SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Ba người trạng thái không giống nhau, đương nhiên kịch bản trong tay cũng khác nhau.
Trần Trản cầm là đấu tranh với ông chủ độc ác đòi lại tiền mồ hôi nước mắt của nông dân, Ân Vinh Lan suy tính làm sao giữ vững vai diễn nghèo rớt mồng tơi, còn Lâm Trì Ngang... loay hoay với ba câu hỏi: Anh ta vì sao lại ở đây, tôi vì sao lại ở đây, chúng ta vì sao lại tập hợp ở đây?
"Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị," Ân Vinh Lan cười đến không thể soi mói, gật đầu xem như chào hỏi: "Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu."
Lâm Trì Ngang bình tĩnh nói: "Không dám. Lâm thị là giang sơn bậc cha ông gây dựng, tôi không giúp đỡ được gì."
Sau khi cân nhắc xong vài khả năng, cho ra kết luận có tính khả thi cao nhất, tuy rằng nghe vào vô cùng hoang đường: Ân Vinh Lan giả vờ không quen biết anh, thậm chí phải đảm nhận làm bảo mẫu nửa tháng, là vì đối phương đang giả nghèo.
Trò chơi trình độ thấp phối hợp với vương giả đẳng cấp cao, Lâm Trì Ngang nhất thời không nghĩ ra bên trong ẩn giấu bao nhiêu nội tình.
Nhưng anh vẫn tương đối khôn khéo, Ân Vinh Lan trông có vẻ không định bại lộ, Lâm Trì Ngang cũng không để lộ thông tin dư thừa cho Trần Trản.
"Về tiền công thư ký sẽ nhanh chóng chuyển đến." Lâm Trì Ngang nhìn về phía Trần Trản, nói rõ mục đích chuyến này: "Thời gian này tôi đang cần thương thảo một dự án quan trọng."
Trần Trản tự giác thấy không liên quan đến bản thân, không có phản ứng quá lớn.
Lâm Trì Ngang nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: "Trong thời gian này, cần phải duy trì danh tiếng tốt."
Trần Trản lúc này mới thu lại tầm mắt ngó nghiêng phòng tập gym của khu chung cư cách đó không xa, đổi thành nhìn chăm chú vào Lâm Trì Ngang: "Được."
Đáp ứng thẳng thắn dứt khoát, cũng không nhân cơ hội làm giá, nhưng lại làm cho Lâm Trì Ngang có cảm giác không nắm vững mà bất an.
"Hi vọng anh nói được làm được." Anh híp mắt một cái, quay người rời đi.
Khúc nhạc dạo không quá quan trọng qua đi, Trần Trản nhìn về phía Ân Vinh Lan: "Muốn ăn cái gì? Mấy ngày qua đã làm phiền anh."
Ân Vinh Lan: "Mì thịt bò."
Cổng khu dân cư đúng là có một quán mì thịt bò, quán xá không tồi, món ăn rất được, giá cả cũng vừa phải.
Suy xét rất toàn diện, không qua loa dùng mấy câu ăn gì cũng được. Trần Trản gật gật đầu, để y chờ dưới lầu, cất đồ đạc vào phòng rồi sóng vai đi ra ngoài khu dân cư.
Nước mì nóng hổi, sau khi bỏ thêm sa tế càng đậm đà hương vị, Trần Trản gắp lên vài sợi, hài lòng hưởng thụ vị mì cay nồng.
Ân Vinh Lan đối với việc ăn uống không có khẩu vị riêng, tựa như y ăn thứ gì đều thấy có vị như nhau, động tác như nhau, biểu cảm như nhau.
Sau khi dùng hết đồ ăn hai người từ trước cửa quán mì mỗi người một ngả, Trần Trản bất thình lình hít thấy một hơi khí lạnh, ngẩng đầu trông thấy sắc trời bỗng nhiên thay đổi, gió to cuốn lấy tro bụi trên đất bay loạn xung quanh như đang giận dữ, làm người sặc đến đau cuống họng.
Điện thoại di động đột nhiên rung rung, dự báo thời tiết cảnh báo sắp có mưa to làm hạ thấp nhiệt độ, Trần Trản không dám chậm trễ, bước nhanh trở về.
Ngay khi cửa vừa khép lại, rõ ràng nghe thấy tiếng mưa to như trút nước bên ngoài, nghĩ nghĩ gửi tin nhắn cho Ân Vinh Lan dặn y đi đường lái xe cẩn thận.
Trong phòng không có máy điều hoà nhiệt độ, muốn sưởi ấm chỉ có thể dựa vào nhiệt độ bản thân, không biết có phải bởi vì từng làm nam phụ ác độc, Trần Trản có khả năng chịu lạnh rất kém. Vừa nãy vì hít khí lạnh mà nổi da gà khắp người, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục.
"Lạnh quá." Hà hơi vào lòng bàn tay, không có tác dụng.
Ngày hôm nay hoàng hôn còn chưa được bao lâu, trời đã trực tiếp sụp tối. Nhiệt độ buổi tối bất chợt giảm xuống một khoảng, Trần Trản dùng chăn bông bọc mình thành đòn bánh tét, vùi vào bên cạnh máy tính, khó khăn đánh chữ.
Mắt nhìn dự báo thời tiết dự đoán nhiệt độ, Trần Trản nhíu nhíu mày: "Giá trị tẩy trắng hiện nay của tôi có bao nhiêu?"
【 Hệ thống: 380. 】
Trần Trản: "Có đủ đổi máy điều hòa hay không?"
【 Hệ thống: Sản phẩm bách hoá và đồ gia dụng thông thường không nằm trong cửa hàng. 】
Trần Trản: "Có thứ gì có thể giữ ấm?"
【 Hệ thống: Đang tiến hành kiểm tra. Theo kết quả kiểm tra có một quyển "Thuần dương công", kí chủ thân thể suy yếu, tu luyện sẽ làm nổ xác mà chết; tiếp tục kiểm tra, một búp bê hơi, có thể làm nóng thân thể nhưng dễ gây thận hư; tiếp tục kiểm tra... 】
Trần Trản bị âm thanh tích tích làm đau đầu: "Khi nào có kết quả nói cho tôi sau."
Sau mười phút, "Kiểm tra thấy..."
Trần Trản cắt lời: "Tốn bao nhiêu?"
【 Hệ thống: 5 giá trị tẩy trắng. 】
Quá rẻ.
Trần Trản mím mím bờ môi đông lạnh đến hơi cứng đờ: "Quy đổi."
Chỉ trong nháy mắt, trên bàn dư ra vài chai nhỏ chưa xé tem.
【 Hệ thống: Kem lót hoán nhan x1, kem nền huyễn quang x1. 】
Lạnh? Vậy thì đắp thêm mấy lớp kem.
Trần Trản trầm mặc giây lát: "Sao mới nói không có hàng bách hoá?"
【 Hệ thống: Kem lót hoán nhan khi thoa lên sẽ tự mang aura may mắn, thời gian hiệu quả ba mươi giây; kem nền huyễn quang có thể nâng cao vĩnh viễn độ mềm mịn của làn da lên 0.00001% 】
Là thông thường trong không thông thường.
Cửa hành lang có vẻ muốn hỏng, trong tầng lầu cũ kỹ có thể nghe thấy tiếng vang rầm rầm.
Gió bên ngoài càng ngày càng lạnh, Trần Trản cười nhạo một tiếng: "Giông gió còn kéo dài hơn thời gian may mắn của mi."
Gần như vừa lúc cậu mở miệng, tiếng gõ cửa vang lên.
"Là tôi." Một thanh âm trầm thấp cách ván cửa truyền đến.
Trần Trản giương lên đuôi lông mày, lúc mở cửa nhìn thấy Ân Vinh Lan hơi run run.
Ân Vinh Lan bắt gặp Trần Trản đang trát kem đầy mặt, ánh mắt phức tạp.
"Tôi không có sở thích biến thái." Trần Trản nghiêng người sang nói tiếng mời vào, bình tĩnh mà bọc chăn bông chậm rãi đi tới: "Đã tốn tiền mua, nghĩ không thể lãng phí."
Ân Vinh Lan đưa cậu túi nhựa đang cầm theo, Trần Trản lạnh đến chóp mũi hơi ửng đỏ, nhìn thấy một túi miếng dán chườm nóng, chậm rãi nói: "Ơn cứu mạng."
Nói xong dán gần như kín cả người.
Ân Vinh Lan: "Tôi nhớ tới nhà cậu không có điều hòa, nghĩ có lẽ sẽ cần dùng mấy thứ này."
Trần Trản cảm giác được nhiệt độ tăng trở lại, trịnh trọng nói cảm tạ: "Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng, đúng là tả anh không sai."
Ân Vinh Lan thoáng nhìn sang kem nền trên bàn, không nghĩ ra được bên trong cất chứa sự tích ly kỳ ra sao.
Trần Trản mặt không đổi rót hai ly nước, không nhìn ra có chút nào lúng túng.
Về phần nội tâm, Trần Trản chìm chìm ánh mắt: "Hệ thống, mùa thu sắp đến."
Có một câu tục ngữ, gọi là tính sổ sau thu. [*]
Hệ thống không đáp lại, Trần Trản thả chăn bông xuống, đổi một bộ quần áo dày dặn.
Ở cùng Ân Vinh Lan có một điểm tốt, y không nói nhiều, nhưng cũng không làm không khí tẻ nhạt. Giờ khắc này y tùy ý lướt mắt qua màn hình đang sáng: "Công việc còn chưa xong?"
Trần Trản: "Sắp rồi."
Lúc trò chuyện mới biết mục đích Ân Vinh Lan tới đây không chỉ là vì mua miếng chườm nóng cho cậu, ông lão đối diện trước đây cứ khi mưa xuống là vết phẫu thuật cũ sẽ nhức mỏi, vậy nên y đến để đưa thuốc.
【 Hệ thống: Aura may mắn vẫn có ích. 】
Trần Trản: "Tôi có tính giờ."
Thời điểm Ân Vinh Lan tới cách lúc trát kem đã hơn một phút, mà ba mươi giây cũng không đủ để đối phương đột nhiên giữa đường nghĩ đến mua miếng chườm.
Bỗng nghĩ đến cái gì, Trần Trản nhìn xuống hạn sử dụng mỹ phẩm, không ngoài dự đoán đã quá hạn non nửa năm.
【 Hệ thống: ... Cái này không phải đồ xả hàng bán phá giá đâu. 】
"Ồ."
Không buồn không giận, không trách không mắng, Trần Trản chỉ đáp lại một chữ.
Ân Vinh Lan tán gẫu với Trần Trản không đến vài câu, xong lại sang cửa đối diện.
Trên người ấm áp lên, dòng suy nghĩ cũng thông thuận, Trần Trản tăng nhanh tốc độ đánh máy —
Sinh nhật của em sắp đến.
Để nâng cao tình cảm với fan, rất nhiều minh tinh đều sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, em cũng như thế.
Tôi muốn là độc nhất vô nhị trong lòng em, đương nhiên không thể giống một fan nhỏ bé bình thường đứng dưới khán đài ngóng trông theo hào quang chói mắt.
Cẩn thận mang theo món quà đã chuẩn bị tỉ mỉ, ngồi canh giữ ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lòng tràn đầy vui sướng.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen thả chậm tốc độ chạy vào, tôi kích động xông tới.
Xe thắng gấp một cái, nữ thần may mắn chiếu cố... quản lý của Khương Dĩnh không có mặt, chỉ có một mình em.
Nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt trần, tôi chứa chan tình ý: "Có biết hôm nay vì sao anh đến đây không?"
Ánh sáng dưới garage sánh không bằng mặt trời bên ngoài, nhưng dù tại hoàn cảnh có chút tối tăm, vẻ đẹp của em vẫn không chút nào tổn hại. Tin rằng vào lúc này, trong mắt tôi đang dâng tràn ánh sáng si mê.
Đáp lại phần tình ý này là một đòn tấn công vô tình, trong đau đớn chỉ thấy nàng thơ của lòng tôi khẽ hé môi mọng, âm thanh còn êm hơn tiếng chim muốn núi rừng: "Ghét nhất mấy thứ ăn vạ."
Cập nhật chương mới xong, Trần Trản co duỗi ngón tay cứng còng, ở trong phòng đi lại vòng quanh, có miếng chườm nóng gia cố, không còn gian nan như trước nữa.
Bởi vì Lâm Trì Ngang cố ý tới tìm hai lần, Trần Trản nhân từ không nhắc tới người này trong chương mới, ngược lại cho Khương Dĩnh thêm đất diễn. Một bên tự hỏi ngày mai viết tình tiết gì, một bên chuẩn bị nấu chút nước nóng.
Trong lúc chờ nước sôi, Trần Trản bắt đầu lướt xuống khu bình luận.
Xưa nay nhìn bình luận biết nhân tài.
Rất nhiều người đến xem "Sám Hối Lục", xem tình tiết truyện là phụ, xuống bình luận xem các đại thần cảm thán mới là chính.
【 Nữ Thần Vô Địch: Ảnh hậu vừa cool ngầu vừa đáng yêu, một tiếng ăn vạ cũng làm em thấy đáng yêu quá đi àaaa! 】
【 Đẹp Nhất Toàn Vũ Trụ: Xử đẹp lắm! 】
【 Chó Sói Bắc Quốc: Đọc chương này có cảm giác rất phức tạp. Đoạn đầu cảm thấy Trần Trản thật đáng sợ, đến đoạn sau lại đột nhiên cảm giác thấy vừa buồn cười vừa đáng thương... Nói chung một lời khó nói hết. 】
【 Phồn Hoa Khách: Nạp thưởng x10, không cần nhiều lời, chỉ cần nữ thần nhà ta có ra trận, lập tức có khen thưởng! 】
Fan đều một lòng yêu sâu sắc Khương Dĩnh, truyện viết không nâng không dìm, khiến cho cảm quan đối với Trần Trản của bọn họ hơi tốt hơn một chút.
Mưa dần dần nhỏ lại, Trần Trản đứng ở bên cửa sổ, bắt đầu cân nhắc tính sổ sau thu.
Hắn nhớ tới hệ thống bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lập tức nghiêm túc đem sổ sách ngay ngắn trên bàn cố tình dịch ra một ít, lại từng chút từng chút đảo lộn thứ tự đồ đạc trong phòng.
Một tiếng than thở lạ lẫm trong đầu vang lên.
【 Hệ thống: Nó sợ bị anh trả thù, đã cuốn gói chuồn thẳng. 】
Trần Trản nhìn chăm chú bóng đêm bị nước mưa xoá nhoà: "Bọn mi đổi ca cũng thật là tùy tiện."
【 Hệ thống: Kí chủ hiểu lầm. Mấy lần trước đều có nguyên nhân, đồng nghiệp từng rời đi hiện có một đang trị bệnh tự kỷ, một xuống núi làm ăn, một đổi mối nhảy việc... 】
Chờ nó chậm chạp tổng kết xong, Trần Trản ánh mắt tối tăm: "Vậy hệ thống vừa rồi đâu? Nó lấy lý do gì?"
【 Hệ thống: Nghỉ thai sản. 】
Không khí đột ngột sa vào im lặng.
Sau một chốc, Trần Trản lần đầu tiên hoài nghi thính lực chính mình: "Cái gì?"
【 Hệ thống: Nghỉ thai sản, tổng cộng ba mươi sáu tháng. 】
Ba mươi sáu tháng?
Trần Trản biến sắc, định sinh Na Tra?
Vấn đề cần tính toán quá nhiều, tỷ như đối phương sau khi chào hàng với mình đồ quá thời hạn xong, làm thế nào phút chốc mang thai, phút chốc xin nghỉ thai sản... Nghi vấn linh tinh quấn vào nhau rối mù, Trần Trản cuối cùng lựa chọn không dành thời gian quan tâm.
Cậu không có hứng thú quá lớn đối với cách thức sinh tồn và sinh sản của chủng tộc khác.
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Kẻ huỷ diệt hệ thống thế hệ mới.

---
Chú thích:
[*] Tục ngữ "tính sổ sau thu": Ngày trước một số nơi thời tiết khó khăn, mỗi năm chỉ có một vụ mùa, vì vậy sau khi thu hoạch cuối thu sẽ tính toán toàn bộ thu chi một năm.
Ngày nay, mang hàm ý rằng dồn thù mới nợ cũ đến một thời cơ chín muồi để đáp trả một lượt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi