SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI


—Hề Tương Lan: “Hề, Hề… Huynh trưởng!”—
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn Hề Tương Lan, ngón tay nóng bỏng nặng nề vuốt ve bờ môi ngọc của y.

Trên môi nhanh chóng trở nên đỏ tươi như thấm máu.

Hề Tương Lan đối mặt với hắn cười giả lả.

“Năm đó ngươi hỏi ta công đạo là gì.

” Thịnh Tiêu bình tĩnh nói: “Công đạo ngươi muốn, là lấy sát trả sát sao?”
Hề Tương Lan vẫn tươi cười nói: “Lúc đó không phải, bây giờ thì phải.


Thịnh Tiêu nhìn thẳng vào y.

Hề Tương Lan lùi ra sau mấy bước, tùy ý sờ bờ môi bị vuốt ve nóng ran, y không muốn bàn chuyện này nữa, thuận miệng nói: “Hẳn là Thân Thiên Xá có tới mấy trăm ảo cảnh nhỉ, đi tìm từng nơi như vậy thì biết đến năm tháng nào mới tìm thấy người?”
Y không muốn đi vào ảo cảnh vừa tràn ngập lệ khí vừa lại khiến người ta không hiểu sao ngày càng trở nên thanh tịnh và vô cảm, có đi từng bước một ở đây thì mới biết, thất tình lục dục của Thịnh Tiêu là bị cướp đi như thế nào.

Thịnh Tiêu im lặng.

Hề Minh Hoài là sinh hồn, bắt buộc tìm kỹ từng ngóc ngách.

Hề Tương Lan đành phải cố nén cơn khó chịu đi tìm chỗ này chỗ kia trong ảo cảnh với Thịnh Tiêu.

Bên trong Thân Thiên Xá giống như không có thời gian, oán khí hôi thối ngút trời khiến người ta sợ hãi, chỉ có hương hoa quế thoang thoảng trên người Thịnh Tiêu mới giúp Hề Tương Lan dễ chịu phần nào.

Không biết đã đi qua bao nhiêu ảo cảnh, Hề Tương Lan uể oải níu lấy tay áo của Thịnh Tiêu, nói: “Thịnh Vô Chước, ta mệt.


Thịnh Tiêu dừng chân lại, liếc mắt nhìn xuống chỗ đất còn nguyên vẹn không bị thiên lôi bổ nứt, ý bảo y nằm xuống đó ngủ.

Hề Tương Lan: “…”
Dù Hề Tương Lan có sa sút thêm nữa cũng sẽ không đến mức màn trời chiếu đất, y nói với vẻ sâu xa: “Ít ra phải có một cái giường nhỏ chứ, trong nhẫn trữ vật của ngươi không có?”
Thịnh Tiêu nhíu mày.

Hề Tương Lan tỉnh rụi cầm tay đeo nhẫn của hắn lên— Có lẽ nhẫn trữ vật của Thịnh Tiêu cho tới nay không đựng quá nhiều linh thạch, khi y tới gần thì Thần thức không bị cản lại, vì thế tùy ý thò tay vào lục lọi.

Thịnh Tiêu vừa nghèo khó lại tiết kiệm, không gian bên trong trữ vật rộng lớn bao la mà chỉ có vài ba miếng linh thạch và mấy bình đựng linh đan trôi nổi rải rác, còn có một cái hộp cũ xì không biết đựng món đồ cổ gì.

Hề Tương Lan nhìn mà kinh hãi.

Y lưu lạc bên ngoài suốt sáu năm, nhưng nhẫn trữ vật của y còn chứa nhiều đồ hơn cả hắn.

“Cha mẹ ơi.

” Hề Tương Lan lẩm bẩm: “Ta cứ tưởng năm đó ngươi là đã nghèo cùng cực lắm rồi, không ngờ nhiều năm qua ngươi vẫn nghèo hoàn nghèo, này là cái giống ôn cao siêu vĩ đại nào đó chứ không phải con người.


Thịnh Tiêu: “…”
Không giống như đang khen thì phải.

Hề Tương Lan định sỉ vả hắn thêm mấy câu, đột nhiên có một tia sáng vàng từ đâu bay tới vỗ cái bép dính chặt vào má y, mang theo sức gió khá lớn nên khiến y bị vả lệch cả mặt.

—Hề Tương Lan suýt chút nữa tưởng Thịnh Tiêu thẹn quá hóa giận tát mình.


Thịnh Tiêu nhíu mày gỡ cái thứ dính chặt trên mặt Hề Tương Lan xuống.

Đó là tờ giấy vàng cắt thành hình người.

Hề Tương Lan xoa mặt định la ba bải lên, nhưng khi nhìn kỹ đó là gì thì kinh ngạc nói: “Hảo huynh đệ của ta tới?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng, giơ tay muốn quăng ‘hảo huynh đệ’ của y cho khuất mắt.

“Ê ê, khoan đã.

” Hề Tương Lan vội vàng đi tới cầm lấy người giấy, bên trên hình như có vẽ Gia quỷ quyết một cách vội vã sơ sài, lấy làm lạ lẩm bẩm: “Thân Thiên Xá có vô số ác quỷ, chỉ có hai chúng ta đi tìm thì sẽ tốn nhiều công sức, Phong Duật tới đây rất đúng lúc.


Thế gia ngự quỷ mà vào trong Thân Thiên Xá thì chẳng khác nào cá gặp nước.

Sau khi Hề Tương Lan dùng người giấy phát tin tức đi, không lâu sau ở phía xa xa truyền tới tiếng bước chân rung chuyển trời đất của đám ác quỷ đang chạy tới chỗ này, có lẽ vì số lượng quá nhiều nên tàn tro của lũ quỷ mới chết hồi nãy bị bọn chúng đạp cho tung bay mù mịt hết cả lên.

Đứng từ đằng xa nhìn thì trông chẳng khác gì mây đen cuồn cuộn đang ào ào xông tới.

Hề Tương Lan khen: “Không hổ là hảo huynh đệ của ta, vừa mới tới đã hàng phục quá trời ác quỷ!”
Trên mặt Thịnh Tiêu phủ đầy ý lạnh.

Rất nhanh, Phong Duật ngự quỷ đao bay tới, bộ áo trắng vẽ bùa quỷ ngoằn nghoèo bằng mực đen của hắn bay phần phật trong gió, khí thế bừng bừng, giống hệt vị thần binh giáng trần cứu vớt hai người họ khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Hề Tương Lan cảm động nói: “Ca!”
Phong Duật thấy Hề Tương Lan kinh sợ như vậy bèn cười lạnh một tiếng, sau đó cực kỳ bình tĩnh nói với Thịnh Tiêu: “Thịnh Tiêu.


Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Phong Duật nhảy xuống đất, quỷ đao bị linh lực điều khiển tra vào vỏ đao đeo ở sau lưng hắn, Phong Duật tỏ ra cao thâm khó lường, ngẩng đầu lạnh lùng nói với Thịnh Tiêu: “Cứu mạng.


Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan: “…”
Hai người ngẩng đầu nhìn sang thì thấy đó không phải là đám quỷ tướng được Phong Duật hàng phục, mà là bầy u hồn ác quỷ của Thân Thiên Xá bị chọc tức điên đang gào thét lẫn chửi rủa dí theo hắn.

“Thằng ranh! Ngươi còn dám hàng phục ta?! Ai cho ngươi lá gan hả?!”
“Tiên sư nhà mày— Thế gia ngự quỷ chỉ có nhiêu đó bản lĩnh thôi hả? Nào! Tới đánh một trận nữa với ta!”
“Quân mất dạy! Ta làm thịt ngươi!”
Phong Duật quen thói trốn sau lưng Thịnh Tiêu, còn kéo Hề Tương Lan trốn cùng, mặt ủ mày chau nói: “Sao chẳng ai nói với ta ác quỷ trong Thiên Thân Xá không dễ chọc? Ta dùng chú pháp đối phó cô hồn dã quỷ để bắt bọn chúng, ai dè bọn chúng lại nổi giận? Chà chà, tính khí đúng là khó chiều.


Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Phong Duật tức giận nói: “Ta nghe nói hai ngươi vào Thân Thiên Xá nửa ngày trời vẫn chưa ra, thuyền vừa cập bến đến Trung Châu là ta liền tức tốc chạy tới đây trợ giúp.

Ánh mắt của ngươi vậy là sao, chê ta?”
Hề Tương Lan trừng hắn.

Cứ tưởng người này tới giúp bọn họ, ai dè đến để làm cục tạ.

Phong Duật vén ống tay áo của Thịnh Tiêu lên, thò đầu ra xem: “Thịnh tông chủ, ngươi hãy giữ chân bọn chúng trước, đợi ta đổi kiểu bùa ngự quỷ khác xem sao… Ặc.



Thịnh Tiêu xoay người lại từ trên cao nhìn xuống hắn.

Chậm.

Đám ác quỷ giương nanh múa vuốt đã lặng lẽ tan thành tro bụi dưới thiên lôi từ đời tám hoánh.

Phong Duật đau lòng quá trời, há miệng mắng: “Ngươi gấp đi đầu thai hay gì?! Giết hết như thế quá phung phí của trời!”
Thịnh Tiêu lười tranh cãi với hắn.

Nhưng Hề Tương Lan lại nhìn chướng mắt, co giò đá một cú vào bắp chân của Phong Duật: “Thuật ngự quỷ gà mờ của ngươi nói ra chỉ tổ đội quần, ngay cả ác quỷ trong Thân Thiên Xá mà cũng hàng phục không xong, biết nhục thì từ bỏ ý định đi, kẻo bị ác quỷ cắn trả toi mạng.


Phong Duật đá lại: “Nói bậy, chưa có ác quỷ nào mà Phong đại thiếu gia ta đây không hàng phục được!”
Hai người họ giống như quay ngược về thời niên thiếu, ngươi đá ta ta đá ngươi.

Nếu là trước kia Hề Tương Lan chắc chắn sẽ không bị đá thua, nhưng lúc này y không còn linh lực, bị Phong Duật đá cho đau điếng khiến y phải ‘ui da’ mấy tiếng.

Thịnh Tiêu bỗng nói: “Phong Bất Thuật, đi tìm sinh hồn.


“À đúng rồi.

” Phong Duật đá Hề Tương Lan thêm mấy cú, vô cùng thỏa mãn như chiếm được món hời lớn, bắt đầu nói chính sự: “Hề Minh Hoài đúng không, ta đã sai quỷ đi tìm, nhưng Thân Thiên Xá có quá nhiều ảo cảnh, cần tốn thêm chút thời gian.

” 
Hề Tương Lan xoa bắp chân bị đá đau, im lặng không biết đang suy nghĩ gì.

“Nè.

” Phong Duật cầm người giấy kết nối liên lạc với các ác quỷ đang tìm kiếm người khắp nơi rồi chờ tin tức, trong lúc rảnh rỗi lại co giò đá vào chân Hề Tương Lan: “Năm đó Hề gia xảy ra chuyện, ngươi thật sự không biết gì?”
Hề Tương Lan nhíu mày tỏ vẻ buồn rầu: “Hề gia tổ chức lễ cập quan cho ta, cần phải đến từ đường bên cạnh linh mạch Thiên Diễn để chờ ban phúc, nhưng ta quỳ hồi lâu vẫn không thấy có người đến gọi, đến khi đi ra …”
Bên ngoài đã máu chảy thành sông, xác phơi khắp nơi.

Phong Duật cũng là lần đầu tiên nói chuyện này với y, không nén nổi tò mò hỏi tiếp: “Thật sự không nghe không thấy gì cả?”
Hề Tương Lan im lặng.

Kế bên từ đường của Hề gia là linh mạch Thiên Diễn, hai bên cách nhau rất gần.

Năm đó Hề Tuyệt quỳ lâu nhất cũng là nửa canh giờ, nhưng Hề gia còn có một đại năng hư cảnh và mấy tu sĩ Hóa thần cảnh, nếu giao chiến trực diện với kẻ thù chắc chắn linh lực bem nhau kinh thiên động địa, không thể nào không phát hiện ra được.

Cũng vì chỗ sơ hở này mà năm đó dù Hề Tuyệt có kêu oan ra sao thì đều không một ai tin tưởng.

Phong Duật hiếm khi thông minh đột xuất, do dự nói: “Hay là… Ngươi không thể nói?”
Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan im lặng hồi lâu, đột nhiên nhân lúc Phong Duật không chú ý liền nhấc chân đá mạnh một cú vào đùi hắn, trả đũa hồi nãy bị hắn đá mấy cái.

“Ta mà biết kẻ nào tàn sát Hề gia thì đã chém chết cha hắn từ đời nào rồi, mắc gì phải che giấu cho hắn?”
“Ngươi!”
Phong Duật định nổi giận thì nhác thấy người giấy bỗng lè lưỡi ra, đạp hai chân nhảy lên vai hắn rồi khoa tay múa chân một phen.

Hề Tương Lan hơi sửng sốt.


Phong Duật im lặng nghe người giấy truyền âm xong, bỏ qua cơn giận với Hề Tương Lan, nhanh chóng nói.

“Đã tìm được Hề Minh Hoài.


Không biết có phải do Ứng Trác cố ý hay không, Hề Minh Hoài bị thả rơi vào ô cờ ở ngoài rìa, cho dù Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu cùng bắt tay nhau tìm kiếm, họa chăng phải mất hơn nửa tháng trời mới có thể tìm thấy người.

Ba người Hề Tương Lan vội vã tìm đến chỗ ảo cảnh kia, khi đến nơi thì đã có vài ác quỷ đánh hơi được sinh hồn, đang tranh nhau lao tới xấu xé chiếm đoạt.

Trên người Hề Minh Hoài có cấm chế bảo vệ của Hề gia, mỗi lần ác quỷ đụng vào đều bị phù văn trên đó làm phỏng móng vuốt, tiếng gào rú như phá thủng trời, nhưng sinh hồn quá mức thơm ngon cám dỗ, vẫn có vô số ác quỷ đâm đầu vào.

Linh lực của cấm chế có hạn, hiện đã bị ác quỷ tông vỡ ra vô số vết nứt.

Nếu Phong Duật tìm trễ hơn chút nữa sợ là hắn khó giữ được mạng.

Hề Tương Lan được Thịnh Tiêu ôm eo đạp gió đáp xuống, khi thấy bầy quỷ đông nghịt trước mắt liền hoảng loạn, lảo đảo chạy tới.

“Hề, Hề….

Huynh trưởng!”
Thịnh Tiêu không cảm xúc dùng Thiên Diễn Châu giáng sét, đánh nát đám ác quỷ trong ảo cảnh thành tro bụi.

Phong Duật đứng một bên tức tối giậm chân: “Ngươi cẩn thận xíu coi! Đừng đánh trúng ác quỷ bảo bối của ta!”
Thịnh Tiêu không nhìn hắn, cất bước đi tới.

Hề Minh Hoài ngồi co ro trong góc, trên áo bào màu trắng rách rưới toàn là bụi bặm nhếch nhác, hắn bị dọa sợ run như cầy sấy, hai tay ôm chặt đầu, mái tóc dài che phủ cả mặt mũi.

Hề Tương Lan sốt sắng đến mức ước gì có thể bay thẳng qua đó, y chạy tới trước mặt Hề Minh Hoài bỗng đứng không vững lảo đảo ngã ngồi xuống.

Y không màng đau đớn trên chân liền bò tới vài bước, thử lên tiếng nói: “…Huynh trưởng?”
Bên tai Hề Minh Hoài ong ong không nghe rõ, hắn phát hiện có người lại gần mình liền cuồng loạn hét to: “Cút ngay! Cút! Ta không thấy gì cả! Ta không thấy…A!”
Hề Tương Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn lật đật đỡ lấy tay hắn, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay y truyền vào cơ thể của hắn qua lớp vải mỏng manh, y cất giọng dịu dàng hết mức có thể.

“Huynh trưởng, là ta, Hề Tuyệt đây.


Hề Minh Hoài sợ xụi lơ cả người, không còn sức để chạy trốn, hắn kêu gào thảm thiết hồi lâu mới nhận ra người đang đỡ lấy mình là người sống ấm áp.

Tiếng la hét inh ỏi dần lắng xuống, Hề Minh Hoài loay hoay bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt có lông mày và đôi mắt giống hệt Hề Tương Lan.

Xa cách sáu năm, Hề Tương Lan vốn tưởng cả tộc Hề gia chỉ còn lại mỗi mình y liền đỏ hoe hai mắt.

Y cố gắng rặn ra một nụ cười với Hề Minh Hoài, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ác quỷ không còn nữa.


Hề Minh Hoài ngơ ngác nhìn Hề Tương Lan hồi lâu, tỏ vẻ hoảng sợ lắc đầu điên cuồng: “Ta không biết, ta không biết gì hết… Tha cho ta đi.


Hề Tương Lan sửng sốt: “Cái gì?”
Ứng Trác đã nói hình như Hề Minh Hoài bị hạ bế khẩu thiền với chuyện năm đó.

Bây giờ lại vô duyên vô cớ cầu xin, chẳng nhẽ lúc đó hắn thật sự đã thấy gì?
Trong khi Hề Tương Lan còn đang sững sờ thì Phong Duật đã xông tới, túm lấy vạt áo của Hề Minh Hoài, nghiêm mặt chất vấn.

“Rốt cuộc ngươi đã thấy gì? Là ai giết cả nhà họ Hề?”
Ba chữ ‘nhà họ Hề’ vừa nói ra thì Hề Minh Hoài đang khóc lóc tỉ tê bỗng hóa đá, con ngươi đờ đẫn không tiêu cự từ từ co rụt lại, đột nhiên giống như biến thành người khác, điên cuồng cười phá lên.

“Ha ha ha ha đúng vậy, cả tộc Hề gia đã chết, mà ta, ta vẫn còn sống?!”
Hề Tương Lan bối rối nhìn hắn, bỗng chốc không biết nên nói gì.

Hề Minh Hoài đã nổi điên, nói toàn những câu ú ớ không rõ nghĩa.


“Ta không biết gì cả! Ta cũng không thấy gì hết!”
“Hề Tuyệt… Hề Tuyệt cứu ta!”
“Ta không nói, ta có chết cũng không dám nói…”
Hề Tương Lan đỏ hết cả mắt, nghẹn ngào nắm lấy hai bàn tay quơ loạn của Hề Minh Hoài, nước mắt rưng rưng chực chờ rơi xuống.

Hề Minh Hoài cười to một lúc lâu, mãi đến khàn giọng mới ngừng lại.

Đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn chằm chằm Hề Tuyệt một lúc lâu, cơ thể xụi lơ mất sức bỗng cứng ngắc, hắn nhìn dáo dác xung quanh như thể sợ hãi gì đó, rồi lén lút giơ tay lên đặt bên miệng, nhẹ nhàng ‘xuỵt’ một tiếng với Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan vội nói: “Cái gì?”
“Đừng nói…” Hề Minh Hoài gồng cứng cả người như đang cảnh giác ai đó, há miệng thầm thì:”Ta không thể nói, hắn có thể nghe được…”
Hề Tương Lan sửng sốt.

Ai, ai có thể nghe được?
“Hắn có thể nghe thấy!” Hề Minh Hoài càng nói càng nhỏ, sau đó lại trở về trạng thái hết cười lại khóc điên khùng hồi nãy: “Hắn nghe được tất cả mọi thứ! Ta không thể nói! Hắn có thể nghe—”
Hề Tương Lan trắng bệch cả mặt, khóe mắt vì chua xót mà ửng đỏ, chỉ biết lẩm bẩm gọi hắn.

“Huynh trưởng…”
Phong Duật đời nào nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hề Tương Lan, đứng một bên tỏ vẻ không biết phải làm sao.

Ai mà ngờ người thân máu mủ duy nhất vừa tìm được lại là một kẻ điên.

Chắc chắn y sẽ không chịu nổi cú sốc này.

“Haiz, không biết Dược Tông có trị được chứng bệnh mất hồn không, vẫn là đến đó tìm tiểu độc vật đi.

” Phong Duật thở dài nói: “Hề Tuyệt… Đây là lần tiên ta biết hắn và Hề Minh Hoài có quan hệ tốt như vậy.


Thịnh Tiêu lạnh lùng đứng xem, nghe hắn nói thế liền lần đầu tiên cười lạnh một tiếng.

Phong Duật thấy hắn không hề che giấu ý lạnh phà phà trên mặt, tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Thịnh Tiêu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của Hề Tương Lan, vẻ mặt lạnh lùng không biết đang nghĩ gì.

“Thịnh Vô Chước, ta thật sự không nhìn thấu ngươi.

” Phong Duật hiếm khi bất bình thay Hề Tương Lan: “Nói ngươi không thích Hề Tuyệt, nhưng ngươi cứ tò tò đi theo hắn, mới nãy còn ở trước mặt ta ôm eo của hắn nữa.


Thịnh Tiêu: “…”
Phong Duật nói tiếp: “…Chắc là ngươi thích Hề Tuyệt rồi chứ gì, bây giờ hắn đau lòng muốn chết, ngươi còn đứng đây cười khinh khỉnh? Không hổ là đệ nhất sát thần máu lạnh vô tình từ trong trứng.


Thịnh Tiêu nào giờ luôn không để ý ba cái lời lảm nhảm vô bổ của Phong Duật, nhưng lần này không hiểu tại sao hắn lại lạnh lùng tiếp lời.

“Tại sao hắn lại gọi Hề Minh Hoài là huynh trưởng?”
Phong Duật trừng hắn: “Dĩ nhiên là huynh đệ tình thâm! Chứ hổng lẽ gọi ông nội?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn Phong Duật.

Lần đầu tiên Phong Duật nhìn ra trong đôi mắt lạnh băng vô tình của Thịnh Tiêu lóe lên sự mỉa mai.

Phong Duật:???
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hề Tương Lan đều là sự đau đớn bi thương vật vã quằn quại, bàn tay run run vươn tới muốn ôm an ủi Hề Minh Hoài, nhưng lại ngập ngừng có vẻ chê áo trắng bị bẩn của hắn, thế nên chỉ y vươn tay ra cho có lệ chứ không dám đụng vào.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hề Tương Lan phủ một tầng hơi nước khổ sở, nhưng con ngươi lại lạnh băng không chút tình cảm, cùng với chút khổ não vì không lấy được tin tức có ích.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn Hề Tương Lan tiếp tục ngồi đó diễn vở huynh hữu đệ cung.

Tại sao chỉ gọi huynh trưởng?
…Dĩ nhiên là vì y đâu có nhớ tên của Hề Minh Hoài.

===Hết chương 35===.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi