"Em và Lôi Kiêu quen biết nhau như thế nào vậy?"
Lâm Đình Vũ không nhịn được hỏi Lâm Ngọc Yên khi hắn vừa đưa cô về phòng, bây giờ cũng đã muộn, người lớn trong Lâm gia đã ngủ hết, Lâm Đình Vũ không muốn gây ồn ào nên đã kiềm nén không hỏi lúc còn ở ngoài sân.
"Em và anh ta quen biết nhau cũng tình cờ thôi, lúc đó em qua đường không cẩn thận xém chút bị xe của anh ta tông trúng, sau đó anh ta thường xuyên đến quán cà phê của em."
Lâm Ngọc Yên thành thật kể lại, cô sẽ không nói với Lâm Đình Vũ nguyên do cô xém gặp tai nạn là vì chuyện hắn bị bắt, tránh cho anh trai cô cảm thấy bản thân có lỗi vì khiến cô lo lắng mất hồn.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Lâm Đình Vũ có vẻ không tin: "Hắn không có ý xấu gì với em chứ?"
"Anh ta có thể có ý xấu gì với em được chứ? Anh à, có phải anh cảm thấy em độc thân nên nhàm chán muốn chơi trò yêu đương vụng trộm phải không? Em không ấu trĩ vậy đâu."
Lâm Ngọc Yên trấn an Lâm Đình Vũ.
Thật ra Lâm Đình Vũ không hề có ý nghĩ này, chuyện hắn lo lắng là chuyện khác, em gái hắn ngoan ngoãn ra sao lẽ nào hắn còn không biết, nói cô yêu đương vụn trộm với Lôi Kiêu chi bằng tin cô và Phó Thần gương vỡ lại lành thì hợp lý hơn.
"Anh biết em không như vậy.
Nhưng sau này tránh xa Lôi Kiêu một chút, hắn không phải người tốt đẹp gì đâu!"
"Em sẽ nhớ lời dặn của anh, anh yên tâm đi." Lâm Ngọc Yên vươn vai một cái: "Anh à, bây giờ em muốn đi ngủ."
"Được rồi, anh không làm phiền em nữa! Ngủ ngon."
Lâm Đình Vũ xoa đầu Lâm Ngọc Yên rồi đứng lên rời khỏi phòng của cô.
Quả thật Lâm Ngọc Yên mệt mỏi và buồn ngủ, tối nay rượt đuổi tên cướp kia khiến cô tốn quá nhiều sức lực, bây giờ lòng bàn chân bị thương nên không tiện để cô tập thể dục, rèn luyện sức khỏe vào buổi sáng, vết thương cũng không nghiêm trọng vài ngày nữa sẽ khỏi.
Tranh thủ mấy hôm này cô sẽ tận dụng buổi sáng vào việc khác, ví dụ như chuyển sang tập Yoga hoặc là học tập nấu nướng.
Lâm Ngọc Yên ngáp dài một cái, cô đứng lên đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.
Vì cơ thể mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống không bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
(...................)
Biệt thự của Phó Thần.
"Anh họ, anh có xem tin nóng trên mạng hôm nay chưa?"
Phó Khải cầm điện thoại di động hào hứng xông vào phòng sách của Phó Thần cao giọng hỏi.
"Tin vịt trên mạng có gì đáng xem chứ? Khuya rồi không ở nhà ngủ lại chạy đến đây để nói chuyện nhảm này à?"
Phó Thần vừa xem hợp đồng vừa nói.
Mỗi ngày công việc của hắn chất cao như núi, không giải quyết hết đều phải mang về nhà làm, có khi hắn phải thức cả đêm để xem và kí tên hết đống hồ sơ, Phó Thị là công ty lớn, rất nhiều công ty nhỏ muốn nắm bắt cơ hội hợp tác.
Mấy hôm trước hắn nằm viện nên công việc tạm gác lại, sau khi ra viện, hắn chôn mình trong núi tài liệu mấy ngày liền vẫn chưa xong.
Thật ra hắn muốn giải quyết nhanh để có thêm thời gian gặp gỡ với Lâm Ngọc Yên, mời cô ăn cơm hoặc là cùng nhau đi dạo.
Ngoại trừ lần gặp trước ở nhà hàng của Trương Thế Bảo, hắn không hề gặp lại cô thêm lần nào, không hiểu sao hắn bắt đầu cảm thấy nhớ nhung cô da diết.
"Anh đừng xem hồ sơ nữa, xem tin về vợ cũ của anh trước đã." Phó Khải mặc kệ anh họ đang có thái độ không chào đón, hắn đem điện thoại để trước mặt Phó Thần, trong đó là tin tức tối nay Lâm Ngọc Yên đuổi theo tên cướp và được Lôi Kiêu tận tình chăm sóc: "Vợ cũ của anh quá dũng cảm, đuổi theo tên cướp mấy con đường, tuy không bắt được nhưng lại khiến Lôi Kiêu tự tay chăm sóc mấy vết thương ở lòng bàn chân, còn đưa chị ấy về nhà nữa.
Anh họ, anh có thấy hai người này đẹp đôi không?"
Tay cầm bút kí tên của Phó Thần dừng lại, ban đầu hắn tính gạt điện thoại của Phó Khải xuống đất nhưng nhìn đến ảnh Lâm Ngọc Yên thân mật với Lôi Kiêu, hắn nhìn đến tiêu đề rồi nghe Phó Khải lải nhải.
Từ lúc nào Lâm Ngọc Yên và Lôi Kiêu lại trở nên thân thiết như vậy? Lôi Kiêu là kẻ trăng hoa, dính đến hắn Lâm Ngọc Yên sẽ bị mọi người chỉ trích.
"Anh họ..."
Phó Khải thay đổi giọng nói gọi Phó Thần đang mất tập trung, lẽ nào anh họ bị tin tức này hù sợ rồi? Đừng nói anh họ, đến bản thân hắn khi xem được tin này cũng phải ngã từ sofa xuống cơ mà.
Chị dâu cũ đúng là quá lợi hại.
"Đè tin tức này xuống, đừng để ảnh hưởng đến Ngọc Yên."
Phó Thần khôi phục trạng thái, hắn vờ như không bị dao động tiếp tục xử lý tài liệu nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, hắn muốn tìm Lôi Kiêu để xé xác.
Lâm Ngọc Yên không phải phụ nữ tùy tiện để tên khốn đào hoa đó chơi đùa.
Nghe xong, Phó Khải khó hiểu hỏi: "Tại sao phải đè xuống? Tin tức này cũng đâu ảnh hưởng gì đến chị dâu?"
"Ngọc Yên rất đơn thuần, cô ấy không giống loại phụ nữ bên cạnh Lôi Kiêu, gỡ tin tức này tránh cho người khác hiểu lầm cô ấy."
Phó Thần chậm rãi giải thích.
"Anh họ, từ bao giờ anh lại quan tâm đến chị dâu cũ thế? Không phải lúc trước anh hay mặc kệ chị dâu cũ sao?" Phó Khải cười xảo quyệt: "Anh bị chị dâu cũ câu hồn đoạt phách rồi à?"
"Bảo em làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"
Phó Thần lạnh nhạt.
"Em tò mò không được sao?" Phó Khải bĩu môi: "Sớm quan tâm người ta có phải tốt không? Bây giờ người ta có quan hệ mờ ám với Lôi Kiêu lại ghen tức.
Tính ra anh và chị dâu cũ giống nhau thật đấy, hai người đều có mập mờ với chị em nhà họ Lôi."
Phó Khải vừa nói xong liền nhận lấy ánh mắt như muốn giết người của anh họ, Phó Thần rất ít khi dùng bộ dạng hung thần với hắn, chẳng lẽ hắn vừa nói sai gì à? Lẽ nào anh họ và chị dâu cũ không quen chị em Lôi gia sao? Trước kia Lôi Vân bám lấy anh họ không rời, còn hiện tại Lôi Kiêu và chị dâu cũ giống như đang yêu đương.
"Rảnh như vậy thì thay anh xử lý hết đống văn kiện này đi, sáng mai anh muốn thấy tất cả văn kiện trên bàn làm việc của tổng giám đốc, nếu em làm không xong hoặc có sai sót, anh cam đoan sẽ nói với chú thím rằng em muốn tham gia quân đội."
Phó Thần đứng lên đổi chỗ với Phó Khải, nói đúng hơn là hắn ép Phó Khải ngồi vào ghế.
"Anh họ, anh đùa phải không?"
Sắc mặt Phó Khải tái mét nhìn đống văn kiện trên bàn, giọng run run hỏi
"Trước giờ anh không nói đùa, nhớ làm cho tốt!"
Phó Thần nói xong liền bỏ ra ngoài, hắn không cho Phó Khải có cơ hội phản đối.
Bước chân ngoài hành lang của Phó Thần vang lên chậm rãi, hắn đi đến phòng ngủ Lâm Ngọc Yên từng ở, mở cửa bước vào, không biết từ lúc nào nơi này đã trở thành phòng ngủ chính.
"Phó tổng Lăng của đài tin tức phải không? Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ!".