SAU KHI CHUYỂN TRƯỜNG TRÙM TRƯỜNG THEO ĐUỔI TUI KHÔNG THA

Cù Mộ được công nhận là một nhân vật phong vân số một, học tập hoàn hảo, thành tích thể thao hoàn hảo, đẹp trai, có rất nhiều người phải lòng hắn không ít, nhưng lại không có nhiều người thổ lộ, người này có khí chất mạnh mẽ, kiêu ngạo và ngang ngược, còn các cô gái nhất trí cho rằng mình áp không được người này.
Cho nên tin đồn gần đây truyền từ lớp hai rồi dần dần lan rộng đã được rất nhiều người đặt nghi vấn, Cù lão đại suốt ngày để mắt tới học sinh chuyển trường, còn cả ngày theo sau mông người ta.
Các bạn học: "......??" Are you sure?
Các học sinh lớp hai đồng loạt gật đầu.
Rất quyết tâm.
Trong giờ học, Cù lão đại không bao giờ nhìn lên bảng, ánh mắt nóng bỏng nhìn bạn cùng lớp nhỏ, sau giờ học hoặc nằm xuống nhìn chằm chằm hoặc là mang túi đồ ăn vặt từ bên ngoài về thả lên trên bàn người, lời ít mà ý nhiều: "Ăn!"
Còn có hai người đều không ở đúng vị trí, giống như bây giờ.
Khỏang cách chật chội sột sột soạt soạt.
"Ý của nhóc là nhóc với bộ dáng này không thích tôi?" Ánh mắt Cù Mộ sâu thẳm, trên tay hắn dùng một lực nhẹ khiến người trong ngực kêu lên.
Đào Yêu đặt đầu vào một bên vai Cù Mộ, bởi vì vừa trải qua một nụ hôn nghẹt thở nên đôi mắt ươn ướt, lúc này môi hơi hé ra để thở.
Nghe vậy Đào Yêu hoảng hốt, Cù Mộ hôn cảm giác rất thoải mái, chiều hôm đó không biết tại sao mình lại đồng ý với yêu cầu của thiếu niên, lúc bị hôn, ý thức mơ hồ nghe thấy một giọng nói trầm khàn khàn, hắn nói, "Đào Yêu, tôi nghĩ tôi thực sự thích em."
Sau nụ hôn, thể xác và tinh thần của Cù Mộ kêu to thỏa mãn, đại để là tài, Cù Mộ nghĩ rằng lời tỏ tình chưa được trả lời kia chung quy không phải hắn gửi, đúng lúc hắn đang suy nghĩ nên biểu đạt thế nào liền nghe Đào Yêu nằm trong ngực hắn, nghẹn ngào nói:
"Mình, mình thích con gái."
"......"
Cù Mộ hơi nhướng mày, như là không nghe rõ, "Nhóc lặp lại lần nữa thích cái gì?"
Cái tin nhắn kia là Đào Yêu trước khi tắm rửa liền thấy được, có lẽ giấc mơ trước đó đã tác động đến cậu cho nên nhìn thấy tin nhắn này cũng không có quá kinh ngạc, nhưng trong tiềm thức cậucảm thấy mình thích con gái.
Đào Yêu li3m đôi môi hơi sưng tấy vừa được dưỡng ẩm, ánh mắt chân thành trong sáng, "Mình thích con gái ngực bự."
Thằng nhóc này, bị hôn nằm trong lòng thở hổn hển còn dám mặt nghiêm túc nói với hắn thích con gái, còn ngực bự.

Cù Mộ gần như bật cười, thế cho nên sau đó có một lần đụng phải Thư Nhã đột nhiên khoan khoái nói một câu, "Cô, nhà cô có phải có gien tra nam hay không?"
Làm Thư Nhã hỏi không hiểu ra sao sau lại xua xua tay mặt đầy bi thương rời đi.
Đối với Đào Yêu một mực không biết.
Cù Mộ thật sự rất tò mò tâm lý của người muốn hôn mình này, đồng thời tự tin nói mình thích con gái này.
Nhìn chàng trai vẫn đang dựa vào ngực mình thở hổn hển, Cù Mộ tức giận nhéo eo cậu, "Hỏi nhóc đó."
"Không......! Ô." Đào Yêu mới vừa ngẩng đầu lên, cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng, đầu lưỡi cạy hàm răng trắng mỏng tiến vào, mang theo ý trừng phạt đem lưỡi mềm đối phương câu lấy hút cắn, tay cũng không thành thật từ vạt áo vói vào, cọ xát rồi di chuyển lên trên.
Đào Yêu cảm giác trong lúc nhất thời giống như bị điện giật, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Cù Mộ, đột nhiên chạm vào ngực khiến người há hốc mồm kinh ngạc.
Cậu ngửa đầu ra sau giơ tay chặn đôi môi đang truy đuổi của Cù Mộ, tay còn lại rút cánh tay ra khỏi quần áo, đối diện với ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm của Cù Mộ, cậu nuốt nuốt nước miếng, nắm tay Cù Mộ lật xem, nhỏ giọng nói: "Thật kỳ lạ, mình bị điện giật sao."
Không chờ Cù Mộ nói chuyện đã nghe thấy một tiếng "bùm" bên ngoài tủ, sau đó là một tiếng chửi lớn và một số tiếng bước chân hỗn loạn.
"Anh Để, anh đừng tức giận, coi như không nghe thấy là được."
"Đúng vậy, anh Để.

Nếu anh thật sự tức giận, sau giờ học chúng ta sẽ bao vây đánh nó."
"Đi, đi, đi." Tiêu Để kéo ra khóa quần vẻ mặt hung ác, hung dữ trong mắt chuẩn bị tràn ra, lần trước hắn bị Diệp Bắc Sơ lột tr@n, trói và làm nhục, những bức ảnh đó đã được lan truyền từ lâu trên trường học Tieba, đến mức chỉ cần có người nhìn thấy hắn đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cù Mộ đặt tay lên cổ Đào Yêu, dùng ngón tay xoa xoa d ái tai tròn và trắng nõn trên tai.

Huyết đỏ bừng một mảnh.
Đào Yêu không dám lên tiếng, cậu nhận ra giọng nói của người bên ngoài, cũng xem những bức ảnh đăng trên diễn đàn của trường, cũng biết Tiêu Để bị người xử lý.
Không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng, cậu cổ leo lên thiếu niên, ngẩng đầu lên và hôn vào cằm.

Cù Mộ bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, nghe thấy những lời chửi rủa không thể chịu đựng được bên ngoài căn phòng không chứa đựng chút thông tin hữu ích nào, hắn liền ôm lấy eo người đó, hôn lần nữa.
Trong phòng khí thế ngất trời, bên ngoài phòng cũng khí thế ngất trời, Tiêu Để lắc lắc nắm đấm, gọi tiểu đệ ở một bên: "Tìm thời gian trói Đào Yêu lại, tao nghĩ cách giữ Cù Mộ."
Nhìn khuôn mặt do dự của tiểu đệ, trong mắt Tiêu Để đầy tức giận "Có ý gì? Không muốn theo tao mày có thể cút, làm gì thì làm, một con chó cũng hèn nhát như vậy."
Nghe vậy tiểu đệ nắm chặt tay.
Tiêu Để không ngừng nói, chỉ vào bốn người xung quanh: "Tụi mày cũng vậy, không muốn đi theo tao liền biến, muốn làm chó thì cứ làm chó đi, tao mới là đại ca, đi theo tao thì phải nghe tao."
Tuổi trẻ khí thịnh ai không cái tính tình, bị Tiêu Để làm thấp đi thành như vậy nháy mắt liền nổi giận, trong đó một cái bạo tính tình đi lên chính là một chân, "Ta nhưng đi mẹ ngươi đi."
Có một người mở đầu còn thừa bốn người cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Lần trước bị Diệp Bắc Sơ đánh người không còn nhanh nhẹn nữa, mấy tiểu đệ này lại là nam nhân cao lớn thô kệch, càng không có sức đánh trả.

Sở dĩ đi theo mấy người Tiêu Để này là do có chút tính khí ở trên người, bằng không sao có thể nhận giang hồ thâm niên này Tiêu Để làm đại ca.
"Còn trói Đào Yêu, tự mày phạm tội cũng đừng lôi tụi tao theo, dù có đầu óc bệnh tật đến đâu, tụi tao cũng sẽ không phạm luật."
Trà Cúc Dưa Leo
"Người Cù Mộ đánh nhau vừa mạnh cũng không tiểu nhân giống như mày, gì cũng không làm."
Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên va chạm khiến mấy người giật mình.

Đang tức giận muốn kiểm tra từng phòng, kéo bọn họ ra ngoài đánh thì nghe thấy một tiếng kinh hô, sau đó là một tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, nức nở như bị khi dễ đến cực hạn, khiến cho lòng người ta run rẩy.
Động tác của mấy người cứng đờ, ai ngờ lại gặp phải người làm việc trong phòng vệ sinh nam? Tất cả đều nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt nhau, nhanh chóng rời đi, để Tiêu Để nằm trên mặt đất, thậm chí trong đó một vị không biết ở đâu lấy ra một tấm biển "đang bảo trì" hảo tâm đặt ở cửa.
Đầu óc Đào Yêu hỗn loạn, nước mắt buộc phải chảy ra.

Cù Mộ cố gắng hết sức đè nén sự xúc động trong lòng, người này kêu giống như một con mèo con, gãi gãi thẳng lên đầu tim hắn.
Đào Yêu cau mày với lời chửi rủa vừa rồi, bị tiếng đá cửa của Cù Mộ làm cho giật mình, ngay sau đó liền nghe thiếu niên trầm thấp dừng ở bên tai cậu, "Kêu."
"Kêu như thế nào?" Đào Yêu có chút mơ hồ, nhẹ nhàng dò hỏi.
Ngực cậu lại bị chạm vào, cậu hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt tán dương của Cù Mộ.
Nghe thấy tiếng người rời đi, Đào Yêu mới nhẹ nhàng thở ra.
"Thích tôi không?" Vẻ mặt Cù Mộ lạnh lùng như không quan tâm đ ến câu trả lời.
Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở nóng bỏng của nhau đều quấn lấy nhau.
Đào Yêu quay đầu đi không nói gì, cậu nghiện hôn, vừa rồi đụng chạm cũng rất thoải mái, Đào Yêu có chút khó khăn nuốt nước miếng, cảm xúc khó tả trong lòng dâng trào, thẳng đến hô hấp không đều cũng không có trả lời.
Cù Mộ rũ mắt, "Chúng ta đi thôi, giờ học sắp bắt đầu rồi."
Tiêu Để ở trong toilet chưa nói gì Cù Mộ cũng không dám thiếu cảnh giác, chuyện lần trước phát sinh không có chứng cứ gì, cho nên Tiêu Để không bị trừng phạt, người này ngoài miệng nói cái gì giang hồ đạo nghĩa, sau khi tự mình tê mỏi còn cảm thấy mình trọng tình trọng nghĩa.
Cù Mộ rất giỏi về công nghệ Internet, lúc đem Tiêu Để hành chỉ còn mỗi quần cộc, Tiêu Để thôi học, ba mẹ hắn mang theo hắn tới xử lý thôi học, lý do thôi học là: Chữa bệnh.
Cụ thể bệnh gì lại không báo cho, sau khi lui học liền vội vàng rời đi.
Đào Yêu mềm yếu, phản ứng chậm và đôi khi nói chuyện còn vấp ngã, đây là điểm ban đầu Cù Mộ chán ghét, con trai gầy gò yếu đuối như một cô gái, khi có gió thổi, còn muốn trôi đi ba dặm.
Đào Yêu lại lớn mật, hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn, kể từ ngày đó, người được đặt theo tên của "Quái vật hôn" Đào Yêu, sẽ nhìn chằm chằm vào miệng hắn mà không nói lời nào và dùng ánh mắt ám chỉ rằng hắn muốn được hôn, mỗi khi bị hôn đến thở hồng hộc sẽ ghé vào trong lòng ngực Cù Mộ đối mặt truy vấn vẫn nhấn mạnh rằng mình thích con gái.
Nguyên nhân là gì, Cù Mộ chỉ là cho rằng Đào Yêu đang đùa giỡn mà thôi.
Tia sáng cuối cùng của buổi tối tan đi, hoàng hôn dần dần nhạt đi.

Khi tiếng chuông vang lên, khuôn viên yên tĩnh trở nên ồn ào, tốp năm tốp ba kết bạn đồng hành, Cù Mộ nhìn người vào cửa mới xoay người, không có về nhà mà là lái xe về cửa lớn.
Đào Yêu về đến nhà ngoài ý muốn không thấy Đào Uyên mà chỉ có Thư Nhã ở trong phòng khách một mình, trên đường đi thay giày, dò hỏi, "Ba không về sao?"
Không biết có phải Đào Yêu ảo giác hay không, luôn cảm thấy đêm nay Thư Nhã có vẻ lo lắng sốt ruột, nghe thấy cậu hỏi chuyện sửng sốt hồi lâu.
"Ba, đi đâu?" Đào Yêu tràn đầy nghi hoặc.
"Đi công tác." Thư Nhã cười đáp lại, đứng dậy sờ đầu Đào Yêu, ôn nhu nói: "Ba đi công tác, con về phòng ngủ làm bài tập trước đi, một hồi mẹ rót sữa cho con."

Đào Yêu không nói, chăm chú nhìn hồi lâu mới gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Con sẽ uống sữa trước khi đi ngủ.

Nếu mẹ không khỏe thì đi nghỉ ngơi trước đi, môi trắng bệch kìa."
Thư Nhã không ép buộc, nghe vậy cười ôn nhu, đồng ý liền trở về phòng.
Nghe được tiếng đóng cửa Đào Yêu cũng ôm cặp sách lên lầu, thay vì làm bài tập như thường lệ, mà lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, tìm số của Đào Uyên rồi bấm gọi.
Cuộc gọi không được trả lời cho đến khi tắt máy, Đào Yêu nhíu mày, lại lần nữa gọi, nhưng nó vẫn tự động cúp máy.
Một giờ sau cuộc gọi lại quay lại, khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của Đào Uyên, "Làm sao vậy bảo bảo?"
"Ba đi đâu vậy?" Đào Yêu mở miệng thẳng hỏi, giọng điệu có phần khó chịu.
"Ba đang đi công tác, vừa mới rời sân bay." ngữ khí Đào Uyên ôn hòa, ánh mắt nghiêm nghị, nháy mắt với những người xung quanh.
"Đi công tác ở đâu, khi nào mới về?" Đào Yêu nắm vạt áo truy vấn.
"Con nhớ ba à?"
"Mẹ không vui."
Thư Nhã đang nói chuyện điện thoại thì có tiếng gõ cửa phòng, ngay khi cửa mở điện thoại đã tắt.
"Vừa mới nói chuyện cùng ba ba, ba ba nói mẹ thấy không khỏe nên tôi pha chút nước đường nâu." Đào Yêu bưng nước đường nâu chậm rãi tiến lên.
Thư Nhã nhận lấy nước đường nâu đặt lên đầu giường, kéo Đào Yêu ngồi ở mép giường, "Bảo bảo lại đây."
Nhìn con trai trong bộ đồ ngủ màu trắng sữa, dùng ánh mắt dịu dàng trong suốt nhìn mình ánh mắt Thư Nhã hơi lóe, "Bảo bảo không phải vẫn luôn muốn đi trượt tuyết sao, mẹ sẽ xin phép cho con nghỉ, đưa bảo bảo đi ra ngoài chơi hai ngày."
"Ngày mai thứ sáu, có thể không cần xin nghỉ, cuối tuần có thể đi." Đào Yêu nói.
"Ngày mai chúng ta đi." Thư Nhã nói, "Mẹ có chút việc ở chỗ làm, ngày mai mẹ có thể phải ra ngoài."
Đào Yêu không kiên trì nữa, nhìn Thư Nhã đang mệt mỏi nói:
"Được, ngày mai đi.".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi