SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Điện thoại rung lên, tấm hình Văn Thanh nói được gửi đến.

Văn Từ bấm vào bức ảnh.

Người đàn ông trung niên trong bức ảnh đang ngồi trên sofa xem TV, trên mặt mang theo ý cười, tuy chỉ là góc nghiêng nhưng Văn Từ vừa nhìn đã nhận ra ông là ba ruột của mình.

Tay cậu không kìm được mà nắm chặt điện thoại, Văn Từ nhìn tấm hình chợt bật cười.

"Anh cười cái gì?" Không thấy được thái độ như mong đợi, giọng điệu của Văn Thanh có chút biến hóa, hắn không tin Văn Từ nhìn thấy ảnh ba ruột của mình còn có thể cười được.

Trừ khi Văn Từ thực sự không quan tâm, nhưng Văn Thanh không tin.

"Tôi có cười gì đâu." Văn Từ nhìn đi chỗ khác, "Bức ảnh này có vấn đề gì à?"

"Anh cứ việc giả bộ đi." Văn Thanh cười nói: "Anh chắc chắn biết người trong bức ảnh là ai."

"Tôi biết thì thế nào?" Văn Từ vừa đi xuống lầu vừa hỏi, cố gắng tỏ ra không quan tâm.

"Tôi biết ba mẹ ruột của anh ở đâu," Văn Thanh nói, "Bọn họ không hề mất tích, anh chắc chắn là  mình không quan tâm không?"

Văn Từ mặc kệ hắn, sau khi xuống lầu, liền nhanh chóng đi tới tòa dân cư, đồng thời bấm ghi âm cuộc gọi.

Im lặng kéo dài khiến Văn Thanh mất kiên nhẫn, "Nếu anh biết tôi không phải Văn Thanh thật, vậy thì anh nên biết chuyện của ba mẹ mình. Tôi cho anh một cơ hội để cứu họ, chỉ cần anh rời khỏi thành phố R và biến mất trước mắt tôi, tôi sẽ để thả họ đi. Nếu không tôi sẽ khiến anh cả đời không thể gặp được bọn họ, khiến bọn họ hoàn toàn biến mất. "

"Ý của cậu là, bọn họ không thật sự biến mất, mà là do cậu làm?" Văn Từ giả bộ tức giận.

Văn Thanh châm chọc nói: "Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn giấu diếm nữa, tôi biết ba mẹ ruột của anh ở đâu. Anh rời đi, đổi lại ba mẹ anh được bình an vô sự. Đây là một trao đổi đôi bên cùng có lợi không phải sao?"

"Nếu cậu nuốt lời thì sao?" Văn Từ hỏi.

"Vậy tôi cũng có biện pháp làm cho anh biến mất." Giọng điệu của Văn Thanh đột nhiên trở nên cực kỳ gay gắt, "Vậy nên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đừng giở trò. Với lại anh cũng không có tư cách giở trò với tôi."

Tay bị nắm lấy, Văn Từ nhìn Trì Quan Yếm bên cạnh, híp mắt cười với anh, biểu thị rằng mình không quan tâm lời nói của Văn Thanh, nói với điện thoại: "Văn Thanh thật đang ở đâu? Làm sao tôi có thể tin được lời cậu nói? Nếu tôi đi rồi, cậu đối xử tệ với ba mẹ tôi thì sao? Không có cái gì bảo đảm, tôi không thể đồng ý với cậu."

"Yên tâm đi, tôi vẫn coi bọn họ là công cụ hình người, không tệ bạc với bọn họ đâu. Về phần Văn Thanh thật thì... ai biết được, có thể hắn chết rồi hoặc có thể chưa chết. Bây giờ tôi chính là Văn Thanh thật, Văn Thanh chính là tôi." Dừng một chút, "Về phần tôi là ai, cũng giống như anh thôi."

Cũng giống cậu?

Văn Từ cau mày, đầu óc nhanh chóng hoạt động, rất nhanh liền đoán được ý tứ của Văn Thanh, khẽ hừ một tiếng: "Đừng nói với tôi cậu cũng là vai phụ, tôi không tin đâu. Nếu như là vai phụ, làm sao cậu có thể ở trong cơ thể của Văn Thanh."

"Tôi không phải vai phụ, tôi cũng giống như anh, nhưng không hoàn toàn giống anh. Về phần làm sao trở thành Văn Thanh, anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao?" Văn Thanh cười lạnh, "Gài bẫy tôi? Anh thấy tôi ngu vậy sao?"

Không nói cũng không sao, bởi vì thông tin đại khái cậu đã biết rồi, còn ngu hay không thì...

Văn Từ híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, nhàn nhạt nói: "Tôi đồng ý, ba mẹ ruột của tôi ở đâu?"

"Sau khi anh ra đi, tôi tự nhiên sẽ nói cho anh địa điểm."

"Cậu không sợ tôi trở về thành phố H nói cho ba mẹ cậu biết sao?"

"Bọn họ sẽ tin sao?" Văn Thanh tựa hồ nghe được chuyện cười nào đó, khinh thường nói: "Anh cho rằng bọn họ sẽ tin lời anh nói? Bọn họ sẽ không tin, mà tôi cũng có biện pháp làm cho bọn họ không tin. Anh còn không hiểu sao Văn Từ, trong thế giới này tôi là nhân vật chính, cả thế giới đều xoay xung quanh tôi, không phải một vai phụ nhỏ là anh."

"Vì vậy, tôi khuyên anh đừng phí sức làm những điều vô ích."

"Còn một điều nữa. Anh phải rời khỏi Trì Quan Yếm."

Bước chân Văn Từ ngừng lại, gần như không chút do dự nói: "Không thể."

"Vậy sao? Vậy đừng mơ gặp được ba mẹ ruột của anh nữa."

Văn Từ cười lạnh một tiếng, cậu đã quen với mấy hành vi vô liêm sỉ của Văn Thanh, cho nên cũng không có nhiều lời đáp lại: "Cậu đúng là không biết xấu hổ."

"Người không biết xấu hổ là anh, Trì Quan Yếm cùng Thẩm Hà Nhứ đều là của tôi, không phải của anh!" Văn Thanh tức giận nói: "Nếu anh không đi, tôi sẽ... "

Văn Từ ngắt lời hắn ta, "Theo cốt truyện, Trì Quan Yếm chỉ xoay quanh Văn Thanh, chứ chưa bao giờ thuộc về Văn Thanh. Huống hồ cậu là Văn Thanh thật à?"

"Tôi không phải sao?" Văn Thanh cố ý giả bộ không hiểu, "Anh cho rằng tôi không phải?"

Văn Từ không nói những lời vô nghĩa với hắn, nắm chặt tay của Trì Quan Yếm: "Tôi sẽ không rời đi."

"Vậy tôi sẽ giết bọn họ, anh có thể thử xem."

Văn Từ nghe vậy cười cười, trực tiếp đáp lại hắn: "Cậu cứ thử xem."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, Văn Từ vừa định cúp máy, Văn Thanh lại nói: "Xem ra anh vẫn không chịu nghe lời tôi nói, vậy anh vĩnh viễn đừng mong gặp lại ba mẹ đẻ của mình nữa."

"Nói xong chưa? Tôi cúp máy đây." Văn Từ uể oải nói xong liền cúp điện thoại.

Cậu vẫn hiểu Văn Thanh, thái độ của cậu khác với trong dự liệu của Văn Thanh, Văn Thanh bây giờ chắc chắn đang rất hoảng loạn.

Văn Thanh trực tiếp ném điện thoại đi, vừa tức giận vừa có chút lo sợ trước những lời hờ hững cuối cùng của Văn Từ.

Anh ta lấy đâu ra tự tin để bình tĩnh như vậy? Còn không chịu rời khỏi Trì Quan Yếm.

Anh ta càng không muốn rời đi, hắn càng muốn anh ta ra đi.

Văn Thanh nghiến răng một lúc, nhặt chiếc điện thoại bị nứt màn hình rơi trên mặt đất lên, gọi điện thoại cho người đã sắp xếp trước đó: "Gần đây thế nào? Bọn họ có làm loạn đòi gặp tôi không? Sức khỏe thế nào?"

"Không sao, rất khỏe mạnh, hết thảy đều bình thường, cậu yên tâm." Người phụ nữ đang chơi bài lại thắng tiền, cười toe toét nói.

"Không nói muốn gặp tôi sao? Một lần cũng không?"

"Có nói có nói, chắc chắn có nói rồi, bọn họ nói rất muốn gặp cậu, tôi nói quá nguy hiểm nên bọn họ cũng không nói nữa, bọn họ vẫn rất quan tâm cậu, rất nghe lời của cậu." Người phụ nữ nói.

Văn Thanh nhíu mày, có chút không tin: "Cô chắc chắn?"

"Tôi chắc chắn. Thực sự không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng." Người phụ nữ khẳng định.

"Biết rồi." Văn Thanh không nói cho người phụ nữ mình đã tới thành phố N, bắt xe taxi, cúp điện thoại.

Hắn cho người chăm sóc bọn họ ăn uống no say, đã đến lúc hai người họ phát huy chút tác dụng rồi.

Văn Thanh nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười méo mó.

*

Văn Từ đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa.

Có tiếng TV bên trong, nhưng không ai đáp lại.

Văn Từ nhìn lên camera, biết rằng thời gian không còn nhiều, cậu và Trì Quan Yếm phải nhanh chóng vào nhà. Để không bị người ngoài phát hiện, sau khi suy nghĩ vài giây, cậu trầm giọng nói, "Là tôi đây."

"Ai?" Thanh âm của người đàn ông lập tức vang lên.

Quả nhiên có tác dụng.

Văn Từ cố ý hạ thấp giọng nói: "Ông không nghe ra giọng nói của tôi sao? Mở cửa đi, tôi không mang theo chìa khóa, tới thăm ông đây."

Người đàn ông ngừng nói.

Văn Từ nói tiếp: "Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể nói chuyện một lát thôi."

Bên trong vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa.

"Cậu là ai?" Người đàn ông rất cảnh giác, lại hỏi một câu khác, hiển nhiên nếu không trả lời vấn đề này, ông sẽ không mở cửa.

Văn Từ và Trì Quan Yếm nhìn nhau, Trì Quan Yếm im lặng cười nói: "Nói với ông ấy, em là Văn Thanh."

Văn Từ: "Là con, Văn Thanh."

Cậu vừa dứt lời thì cánh cửa đã được mở ra với tốc độ nhanh đến không ngờ.

"Con cứ như vậy tới thăm ba không sao chứ?" Người đàn ông mở cửa, còn chưa nhìn rõ người nọ là ai đã hết sức quan tâm hỏi.

Bốn mắt chạm nhau, người đàn ông chợt sững sờ, nhận ra mình bị lừa, vội vàng đóng cửa lại, nhưng bị Văn Từ ngăn lại.

"Cậu là ai? Muốn làm cái gì?" Người đàn ông sắc mặt cực kỳ khó coi, cực kỳ tức giận muốn đẩy Văn Từ ra ngoài.

Từ cuộc đối thoại mà suy đoán, ông không phải bị Văn Thanh nhốt ở chỗ này, mà rất có thể là có lý do gì đó bị Văn Thanh lừa đến sống ở nơi này.

Văn Từ không giấu giếm bất cứ điều gì, tránh khỏi động tác của người đàn ông, sau khi được Trì Quan Yếm kéo vào nhà liền thẳng thắn nói: "Ba, con là Văn Từ."

Một tiếng "Ba" khiến người đàn ông sửng sốt, ông ta nhìn kỹ Văn Từ, cảm thấy lông mày và ánh mắt của Văn Từ trông rất quen, ông sửng sốt, trong lòng điên cuồng tự hỏi.

Ông không ngoại tình, không thể có con riêng được, ông cũng là con một trong nhà, không có khả năng là con của anh chị em, vậy người trước mắt này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra??

Trì Quan Yếm đóng cửa lại, nhìn người đàn ông thấp giọng nói: "Chú, xin chú đừng kích động, chúng cháu sẽ giải thích rõ ràng với chú."

Người đàn ông đang chơi bài lo lắng nên kiểm tra camera bằng điện thoại, sau khi chắc chắn không có ai đứng ở cửa liền thở phào nhẹ nhõm.

"Anh xem điện thoại làm gì vậy? Có chuyện quan trọng sao? Vậy không đánh nữa?" Người chơi bài thuận miệng hỏi.

"Tùy tiện nhìn một chút, không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi." Người đàn ông không ngừng thắng, tâm tình đặc biệt tốt, phất phất tay, không có ý định về nhà.

Trong nhà, người đàn ông càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng: "Ai là ba cậu? Cút ra ngoài cho tôi. Con trai tôi là Văn Thanh, không phải cậu! Cậu cho rằng tôi bị mù? Không nhận ra con trai mình à?"

"Văn Thanh không phải con ruột của ba, cậu ta là con trai ruột của Văn gia ở thành phố H. Nó đã được đón về nhà rồi, ba không biết sao?" Văn Từ vừa nhanh chóng giải thích những điểm mấu chốt vừa nhìn xung quanh.

Văn Tử Nham sửng sốt, nghi ngờ lời nói của Văn Từ, cuối cùng sợ Văn Từ và Trì Quan Yếm ở đây cố ý lừa mình, bèn mở cửa: "Cậu đừng hòng lừa tôi. Mau ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đó!"

Văn Từ mím môi không nhúc nhích, "Con nói đều là sự thật, ba không phát hiện Văn Thanh khác với trước đây sao? Bởi vì cậu ta không phải là Văn Thanh thật, cậu ta chỉ đang giả bộ lừa gạt ba thôi."

"Cút." Bất luận cậu nói cái gì, Văn Tử Nham cũng chỉ có một thái độ.

Ông ấy đang kích động nên Văn Từ cũng không dám cưỡng ép ông, khi đang định rời đi thì Trì Quan Yếm nắm lấy cổ tay cậu.

"Dì đâu ạ?" Trì Quan Yếm nhìn Văn Tử Nham, lãnh đạm nói: "Chú, chú có thể không phát hiện Văn Thanh đã thay đổi, nhưng dì nhất định sẽ chú ý đến."

Văn Từ phát hiện nét mặt Văn Tử Nham hơi thay đổi, cũng không còn vẻ nghi ngờ như ban đầu nữa.

Nói cách khác, rất có thể ông đã phát hiện sự khác thường của Văn Thanh từ sớm.

Văn Tử Nham nhìn chằm chằm hai người bọn họ một hồi, ngồi ở trên sô pha thở dài, chỉ vào một gian phòng ngủ bên trong: "Ở trong phòng nghỉ ngơi, bà ấy sức khỏe không tốt, không thích đi lại, chỉ là thích ngủ. Đừng làm phiền bà ấy, muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp với tôi."

Ông ấy nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lại tái nhợt, "Đừng vòng vo nói những lời lừa gạt vô ích nữa, trực tiếp nói cho tôi biết, phải làm sao các người mới chịu tha cho Văn Thanh?"

Văn Từ sửng sốt, "Tha cho Văn Thanh?"

Chẳng lẽ Văn Thanh đã nói chuyện của bọn cậu với Văn Tử Nham?

Văn Tử Nham còn tưởng rằng hai người Văn Từ đang giả bộ, ngữ khí không tốt lắm: "Đã đến lúc này rồi, các ngươi còn giả bộ làm gì? Nếu không có các ngươi, tôi sao có thể bị nhốt ở chỗ này không thể đi đâu được chứ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi