SAU KHI THIẾU GIA THẬT TRỞ VỀ, THIẾU GIA GIẢ BỎ CHẠY SUỐT ĐÊM

Vừa đến thành phố R, Văn Từ liền nhận được điện thoại của ba Văn, "Con xuống sân bay chưa? Văn Thanh đã về nhà rồi, nếu xuống rồi thì về nhà đi."

Giọng ông đầy mệt mỏi, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì.

Văn Từ không hỏi gì, nhanh chóng trả lời: "Dạ, con về ngay."

Cúp điện thoại, Văn Thanh vừa về đến nhà, thấy vẻ mặt thâm trầm của ba Văn có chút do dự, sau đó gọi một tiếng: "Ba."

"Ngồi đi." Ba Văn phất tay, ngồi ở trên sô pha, "Chờ Văn Từ về rồi cùng nói một thể."

"Ba gọi Văn Từ về làm gì?" Văn Thanh sửng sốt.

Hắn còn chưa bắt đầu biểu diễn, tại sao ba Văn lại gọi Văn Từ tới? Chẳng lẽ là đã biết được chuyện gì? Muốn hắn và Văn Từ đối chấp với nhau?

Văn Từ đã nói gì với bọn họ?

Văn Thanh nhìn thoáng qua mẹ Văn mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh, hỏi: "Mẹ, Văn Từ có nói gì với mẹ không?"

Mẹ Văn hít sâu một hơi, sắc mặt không tốt, "Con nghĩ A Từ sẽ nói cho ba mẹ cái gì?"

Từ khi biết Văn Thanh từng nói ra những lời khó nghe kia, thì mẹ Văn đã không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều nghe thấy thanh âm chói tai đó.

Bà không thể hiểu tại sao con trai của mình có thể nói ra những câu như vậy.

Trước đây, bà có thể thuyết phục bản thân rằng Văn Thanh lớn lên trong một môi trường tồi tệ, nhưng bà nhờ người điều tra kỹ mới phát hiện môi trường sống của Văn Thanh không tệ chút nào, còn rất thoải mái.

Cái gọi là đáng thương, nghèo khổ, đều là hắn giả bộ để có được sự đồng cảm của người khác mà thôi.

Nếu như vậy thì còn chấp nhận được, nhưng hắn lại dùng dáng vẻ đáng thương đó đi làm rất nhiều, cứ như thể mọi người mắc nợ hắn vậy.

Mẹ Văn càng ngày càng tin lời Văn Từ nói, có lẽ Văn Thanh trước mặt bà thật sự không phải con trai bà, mà là người khác giả mạo.

Bởi vì bà không thể tin rằng người có cùng dòng máu với bà, lại là một kẻ giả vờ giỏi như vậy.

"Con không biết." Văn Thanh có vẻ bất an, nắm chặt lấy quần áo, lo lắng nói: "Con nghĩ anh có thể... sẽ gửi đoạn ghi âm giả gì đó cho ba mẹ."

"Ý của con là, đoạn ghi âm kia là Văn Từ cố ý làm giả đổ oan cho con?" Ba Văn trầm giọng hỏi.

Văn Thanh thận trọng gật đầu, "Văn Từ đã từng đe dọa con như vậy... Anh ấy nói rằng nếu con không rời khỏi ba mẹ, thì sẽ để ba mẹ đuổi con đi. Nhưng con rất thích ba mẹ, thích nơi này, con không muốn xa ba mẹ chút nào."

Mẹ Văn từng nghe những lời như vậy trong đoạn ghi âm, hắn và ba mẹ nuôi cũng nói như vậy, nhất thời cảm thấy buồn cười, day mi tâm nói: "A Thanh, con thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Vâng." Không nghe thấy những trách mắng Văn Từ như mong đợi, ngược lại nghe được một câu nghi vấn. Sau khi ngây người một chút, Văn Thanh gật đầu và nói một cách kiên quyết, "Cho dù Văn Từ có kiếm chuyện với con, con cũng không muốn xa ba mẹ."

Ba Văn cũng tức giận cười, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Thanh, ông vẫn cố nén nhịn không phun mấy câu mắng chửi ra.

Trước đây ông có thể bỏ qua những câu giả dối đó, chỉ nghĩ rằng hắn tự ti sợ hãi ma mà thôi, nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm đó, ông chỉ cảm thấy mọi thứ thật vô lý.

Có lẽ Văn Thanh biết họ áy náy với hắn nên mới dùng sự áy náy này để làm nhiều chuyện như vậy sau lưng bọn họ, thậm chí còn xấc láo với Văn Từ.

Thái độ của ba mẹ Văn rõ ràng khác trước, nhìn ánh mắt ông càng thêm lãnh đạm, Văn Thanh cảm thấy hơi nghi hoặc, tuy rằng biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng thực ra lại có chút hoang mang.

Bọn họ có ý gì? Đứng về phía Văn Từ sao? Nhu Nhưng tại sao? Hắn mới là con ruột của bọn họ, Văn Từ chỉ là giả, bọn họ giúp Văn Từ để làm gì?

Bàn tay Văn Thanh nắm quần áo càng siết chặt hơn, thấp giọng hỏi: "Ba mẹ, Văn Từ đã nói gì với hai người?"

"Những chuyện mà con không muốn cho ba mẹ biết." Ba Văn cười lạnh, "Văn Thanh, con nghĩ rằng mình rất thông minh? Thông minh đến mức có thể chơi đùa mọi người trong lòng bàn tay?"

Văn Thanh thực sự nghĩ như vậy, nhưng khi những lời này từ miệng ba Văn nói ra, nghe thế nào cũng cảm thấy rất chói tai.

Hắn sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, bình tĩnh nói: "Không, con không biết Văn Từ nói gì với ba mẹ, nhưng con không có làm cái gì hết. Ba mẹ, Văn Từ không phải con của hai người, ba mẹ nên biết rằng anh ta vì muốn ở lại nhà họ Văn sẽ dốc hết sức bôi nhọ con. Chẳng lẽ bố mẹ thật sự tin những lời anh ta nói sao?"

"Ba mẹ thật sự chọn tin tưởng người không phải là con ruột của ba mẹ, cũng không tin tưởng con ruột của ba mẹ là con sao?"

Giọng hắn càng lúc càng đau khổ, cuối cùng nước mắt chảy dài trên mặt, trông rất đáng thương.

Mẹ Văn lạnh lùng nhìn, ba Văn biểu lộ càng thêm khó chịu, hai người đều lãnh đạm.

Văn Thanh cắn mô/i dưới, nước mắt ứa ra, "Tại sao chứ? Nếu ba mẹ thật sự chán ghét con như vậy, vậy con sẽ ra đi. Cho dù chết cóng chết đói bên ngoài, con cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cha mẹ nữa. Cho dù bị người ta chỉ trỏ nói mình là cô nhi không cha không mẹ, con cũng không muốn làm cha mẹ buồn lòng..."

Hắn nói rất nhiều, trong phòng khách chỉ có giọng nói của hắn vang vọng, vẻ mặt hai người ngồi trên sô pha vẫn không thay đổi.

Văn Thanh cắn răng một cái, trực tiếp đứng dậy, đỏ hoe mắt định rời đi, lại bị ba Văn ngăn lại, "Đứng lại cho ba, ngồi xuống."

Văn Thanh vui mừng khôn xiết, quay đầu lại: "Ba, con..."

"Văn Từ còn chưa về, còn có một số chuyện còn chưa làm rõ, cho dù con muốn đi, cũng phải chờ nó tới giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi mới đi." Ba Văn cũng không nhìn hắn.

Nghe vậy biểu cảm trên mặt hắn lập tức đông cứng, đầu óc "oanh" một tiếng nổ tung.

Hắn nhìn ba Văn, gằn từng chữ nói: "Ý của ba là con có rời xa ba mẹ cũng không sao?"

Mẹ Văn nhắm mắt lại, giọng điệu thất vọng: "Không phải con đã nói rồi sao? Con không muốn ở cùng chúng ta, muốn suốt đời ở bên ba mẹ nuôi của con. Con trai à, mẹ và ba con không muốn làm con khó xử, ba mẹ sẽ cho con toại nguyện."

"Làm sao ba mẹ biết... Văn Từ nói?" Văn Thanh hiểu ra hết thảy, nắm chặt tay nói: "Không phải, đó chỉ là giả, con không có nói như vậy. Con không muốn rời xa hai người, con chưa từng nói sẽ về ở với ba mẹ nuôi. Họ mất tích lâu như vậy chưa từng quan tâm đến con, sao con có thể về với họ được, có chết cũng không về. Văn Từ làm như vậy là muốn con rời khỏi đây, rời xa ba mẹ, một mình độc chiếm ba mẹ."

"Thật sao?" Ba Văn cười lắc đầu, "A Thanh, sao con có thể toàn nói dối như vậy."

Cửa phòng ngủ phía sau ghế sô pha được mở ra, Văn Tử Nham sắc mặt khó coi đi ra, theo sau là Liễu Húc Nhiễm mặt không chút cảm xúc.

Sao họ lại ở đây?!

Văn Thanh cả người như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn vợ chồng Văn Từ Nham, lẩm bẩm nói: "Sao các người lại ở đây?"

Khi đến thành phố R, hắn sắp xếp cho bọn họ ở trong một khách sạn, cho người theo dõi, sao họ lại ở đây được?

"Có chết cũng không trở về với ba mẹ sao? A Thanh." Trong mắt Liễu Húc Nhiễm tràn đầy thất vọng cùng cô đơn, "Con trước đó không có nói như vậy. Mẹ hiểu rồi, trong lòng con vẫn còn oán hận chúng ta. Nhưng trước đây ba mẹ mất tích cũng không phải cố ý, mà là do con sắp xếp mà."

"Bà nói dối!" Văn Thanh cả giận, đầu óc hoạt động nhanh chóng, nghĩ cái gì nói cái đó, "Sao tôi lại phải sắp xếp như vậy? Ba mẹ đừng tin lời bọn họ nói, bọn họ là ba mẹ ruột của Văn Từ, chắc chắn sẽ nói giúp cho anh ta. Nói không chừng còn do Văn Từ xúi giục tới đây nói xấu con, để ba mẹ đuổi con ra ngoài. Ba mẹ không thể tin tưởng bọn họ!"

Hắn đã hoàn toàn rối loạn, hai chọn một liền trực tiếp chọn ba Văn mẹ Văn, loại bỏ hai người Liễu Húc Nhiễm.

Chỉ cần hắn kiên quyết khẳng định mọi thứ đều do Văn Từ bày ra, hắn không tin ba Văn mẹ Văn không tin.

Dù sao hai người này cũng thật sự là cha mẹ ruột của Văn Từ, làm gì có ba mẹ ruột nào không lo cho con ruột của mình.

Giọng điệu của mẹ Văn vẫn ôn nhu, "A Thanh, đừng nói nữa."

Văn Thanh mừng rỡ, cho rằng bà đã tin mình, vừa định nhân cơ hội nói xấu Văn Từ, lại nghe thấy mẹ Văn nói: "Trước khi con về, bọn họ đã nói cho ba mẹ biết tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây. Tuy rằng mẹ không muốn tin điều đó, nhưng đứng trước tất cả bằng chứng, ba mẹ không thể không tin."

"Mẹ không thể không tin rằng con trai của mẹ thực sự là người bày ra mọi chuyện. A Thanh, mẹ... rất thất vọng về con."

Sự xuất hiện của hai người Liễu Húc Nhiễm không chỉ nói ra sự thật mà còn nói ra nhiều điều rằng Văn Thanh đã khác trước, điều này khiến mẹ Văn càng thêm thất vọng.

Sắc mặt Văn Thanh tái nhợt, sững người tại chỗ, mấp máy môi hồi lâu cũng không nói lời nào, hai tay siết chặt thành nắm đấm, kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ trong lòng.

Lúc này, cửa được mở ra, Văn Từ và Trì Quan Yếm bước vào. Thấy Liễu Húc Nhiễm cậu liền sửng sốt, không ngờ rằng họ sẽ đến.

"Mẹ, mẹ không thể cứ tin lời người khác nói được." Vừa nhìn thấy Văn Từ, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại của Văn Thanh liền vỡ òa, hắn gầm lên: "Mẹ phải hiểu rõ. Anh ta làm như vậy đều là vì muốn tranh giành với con. Ba mẹ chỉ tin mỗi Văn Từ thôi sao? Chẳng lẽ con... con chỉ là một trò đùa? Nếu là như vậy, thì mẹ mang con làm gì?"

Hắn càng nghĩ càng buồn cười, ngẩng đầu cười to nói: "Con không đáng để mọi người tin tưởng như vậy sao? Con là con ruột của hai người mà, một giọt máu đào hơn ao nước lã, sao ba mẹ có thể đối xử với con như vậy?"

"Văn Từ có gì tốt?" Hắn nhìn chằm chằm Liễu Húc Nhiễm, hai mắt đỏ hoe, trên mặt là cười nhưng lại giống như là khóc, "Văn Từ cho các người lợi ích gì, để các người nói giúp hắn? Cũng đúng, các người là mẹ con ruột, không cần lợi ích. Văn Từ thật lợi hại, hai bên đều tin tưởng anh ta, nói giúp cho anh ta."

Liễu Húc Nhiễm không thể nhìn vào khuôn mặt đó nữa, vì vậy bà đã quay đi.

Văn Thanh nhìn Văn Từ, hắn cười giống như người điên mất đi lý trí, "Không giống mình, ba mẹ ruột không tin mình, ba mẹ nuôi cũng không cần mình. Mình chỉ là một trò cười mà thôi. Nếu đã vậy thì mình còn sống để làm gì?"

Hắn cười nhạo một tiếng, đột nhiên xông về phía cửa, bởi vì tốc độ quá nhanh, những người khác đều không kịp phản ứng.

Mẹ Văn hét lớn: "Ngăn nó lại, ngăn nó lại, nhanh lên!"

Ngay lúc đầu hắn sắp đập vào cửa, Văn Từ đã nắm chặt cánh tay hắn lại, đá vào cẳng chân khiến hắn ngã sấp xuống đất, vặn cánh tay ra sau, từ trên cao nhìn chằm chằm Văn Thanh.

"Muốn chết thì đừng dùng thân thể của người khác mà chết, cậu không có quyền quyết định sống chết của thân thể này."

"Cút đi, mày có tư cách gì nói chuyện với tao! Mày mới là kẻ trộm!" Văn Thanh hai mắt đỏ bừng hét lên, phát hiện mình không thoát ra được liền dùng tay còn lại đánh Văn Từ một cái, lại bị Trì Quan Yếm chặn lại.

"Sao các người đều bảo vệ Văn Từ?" Nhìn thấy Trì Quan Yếm, Văn Thanh vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, "Tại sao, tại sao?! Tôi mới là nhân vật chính, Văn Thanh tôi mới là nhân vật chính! Văn Từ hắn ta chỉ là một vai phụ bị tôi giẫm dưới chân không có kết cục tốt! Tại sao hắn lại được các người bảo vệ! Trì Quan Yếm, anh nên ở bên cạnh tôi, xoay xung quanh tôi thay vì Văn Từ!"

"Anh có mắt nhìn không hả! Tôi mới là nhân vật chính! Anh nên thích tôi, sao có thể thích Văn Từ chứ? Một con điếm như Văn Từ, nên chết quách đi, không xứng đáng được yêu thương! Các ngươi đều bị hắn lừa gạt, hắn là tiểu nhân, trộm cắp! Đã cướp đi mọi thứ lẽ ra thuộc về tôi! Thân phận, người tôi thích..."

Bộ dạng điên cuồng như vậy, Văn Từ nhất thời không phân biệt được hắn thực sự suy sụp phát điên hay chỉ là giả vờ, chỉ hơi cúi người xuống nói với hắn một câu: "Không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao?? Bởi vì cậu không phải Văn Thanh thật sự, chiếm thân thể của người khác có vui không?"

Bốn người bên cạnh nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhìn nhau lắc đầu.

Văn Thanh trong mắt tràn đầy tức giận cùng hận ý, đột nhiên cười lạnh nói: "Tao chính là Văn Thanh, tao là nhân vật chính của cuốn sách này, thế giới này! Cút khỏi đây tao."

Đột nhiên sức hắn trở nên mạnh hơn, giãy thoát khỏi sự kiểm soát của Văn Từ và Trì Quan Yếm, nhặt chiếc ô bên cạnh lên, giơ lên đập vào đầu Văn Từ, "Chẳng qua chỉ là một vai phụ, lại muốn tranh giành với tao, mày có thể tranh lại tao không? Tao là nhân vật chính, tao có hào quang của nhân vật chính, mày có không? Xuống địa ngục đi! Theo cốt truyện, mày nên chết từ lâu rồi! Nếu mày đã không chết, vậy tao cũng không ngại tiễn mày lên đường!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi