SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

Khi trời bắt đầu tối, Ung thành đã khác trước rất nhiều, ánh đèn rực rỡ, đường phố tấp nập người đi bộ nhộn nhịp.

Thẩm Du Khanh dùng chày gỗ giã thuốc, thấy bên trong chuyển sang màu xanh nên dừng lại, đặt lên bàn.

Lục Hà cất thuốc đi, "Tiểu thư, hôm nay là Tiết Hồng Hợp ở Ung Thành, buổi tối sẽ náo nhiệt, tiểu thư có thể ra ngoài đi dạo một chút."

"Tiết Hồng Hợp ư? Đó là gì?" Thẩm Du Khanh xoay cổ tay đau của mình, hỏi.

Lục Hà trả lời: "Nô tỳ đã hỏi. Tiết Hồng Hợp tương tự như Tết Thượng Nguyên ở Thượng Kinh chúng ta. Chỉ khác nơi đây không thả đèn trên sông mà treo đèn trên cây."

Thấy nàng phấn chấn bừng bừng và cũng không muốn mất hứng, Thẩm Du Khanh đồng ý đi.

Trên đường rất nhiều người, xe ngựa khó đi, Thẩm Du Khanh mặc áo choàng dày, cưỡi ngựa.

Mãi đến khi ra đường, nàng mới biết cái gọi là Tiết Hồng Hợp treo đèn, vốn là nam nữ treo chung với nhau, nếu hai người nhìn thấy nhau vừa mắt, trong lòng đồng ý thì có thể cùng nhau treo đèn lồng.

  Đến nỗi về sau, Thẩm Du Khanh nhìn một nam một nữ tay trong tay, hai người cùng nhau lên ngựa, phi nhanh rồi đột ngột biến mất. Nàng trợn tròn mắt, không nghĩ tới bọn họ định làm gì.

Một người vai rộng và thân hình cao lớn xuất hiện, hắn mặc Hồ phục nghiêm chỉnh, đôi mắt đen như đuốc, quai hàm căng chặt, lạnh giọng nói gì đó với đám binh lính trước mặt.

Thẩm Du Khanh cầm dây cương đang chuẩn bị rời đi, người nọ nhạy bén nhìn sang, giống như không ngờ nàng lại ở đây, hắn sửng sốt một chút, một tay vẫy lui binh lính rồi đi tới, "Sao lại ra ngoài?"

Thẩm Du Khanh dừng động tác, hai người gặp nhau như thế này giống như là nàng cố ý.

"Dù sao cũng không phải tới tìm ngươi."

"Ta cũng không hỏi cái này." Hắn không nhịn được cười.

Thẩm Du Khanh mím môi nhìn đi chỗ khác.

Lục Hà nhìn Tỉnh Liễu, Tỉnh Liễu cũng nhìn lại nàng, hai người có ý thức tự cúi đầu tránh đi, đồng thời lui ra một khoảng.

"Các ngươi quả thật có ý tứ." Thẩm Du Khanh nhìn thấy một nam một nữ khác đang ôm nhau xuyên qua đám đông.

Ngụy Nghiên nhìn theo ánh mắt của nàng, cố ý hỏi: "Cái gì có ý tứ?"

Một đôi nam nữ mặc Hồ phục áp sát vào nhau, nữ nhân búi tóc đen được hất ra sau, Người đàn ông choàng tay qua vai nàng, hôn lên trán như thể không có ai.

Ở Thượng Kinh, Thẩm Du Khanh chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Sau nụ hôn, cả hai thì thầm điều gì đó, nữ nhân mắng hắn, Người đàn ông cười cười mắng một câu, nâng eo người kia đi ra ngoài, đến khi khuất sau con hẻm tối.

Ngụy Nghiên híp mắt, quay đầu lại, bắt gặp Thẩm Du Khanh còn chưa thu hồi ánh mắt. Gió thổi làm sắc mặt nàng tái đi, ngọn đèn dầu làm nổi bật lên một đôi mắt diễm lệ bắt mắt.

"Người ở đây rất có ý tứ." Thẩm Du Khanh dời mắt đi nhưng không nhìn hắn.

Ngụy Nghiên cười thầm, không nghĩ tới ở Thượng Kinh còn một nữ nhân giống nàng như vậy.

Đêm càng khuya, nam nữ đi ra ngoài càng nhiều. Trước đây, nàng đối với món ăn ngon cùng chuyện tình cảm cũng không có nhiều cảm giác, nhưng bây giờ đã có cách hiểu khác.

"Sau đêm nay, ngày mai bọn họ sẽ làm gì?" Thẩm Du Khanh hỏi.

Ngụy Nghiên xoay viên ngọc ở đao quanh eo, "Giải quyết nhu cầu mà thôi, đến sáng thì đường ai nấy đi."

Thẩm Du Khanh hơi giật mình, nàng không ngờ những người ở đây lại cởi mở táo bạo như vậy.

Ngụy Nghiên nhìn những người đi đi lại lại, "Ở đây nhiều người lẫn lộn, chiến loạn thường xuyên, ăn bữa nay lo bữa mai. Ai quan tâm đ ến cái gọi là danh tiếng, chẳng qua họ đều đang tìm kiếm một khoảnh khắc sung sướng mà thôi."

Ngụy Nghiên không cưỡi ngựa, đứng phía dưới nhìn nàng, hơi hơi ngẩng đầu, cử động cái cổ đau nhức, hắn luyện binh nửa canh giờ, thanh âm có chút khàn khàn, "Xuống đi."

"Làm gì?" Thẩm Du Khanh nâng dây cương, ánh mắt hơi động.

Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, "Không dám?"

Thẩm Du Khanh nói, "Lại kích ta."

"Ngươi không phải cứ như vậy sao?" Hắn tiến lại gần, dùng vỏ đao vỗ vào bắp chân của nàng xuyên qua áo choàng, vẻ mặt hư hỏng, "Ta dẫn ngươi đi xem bọn họ đi đâu, làm cái gì."

Thật ra bọn họ hiểu nhau rất rõ.

Thẩm Du Khanh lắc dây cương,còn tưởng hắn cũng chỉ lúc không ai biết mới không kiêng nể gì, nàng cho hắn một cái nhìn hình viên đạn.

Nàng quăng dây cương xuống ngựa, Thẩm Du Khanh còn chưa kịp nhận ra thì nơi nàng đáp xuống ở ngay trước mặt ngắn, trường đao của hắn đặt trên eo nàng, rất cứng và lạnh.

Nàng ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đen của hắn, nơi đó phản chiếu ánh đèn rực rỡ.

Hắn mím môi lại, bóng hai người trên mặt đất được như đan vào nhau. Hắn hơi cúi đầu, hai mắt giao nhau, đôi môi hồng nhạt của nàng nở rộ như đóa hoa trong bóng tối, hấp dẫn người hái.

Trong đêm tối thật là khêu gợi.

Tiếng người xa dần, nghe lại lần nữa cũng không tìm được dấu vết.

Một lúc sau, Ngụy Nghiên thu mắt lại, mang đao lùi một bước.

Hắn cảm thấy vừa rồi trong lòng không nên ác độc, nhân lúc không ai biết mà trêu chọc nàng.

Hoài An vương Mạc Bắc không nên như vậy.

Gió lạnh thổi qua, đâm người tỉnh táo.

Thấy hắn không nhúc nhích, Thẩm Du Khanh hỏi: "Không phải muốn dẫn ta đi sao?"

Ngụy Nghiên liếc nhìn đám người chen chúc, "Gần đây không yên ổn, tốt nhất ở trong phủ đừng ra ngoài chạy lung tung."

Bên ngoài ồn ào, Thẩm Du Khanh nghe thấy lời của hắn, nghi ngờ nhìn hắn một cái, lông mày giật giật, cảm thấy kỳ lạ nên cũng không phản ứng gì nhiều.

Lại có một đôi nam nữ đi qua bên cạnh nàng, nàng lẩm bẩm nói: "Vương gia muốn lãng phí một đêm đẹp như vậy sao?"

Nàng thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, binh lính phía sau hẳn là vừa mới xuất quân trở về, hoặc là đang trên đường đi tuần thành.

Ngụy Nghiên cười cười, nghĩ đến vừa rồi phát sinh chuyện, hắn không nói ra lời, thay đổi câu nói, "Có chút."

Thẩm Du Khanh những tưởng hắn sẽ nói bậy điều gì, không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận.

"Muốn thì đi dạo một lát, không nên ở lâu." Hắn cao giọng nói một câu, sau đó thấy một bóng người áo đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, giống như một ngọn núi hùng vĩ.

Thẩm Du Khanh đưa tay vén sợi tóc bên tai, lên ngựa trở lại.

  ...

Gần rạng sáng, Thẩm Du Khanh phân phó cho Lục Hà mang loại thuốc mới chuẩn bị đến, sau khi Lục Hà ra ngoài, nàng lấy một chiếc hộp từ chiếc hộp gỗ mà mình mang theo, mở nắp ra, bên trong có một con sâu nhỏ nằm an toàn.

Cổ là là điều cấm kỵ ở Thượng Kinh, được coi là tà thuật, thứ này ở Thượng Kinh chỉ có Tiên sinh và nàng biết, không phải bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không động đến, nếu mọi người phát hiện ra sẽ chỉ gặp rắc rối.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng cổ trùng.

Tiên sinh nói bản chất con người là tốt, cổ trùng vì lòng ác sinh vật ác, hắn hy vọng nàng sẽ không bao giờ phải dùng nó. Thẩm Du Khanh phun nước thuốc xung quanh hộp, con sâu nhỏ đang buồn ngủ dường như tỉnh lại một chút.

Khi đến nhà lao, Ngụy Nghiên vẫn chưa ở đó.

Lần này Thẩm Du Khanh yêu cầu Trương Hòa đưa Gia Luật Diên ra ngoài một mình. Trương Hòa đầu tiên là do dự, "Vương phi, chuyện này... Chờ Vương gia trở về, chúng ta rất khó giải thích với Vương gia... "

"Nếu hắn ta hỏi ngươi, cứ bảo hắn đến gặp ta." Thẩm Du Khanh nói.

Trương Hòa há miệng, nhưng vẫn tuân theo.

  ...

"Suy nghĩ cẩn thận đến đây, xem thường lão tử sao?" Gia Luật Diên bị thương so với ngày hôm qua nhiều hơn, hắn tựa hồ không cảm thấy đau, không chút kiêng kỵ nhìn nữ nhân bên ngoài ngục giam.

Thẩm Du Khanh đến gần, nâng thứ trong ống tay áo của mình, nhẹ nhàng nói: "Còn không muốn nói à?"

Gia Luật Diên cười, "Ngươi đem quần áo trên người cởi xuống, lão tử sẽ nói vài điều."

Đột nhiên, mu bàn tay hắn đau nhói, như thể bị thứ gì đó cắn.

Gia Luật Diên hung dữ nhìn Thẩm Du Khanh, "Ngươi lại làm gì với lão tử nữa!"

"Vật nhỏ mà thôi." Thẩm Du Khanh nói.

Gia Luật Diên hai mắt nhìn thẳng, hung hãn như muốn ăn thịt người, đột nhiên có thứ gì đó như đâm từ dưới chân lên cổ, toàn thân tê dại, đau như kiến ​​cắn.

"Tiện nhân, ngươi cho rằng cứ như vậy có thể thu được lão tử sao!" Gia Luật Diên thở hồng hộc, cực kỳ khó khăn thở ra hít vào, mồ hôi hột lăn dài trên trán.

Thẩm Du Khanh nhàn nhạt nói: "Đương nhiên không chỉ có thế."

Gia Luật Diên không thể diễn tả nỗi đau trên cơ thể, nó giống như bị dã thú cắn, từng mảnh da thịt không thuộc về hắn, cuối cùng hắn ta thậm chí còn không có ý thức.

  ...

Thẩm Du Khanh ra khỏi nhà tù, sắc mặt hơi tái nhợt, nàng trùm mũ trùm đầu để không ai nhìn thấy dáng vẻ đáng thương.

"Khi ta chạy trốn thì tình cờ nghe được trận lũ lụt đó thực sự không phải là một tai nạn, mà là kế hoạch của ai đó..."

Lông mi của Thẩm Du Khanh run lên, khi nàng định thần lại, một đôi ủng da dính đầy bùn hiện ra trước mắt, phía trên là đôi chân thon thả khỏe mạnh được bọc trong Hồ phục..

Đôi mắt nàng khẽ chuyển động, từ từ ngẩng đầu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi