SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

Gần đây Bàng Tử Phi rất khó chịu.


Tuy cậu thi đấu thể thao điện tử được quán quân, nhưng cậu vẫn rất giận.


Mà nguyên do cậu khó chịu, chính là nam sinh theo sau lưng Trì Tiểu Phương như cái đuôi kia.


Bàng Tử Phi thật sự không thể tưởng tượng được, mình chẳng qua chỉ mới tham gia một trận đấu, bỏ qua một lần đi chơi, mà sao bạn thân nhà mình lại như bị người ta lừa chạy mất rồi!


Nhà ăn trường cấp ba vào buổi trưa có rất nhiều người, Bàng Tử Phi xếp hàng nửa ngày mới mua được canh cá nấu chua mình thích. Vừa chui ra từ đám người nhìn nhìn, Trì Phương cùng Vu Mặc đã tìm được chỗ ngồi. Cậu liếc mắt, hung dữ đặt mâm thức ăn của mình đối diện với Trì Phương, ngồi xuống.


Số lượng canh cá nấu chua trong nhà ăn không nhiều lắm, có thể được cho là mỹ vị, chỉ là hôm nay Bàng Tử Phi ăn cái gì cũng không ngon.


Cậu tức đến no luôn rồi!


Vu Mặc hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Bàng Tử Phi, thuận tay đưa cho Trì Phương một chai nước.


Trì Phương cười cười nhận lấy, "Cậu cũng thích nhãn hiệu này à?"


Lúc trên xe, chai nước Vu Mặc đem cũng mang nhãn hiệu này.


Vu Mặc chần chờ một lát, gật gật đầu.


Hắn không có thích hay không thích, hắn mua cái này chỉ vì thấy Trì Phương thường mua mà thôi. Lại nói, mãi cho tới bây giờ hắn còn chưa làm rõ, tại sao mình lại sợ Trì Phương.


Trì Phương không mạnh lắm, chỉ cần liếc mắt nhìn, Vu Mặc đã biết Trì Phương không thể đánh lại mình. Còn những phương diện khác, Vu Mặc cũng không nghĩ ra chỗ nào có thể đem lại sự uy hiếp cho mình.


Nên hắn tại sao lại vì Trì Phương lại gần mình mà sợ hãi đến tay chân cứng ngắc, đến càng gần tim đập càng nhanh?


Trì Phương hai ba miếng ăn xong cơm trưa của mình, quay đầu phát hiện tốc độ ăn cơm của Vu Mặc càng ngày càng chậm, cuối cùng đôi đũa cũng bất động. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn trước mặt, nhìn qua như là robot chết máy, cũng không biết đang nghĩ cái gì.


"Sao vậy? Ăn không ngon à?" Trì Phương mở miệng hỏi.


Vu Mặc lấy lại tinh thần, lắc đầu. Bàng Tử Phi nhìn thái độ lãnh đạm của Vu Mặc đối với Trì Phương, hơi nheo mắt, một ngụm cắn mất đầu cá trong mâm.


Đợi đến lúc ba người về lớp, Bàng Tử Phi thật sự nhịn không được nữa, kéo Trì Phương đến con đường nhỏ bên cạnh, "Này này, Vu Mặc với mày có chuyện gì vậy? Sao quan hệ của hai đứa bây lại tốt tới mức này rồi?!"


Trì Phương khó hiểu, không rõ vì sao Bàng Tử Phi lại có phản ứng lớn thế, "Thì là... Bạn bè."


"Nó thì có cái gì tốt chứ, không biết nói chuyện còn lạnh như băng, ai lại làm bạn với nó! Trì Tiểu Phương, mày mà bị nó bắt nạt thì nói ngay với tao, tao đánh nó giúp mày!" Bàng Tử Phi không tin, bạn thân của mình quá ngoan quá dễ nói chuyện, nhất định là bị bắt nạt không phản kháng được, nên mới làm bạn với thằng đó.


Trì Phương im lặng vài giây, "Vu Mặc không bắt nạt tao, cậu ấy rất tốt, còn nữa..." Trì Phương dùng một biểu tình quỷ dị đánh giá trên dưới Bàng Tử Phi.


"Còn cái gì?" Bàng Tử Phi mờ mịt.


"Mày chưa từng đánh nhau với Vu Mặc đúng không?" Trì Phương hỏi.


Bàng Tử Phi liếc mắt, "Chưa từng, nhưng hiện tại tao cảm thấy mình nên đi đánh nó một lần." Thằng đó không thân thiện với mình thì thôi đi, đằng này còn bắt nạt Trì Tiểu Phương, uy hiếp Trì Phương làm bạn với hắn. Trì Tiểu Phương tâm địa tốt, không tính toán với hắn, nhưng mình cũng không thể tha cho hắn dễ dàng như vậy được.


"Khụ, tao khuyên mày đừng nên làm thế." Trì Phương nghiêm túc nói, "Vu Mặc người ta rất lợi hại."


Bàng Tử Phi ngờ vực nhìn thoáng qua Trì Phương, không nói tin hay không tin. Trì Phương cũng không nhiều lời,


Nghĩ thế, Trì Phương quyết định ném chuyện này ra sau đầu, dù sao bây giờ cậu còn một chuyện khác quan trọng hơn.


Ván cược với Vương Bằng Vũ.


Còn nửa tháng nữa là tới cuối kỳ, Trì Phương còn có một đống sách chưa xem xong.


Đúng như Bàng Tử Phi nói, tuy bình thường Vương Bằng Vũ học ngu, nhưng dù sao hắn cũng đã học qua một năm lớp mười, tuy điểm số không được tốt lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng được xem như trung bình. Trì Phương tìm phiếu điểm thi tháng lần trước của Vương Bằng Vũ, ba môn toán lý hóa vô cùng thê thảm, còn lịch sử chính trị ngữ văn cùng khoa học xã hội cần học thuộc lòng, điểm số vẫn tạm chấp nhận được.


Thi tháng tổng cộng có chín môn, điểm tối đa 960, Vương Bằng Vũ được hơn 400 điểm, xếp hạng 600 khối. Còn Trì Phương thì.... Trì Phương liếc nhìn qua thành tích tổng cộng mới được chừng 100 điểm của mình, yên lặng khép phiếu điểm lại.


Tiếng Anh cậu không có vấn đề gì, lịch sử chính trị cũng có thể nai lưng ra học, cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, mà Trì Phương luôn cảm thấy trí nhớ của mình sau khi sống lại tốt hơn rất nhiều, tuy chưa tới mức nhìn qua một lần là không quên được, nhưng tùy tiện xem một chút cũng có thể lưu lại ấn tượng đại khái.


Nhưng mà toán học và vật lý... Trì Phương thở dài.


Chuyện gia sư vẫn chưa có tin tức gì, Trì Phương tự thử xem sách giáo khoa, nhưng tri thức cấp hai của cậu không được nghiêm túc học qua, rất nhiều khái niệm chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác, đừng nói là làm bài, đôi khi cậu ngay cả đề hỏi cái gì cũng không biết.


Cứ tiếp tục như vậy, điểm toán cuối kỳ của cậu tám phần sẽ ăn con một.


Trì Phương nhìn đề luyện tập trên bàn, sâu sắc thở dài. Bạn cùng bàn của Trì Phương là một cô gái, tên Tằng Tiểu Anh. Tính tình Tằng Tiểu Anh có hơi hướng nội, bình thường cũng không chủ động mở miệng.


Trì Phương đã từng thử hỏi bài cô, Tằng Tiểu Anh chịu dạy, nhưng cô thật sự quá thẹn thùng, nói một câu cũng gập ghềnh trắc trở, nghiêm trọng hơn là, nói xong một câu, liền quên mất tiếp theo mình tính nói cái gì.


Mấy lần sau, Trì Phương cũng không tiện bắt nạt con gái người ta, đành phải một mình yên lặng ngây ngốc.


Nhưng mà toán học ấy, không phải là thật sự không biết gì. Trì Phương sâu sắc lĩnh hội cái gọi là, vừa nhìn đáp án, à hiểu rồi, quay đầu xem bài tập, ủa, bài này làm sao nhỉ?


Không thể tiếp tục như thế được... Trì Phương xoa xóa trán, đặt bút xuống nhìn thoáng qua lớp học.


Hôm nay đúng lúc là tiết tự học cuối cùng của chiều thứ sáu, nhà Bàng Tử Phi có chuyện, nên cậu ta đã xin nghỉ về trước. Bạn cùng bàn của Bàng Tử Phi là ủy viên thể dục, cũng nằm trong đội bóng rổ. Chiều thứ sáu đội bóng rổ có huấn luyện, ủy viên thể dục cũng biến mất, Trì Phương cũng không có ai lải nhải chung.


Lại nhìn ra sau, chính là Vu Mặc đang ngẩn người.


Trì Phương chớp mắt mấy cái, đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Cậu tiện tay ôm bài tập và bút viết trên bàn lên, rón ra rón rén đi đến ghế trống bên cạnh Vu Mặc, ngồi xuống.


Vu Mặc đang suy nghĩ gì đó, cánh tay đặt trên bàn đột nhiên bị ai chọc chọc mấy cái.


Vu Mặc lấy lại tinh thần, mờ mịt quay đầu, trông thấy Trì Phương không biết đã ngồi cạnh hắn từ lúc nào, tươi cười nháy mắt với hắn nháy cái, "Vu Mặc, thế này này, chúng ta là bạn mà đúng không!"


Vu Mặc nhìn nụ cười trên mặt Trì Phương, càng nhìn càng mê man.


"Cậu xem, nếu cậu không ngại, thì có thể giảng bài cho tôi không?" Trì Phương lấy lòng nói.


Trì Phương cũng không còn cách nào, cậu đã từng tính, nếu cậu muốn hơn Vương Bằng Vũ, toán học ít nhất phải 40 điểm trở lên, nhưng cậu hiện tại đừng nói 40 điểm, thi được 10 điểm đã khó lắm rồi.


Vu Mặc nhận vở của Trì Phương, liếc mắt nhìn đề bài. Đề này không khó lắm, theo lý thuyết chỉ cần nhìn đáp án một chút là sẽ biết làm. Vu Mặc vừa định lắc đầu từ chối, lại chợt nghĩ đến sự thấp thỏm vừa rồi trong mắt Trì Phương.


Còn có dòng trạng thái Trì Phương từng đăng...


... Được rồi.


Vu Mặc lấy một tờ giấy ra, bắt đầu vẽ hình trên đó, Vu Mặc giảng đề rất ít khi nói chuyện, sẽ chỉ mở miệng vào lúc cần thiết, nhưng tốc độ nói chuyện của hắn cũng không nhanh, thậm chí còn sẽ ngẫu nhiên dừng lại chờ Trì Phương kịp phản ứng, sau đó mới tiếp tục giảng.


Trì Phương như gà con mổ thóc, gật đầu gật đầu gật đầu, "Oa...."


"Cho nên kết quả là cái này, còn chỗ nào không hiểu không?" Vu Mặc giao tờ giấy cho Trì Phương, hỏi.


Trì Phương quyết đoán lắc lắc đầu, Vu Mặc không chỉ giảng xong bài này, mà những loại hình liên quan cũng phân tích rất triệt để.


"Khụ, vậy nếu sau này tôi không hiểu bài nào có thể tìm cậu giảng không?" Trì Phương mong đợi hỏi.


Có thể ôm đùi lớn của đại lão, cậu còn sầu toán học cái gì nữa, không chừng cuối kỳ còn có thể thi đạt tiêu chuẩn luôn đấy!


Vu Mặc bất động thanh sắc liếc nhìn Trì Phương một cái, trầm ổn gật gật đầu, "Có thể."


Trì Phương hài lòng ôm vở về chỗ, vừa quay đầu đã nhìn thấy bạn cùng bàn đang khiếp sợ nhìn mình.


"Sao vậy?"


Tằng Tiểu Anh nuốt một ngụm nước bọt, khó tin hỏi, "Cậu mới hỏi bài Vu Mặc à?"


Trì Phương chần chờ gật gật đầu, "Ừ."


"Vu Mặc giảng bài cho cậu?" Biểu tình của Tằng Tiểu Anh như nhìn thấy khủng long sống lại.


"Ừm, đúng thế." Trì Phương bị thái độ của cô ảnh hưởng, cũng có hơi chần chờ, "Sao thế?"


"Haiz...." Tằng Tiểu Anh thở ra một hơi, hạ giọng, "Cậu biết... Vu Mặc đứng nhất khối mà, đúng không?"


Trì Phương nhẹ gật đầu.


"Lần thi tháng đầu tiên ấy, Vu Mặc cũng thi được hạng nhất, sau đó Chu Linh đi tìm cậu ấy hỏi bài ngay." Chu Linh là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp hai, cũng không kém hoa khôi trường bao nhiêu. Nhưng mà tính tình có hơi kiêu ngạo, bình thường không thèm phản ứng lại với người ta, lần đó cũng chả biết tại sao, đột nhiên chạy đi hỏi bài Vu Mặc. "Sau đó, cậu biết chuyện gì đã xảy ra không?"


Trì Phương bị ngữ khí của Tằng Tiểu Anh lây nhiễm, cũng hạ giọng, hai người ghé vào bàn học, "Xảy ra chuyện gì?"


"Vu Mặc nhìn bài Chu Linh hỏi xong, chỉ nói một câu." Tằng Tiểu Anh thấp giọng nói, "Câu hỏi thông minh này tôi dạy không nổi."


Trì Phương nghẹn lại, đây quả thực là lời mà đại lão sẽ nói. Kiếp trước đại lão nói chuyện cũng không nể mặt ai, mỗi lần Trì Phương nói chuyện hợp tác với công ty của đại lão, đều lo sợ mình nói câu nào không đúng.


"Thật ra cũng không trách Vu Mặc được." Hiếm khi Tằng Tiểu Anh nói nhiều một chút, cô bĩu môi, "Bài Chu Linh hỏi chẳng khó chút nào, chỉ là bài hàm số bình thường, ngay cả tớ cũng làm được, cô ta vốn muốn dựa vào chuyện hỏi bài để cám dỗ Vu Mặc đấy."


"Chỉ là cô ta không ngờ Vu Mặc lại không nể mặt ai như thế, trực tiếp mở miệng trào phúng."


Trì Phương không nhịn được giật giật khóe miệng, dùng sự hiểu biết của cậu đối với Vu Mặc, Vu Mặc tám phần sẽ không để ý tới câu nói kia có bao nhiêu trào phúng, hắn chẳng qua chỉ nói lời thật lòng mà thôi.


"Chu Linh bị Vu Mặc trào phúng, khóc cực thê thảm luôn, cũng bởi vì chuyện này mà quan hệ trong lớp của Vu Mặc luôn không tốt lắm." Tằng Tiểu Anh thở dài, "Theo tớ, việc này căn bản không thể trách Vu Mặc, nhưng mà hình như cậu ấy chẳng thèm để ý tới mấy thứ này."


Trì Phương yên lặng quay đầu, nhìn Vu Mặc lẻ loi một mình ở hàng cuối cùng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi