Bởi vì Phó Thần đã ngăn chặn tin tức về Lôi Kiêu và Lâm Ngọc Yên nên mấy ngày sau đó, Lâm Ngọc Yên có một cuộc sống bình đạm, cô cũng không hề hay biết gì về chuyện tin tức kia.
Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, Lâm Ngọc Yên chỉ đến quán cà phê hai tiếng sau đó là đi đến biển.
Mùi không khí mằn mặn mang hương vị của biển luôn là thứ khiến cô cảm thấy khoan khoái, lần trước đi cùng Lâm Đình Vũ nên cô không có nhiều thời gian riêng tư, lần này quay trở lại làng chài ven biển, Lâm Ngọc Yên muốn chơi thật thoải mái cả ngày.
Lâm Ngọc Yên đặt một phòng ở khu du lịch, căn phòng đó hướng ra biển, vừa mở rèm là có thể nhìn thấy khung cảnh bao la bát ngát của đại dương xanh thẵm.
Lâm Ngọc Yên sắp xếp đồ đạc, mặc dù chỉ đi một ngày nhưng cô cũng mang theo mấy bộ trang phục để thay đổi.
Cô chọn cho mình một bộ váy mát mẻ, khoác thêm áo khoác mỏng và đội nón rộng vành, Lâm Ngọc Yên muốn tận hưởng không khí biển của buổi sáng.
Bờ cát trắng trãi dài vô tận, những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, âm thành rì rào của hàng dừa khi có gió thổi qua tạo thành âm thanh đặc trưng của bờ biển.
Một vài du khách tụ tập thành nhóm nói chuyện cười đùa vui vẻ.
"Yên Yên!"
Tiếng gọi làm cho bước chân của Lâm Ngọc Yên dừng lại, cô quay đầu, nhìn thấy Phó Thần đang đi đến, bên cạnh còn có Lương Tuấn và một vài người mặc vest sang trọng.
"Phó Thần? Anh cũng đến đây nghỉ mát à?"
Lâm Ngọc Yên cười hỏi, sau chuyện Phó Thần bị bắn thì mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi rất nhiều, lần gặp trước ở nhà hàng của Trương Thế Bảo đã khẳng định điều đó.
Phó Thần bây giờ cũng rất tự nhiên gọi cô là Yên Yên mà không ngượng miệng.
"Khi du lịch này là Phó Thị và Lâm Thị hợp tác xây dựng, tôi đến đây thị sát thôi, còn em? Em thay anh trai em xem xét tình hình ở đây sao?"
Nửa câu đầu của Phó Thần rất nghiêm túc, nhưng nửa câu sau hoàn toàn có ý đùa cợt.
"Tôi đến đây thư giản, chuyện của Lâm Thị tôi không biết gì cả."
Lâm Ngọc Yên thành thật đáp.
"Em đã ăn gì chưa? Tôi mời em đi ăn nhé?"
"Vẫn chưa, nhưng không phải anh đang đi thị sát tình hình à?"
Lâm Ngọc Yên vừa nói vừa ngó sang mấy người đi cùng Phó Thần và Lương Tuấn, sắc mặt bọn họ nhìn cô và hắn rất miễn cưỡng.
"Tôi thị sát xong rồi." Phó Thần bước đến gần Lâm Ngọc Yên: "Chuyện còn lại để Lương Tuấn thay tôi giải quyết là được."
Nghe Phó Thần nói, Lương Tuấn bỗng rùng mình, boss của hắn đâu chỉ đơn giản là đến đây thị sát mà còn xử lý khiếu nại của ngư dân quanh đây.
Nội dung đại khái là họ không hài lòng khi có nhiều du khách xả rác bừa bãi trên bãi cát và dưới biển, làm mất mỹ quan vốn có của nơi đây.
Hắn và boss cũng chỉ mới đến thôi.
Vấn đề xả rác nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn giải quyết rất tốn thời gian.
"Thật vậy sao?"
Lâm Ngọc Yên nghiêng đầu nhìn Lương Tuấn.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Ngọc Yên dành cho mình, Lương Tuấn cười gượng đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, Phó tổng không có bận gì cả, chuyện còn lại tôi có thể giải quyết!"
"Em cũng nghe rồi đó, chúng ta đi thôi, em muốn ăn gì?"
Phó Thần xoay người Lâm Ngọc Yên lại rồi cùng cô rời đi trước sự tĩnh lặng kì lạ của Lương Tuấn và mấy vị mặc vest.
Phó Thần nhân lúc Lâm Ngọc Yên không chú ý xoay đầu lườm mấy tên mặc vest kia một cái, ý cảnh cáo đừng nên làm phiền họ.
"Tôi muốn ăn súp hải sản, lần trước anh tôi có đưa tôi đến một quán rất ngon."
Lâm Ngọc Yên hồi tưởng lại hương vị súp hải sản, món ăn ngon lành mà cô nhớ mãi không quên, đồng thời cũng là ký ức không vui khi món súp đó là nguyên nhân khiến Lâm Đình Vũ gặp họa.
"Tôi biết nơi đó rồi." Phó Thần đáp: "Em rất thích món đó à?"
"Đúng vậy, nó rất ngon đó."
Lâm Ngọc Yên háo hức.
"Ừm, tôi biết rồi."
Phó Thần cùng Lâm Ngọc Yên tản bộ bờ biển sau đó rẽ qua hướng của làng chài, con đường nhựa thẳng tắp nằm giữa, hai bên là nhà cửa san sát, mùi thơm của các món hải sản được chế biến lan tỏa khắp con đường, Lâm Ngọc Yên rất muốn ăn hết hải sản trên con đường này.
"Đến rồi."
Phó Thần và Lâm Ngọc Yên đi vào trong quán, đây đúng là nơi cô cùng Lâm Đình Vũ ghé qua.
Lâm Ngọc Yên không cần nhìn thực đơn đã gọi món, lần này tâm trạng không giống với lần trước, cô ăn cũng vui vẻ hơn.
Phó Thần cũng gọi cho mình một đĩa mì nhưng hắn không đụng đũa, chỉ ngồi nhìn Lâm Ngọc Yên ăn uống vui vẻ mà thôi.
Cũng mấy hôm rồi không gặp cô, hắn phải ngắm cô lâu một chút.
"Em có muốn ăn thêm không?"
Phó Thần đưa giấy ăn cho Lâm Ngọc Yên khi thấy cô đã ăn xong món súp.
"Tôi muốn ăn thêm mấy món khác nên nhiêu đây là đủ rồi." Lâm Ngọc Yên nhibf qua đĩa mì của Phó Thần: "Mì ở đây không hợp khẩu vị của anh sao?"
"Thật ra tôi không đói, em có muốn ăn không?"
"Như vậy không hay lắm..."
"Em thích ăn thì cứ ăn đi.
Không cần ngại, tôi chưa động vào đĩa mì nên không cần lo ăn đồ thừa của tôi."
"Tôi không có ý đó." Lâm Ngọc Yên cười: "Vậy tôi không khách sáo đâu.
Hay là cùng nhau ăn đi."
Lâm Ngọc Yên chia cho Phó Thần một nửa, sau đó cô bắt đầu ăn.
Trước nay Lâm Ngọc Yên ăn uống rất tự nhiên không hề kiêng khem hay là ăn giả như mấy cô gái khác.
Phó Thần không muốn phụ ý tốt của cô nên cũng bắt đầu ăn..