SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

 Cây cầu vòm đã được sửa xong, sáng sớm đoàn người khởi hành. Bây giờ đã là cuối hè, thời tiết vẫn còn ấm áp nên Thẩm Du Khanh mặc áo khoác lên xe ngựa.

  Khi Ngụy Nghiên rời đi, hắn chỉ lệnh theo 5 người, Trương Hòa và Lệ Túc ở lại. Hai người cao lớn bảo vệ cạnh xe ngựa, người trên đường nhìn từ xa đã thấy toàn người thần sắc dữ tợn, sợ tới mức còn tránh không kịp, sợ sẽ gây họa cho mình.

  Lại thêm nửa tháng tiếp, họ càng đến gần Ly Kinh. Vẫn không có tin tức gì từ Thượng Quận.

  Thẩm Du Khanh ngồi trong xe ngựa nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình nhìn thấy một bức tường thành cao chót vót.

  Người đi đường không ngừng lui tới, ngoài cửa thành còn có binh lính mặc giáp đóng, uy nghiêm nguy nga.

  Cuối cùng đã tới Thượng Kinh.

  "Ta đã về đến nhà rồi, các ngươi đã hộ tống đến đây, không cần đi thêm nữa." Thẩm Du Khanh nhướng mắt nói với Lệ Túc đi bên cạnh xe ngựa.

  Lệ Túc do dự, hơi ôm quyền, "Bẩm Vương phi, Vương gia dặn thuộc hạ hộ tống Vương phi đến cửa phủ rồi mới quay đầu lại."

  Thẩm Du Khanh không khỏi nhíu mày, bọn họ theo vào cửa thành chẳng phải sẽ là công khai quan hệ của nàng cùng Ngụy Nghiên cho toàn thành sao, đến nay cha nàng vẫn chưa hồi âm, trong lòng Thẩm Du Khanh dù sao vẫn còn băn khoăn..

  "Tiến vào Thượng Kinh sẽ không có chuyện gì đâu, các ngươi đi theo ta, ta ở trong phủ không thể che đậy cho Ngụy Nghiên được."

  Lệ Túc gãi gãi đầu, còn đang suy nghĩ mệnh lệnh Vương gia lưu lại, trong lòng đang cân nhắc thì Trương Hòa đã tới, "Vương phí ý nói chính là chúng ta đi theo vào sẽ thêm phiền phức."

  "Mạc Bắc có việc gấp, các ngươi không bằng chạy về giúp hắn đi." Thẩm Du Khanh lại nói.

  Nghe vậy, hai người mới đáp lại, lập tức ôm quyền chào tạm biệt.

  Xe ngựa đi rồi, từ xa nhìn đến binh lính hộ tống từ Mạc Bắc ở ngoài thành, Thẩm Du Khanh ngồi ở trên giường, lại quay đầu nhìn lại, dã hơn nửa tháng rồi, dựa theo tốc độ của hắn, hẳn là đã đến Thượng Quận.

  Xe ngựa tiến vào cửa thành, hai bên có người hầu, con đường dài tấp nập người đi đường.

  Thẩm Du Khanh nhìn ra bên ngoài, sau một năm dài vắng bóng, Thượng Kinh vẫn phồn hoa như cũ, những ngày đáng sợ trước đó dường như chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

  Sau khi vào thành thì rẽ hướng bắc thành, chưa đầy nửa canh giờ sau, xe ngựa đã dừng ở ngoài phủ Thượng Thư.

  Ngoài cửa son có hai thị vệ, thấy xe ngựa đi tới phủ, trong xe là một cô cô gái thon thả, bọn họ nhận ra là ai, vội vàng nghênh đón, khom người hành lễ: "Tiểu thư."

  Thẩm Du Khanh gật đầu, vén váy đi vào, trước tiên hỏi: "Mẹ ta thế nào rồi?"

  Tùy tùng đi theo nói: "Bẩm tiểu thư, mấy ngày trước phu nhân bị nhiễm phong hàn, bệnh cũ chưa lành, lị bị sợ hãi càng làm cho bệnh tình thêm trầm trọng."

  "Sợ hãi?" Thẩm Du Khanh hỏi: "Sợ cái gì?"

  "Là..."

  "Oản Oản!" Một cô gái từ xa nhanh chóng đi tới, dáng người mảnh khảnh, giọng nói trong trẻo, khuôn mặt vài phần giống Thẩm Du Khanh.

  "Biểu tỷ?" Thẩm Du Khanh kinh ngạc, hơi giật mình, vui vẻ đi tới.

  Hai người gặp nhau, Thẩm Du An mở lời trước: "Oản Oản đã trở lại, dì vẫn luôn nhớ muội."

  Thẩm Du Khanh nghi ngờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

  Tôi tớ xung quanh đều tránh đi, Thẩm Du An giữ cánh tay nàng, thấp giọng nói: "Từ lúc muội đi, dì cả ngày nhắc đến em, sức khỏe của dì không được tốt lắm. Mãi mới hồi phục được một hồi, lại bị ngựa trên đường đụng phải, bà bệnh đến bây giờ, sắc mặt càng ngày càng hốc hác."

  Ngực Thẩm Du Khanh thắt lại, bước chân của nàng nhanh hơn, hận không thể đi qua ngay lập tức.

  "Muội yên tâm đi, dượng y thuật cao minh, Hành Nghiêm tiên sinh cũng tới xem, tuy rằng có chút ốm đau nhưng cũng không có gì nghiêm trọng." Thẩm Du Khanh An trấn an.

  Tim Thẩm Du Khanh đập dữ dội, chỉ cảm thấy muốn nhanh gặp mẹ.

  Trong phủ đã sớm có người báo tin tiểu thư đã trở về. Thẩm Tuế Hàn vẫn ở trong triều, đêm nay phải trực, Vương thị nằm ở trong phòng, nghe thấy tin báo, trên khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng mà trước đây chưa từng thấy.

  Vào viện, Thẩm Du Khanh đi chậm lại, trong lúc nhất thời xúc động lại không dám đi vào.

  "Oản Oản đã về sao?" Bên trong truyền đến một giọng nữ yếu ớt, sau đó là một trận ho khan, tựa hồ đang cố gắng cố nén ho, tiếp tục nói: "Hôm qua mẹ còn nhắc đến con, không ngờ hôm nay con đã về nhà rồi."

  Đôi mắt Thẩm Du Khanh phủ đầy hơi nước, nàng lau khóe mắt, mở cửa bước vào phòng.

  Rèm đã được treo, Vương thị đang nằm trên giường, sắc mặt tều tụy. Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Thân thể Vương thị vốn đã yếu ớt, không chịu được dày vò, mà giờ nhìn qua, bà mới chỉ qua 30 tuổi, nhưng cảm giác đã vô cùng già nua.

  Thẩm Du Khanh nghẹn ngào nói: "Mẹ." Nước mắt rơi xuống.

  Nàng hiếm khi mất bình tĩnh chạy tới như vậy, lau nước mắt, cố nén mới nói: "Mẹ, sao lai thế này, sao mẹ lại bệnh nặng như vậy?"

 Vương thị môi tái nhợt, nhìn thương xót bảo bối đã về, sắc mặt hồng nhuận: "Đừng lo lắng, đều là bệnh cũ, qua trận này là không sao."

  Thẩm Du Khanh kéo cổ tay bà, đặt đầu ngón tay lên, cắn chặt môi, lập tức quay sang tỳ nữ chăm sóc, "Dạo này phu nhân uống thuốc gì vậy?"

  Tỳ nữ ngẩn ra, vội vàng đem toa thuốc đã kê sẵn mang tới.

  Chữ viết trên giấy rõ ràng tao nhã, Thẩm Du Khanh cũng biết là ai viết, nàng nhìn lướt qua thuốc trên đó, trong lòng buông lỏng. Là Tiên sinh kê đơn, chỉ khoảng một tháng có thể tiến triển.

  Thẩm Du Khanh đắp chăn cho Vương thị, buông lo lắng xuống, không khỏi hừ một tiếng: "Oản Oản gửi thư nói mọi chuyện đều ổn, mẹ còn lo lắng thành vậy làm gì?"

  "Con gửi thư khi nào? Sao mẹ không thấy?" Vương thị nắm tay nàng trong lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại bảo bối của mình, thấy nàng quả nhiên đã từ Mạc Bắc trở về an toàn, cục đá lớn trong lòng mới trút xuống.

  Thẩm Du Khanh giật mình, nghi ngờ hỏi: "Mẹ không thấy thư con gửi về nhà sao?"

  Vương thị lắc đầu, "Mẹ đã hỏi cha con, ông ấy nói chưa nhận được tin tức từ Mạc Bắc."

  Thẩm Du Khanh mím môi.

  Thấy nàng nghi hoặc, Vương thị lại nói: "Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không, nhỡ bị rơi thì sao?"

  Không thể loại trừ tình huống này. Thẩm Du Khanh khẽ gật đầu, "Có thể."

  "Oản Oản viết gì trong thư?vậy" Vương thị lại hỏi nàng.

  Thẩm Du Khanh nhìn bà, bệnh của mẹ thực sự nghiêm trọng như những gì được viết trong thư, cũng may Tiên sinh kê thuốc cũng mạnh, cung có thể trị được căn nguyên căn bệnh. Chỉ là trước mắt không thể để mẹ suy nghĩ nhiều.

  Nàng cong môi, ngả người vào trong lòng Vương thị, nhỏ giọng nói: "Oản Oản nhớ mẹ, vẫn luôn muốn trở về thăm mẹ."

  "Nhóc dẻo miệng." Vương thị cười vỗ vỗ lưng nàng, "Giờ Oản Oản có thể bình an trở về, mẹ cũng không cầu mong gì hơn nữa."

  Nói đến đây, Vương thị không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nụ cười thu lại, sau khi cân nhắc một chút mới nói: "Oản Oản, con thành thật nói cho mẹ biết, con ở Mạc Bắc có được không?"

  "Con thì có gì không được chứ?" Thẩm Du Khanh lợi dụng Vương thị không nói tiếp, giành nói trước: "Hoài An Vương tính tình hung bạo, khi Oản Oản mới đến đó, hắn để một mình con ở trong phủ, tận đến lúc con nhận được thư của cha mới trở về, con với hắn chưa gặp nhau được mấy lần."

  Nghe những lời này, Vương thị mới hoàn toàn yên tâm: "Con một mình ở lại Mạc Bắc, trong lòng mẹ không bỏ xuống được. Hiện tại Hoàng thượng đã hạ chỉ con cùng Hoài An Vương hòa ly rồi, về sau cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, chờ định ngày thì sẽ sắp xếp hôn sự cho con cùng Hành Nghiêm.""

  Thẩm Du Khanh thu lại ý cười: "Mẹ, con không muốn gả chồng đâu, con ở trong phủ chăm sóc mẹ được không?"

  Vương thị chọc nàng, "Con bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn như con nít."

  Chăm Vương thị ngủ xong, Thẩm Du Khanh nói với tỳ nữ vài câu rồi rời khỏi phòng, vẻ mặt thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

  Thẩm Tuế Hàn hôm nay rảnh rỗi liền trở về sớm, vừa vào phủ đã có người hầu đến báo rằng tiểu thư đã trở về nhà.

  Thẩm Tuế Hàn sắc mặt lạnh lùng, "Bảo tiểu thư đến thư phòng của ta."

  Thư phòng ở trong viện chính, nghe hạ nhân thông báo qua, Thẩm Du Khanh đã thay bộ váy bụi bặm đang mặc, bảo Lục Hà ra cửa, nửa khắc sau mới đến thư phòng.

  Nàng bảo Lục Hà đứng canh bên ngoài rồi tự mình đẩy cửa vào.

  Trong phòng, Thẩm Tuế Hàn ngồi sau án, khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt không tốt.

  Thẩm Du Khanh rũ mắt, hành lễ trước: "Cha tìm con có chuyện sao?"

  Trong lòng nàng vẫn còn kinh ngạc, từ nhỏ đến giờ lúc nào cha nhìn thấy nàng cũng luôn mỉm cười dịu dàng, giống như không bao giờ nóng nảy, nhưng hôm nay lại nghiêm mặt, có chút không bình thường.

  "Phong thư này là sao đay?" Thẩm Tuế Hàn ngồi sau án, quan phục vẫn chưa thay, ông chỉ cởi mũ quan, mặc một chiếc áo choàng màu tím, giữa hai lông mày có nếp nhăn rõ ràng, lộ ra vẻ già nua.

  Thẩm Du Khanh nhận bức thư rồi mở tờ giấy ra, chính là nàng khi ở Mạc Bắc viết gửi về nhà. Hóa ra không phải rơi trên đường mà vẫn luôn ở đây.

  Căn phòng nhất thời lặng im.

  Thẩm Du Khanh im lặng một lát mới từ từ nói: "Ý trong lòng Oản Oản như nào thì con viết như thế."

  Thẩm Tuế Hàn cau mày, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, "Từ Mạc Bắc đến Thượng Kinh cả đi cả về mới có nửa năm rồi. Ngoại trừ những thứ này ra, con và Ngụy Nghiên mới chỉ sống cùng nhau ngắn ngủn có 6 tháng. Mới 6 tháng sao con nói ra được mấy lời này?"

  Thẩm Du Khanh nhìn ông, từ nhỏ cha nàng đã yêu thương nàng, chưa bao giờ nói nặng một câu chứ. Nàng cũng đoán trước có lẽ cha thấy Mạc bắc quá xa, Ngụy Nghiên tuổi trẻ thanh danh không tốt, khăng khăng rời khỏi Thượng Kinh đã bị cha nàng hiểu lầm.

  "Cha à, mặc dù mới có nửa năm, nhưng Oản Oản chưa bao giờ hiểu rõ lòng mình như vậy. Trong lòng Oản Oản nghĩ gì chính là những lời con đã nói." Thẩm Du Khanh chậm lại, "Oản Oản không còn là cô gái nhỏ nữa, thiện ác tốt xấu con cũng biết rõ, Ngụy Nghiên là người như thế nào, có đáng để thật tình đối đãi hay không, Oản Oản đều hiểu."

  Thẩm Tuế Hàn đập tay lên mặt bàn, đột nhiên ngồi dậy, "Ngụy Nghiên là cái dạng gì con thật sự hiểu sao? Khi còn rẻ rời Thượng Kinh đến Mạc Bắc, một lần đi chính là 10 năm, không có một chút trách nhiệm gì, người như vậy thì trông cậy làm sao được!"

"Hắn là đại trượng phu kiên cường cứng cỏi!" Thẩm Du Khanh phản bác lại: "Cha, cha chưa bao giờ nhìn thấy sa mạc và tuyết rơi ở Mạc Bắc, cha chưa bao giờ thấy quân địch chiến loạn, và cha càng chưa bao giờ thấy hắn hi sinh xương máu trên sa trường, chỉ vì bảo vệ vạn ngọn đèn dầu của bách tính, bảo vệ triều ta ngàn dặm núi sông, cha sao có thể nói hắn như vậy được."

  "Hoang đường!" Thẩm Tuế Hàn vung tay, tách trà trên bàn bị một tiếng "Bang" ném xuống đất, sứ vỡ vụn, nước trà bên trong trào ra ngoài.

  Thẩm Du Khanh cắn môi, chợt chỉnh xiêm y của mình rồi quỳ xuống, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Thẩm Tuế Hàn, "Cha, Oản Oản trong lòng có hắn, con và hắn ở Mạc Bắc đã kết phu thê thật sự rồi. Tất cả đều là con cam tâm tình nguyện, xin cha tác thành."

  Thẩm Tuế Hàn kinh hãi, "Hắn còn dám làm việc lưu manh như vậy!" Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tuế Hàn tái mét, hai tay nắm chặt lại. Bảo bối ông nâng niu trong lòng bàn tay gần 20 năm đột nhiên bị tên khốn đó cướp đi, thật là tạo hóa trêu người.

  "Nếu như lúc đó cha biết hôm nay con sẽ nói ra những lời này, cha dù chết trong ngục cũng sẽ không để cho con gả cho hắn!"

  Thẩm Du Khanh nhíu mày, "Cha vì sao lại có thành kiến với Ngụy Nghiên sâu như vậy?

  Thẩm Tuế Hàn vừa khó thở vừa đau khổ nói: "Không có lý do gì, Ngụy Nghiên không phải là một phu quân tốt có thể trông cậy được. Con năm đó không phải một lòng một dạ muốn gả cho Hành Nghiêm sao, vi phụ đã chọn bà mối rồi, chọn ngày lành tháng tốt sẽ sắp xếp hôn sự cho hai đứa."

"Oản Oản không muốn." Thẩm Du Khanh chạm đầu xuống đất.

  Thẩm Tuế Hàn nhắm mắt lại, nhẫn tâm nói: "Người đâu, đưa tiểu thư về phòng. Không có lệnh của ta, không được cho tiểu thư rời phủ nửa bước."

  Người hầu từ ngoài cửa đi vào, Thẩm Du Khanh vẫn quỳ trên mặt đất, nàng ngẩng đầu nhìn, xem ra cha đã quyết tâm muốn như thế.

  ...

  Trong phòng đốt huân hương, dù đã lâu không có người ở nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật đặt trong đó cũng không có một chút thay đổi, giống như lúc nàng ở.

  Mấy ngày dài đi đường mệt mỏi nhưng nàng không có ý định nghỉ ngơi. Chẳng là rời nhà đi một năm, trong nhà đã thay đổi rất nhiều. Mẹ ốm liệt giường, cha nàng không biết vì một lý do nào đó có thành kiến ​​rất lớn với Ngụy Nghiên.

  Thẩm Du Khanh xoa giữa lông mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngồi xuống bàn lấy giấy bút viết một bức thư.

  Trong nhà hiện giờ đang loạn, tốt hơn hết là đừng để Ngụy Nghiên biết được cho xong. Cha có thành kiến quá lớn với hắn, hắn đến đây chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Mạc Bắc ở xa, thành hôn xong còn rong ruổi khắp nơi, nếu mẹ biết nàng và Ngụy Nghiên đã trở thành phu thê thật sự khéo còn thêm bệnh.

  Cha mẹ yêu thương nàng, chỉ cần nàng kiên trì, cuối cùng cha ắt sẽ buông tay. Chỉ là giờ mẹ bệnh nặng, không phải lúc nói.

  Viết xong thư, Thẩm Du Khanh gấp lại đưa cho Tỉnh Liễu, "Mau chạy ngựa đưa đến Mạc Bắc, càng nhanh càng tốt."

  ...

  Một tháng sau, ở thành Thượng Quận đất Mạc Bắc.

  Sau khi Lệ Túc và Trương Hòa hộ tống Thẩm Du Khanh về kinh rồi đánh bọn họ nhanh chóng quay về Thượng Quận chỉ sau 1 tháng.

  "Chết tiệt, thằng cháu trai Gia Luật Ân này thật đúng biết dày vò, đã lâu như vậy nhưng một chút động tĩnh cũng không có." Lệ Túc lẩm bẩm.

  Ngụy Nghiên sớm trở về thành, trong thành đã thiết quân luật, cửa thành bốn phía đều bị phong tỏa chặt chẽ, một con ruồi cũng không bay ra được, Gia Luật Ân không thể trốn ra khỏi thành, chỉ có khả năng gã đang trốn trong thành.

  Hắn vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Dẫn người đến miếu Thành Hoàng ở Mạc Bắc, cho dù chết, cũng đem thi thể tìm được về cho bổn vương!"

  Lệ Túc nhận lệnh, lập tức dẫn người xông lên.

  Đã một tháng trôi qua, không biết nàng ấy ở Thượng Kinh thế nào rồi. Hắn chậm chạp mãi không đến đó, cũng không gửi thư, nàng có phải đang giận không nhỉ, có khi trong lòng đang thầm chửi hắn.

  Ngụy Nghiên không rảnh nghĩ nhiều, ôm đao đi nhanh ra cửa.

  Thẩm Du Khanh hắt hơi hết lần này đến lần khác, hạ vừa qua thu đã tới. Sau khi uống thuốc được một tháng, sức khỏe của mẹ đã tốt hơn, có thể tự mình xuống giường.

  Trong nhà không để tâm ý của nàng, một tay sắp đặt mối hôn sự của nàng với Hành Nghiêm tiên sinh, Thẩm Du Khanh mọi cách không muốn nên ngày tháng cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

  Cũng không biết Ngụy Nghiên đã nhận được thư chưa.

  Trong thư nàng chỉ viết mẹ bệnh nặng, trong nhà có nhiều xáo trộn nên nàng bảo chàng trước tiên đừng vội đến. Ngụy Nghiên cảnh giác nên trong thư nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ đề cập đến bệnh tình của mẹ, chỉ cần chậm trễ một chút, chờ nàng gặp Tiên sinh đã sẽ đem chuyện này kể lại, cha nàng đối với tiên sinh thái độ luôn tốt, có tiên sinh ở giữa đứng ra giải quyết, chuyện này mới có biến chuyển.

  Tháng đã trôi qua một tháng sau, Vương thị sau khi hết bệnh thỉnh thoảng lại đến.

  Thẩm Du Khanh nghe thấy tiếng người bên ngoài, biết là mẹ đến, liền mặc áo xuống giường, Vương thị đã vào trong phòng.

  "Mẹ, trời càng ngày càng lạnh, mẹ không có việc gì thì đừng ra khỏi phòng." Nàng đi qua đỡ người, hai người cùng nhau vào trong.

  Vương thị cười nói: "Mẹ gần như không sao rồi, chỉ là nhìn bảo bối cả ngày mặt ủ ê, giống như đã xảy ra chuyện không vui vậy."

  Thẩm Du Khanh mím môi, đột nhiên nói: "Mẹ, con không muốn gả cho Hành Nghiêm tiên sinh."

  Vương thị phần nào hiểu ra, "Oản Oản lớn rồi, càng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, mẹ sẽ không nói lời nào, con không muốn gả thì không gả, Thượng Kinh vương công quý tộc nhiều, cũng không sợ chọn không được một chốn tốt."

  "Mẹ à, nếu như Oản Oản không ở lại Thượng Kinh thì sao?" Thẩm Du Khanh nhẹ giọng nói.

  Vương thị nắm tay cô: "Oản Oản, con cũng nhìn thấy rồi đó, thân thể mẹ không chịu nổi dày vò, anh trai con không còn nữa, trong nhà chỉ có con, mẹ vẫn hy vọng con có thể ở lại bên cạnh mẹ. "

  Thẩm Du Khanh cúi đầu, thật lâu không nói ra lời trong lòng, ngả vào trong ngực Vương thị, thấp giọng nói: "Oản Oản hiểu rồi."

  Càng vào thu, bệnh tình Vương thị đột nhiên tái phát, sốt cao kéo dài, đêm xuống Thẩm Tuế Hàn đâm châm vào người vài lần mới miễn cưỡng tỉnh táo.

  Thẩm Du Khanh lúc này mới nhận ra không biết khi nào cha trông như đã già đi hơn mười tuổi, hai bên thái dương của ông đã chuyển sang màu hoa râm.

  "Oản Oản, là vi phụ vô dụng, đều là vi phụ không thể bảo vệ được con." Ra khỏi phòng, để Vương thị một mình nghỉ ngơi, Thẩm Tuế Hàn đột nhiên nói: "Nếu không phải vì vi phụ thì sao còn phải cất công đi một chuyến tới Mạc Bắc chứ."

  Thẩm Du Khanh khẽ dời tầm mắt, hai tay nắm chặt trong ống tay áo: "Cha, cha có thể nói cho con biết tại sao cha lại có thành kiến ​​sâu sắc với Ngụy Nghiên như vậy không?"

  Thẩm Tuế Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn sang nàng, ánh mắt trong giây lát như chịu đựng nỗi thống khổ, cuối cùng bất lực thở dài: "Hắn không phải người tốt, Mạc Bắc xa xôi, mẹ con không thể đi được. Nếu hai nơi xa cách như vậy, con cứ một đi một về sẽ rất vất vả, mẹ con đau lòng, cha cũng đau lòng."

  "Tạm thời không bàn đến chuyện này. Nhốt con trong phủ cũng lâu rồi, ngày mai còn cùng biểu tỷ ra ngoài giải sầu đi." Thẩm Tuế Hàn như đang mệt mỏi, đi từng bước ủ rũ về phòng.

  ...

  Khi Ngụy Nghiên nhận được bức thư, hắn vừa bắt được Gia Luật Ân không lâu, đang chuẩn bị lên đường về kinh.

  Trước khi mở thư, hắn còn tưởng nàng muốn thúc giục hắn, nhưng khi mở thư ra lại thấy nàng nói: "Tạm thời chớ về kinh."

  Ngụy Nghiên trên mặt nhìn không ra cái gì, liền gấp thư lại, nhét vào trong ngực. Hắn mới từ bên ngoài trở về, vào nhà lau sạch cát dính trên mặt, cởi bỏ giáp cùng bội đao, động tác nhanh chóng, trong chớp mắt trên người chỉ còn trung y.

  Hắn cởi cúc áo, mở ra nửa cánh tay cường tráng, dưới eo hiện ra một vòng tím đen, lang y trong quân nói vết thương bên trong bụng nhất định phải bôi thuốc kịp thời, cho nên hắn mới cởi ra. Tay lung tung lau một lúc rồi mới mặc trung y, ngồi vào án sau.

  Tĩnh lặng một lúc, hắn lại lấy bức thư ra và đọc kỹ lần nữa, xác nhận nàng nói chính là muốn hắn ở lại Mạc Bắc trước đã, không cần về Thượng Kinh.

  Nguyên nhân là do mẹ nàng bệnh nặng.

  Ngụy Nghiên khóe miệng giật giật, nhớ nàng nói phải tin nàng.

  ...

  Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, Thẩm Du Khanh xuống xe ngựa về phủ, trước tiên đi vào nội viện.

  Vương thị đang ngồi một mình bên cửa sổ thêu khăn tay, Thẩm Du Khanh đi vào nghe thấy vài tiếng ho, bước chân nàng nhanh hơn, nàng không vui đoạt lấy chiếc khăn tay thêu dở, nói, " Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt, sao không nghe Oản Oản nói vậy?"

Vương thị cười nói: "Không bệnh thì nằm nhiều cũng thành bệnh mất, mẹ muốn làm chút gì đó."

  "Chỉ thêu một canh giờ thôi, không được nhiều đâu." Thẩm Du Khanh đem khăn tay trả lại.

  Vương thị mỉm cười, "Được rồi, được được, vi nương nghe con."

  Thẩm Tuế Hàn đứng ngoài cửa, nghe thấy một tràng cười bên trong, không khỏi vuốt râu cười theo. Đã lâu lắm rồi phủ Thượng thư rộng lớn như vậy mới có chút náo nhiệt.

  "Đại nhân, ngài không đi vào sao?"

  Bên ngoài tuyết đang rơi, thấy một mảng trắng rơi trên vai đại nhân nhưng ngài ấy vẫn không nhúc nhích, người hầu không khỏi nói theo.

  Thẩm Tuế Hàn lắc đầu, "Không cần, đem mấy vị thuốc đêm qua tới để ta nhìn kĩ xem."

  ...

  Trong nháy mắt đã sang năm mới, Thượng Quận nhận được lá thư thứ hai của Thẩm Du Khanh, vẫn như cũ nói hắn cứ ở lại Mạc Bắc.

  Ánh mắt Ngụy Nghiên dán chặt vào bức thư, đôi môi mỏng mím thành một đường, quai hàm căng chặt, nàng vẫn lấy lí do như cũ.

  Lệ Túc thấy Gia Luật Ân cũng đã bắt được, mắt thấy đã đến cuối năm mà Vương gia vẫn chưa đến Thượng Kinh, gã còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, lắm miệng hỏi: Vương gia, ngài không đi gặp Vương phi sao?"

  Ngụy Nghiên liếc nhìn gã, cái liếc này khiến Lệ Túc kinh hãi, còn hối hận sao mình lại hỏi câu này.

  "Nên đi rồi."

  ...

  Mùa xuân đến, Hành Nghiêm xuống núi vào thành, một ngày nọ, phủ Trấn Quốc Công mở tiệc, gửi thiệp mời Thẩm Du Khanh và Thẩm Du An cùng đi.

  Gặp lại Hành Nghiêm, Thẩm Du Khanh cung kính làm lễ của học sinh, "Tiên sinh."

  Hai người từ bỏ hôn sự, Hành Nghiêm biết được chuyện này, cũng biết là ý của nàng cho nên cũng không nói gì, vẫn đối xử với nàng giống như trước kia, "Tửu Nhi, không cần khách sáo như vậy, chúng ta tuy rằng không có duyên phu thê nhưng vẫn còn tình nghĩa sư đồ, cứ như xưa cũng được, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy."

  Một dòng nước ấm áp lướt qua trong lòng Thẩm Du Khanh, nàng giống như đã tìm lại được người quen trước đây nên thả lỏng người, "Vậy thì Tửu Nhi không khách khí nữa."

  Sau khi yến tiệc kết thúc, Thẩm Du An muốn hai người họ không ngồi xe ngựa mà đi dạo xung quanh một chút, Thẩm Du Khanh cũng không phản đối.

  Hai người đi trên đường một lúc, trong nhà Thẩm Du An có người đón nàng trước, Thẩm Du Khanh một mình trở về phủ, nhìn thấy Hành Nghiêm cách đó không xa.

  "Ta đang muốn tìm nàng, không ngờ liền gặp được." Hành Nghiêm cười nói.

  Thẩm Du Khanh hồ nghi, "Tiên sinh tìm ta làm gì?"

  Hành Nghiêm lấy từ trong túi ra một gói thuốc phơi khô, "Bệnh mẹ nàng cần phải chữa trị. Đây là thảo dược ta tìm được ở bên ngoài, đối với bệnh tình có công hiệu, nàng mang về đi."

  Thẩm Du Khanh cảm kích, liền không từ chối nhận lấy, "Đa tạ Tiên sinh."

  Hành Nghiêm nói đùa: "Đường không xa, ta đưa nàng đến đầu ngõ rồi thôi. Nếu không Thượng Thư đại nhân thấy ta lại kéo ta đi uống trà dưỡng sinh."

  Thẩm Du Khanh hai mắt sáng ngời, khẽ cười nói: "Nếu như tiên sinh thật sự không thích, hôm khác ta kêu cha đổi lọại khác."

  "Đừng vậy." Hành Nghiêm tự nhiên vuốt đỉnh tóc của nàng, "Tửu Nhi đã quen trêu chọc ta rồi."

  Thẩm Du Khanh sững người, đang muốn tránh đi thì hắn đã tự nhiên buông tay, "Đi thôi, ta đưa nàng về."

  "Không cần." Thẩm Du Khanh lạnh nhạt từ chối, "Tiên sinh bận rộn, không cần lo cho ta nữa."

  Nàng nói xong liền bước lên, biến mất trong đám người náo nhiệt, rất nhanh liền biến mất.

  Đoạn đường trở về phủ cũng không xa, đi được một lúc, Thẩm Du Khanh dường như cảm thấy có gì đó, nhưng trong lòng lại không thể tin được ý nghĩ kia, nàng cố ý đi dọc theo một con ngõ nhỏ, được vài bước thì dừng lại. Tay trong tay áo nắm thật chặt, chậm rãi xoay người.

  Cách nàng mấy bước, một bóng người mặc Hồ phục lẳng lặng đứng, đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, không thấy rõ thần sắc như nào.

 Nàng vẫn đứng yên tại chỗ.

  Gió mát thổi qua, hắn từng bước tới gần, nàng nhìn thấy trên mặt hắn phủ đầy bụi đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi