâm tới loại người chó cậy chủ lại không có đầu óc như cô gái này.

Từ sau khi Du Xuân Kiều leo lên được kim chủ, chưa có ai dám nói chuyện kiểu đó trước mặt cô. Sắc mặt không khỏi khó coi: "Cô cứ chờ đó!"

Lạc Ninh không thèm liếc mắt nhìn cô ta nữa, xoay người rời đi, "Tùy cô!"

Bên trong phòng thử vai, ba người tuyển chọn đang ghé đầu cùng nhau thương lượng. Bọn họ đều cảm thấy Lạc Ninh diễn vai Tô Du Linh quá sống động, nếu không chọn cô ấy thì sẽ rất đáng tiếc. Quan trọng là những diễn viên thử vai nữ phụ sau đó, không có ai diễn ra được cái hồn của ma nữ hắc hóa mà bọn họ muốn, cho nên cán cân trong lòng đang hướng về phía Lạc Ninh. Nhưng nhà đầu tư cũng tới nơi rồi, vì thế đạo diễn Chu quyết định thương lượng lại với phía nhà đầu tư để chọn Lạc Ninh cho vai diễn này. Dù sao thì bọn họ đều kì vọng bộ phim này sẽ lập nên thành tích ấn tướng, bên cạnh kịch bản tốt, chế tác hoãn mỹ thì diễn viên cũng rất quan trọng.

Còn nhân vật nữ chủ, đám người đạo diễn Chu đã quyết định giao cho Bạc Tương Tương. Một là bởi vì tổng tài của Giải trí Tinh Thần tự mình đứng ra nói chuyện, nếu chọn Bạc Tương Tương thì bọn họ sẽ nhận được thêm một khoản đầu tư lớn. Hai là vì hình tượng của Bạc Tương Tương rất phù hợp với nhân vật nữ chính này, diễn xuất cũng ổn định. Cho nên bọn họ ăn ý mà bỏ qua, chỉ tranh luận về vai nữ phụ.

Không thể không nói, nữ chủ Bạc Tương Tương vận khí quá tốt. Đời trước người được chọn vào vai nữ chính của bộ này trước hôm thử vai lại đột nhiên bị thương, cho nên không tới thử vai được. Du Xuân Kiều có người nâng đỡ phía sau thì nhìn chằm chằm vai nữ phụ, không tranh đoạt vai nữ chính. Hơn nữa, Nguyên Hãn Dật dùng tư bản tiến tổ mà bản thân Bạc Tương Tương cũng diễn xuất rất tốt, vai nữ chính này không chút khó khăn mà rơi vào tay cô ta.

--Dịch: Autumnnolove--

Ngồi trên xe bảo mẫu, Phương Duyên rất vui vẻ nói với Lạc Ninh: "Ninh Ninh, kỹ thuật diễn xuất của em cũng tốt lắm. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì vai nữ phụ này chắc chắn là của em."

Là người đại diện của Lạc Ninh cho nên trong lúc cô ấy thử vai, Phương Duyên cũng yên lặng đi theo bên cạnh làm khán giả quan sát. Bởi vì biểu hiện của Lạc Ninh trên chương trình thực tế quá khác, ngày thường lại tiếp xúc với cô nhiều, Phương Duyên không còn tin những lời đồn đãi trên mạng nữa. Có điều hắn cũng không nghĩ tới Lạc Ninh diễn xuất tốt như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Với kỹ thuật diễn xuất tốt, nhân khí càng ngày càng cao, Lạc Ninh không cần lo lắng sẽ không bức phá được.

Lạc Ninh tựa lưng vào ghế ngồi, nhấp một ngụm nước: "Em thấy vị Du Xuân Kiều kia ăn chắc vai diễn này trong tay rồi, không chừng nhân vật này giữa đường sẽ có biến cố."

Loại phim truyền hình đề tài tiên hiệp này cần tài chính hùng hậu, bởi vậy nhà đầu tư chính là Thượng đế. Cho nên không ai có thể đoán được đạo diễn Chu có thỏa hiệp với kim chủ sau lưng Du Xuân Kiều hay không.

Phương Duyên nghe thấy như vậy thì không khỏi nhíu mày: "Vị kim chủ sau lưng Du Xuân Kiều quả thật rất khó chơi, nghe nói người này làm việc bá đạo, còn rất bênh vực người mình."

Từ sau khi Du Xuân Kiều được người này bao dưỡng, cô ta ở trong giới giải trí càng ngày càng kiêu ngạo. Lúc trước có hai người đắc tội cô ta, lập tức bị kim chủ của ta đóng băng. Thành ra mặc dù địa vị của Du Xuân Kiều trong giới giải trí này không cao, nhưng cũng không có ai dám đắc tội cô ta.

Hắn nhìn ra được Lạc Ninh rất thích nhân vật này, vì thế quả quyết nói: "Đừng lo, nhân vật này anh sẽ tận lực tranh thủ giúp em."

Có thể ngồi vững ở vị trí người đại diện kim bài của Tinh Hoàng, nhân mạch của Phương Duyên hoàn toàn không phải trò đùa. Cho nên hắn nhất định sẽ chuẩn bị sẵn một số phương án, cho dù là phải tranh đoạt với kim chủ sau lưng Du Xuân Kiều hắn cũng không sợ, ai bảo Lạc Ninh là nghệ sĩ dưới trướng của hắn, hắn cũng rất bênh vực người mình.

Lạc Ninh cười cười: "Vậy làm phiền anh Phương rồi!"

Cùng là người đại diện với nhau, cho dù kim chủ sau lưng Du Xuân Kiều ghê gớm tới đâu, nhưng Phương Duyên lại không chút do dự mà lựa chọn đứng về phía cô, cũng không sợ sẽ đắc tội với người ta. Đổi lại là Nghiêm Thu Bình, anh ta sẽ từ bỏ mà không cần hỏi qua ý kiến Lạc Ninh.

Quả nhiên là cách biệt quá lớn!

Hôm sau, Lạc Ninh nhận được điện thoại của Phương Duyên.

"Ninh Ninh, đạo diễn Chu vừa mới hồi đáp, nói ông ta và biên kịch đều rất xem trọng em, cho nên đi thương lượng với nhà đầu tư bên kia, muốn chọn em thủ vai nữ phụ."

"Mà kim chủ sau lưng Du Xuân Kiều lại cắn chặt không nhả ra."

"Bên này anh có tra ra được hai nhà đầu tư khác, bọn họ cũng đi gặp mặt thương lượng rồi mà không được, cuối cùng vị kim chủ của Du Xuân Kiều nói muốn gặp em một lần, sau đó mới quyết định ai đóng nhân vật này."

Lạc Ninh rất bất ngờ: "Sao lại muốn gặp em?"

Phương Duyên trả lời: "Anh cũng không rõ lắm, nhưng mà anh có tra ra được anh ta từng gặp mặt Liễu Thiếu Hiền của Liễu gia, sau đó lập tức gọi cho đạo diễn Chu nói muốn gặp em."

"Đúng rồi, vai nữ chủ đã xác định là Bạc Tương Tương."

Hắn cũng cảm thấy rất khó tiếp thu, có ai nghĩ tới nhân vật nữ phụ lại còn khó đoạt hơn cả nữ chính. Nhưng mà nó lại khiến cho nghệ sĩ nhà hắn yêu thích, kỹ thuật diễn xuất của Lạc Ninh cũng đủ sức đảm đương, bản thân hắn cũng cảm thấy vai nữ phụ này rất có tiềm năng.

Hắn lại nói: "Du Xuân Kiều đã khoe khoang với bạn bè trong giới là cô ta đoạt được vai nữ phụ của bộ phim này rồi, bởi vì kỹ thuật diễn xuất của em tệ tới mức chó cũng không thèm xem, cho nên không được chọn."

"Cho nên anh đề nghị em gặp mặt vị kia một lần, nếu vị kia một hai muốn sử dụng Du Xuân Kiều, chúng ta đành phải suy nghĩ biện pháp khác."

Chuyện này nhất định không thể nhân nhượng. Thật ra không nhận được vai nữ phụ này cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao hắn cũng có thể giúp Lạc Ninh tìm vai nữ chính của các kịch bản khác. Nhưng nếu thỏa hiệp lần này, về sau Lạc Ninh sẽ dễ dàng bị xem thường ở trong cái vòng luẩn quẩn này, ai cũng có thể tùy ý xoa nắn cô ấy.

Du Xuân Kiều lại thả ra tiếng gió như vậy, nếu Lạc Ninh không nhận được vai diễn này, chính là chứng thực kỹ năng diễn xuất của cô ấy không tốt mới không được chọn như trong lời đồn.

Lạc Ninh không cảm thấy bất ngờ khi Bạc Tương Tương được chọn thủ vai nữ chính này, có điều cô không nghĩ tới Liễu Thiếu Hiền lại nhúng tay vào.

Cô nheo nheo mắt nói: "Cũng được, vậy nói đạo diễn Chu sắp xếp cuộc hẹn với vị kia đi, chúng ta tự mình ra trận."

Cô phải tới xem thử, bọn họ muốn làm cái quỷ gì.

--Dịch: Autumnnolove--

Buổi trưa, Phương Duyên lại gọi điện thoại tới: "Ninh Ninh, đạo diễn Chu thông báo cuộc hẹn vào giờ cơm chiều, em có thời gian không?"

Lạc Ninh trả lời: "Có thời gian, anh Phương đi cùng em không?"

Phương Duyên đáp lại: "Tất nhiên, chạng vạng anh tới đón em."

Lạc Ninh là một cô gái nhỏ sao có thể đi giao thiệp một mình được, hắn không yên tâm.

"Được, vậy em chờ anh". Lạc Ninh không cự tuyệt ý tốt của anh ta.

5 giờ chiều, Phương Duyên tự lái xe tới đón Lạc Ninh. Địa điểm ước hẹn là một phòng bao ở tầng cao nhất của khách sạn năm sao, hoàn cảnh ưu nhã, thức ăn mỹ vị.

Thời điểm Lạc Ninh và Phương Duyên tới nơi, Tiêu Du đã có mặt rồi, bên cạnh còn có đạo diễn Chu.

Phương Duyên chủ động chào hỏi: "Tiêu tổng, đạo diễn Chu, thật ngại quá, để các người phải đợi lâu."

Tiêu Du không nói gì, đạo diễn Chu cười cười: "Chúng tôi cũng vừa đến thôi, nhưng mà vẫn còn cách giờ hẹn hẳn mươi phút, không muộn!"

Hai người Phương Duyên không có đến trễ, là bọn họ đến sớm.

Lạc Ninh cũng tươi cười chào hỏi hai người một tiếng: "Tiêu tổng! Đạo diễn Chu!"

Đạo diễn Chu bày ra tư thế mời: "Cô Lạc, anh Phương, mời ngồi!"

Hai người Lạc Ninh vừa ngồi xuống, Tiêu Du liền nhìn cô không chớp mắt, khẽ cười: "Người thật của cô Lạc đây còn đẹp hơn so với ảnh chụp trên mạng nhiều."

Ngữ khí của anh ta mang theo vài phần ngả ngớn, lại còn nhìn chằm chằm một cô gái, người không biết còn tưởng anh ta có ý đồ xấu gì.

Lạc Ninh nhìn thấy trong mắt anh ta rất thanh tỉnh, phát hiện người này không giống những gì cô được nghe. Cô nhàn nhạt đáp lời: "Xem ra tính tình của Tiêu tổng cũng rất ngay thẳng!"

Ý tứ chính là thừa nhận lời khen của Tiêu Du hoàn toàn chính xác. Cũng khiến cho đạo diễn Chu giật mình, đổi thành nhưng người khác chắc sẽ khiêm tốn đáp lời hoặc ngại ngùng một lúc, vị Lạc Ninh này cũng quá hào phóng nhận lấy lời khen.

Tiêu Du bật cười: "Tôi lớn như vậy rồi nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người khen tôi tính tình ngay thẳng."

Sau đó anh ta lại nhìn chằm chằm Lạc Ninh, nói: "Nếu em đã nói tôi ngay thẳng rồi, vậy tôi cũng không vòng vo, chi bằng nói thẳng mục đích của bữa cơm ngày hôm nay đi."

Lạc Ninh gật đầu: "Anh nói đi!"

"Lúc trước tôi nghe nói cô Lạc đây là người đẹp hiếm có, vì thế lên mạng xem qua không ít ảnh chụp và video của em, phát hiện quả nhiên rất xinh đẹp, có điều cảm giác có chút bất đồng với gu của tôi trước giờ."

Giọng điệu của anh ta càng thêm gàn dở: "Cho nên tôi muốn đổi khẩu vị xem sao."

"Sau khi nhìn thấy người thật, tôi càng chắc chắn ý tưởng này."

Hắn cong cong khóe môi: "Cho nên tôi rất hài lòng về em, nếu em muốn vai nữ phụ kia, không thành vấn đề, ở bên tôi một thời gian là được."

"Tất nhiên, trước giờ tôi rất hào phóng với những người phụ nữ bên cạnh, ngoài vai nữ phụ này, tôi còn có thể cho em nhiều tài nguyên khác, nâng đỡ em thành tiểu hoa tuyến đầu."

Ý tứ thật rõ ràng, bao dưỡng Lạc Ninh.

Lời vừa nói ra, sắc mặt đang tươi cười của Phương Duyên liền cứng lại rồi chuyển thành khó coi. Hắn không nghĩ tới cơm còn chưa kịp ăn, Tiêu Du này đã đưa ra lời đề nghị vô sỉ như vậy.

Đạo diễn Chu cũng sửng sốt, Tiêu tổng này không nể mặt gì hết?

Ông cũng không nghĩ tới hôm nay Tiêu Du mời Lạc Ninh ăn cơm là muốn bao dưỡng cô ấy. Lúc này ông cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao ông cũng là người đứng ra hẹn, ai không biết còn nghĩ rằng ông làm tú ông, nhưng mà ông rất vô tội, bởi vậy đi không được mà ngồi lại cũng không xong.

Phương Duyên đang chuẩn bị cứng rắn trào phúng lại anh ta vài câu, Lạc Ninh đã kéo góc áo của hắn ngăn cản. Sau đó liền nghe Lạc Ninh nói: "Tiêu tổng, tôi không có hứng thú gì với lời đề nghị của anh. Nếu tôi muốn chen chân lên tuyến đầu, tự tôi nỗ lực cũng có thể đạt được, không cần làm phiền đến anh."

"Còn nhân vật nữ phụ này, nếu anh nhất định phải dùng thân phận nhà đầu tư tới áp trên đầu tôi, cũng không sao cả, không chừng tôi có thể giúp đạo diễn Chu đổi một nhà đầu tư khác."

Lạc Ninh kiêu ngạo nói: "Anh đầu tư bao nhiêu, tôi đầu tư bấy nhiêu."

Cùng lắm thì thời gian tới nhận thêm mấy đơn hàng nữa là có tiền rồi.

Lời này khiến cho ba vị nam sĩ ngồi ở đây không khỏi giật mình. Đặc biệt là đạo diễn Chu, lần đầu tiên ông ta nghe được lời nói khí phách như vậy từ trong miệng của một minh tinh, cũng là nữ diễn viên đầu tiên không để nhà đầu tư vào mắt.

Nhưng mà bộ dáng này không giống như đang nói dối, ông lại nâng tách trà lên uống một ngụm, che giấu ý cười trên môi.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Tiêu Du hoàn toàn bất ngờ khi Lạc Ninh đối chọi với mình như vậy. Nhưng anh ta cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười: "Cô Lạc quả nhiên là một cô gái thú vị."

Người khác cho dù muốn cự tuyệt anh ta cũng sẽ khéo léo lựa lời mà nói. Nhưng cô lại nói không được thì đổi nhà đầu tư, cô ta lấy tự tin và dũng khí này từ đâu ra vậy?

Lạc Ninh nhìn anh ta đầy ẩn ý: "Tiêu tổng khác xa với những gì tôi được nghe."

Đời trước cô cũng chưa từng gặp qua Tiêu Du, nhưng đã từng nghe nói rất nhiều chuyện phong lưu của anh ta, thay đàn bà như thay áo. Quan trọng là anh ta không có độc thân, anh ta đã kết hôn rồi. Hơn nữa, Tiêu Du còn là em rể của Liễu Thiếu Hiền, cho nên Lạc Ninh cũng cho rằng anh ta là loại cặn bã thích chơi đùa với tình cảm.

Tiêu Du lập tức cảm thấy hứng thú, cười hỏi: "Vậy em thấy tôi khác gì với lời đồn?"

"Anh chắc chắn là muốn tôi nói ra ở đây sao?". Lạc Ninh nhướng mày.

Tiêu Du khẽ cười: "Nói đi, tôi không ngại!"

Anh ta rất tò mò không biết Lạc Ninh sẽ nói gì. Chẳng lẽ cô muốn làm giá trước mặt anh, sau đó lạt mềm buộc chặt? Như vậy cũng vui, đáng tiếc anh ta sẽ không để bạn thân bị một người phụ nữ dắt mũi.

Lạc Ninh ho lên một tiếng: "Là anh kêu tôi nói đó nha!"

"Giống như bên ngoài đều nói rằng anh rất phong lưu, trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay*, bên người chưa bao giờ thiếu phụ nữ."

(*) - 家里红旗不倒, 外面彩旗飘飘: Đây là một câu chứa phép ẩn dụ. Hồng kỳ (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng), cờ màu chỉ tình nhân. Cả câu có nghĩa là, ở nhà có vợ (chồng), bên ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất hài hòa.

"Nhưng mà tôi thấy anh vẫn còn là một cậu bé còn trinh, cho nên đồn đãi quả thật không thể tin được."

Từ tướng mạo con người có thể nhìn ra được rất nhiều thứ, chẳng hạn như gian môn*, cũng chính là cung hôn nhân, từ đây có thể nhìn ra được quan hệ giữa người này và vợ của anh ta, có tiểu nhân đâm thọc hay không...

(*) : là nếp nhăn ở đuôi mắt (Gọi tả gian môn chính là đuôi mắt trái). Trong nhân tướng học, gian môn được xem là cung hôn nhân, phía bên trái là tượng trưng cho người chồng. Nếu có nốt ruồi ở khu vực này sẽ ảnh hưởng xấu đến Phu Tinh và thời gian khắc sẽ vào năm người phụ nữ 35 tuổi.

Lạc Ninh thấy bên trái cung hôn nhân của Tiêu Du đứt khúc, chứng minh anh cùng vợ quan hệ không tốt. Kết hôn đã hơn một năm mà còn chưa làm chuyện vợ chồng, trong này chắc chắn là có vấn đề rất lớn.

Vị trí cung thê thiếp bên phải ảm đạm không ánh sáng, cho thấy anh ta cũng chưa từng phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác.

Nghe được lời này, sắc mặt Tiêu Du cứng đờ, ngượng ngùng cười: "Cô Lạc thật biết nói đùa!"

Vẻ mặt của đạo diễn Chu và Phương Duyên càng thêm khó tin nhìn về phía Tiêu Du, nghe lầm hả ông?

Vị này nổi tiếng trong ngoài vòng là thiếu gia phong lưu, sao vẫn còn zin được?

Nhưng mà Lạc Ninh đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể không hoài nghi. Hơn nữa xem biểu tình mất tự nhiên của Tiêu Du, bọn họ cảm thấy có khả năng là sự thật.

Chuyện này cũng quá điên đảo nhận thức rồi!

Lạc Ninh cong cong môi nói: "Tôi có nói đùa hay không, trong lòng Tiêu tổng rõ hơn ai hết."

Trên đầu người này có một tầng hào quang công đức nhàn nhạt, hẳn là đã làm không ít chuyện tốt, cũng không phải là loại cặn bã. Nhưng trong ngoài lại không đồng nhất, không phải loại người phong lưu lại một hai phải giả bộ không đứng đắn. Vừa rồi anh ta còn ngả ngớn muốn bao dưỡng cô, cho nên cô cũng không ngại vạch trần anh ta.

Lòng dạ đàn bà hẹp hòi như vậy đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi