SAU KHI TRỞ THÀNH BÁNH XE DỰ PHÒNG, CẢ NAM CHÍNH LẪN NAM PHẢN DIỆN ĐỀU THEO DÕI TA

“Tôi lo người nào đó không muốn về, nên tới đón cậu ấy.” Cảnh Nhất Thành trưng vẻ mặt ‘cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì’, rồi tiện tay giúp Hứa Thừa Hạo chỉnh lại đằng sau cổ áo.

================================

Cái gì mà không có nguyên chủ? Cái gì mà Ớt nhỏ không có phúc lợi cho người nhận? Cái gì mà anh về hay không về cũng không có việc gì?

Nếu hệ thống có cơ thể thật, Hứa Thừa Hạo bây giờ muốn túm cổ áo nó, chất vấn đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì!

[Đinh – Kí chủ yên tâm, xin đừng nóng nảy, tất cả đều là kết quả phân tích dựa trên việc giả sử ngài lựa chọn không trở về, nếu ngài vẫn muốn trở về, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ, đổi lấy trái ớt Mary Sue, ăn và gọi to ba lần “tôi là đồ đần”, thì có thể quay về trước khi xảy ra tai nạn giao thông, tránh thoát một kiếp.]

Hứa Thừa Hạo cảm thấy đầu mình muốn nổ tung: mày rốt cuộc có ý gì?

[Đinh – Chỉ là muốn nói với kí chủ, dù ngài bây giờ ra quyết định gì, đều phải chờ tới lúc hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ, mới tiến hành bước xác định cuối cùng. Cho nên không bằng hưởng thụ hiện tại, nói không chừng, khi tình cảm đã hết sẽ có lựa chọn tốt hơn thì sao?]

Hứa Thừa Hạo vô cùng không tin tưởng hệ thống: mày nói thật với tao, sau khi ràng buộc với hệ thống xuyên sách, có bao nhiêu người có thể trở lại thế giới gốc?

[Đinh – Không thể đánh giá.]

Hứa Thừa Hạo: tại sao?

[Đinh – Bởi vì tình cảm nhân loại quá phức tạp, hệ thống không thể đánh giá theo công thức.]

Hứa Thừa Hạo: ……

Cái này cũng đúng.

Trước đây, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình và nam phản diện sẽ dính dáng đến nhau, còn rối rắm thành cái dạng này.

Vậy thuận theo tự nhiên, hưởng thụ hiện tai?

Nghe có hơi tùy tiện…… Thôi, cứ như vậy đi, lựa chọn sau này thế nào cứ giao cho Hứa Thừa Hạo của tương lai chọn, anh bây giờ cứ thế đã!

Hứa Thừa Hạo dằn tất cả cảm xúc hỗn loạn xuống đáy lòng, dọn dẹp lại mặt bàn, cưỡng chế bản thân tiến vào trạng thái làm việc. Nhanh chóng vứt hết thứ rối rắm ra khỏi đầu, đỡ cho bản thân lại nghĩ ngợi lung tung.

Cứ gắng gượng đến thời gian tan làm, Lý Niệm khẽ khàng mở cửa văn phòng, dò hỏi: “Tối nay có đi ăn không?”

Hứa Thừa Hạo đang mặc áo khoác, nghe vậy cũng không quay đầu lại, nói: “Không đi.”

Lý Niệm: “Tại sao?”

Hứa Thừa Hạo: “Mệt.”

Lý Niệm đột nhiên im bặt, Hứa Thừa Hạo thấy kỳ lạ nên ngoái đầu lại, nói: “Ông sao…… Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy người đứng phía sau mình, Hứa Thừa Hạo sợ đến nỗi cất cao giọng.

“Tôi lo người nào đó không muốn về, nên tới đón cậu ấy.” Cảnh Nhất Thành trưng vẻ mặt ‘cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì’, rồi tiện tay giúp Hứa Thừa Hạo chỉnh lại đằng sau cổ áo.

Có thể do tâm lý thay đổi, đối mặt với loại hành động mờ ám này, Hứa Thừa Hạo bất giác căng thẳng, trong lòng như chột dạ, nhìn về phía Lý Niệm theo bản năng.

Cảnh Nhất Thành lập tức nhíu mày, cũng nhìn theo về hướng Lý Niệm, ánh mắt bất mãn.

Lý Niệm nằm không cũng trúng đạn, đành trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, vừa đi lùi vừa vẫy tay, nói: “Tạm biệt Hứa tổng, tạm biệt Cảnh tổng, tôi về trước đây, bái bai~”

Đợi đến lúc thân ảnh Lý Niệm biến mất, Cảnh Nhất Thành mới thu tầm mắt, mất hứng hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Hứa Thừa Hạo im lặng hai giây, bắt đầu lôi chuyện cũ ra: “Không phải anh theo dõi tôi sao? Còn không biết bọn tôi đang nói gì?”

Cảnh Nhất Thành chột dạ, ho hắng hai tiếng: “Đấy là trước kia, dự án bắt đầu không bao lâu, tôi đã rút người theo dõi gần.”

Hứa Thừa Hạo khiếp sợ: “Anh còn phân ra gần với xa?”

Cảnh Nhất Thành: “……Đều, đều là trước kia, hiện tại đã thật sự rút hết, chỉ còn người bảo vệ cậu, thật sự.”

Hứa Thừa Hạo: “Bảo vệ hay theo dõi?”

Cảnh Nhất Thành: “Bảo vệ là chính, nhưng nếu có chuyện gì, cũng có thể báo lại.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Hứa Thừa Hạo mất hứng, xoay người đi thẳng, không muốn phản ứng hắn.

Cảnh Nhất Thành đi theo phía sau, kéo áo anh: “Rút hết thật rồi, cậu xem, tôi cũng không biết hai người nói cái gì, cũng không biết Nguyễn Thần Hiên nói gì với cậu, càng không biết cậu do nghe thấy cái gì mà trở thành như vậy……”

Nói xong, Cảnh Nhất Thành cũng bắt đầu mất hứng. Dù sao ngày hôm qua, việc Hứa Thừa Hạo đột nhiên trốn tránh hắn vẫn là nút thắt trong lòng, lại thêm mỗi lần muốn hỏi cái gì đều hỏi không ra, hắn không muốn bức Hứa Thừa Hạo, cãi nhau qua lại làm hắn khó chịu trong lòng.

Hứa Thừa Hạo đi vào thang máy, anh nhìn người đứng ở bên ngoài còn đang uất ức hơn cả mình, vừa tức vừa buồn cười: “Vào đi chứ.”

Cảnh Nhất Thành đứng bên ngoài thang máy, mím môi bất động.

Thời gian chờ hết, cửa thang máy tự động đóng lại, Hứa Thừa Hạo nhìn ánh mắt càng lúc càng âm u của Cảnh Nhất Thành qua khe cửa dần khép lại, anh bất đắc dĩ đưa tay ngăn cửa thang máy, mở tay ra hiệu: “Vào đi.”

Cảnh Nhất Thành dè dặt một giây mới dùng tốc độ cực nhanh trong mắt người khác nhưng lại cực chậm trong mắt mình, nắm lấy tay đang vươn ra của Hứa Thừa Hạo, để anh kéo bản thân hắn đi vào.

Cửa thang máy khép lại.

Lý Niệm ló đầu ra từ góc ngoặt, vừa sợ vừa thán phục: “A đù **, này cmn rõ là đang yêu đương còn gì!”

Trong thang máy, Hứa Thừa Hạo thấy không thích hợp lắm, nên kéo người vào xong liền lập tức buông tay, ấn nút xuống tầng trệt để che dấu hành động đột ngột của mình.

Cảnh Nhất Thành còn đắm chìm trong vui sướng được dỗ dành, cơn khó chịu vừa nhen nhúm đã bay như hơi nước, bị quên sạch sành sanh.

Hai người cứ hòa thuận như lúc ban đầu, quên hết tất cả chuyện không vui, cùng nhau về nhà ăn tối, cùng xem TV tiêu cơm.

Hai người bưng đĩa hoa quả được dì giúp việc cắt sẵn ra, vừa xem vừa ăn, lúc này, chiếc điện thoại vạn năm không hề động tĩnh của Cảnh Nhất Thành đột nhiên đổ chuông, hơn nữa còn thấy là cú điện thoại quan trọng, sắc mặt Cảnh Nhất Thành cũng thay đổi.

Hứa Thừa Hạo miệng cắn dâu tây, mắt nhìn chằm chằm người nói chuyện điện thoại ngoài ban công, anh đoán hắn đang nhận được tin gì…… Chắc không phải tin tốt, bởi vì sắc mặt Cảnh Nhất Thành không tốt lắm.

Hứa Thừa Hạo lại chọn một quả dâu tây cho vào miệng, cố gắng tìm nội dung đoạn truyện này trong cốt truyện gốc. Nhưng thật đáng tiếc, sau khi nữ chính ra nước ngoài, nội dung truyện đều quay chung quanh chủ đề ngược nam chính, căn bản không có đất diễn cho người khác, cho nên không thu hoạch được gì.

Còn đang suy nghĩ miên man, Cảnh Nhất Thành đã nói chuyện điện thoại xong, trở lại phòng khách lần nữa.

Hứa Thừa Hạo nhìn hắn không chuyển mắt, tuy không mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt thì thấy rõ anh đang tò mò không chịu được.

Cảnh Nhất Thành cũng không giữ bí mật: “Muốn biết?”

Hứa Thừa Hạo nhớ tới thân phận hắn, chần chừ hỏi: “Có thể nói à?”

“Có thể.” Cảnh Nhất Thành lại ngồi xuông sô-pha, miêu tả đơn giản: “Đơn hàng tôi từ chối lần trước, trong quá trình nghiên cứu thì xảy ra chuyện, nghe nói là bị người phá rối, hơn nữa còn có thương vong, bọn họ sợ bóng sợ gió nên nhắc tôi chú ý an toàn.”

Hứa Thừa Hạo đang cắn dâu tây, ngẩn người, cảm thấy lượng nội dung trong tin này hơi lớn.

Cảnh Nhất Thành ghé sát vào, nhìn anh: “Bị dọa rồi?”

Hứa Thừa Hạo liếc hắn một cái: “Không, tôi đang nghĩ đơn hàng máy móc nông nghiệp kiểu gì mà xảy ra sự như vậy.”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Hứa Thừa Hạo không nhanh không chậm nói: “Còn có, xảy ra chuyện trong quá trình nghiên cứu là sao? Vậy là bọn họ đã không còn liên lạc với anh từ lâu, tự trở về nghiên cứu rồi hả?”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Toang.

Cảnh Nhất Thành không đợi Hứa Thừa Hạo hỏi tiếp, hắn đứng dậy, chạy thẳng vào phòng dành cho khách, đóng cửa lại, gửi tin nhắn cho Hứa Thừa Hạo: “Đuổi tôi đi là không thể!”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Chiêu này học ai…… A sai rồi, chiêu này học anh.

Không lẽ Cảnh Nhất Thành biến thành như vậy là do học từ anh? Anh ngây thơ như vậy sao?

Không! Anh không thừa nhận!

Hứa Thừa Hạo kiên quyết không thừa nhận, mặt dày đổ tất cả vấn đề lên người Cảnh Nhất Thành, sau đó giả bộ bình thản nhắn tin: “Tôi cũng chưa nói muốn đuổi anh đi, anh trước tiên đi ra đã, chúng ta nói tiếp vấn đề an toàn của anh.”

Cảnh Nhất Thành bị lừa vào tròng: “Thật sự?”

Hứa Thừa Hạo: “Nếu không thì thế nào?”

Im lặng một hồi, Cảnh Nhất Thành từ từ mở cửa, nhìn về phía phòng khách, ánh mắt vừa lướt qua sô-pha không ai ngồi, một cái bóng như trời giáng đánh bốp bốp bốp ba cái xuống trước mặt. Hắn phản xạ muốn đóng cửa, nhưng liếc thấy đối phương đã thò một chân vào trong phòng, sợ làm anh bị thương nên hắn đành nhanh chóng lùi về phía sau, để đối phương đột phá cửa phòng thành công.

Hứa Thừa Hạo cầm gối ôm, đuổi đánh theo hắn: “Cho anh học tôi! Cho anh lừa tôi! Cho anh đuổi không đi!”

Cảnh Nhất Thành vốn đã chột dạ, cuối cùng chỉ có thể nằm trên giường chịu đập: “Sai rồi sai rồi.”

Hứa Thừa Hạo vô cùng đắc ý: “Về sau còn dám nữa không?”

Cảnh Nhất Thành nằm như xác chết: “Không dám…… Cậu cẩn thận một chút, vết trên đầu còn chưa khỏi.”

Hứa Thừa Hạo phản xạ sờ trán mình một chút, thật ra cục u đỏ đã gần như lành rồi, nhưng nể tình đối phương quan tâm mình, anh vẫn rất hài lòng mà thu tay lại, không tiếp tục đánh hắn.

Cảnh Nhất Thành nằm trên giường nhìn anh: “Không phải cậu nói sẽ không đuổi tôi đi sao?”

Hứa Thừa Hạo tìm nước uống trong phòng hắn: “Đúng vậy.”

Cảnh Nhất Thành uất ức: “Vậy cậu còn đánh tôi?”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi đánh anh là vì anh lừa tôi, còn mặt dày như vậy.”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Có lý có căn cứ, không còn lời nào để cãi.

Hứa Thừa Hạo uống miếng nước, tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta bây giờ nói vấn đề an toàn của anh, đầu tiên nói rõ tôi không phải là đuổi anh đi, nhưng tôi phải xác định, anh ở chỗ tôi có an toàn không? Nếu bên kia an bài chỗ ở thích hợp cho anh, anh có thể qua đấy trước, chờ vài ngày thấy an toàn rồi hẵng trở về, tôi nói không đuổi anh đi thì thật sự không đuổi anh đi, anh trở về, tôi còn nghênh đón nữa là.”

Cảnh Nhất Thành ngồi dậy, còn thật sự hỏi: “Cậu nói đấy?”

Hứa Thừa Hạo gật đầu: “Tôi nói đấy.”

Cảnh Nhất Thành lộ ra chút tươi cười, đứng dậy nói: “Tôi không nhận đơn hàng, uy hiếp chắc chắn rất nhỏ, nhưng bên đấy lo lắng, nhất định sẽ triệu hồi khẩn cấp tất cả vệ sĩ, thậm chí còn tăng số người, cho nên vấn đề an toàn không cần lo lắng, ngược lại là cậu……”

Hứa Thừa Hạo xoay ly trong tay không tự nhiên: “Tôi làm sao?”

Cảnh Nhất Thành thuận tay lấy ly nước trong tay anh, uống sạch nước còn lại. Hứa Thừa Hạo luống cuống nói: “Này, đấy là nước tôi uống còn thừa!”

“Tôi không chê cậu.” Cảnh Nhất Thành phản xạ nói xong, lập tức nhớ tới thảm án lễ phục lần trước, bổ cứu: “Tôi là nói quan hệ chúng ta tốt như vầy, làm sao lại chê cậu được…… Đúng, ý của tôi là quan hệ của chúng ta tốt thế này, khó tránh khỏi sẽ có kẻ vì tôi mà nhắm vào cậu, thậm chí có thể làm hại cậu, cho nên cậu phải tăng cường cảnh giác mới được.”

Cơn xấu hổ đang dâng lên của Hứa Thừa Hạo lập tức biến tăm hơi, anh đành cố gắng dời chú ý: “Vậy à, vậy sẽ có ai làm hại người nhà tôi không?”

Cảnh Nhất Thành cũng nhíu mày theo: “Dạo này cô chú có kế hoạch gì không? Có thể thử đi du lịch nước ngoài?”

Hứa Thừa Hạo: “Có thể.”

Cảnh Nhất Thành: “Đừng lo lắng, tôi sẽ liên hệ người bảo vệ cô chú.”

Hứa Thừa Hạo: “Ừ.”

Cảnh Nhất Thành: “Cũng sẽ bảo vệ cậu.”

Hứa Thừa Hạo: “……Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi