SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Cố Quyện Thư và Lục Ngữ Thần đi song song, che kín Quý Chu Chu ở phía sau, bởi vậy Trần Doanh không thấy cô. Lúc này, Trần Doanh nhìn thấy Cố Quyện Thư rất là kinh hỉ, suất diễn của cô ta bị cắt rối tinh rối mù, lão già lại hoàn toàn bất lực, cô ta cần có một chỗ dựa lớn hơn.

Mà Cố tiên sinh trước mắt, xuất thân bí ẩn lại nhiều tiền, ngoại hình vẫn là đẹp trai nhất đẳng, mấu chốt nhất chính là, anh còn là người đầu tư của bộ phim này. Nếu mình muốn lấy suất diễn ban đầu về, thì cũng chỉ có thể dựa vào anh.

"Cố tiên sinh, thật không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này, đã lâu không gặp, lần trước cũng không thể chào hỏi anh đàng hoàng, lần này phải cho tôi cơ hội tiếp đãi ngài thật tốt nhé!" Trần Doanh ưỡn ngực nhiệt tình nói.

Lục Ngữ Thần bên cạnh tựa như không nhìn ra ám chỉ của cô ta, giống như nói đùa: "Em gái Trần Doanh nhiệt tình với Cố tiên sinh thế này, còn xem tôi là không khí, tôi có thể sẽ đau lòng đó."

"Nghe anh nói, lúc tôi mời Cố tiên sinh ăn cơm, đương nhiên cũng không có thể thiếu anh a." Trần Doanh che miệng cười duyên. Thấy dáng vẻ nói chuyện vừa rồi của Cố Quyện Thư và Lục Ngữ Thần, chắc là hai người bọn họ rất thân, gọi thêm Lục Ngữ Thần, nói không chừng còn có thể giúp mình nói tốt đôi câu.

Mặc dù Lục Ngữ Thần cũng là vì tài nguyên hao tâm dựa dẫm, nhưng ít nhất cũng có ranh giới cuối cùng, đối với loại người vì muốn bay cao mà ôm đùi người này ôm đùi người kia rất là khinh thường, nhưng cũng chưa từng biểu hiện ra mặt. Ví dụ như bây giờ, tuy anh ta rất muốn trợn trắng mắt, nhưng mà vẫn phối hợp nở nụ cười.

Trần Doanh thấy anh ta không nói tiếp, trong lòng hơi sốt ruột, đang định nói gì nữa thì sau lưng Cố Quyện Thư truyền đến giọng nói lười biếng: "Nếu Trần tiểu thư rất muốn mời cơm, vậy Cố tiên sinh nói gì cũng phải cho vài phần mặt mũi mới đúng. Chỉ là, Cố tiên sinh nhà tôi da mặt mỏng, từ trước đến nay không hợp ăn cơm riêng với phụ nữ khác. Nếu cô muốn mời anh ấy ăn cơm, thì tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi cùng, cô cảm thấy thế nào?"

Trần Doanh nghe được giọng nói của Quý Chu Chu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong nháy mắt nhớ ra mối quan hệ của cô và Cố Quyện Thư, nhịn không được ở trong lòng mắng thầm hai tiếng, nhưng trên mặt lại bất hiển sơn bất lộ thủy(*): "Tất nhiên hoan nghênh, Chu Chu có thể ăn nữa, cũng ăn không sập tôi, phải không?"

(*) Bất hiển sơn bất lộ thủy: giấu diếm những điều quan trọng chính yếu.

Quý Chu Chu lặng lẽ "Xì" một tiếng, trong đầu nghĩ, tôi và cô có thân như vậy sao? Ngay cả Chu Chu cũng kêu, vì ôm đùi Cố Quyện Thư thật là cái gì cũng có thể làm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đang lúc cô định mở miệng từ chối, Cố Quyện Thư chợt mở miệng: "Tôi không muốn."

Quý Chu Chu: "Hả?"

Cố Quyện Thư trầm mặc một lát, nắm lấy ngón tay của Quý Chu Chu: "Cô ta chính là bà mập lần trước muốn chiếm tiện nghi tôi."

Quý Chu Chu: "..."

Bà mập? Lục Ngữ Thần lặng lẽ nhìn về phía Trần Doanh, không thể không nói dáng người vị này rất đẹp, eo thon chân dài, vị trí duy nhất dư ra mấy lạng thịt chính là... Ừm, hóa ra Cố tiên sinh gọi loại đầy đặn này là mập, xem ra thẩm mỹ của người có tiền thật đúng là hà khắc.

Trần Doanh nghe được hai chữ "Bà mập", mặt cũng muốn tái rồi, nhưng lại ngại thân phận của Cố Quyện Thư, không dám chửi ầm lên với anh. Trong lúc bầu không khí có xu hướng căng thẳng, giọng nói của Diệp Khuynh đột nhiên chen vào: "Lục Ngữ Thần! Có phải cậu ăn gì nữa rồi không?!"

"Tôi không có!" Lục Ngữ Thần bị dọa nhảy dựng, phủ nhận trước.

Diệp Khuynh tức giận xông tới bắt lấy cổ áo anh ta: "Cả người dầu mỡ, còn nói mình không ăn?!"

Lục Ngữ Thần cúi đầu nhìn một cái, trên áo tay ngắn của mình tất cả đều là vết dầu mỡ, thật là... Không đánh mà khai!

Thừa dịp bọn họ gà bay chó chạy, Quý Chu Chu nhân cơ hội lôi kéo Cố Quyện Thư chuồn mất. Lúc Diệp Khuynh dạy dỗ Lục Ngữ Thần xong, vốn dĩ muốn đi tìm Cố Quyện Thư chơi thì bị Lục Ngữ Thần chặn lại: "Diệp đạo, vợ chồng son người ta mới vừa gặp mặt, bây giờ anh chạy đi tìm Cố tiên sinh không thích hợp lắm nhỉ?"

Diệp Khuynh nghĩ nghĩ cũng phải, nhưng mình trở về cũng không có việc gì, dứt khoát tóm Lục Ngữ Thần lại mắng một trận nữa.

Lục Ngữ Thần: "..." Còn không bằng để anh ta đi phá hư cuộc hẹn hò của vợ chồng son.

Sau khi Quý Chu Chu kéo Cố Quyện Thư đến phòng thì cửa đóng lại: "Không phải nói bà mập chạy đến nhà chiếm tiện nghi sao? Chẳng lẽ Trần Doanh đến nhà chúng ta?"

"Không có, hôm đó tôi nói dối." Cố Quyện Thư bị ba chữ "Nhà chúng ta" của cô lấy lòng, quyết định ăn ngay nói thật: "Lúc đó tôi đi theo đoàn phim các người ăn buffet, sớm biết rằng em sẽ đến đây làm việc, thì tôi nhất định phải dẫn em theo."Anh trả lời quá thành thật, ngược lại Quý Chu Chu không biết nên nói cái gì, ho khan một tiếng mới nhớ ra, hỏi: "Hôm nay anh về không?"

"Không về, sáng mai về."

Quý Chu Chu gật gật đầu: "Vậy được rồi, tối nay anh ở phòng tôi, tôi đến phòng cách vách."

"Cách vách không phải là phòng của biên kịch bọn em?" Cố Quyện Thư tỏ vẻ việc sắp xếp rõ ràng của cô.

Quý Chu Chu bị mắc kẹt trong vỏ một chút, sau một lúc lâu mới giả vờ không có chuyện gì: "À, hôm nay cô ấy tạm thời đi ra ngoài một chuyến, buổi tối bên kia không có ai, tôi đến phòng cô ấy ngủ là được."

"Trùng hợp như vậy?"

Cố Quyện Thư là thuận miệng hỏi một chút, trong lòng Quý Chu Chu lại cả kinh: "Trùng hợp cái gì, không tính là trùng hợp, mấy ngày trước cô ấy đã muốn hôm nay sẽ ra ngoài, anh tới là trùng hợp, không liên quan đến người ta."

"Khẩn trương như vậy làm gì?" Cố Quyện Thư liếc cô một cái.

Quý Chu Chu dừng một chút, ngồi ở trên giường ra vẻ như không có chuyện gì: "Ai khẩn trương, tôi chính là... Tùy tiện nói thôi."

"Cho dù người ta chỉ trở về một ngày, cũng không phải lý do em chạy đến giường cô ta ngủ, đêm nay ngủ với tôi, không cho phép đến chỗ khác." Anh từ phía Bắc thành phố chạy đến phía Nam thành phố, không phải vì ở riêng hai phòng với cô.

Câu nói "Ngủ với tôi" này của anh, nếu là lúc trước, Quý Chu Chu nhất định sẽ khẩn trương vô cùng, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại bình tĩnh, không do dự lắm đã gật đầu đồng ý, sau đó lấy cái chăn dự phòng trong tủ ra trải xuống đất, tự trải cho mình.

Cố Quyện Thư không miễn cưỡng cô, sau khi tắm rửa một cái thì nằm ở trên giường cô, thoải mái buông tiếng thở ra. Trong khoảng thời gian cô rời khỏi nhà, anh vẫn luôn ở trong phòng cô, làm cho mùi hương của cô càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng cũng không ngửi thấy gì nữa.

Mà nơi này, mùi hương lại vô cùng rõ ràng.

Quý Chu Chu đã đi tắm rửa, cho nên bỏ lỡ biểu cảm giống như biến thái của anh, chờ lúc đi ra Cố Quyện Thư đã ngủ. Quý Chu Chu rất bất ngờ, còn tưởng rằng anh giả vờ ngủ lừa mình, vì thế bước qua nhéo nhéo mặt anh, lại vỗ vỗ trán anh, lúc này mới xác định anh đã ngủ.

Quý Chu Chu nửa ghé vào giường, nhìn vào chứng cứ đáy mắt mệt mỏi của anh, hồi lâu buông tiếng thở dài thật sâu. Trốn không khỏi a! Mặc dù anh cố gắng như vậy, cuối cùng vẫn phải bị Thẩm Dã cướp đi hạng mục, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói hôm nay của anh, không có hạng mục này, ngay cả lão phu nhân anh cũng không có cách lật đổ.

Cẩn thận tính toán một chút, hình như hạng mục mở thầu cũng chính là chuyện nửa tháng sau, nói cách khác, khoảng cách Thẩm Dã lên cao còn khoảng chừng nửa tháng. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nửa tháng sau, Cố Quyện Thư sẽ không còn là con cưng duy nhất của Trời, mà đây chỉ là bắt đầu, vị Đại thiếu gia ngàn tôn vạn quý này từng bước đi xuống dốc.

Nghĩ tới đến lúc đó, dáng vẻ chật vật của vị này, lòng ngực của Quý Chu Chu giống như bị một miếng vải bông chặn lại vậy, không đau, nhưng mà bực đến hoảng loạn.

Quý Chu Chu thở dài tắt đèn, tâm sự nặng nề nằm trên đất ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức của Cố Quyện Thư chỉ vang lên một tiếng đã bị anh nhấn tắt, theo bản năng nhìn về phía người trên mặt đất. Sau khi nhìn thấy cô vẫn ngủ như chết thì lúc này mới nhắm mắt lại chợp mắt, không bao lâu lại mở to mắt, đáy mắt đã là một mảnh thanh minh.

Sợ quấy rầy Quý Chu Chu ngủ, Cố Quyện Thư từ rửa mặt đến mặc quần áo đều là rón rén, dùng hơn một nửa thời gian ngày thường mới có thể ra cửa, vừa đi xuống dưới lầu mấy bước thì đã gặp Trần Doanh.

"Cố tiên sinh." Trần Doanh cười đi tới, cũng không biết có phải cố ý ở trong đại sảnh chờ hay không.

Cố Quyện Thư vẫn như trước kia làm lơ cô ta, chỉ là lần này không có những người khác giúp đỡ, nên anh tỏ ra rất không nể mặt. Sau khi mắt anh nhìn thẳng từ bên người cô ta lướt qua, thì mặt Trần Doanh trong nháy mắt nóng rát, không cam lòng đuổi theo: "Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, khiến Cố tiên sinh làm lơ như vậy?"

Cố Quyện Thư mặc kệ cô ta, Trần Doanh nghiến răng: "Dường như Cố tiên sinh rất thích Quý Chu Chu, chẳng qua có thể ngài không biết, cô ấy ở đoàn phim làm chuyện gì đâu nhỉ, nếu biết rồi, tin chắc người đàn ông nào cũng sẽ không chấp nhận."

Trần Doanh đã nhìn ra, Cố Quyện Thư chướng mắt cô ta, nhưng cô ta lại không cam lòng Quý Chu Chu kia cái gì cũng có, còn khiến mình trở nên thê thảm như vậy, dứt khoát cá chết lưới rách(*).

(*) Cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.

Cố Quyện Thư nghe vậy bước chân dừng một chút, ánh mắt của Trần Doanh sáng lên: "Ngài vẫn chưa biết nhỉ, cô ấy có một chân với đạo diễn, đạo diễn vậy mà bảo vệ cô ấy rất tốt, vừa nhìn đã biết là loại quan hệ vợ chồng của đoàn phim này. Hơn nữa cô ấy và Lục Ngữ Thần cũng không rõ ràng, luôn chui vào phòng hóa trang, chui vào một cái là một tiếng, người của đoàn phim đều biết. Nếu ngài không tin thì có thể đi dò hỏi."

"Tôi cũng không phải một hai phải ôm đùi ngài, tôi chỉ là thay ngài cảm thấy không đáng. Quý Chu Chu là người phóng đãng, nhưng ngài coi cô ấy như..."

"Đúng vậy, tôi coi cô ấy như báu vật." Cố Quyện Thư ngắt lời của cô ta: "Cô ấy thích làm gì thì làm cái đó, tôi đều sẽ bao dung cô ấy."

Trần Doanh há hốc mồm: "Hả?"

"Mặc kệ bên ngoài cô ấy tìm bao nhiêu người đàn ông, tôi cũng sẽ không tức giận, chỉ cần cô ấy sống vui vẻ là được." Cố Quyện Thư chầm chậm liếc cô ta một cái, đáy mắt tràn đầy khinh thường đối với Trần Doanh: "Cho dù cô ấy tìm rất nhiều người đàn ông, cho dù chà đạp sự chân thành của tôi, tôi cũng nguyện ý chạy theo, cho cô ấy tiền tiêu. Có phải cô rất tức không?"

Trần Doanh: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi