SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU BẠCH HOA

Quý Chu Chu một mặt đỏ bừng, nhịn không được đưa tay đẩy anh một cái. Cố Quyện Thư ngẩn ra, lạnh mặt lui về sau hai bước, trong mắt hiện ra một tia giễu cợt: "Bây giờ ngay cả chạm tôi cũng không thể chạm vào em một cái?"

Quý Chu Chu liếc nhìn anh, gượng cười một tiếng: "Tôi chỉ là có chút không quen..."

"Vậy khi nào em quen?"

Quý Chu Chu bối rối ngậm miệng lại, chuyện bị người khác véo thịt mỡ rồi còn nói mập, đoán chừng đến ngày cô thọ chung chính thẩm(*) cũng sẽ không quen.

(*) Thọ chung chính thẩm: sống thọ và chết tại nhà; tiêu tan mất hết; hai tay buông xuôi.

Cố Quyện Thư thấy cô không nói lời nào, ánh mắt lạnh thêm vài phần: "Không quen cũng phải quen, tôi mặc kệ Chu Tứ Quý là ai, ít nhất Quý Chu Chu, là tôi dùng hai hạng mục mua được, cho nên một ngày tôi không muốn buông tay, thì ngày đó em đừng mong rời đi."

Quý Chu Chu mờ mịt ngẩng đầu, khi nhìn thẳng vào mắt anh, mới hiểu được anh hiểu lầm ý cô, đang định giải thích hai câu thì cửa thang máy đã mở ra. Ngoài cửa trực tiếp là phòng khách lớn rộng rãi, bàn ghế trang trí đều có phong cách mạnh mẽ của Cố Quyện Thư. Quý Chu Chu chớp chớp mắt, cẩn thận đặt chân lên tấm thảm mềm mại.

Mới vừa đi đến phòng khách, cửa thang máy đã đóng lại, cô theo bản năng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Cố Quyện Thư đứng phía sau, lười biếng liếc nhìn cô một cái. Quý Chu Chu cười mỉa: "Nơi này là?"

"Nhà tôi, thỉnh thoảng tăng ca sẽ đến đây ở."

Quý Chu Chu bừng tỉnh, trên mặt có một tia lúng túng: "Hình như chưa từng nghe anh nói."

"Đáng để nói?" Cố Quyện Thư nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng từ lúc cô bắt đầu xuất hiện trước mặt mình, thì cái cảm giác sốt ruột giấu kín trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.

Bất động sản của vị này khắp nơi, quả thật không đáng nói, Quý Chu Chu nhếch khóe miệng gượng cười vui vẻ: "Sao đột nhiên muốn đến đây? Về nhà không được à?"

Cố Quyện Thư liếc cô một cái, không trả lời cô. Quá nhiều người trong nhà thương cô, ngộ nhỡ ai đó mềm lòng, thả cô đi thì làm sao, vẫn là nơi này thanh tịnh, sẽ không có người quấy rầy.

Ánh mắt của anh quét trên người Quý Chu Chu một lần, cuối cùng dừng ở túi áo cô, nơi đó có một dấu vết ngay ngắn, đúng là nơi để di động: "Em chọn cách giao điện thoại cho tôi, hay tôi đặt máy nhiễu sóng trong nhà?"

"..." Hai lựa chọn này có khác nhau à?

"Trông không có gì, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng tâm trạng của tôi." Cố Quyện Thư tựa như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, chầm chậm đi đến trước sô pha ngồi xuống.

Quý Chu Chu suy tư một phen, đến trước mặt anh ngồi xuống: "Anh có thể nói trước với tôi không, tịch thu di động của tôi làm gì vậy? Hoặc là tôi đổi một cách hỏi khác, anh muốn làm gì?"

"Muốn để bản thân bớt giận." Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, thẳng thắn nói.

Quý Chu Chu thấy anh còn chịu trả lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói dịu dàng một chút: "Anh nguôi giận, có phải sẽ bằng lòng tha cho tôi một mạng không?"

Cố Quyện Thư lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, sau hồi lâu trả lời: "Phải đó."

Ok! Cuối cùng đã nhìn thấy chút phương hướng rồi, Quý Chu Chu không ngừng cố gắng: "Vậy làm sao anh mới có thể nguôi giận hả?"

"Lấy di động của em ra."

"..."

Được rồi, để cuộc trò chuyện diễn ra một cách thân thiện, Quý Chu Chu cắn răng giao di động cho anh. Cố Quyện Thư nhận lấy xong, thì làm một loạt động tác: tắt nguồn, tháo pin, gỡ SIM ra.

Quý Chu Chu "Ơ ơ" hai tiếng, giương mắt nhìn chằm chằm di động bị tháo từa lưa hột dưa, biểu cảm hơi vội vàng: "Anh làm gì vậy?"

"Bước đầu tiên để tôi nguôi giận, em có ý kiến?" Cố Quyện Thư giương mắt nhìn về phía cô.

Sự vội vàng của Quý Chu Chu trong nháy mắt biến thành sợ sệt, sau khi "Vâng vâng" hai tiếng thì không cam lòng nhìn anh: "Tôi, tôi vẫn còn làm việc đó, mới vừa ký hợp đồng với Triệu đạo, nếu cắt đứt liên lạc, nói không chừng danh tiếng sẽ bị hủy." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tên đàn ông chó đó giúp Cố Quyện Thư lừa cô ra, chuyện này thì cô không so đo, thời điểm mấu chốt vẫn phải lấy anh ta làm cớ.

"Ekip cũng chưa định xong, chuyện quay phim ít nhất đến cuối năm, trong nhà có máy tính, em có thể từ từ viết." Lời trong lời ngoài của Cố Quyện Thư, lại mang ý tứ tất cả đều chuẩn bị xong rồi.

Quý Chu Chu cắn môi, thử lấy điện thoại lại: "Cái kia... Lần này tôi đến vội, cửa sổ nhà bên kia chưa đóng, quần áo cũng chưa phơi, có thể cho tôi gọi điện thoại, nhờ người ta giúp tôi xem một chút không?"

Cố Quyện Thư dừng một chút, lạnh lùng nhìn về phía cô: "Em muốn tìm ai?"

Quý Chu Chu sửng sốt, không ngờ trước đó nói nhiều như vậy cũng không chọc giận anh, ngược lại một câu nói này đã chọc giận anh rồi... Nhưng cô chưa nói gì mà, dọn quần áo cũng không được?

"Tôi không muốn báo Cảnh sát, cũng không muốn tìm viện binh, chỉ muốn nhờ người ta dọn dùm quần áo mà thôi." Quý Chu Chu cố gắng giải thích.

Cố Quyện Thư kiềm chế một phần, mới lãnh đạm mở miệng: "Không cho."

"..." Ò.

Quý Chu Chu hít sâu một hơi, chuyển đề tài trở về: "Vừa rồi ngài còn chưa nói xong, cần tôi làm những gì, mới có thể khiến ngài mau chóng nguôi giận hả?"

Cố Quyện Thư nghe một lời một chữ "Ngài" của cô, đáy mắt tràn đầy giễu cợt, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: "Ở lại."

"Hả?"

"Lấy lòng tôi, cho đến khi tôi hài lòng mới thôi." Còn phải yêu tôi. Bốn chữ còn lại, Cố Quyện Thư không có nói ra.

Quý Chu Chu ngẩn người, đáy mắt hiện lên một tia do dự: "Tôi không hiểu ý của anh lắm."

"Quý Chu Chu, em hiểu tôi, biết tôi không thích bị người khác lợi dụng, tình cảm của tôi trao lầm cho em lâu như vậy, dù sao em phải trả lại mới được." Đối mặt cô, Cố Quyện Thư luôn thêm vài phần kiên nhẫn: "Trước khi em thích tôi, thì ngoan ngoãn ở lại đây, cho đến khi em thích tôi, tôi sẽ thả em đi."

Sau khi ý thức được anh muốn biến căn hộ này trở thành nhà giam để nhốt cô, Quý Chu Chu trở nên yếu ớt: "... Nhưng đây là một nghịch lý. Bây giờ tôi không thích anh, cho nên muốn rời khỏi, đợi tôi thích anh rồi, thì có khả năng tôi không muốn rời khỏi nữa. Vì vậy, nếu nhất định dựa theo ý của anh, có thể cả đời tôi cũng không cần ra ngoài."

Cố Quyện Thư hơi giật mình, anh chỉ muốn nhốt cô lại mà thôi, ngược lại không nghĩ nhiều như vậy. Đang suy nghĩ tiếp lời như thế nào, thì ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ một mặt khó xử của cô, Cố Quyện Thư mím môi, đáy mắt dày đặc sự không vui: "Thế nào, để em thích tôi, khó khăn như vậy?"

"..." Lời này cô tiếp sao đây?

Cố Quyện Thư lạnh lùng "Ha" một tiếng: "Hay là em cảm thấy, trong lòng tôi sẽ không có khúc mắc với việc không từ mà biệt trước đó của em?"

Quý Chu Chu sửng sốt, mê mang nhìn về phía anh. Cố Quyện Thư đứng dậy đi đến bên cạnh cô, cúi người ấn cô xuống lưng ghế sô pha, vây cô giữa ghế sô pha và lòng ngực anh: "Em cảm thấy, bây giờ tôi còn thích em?"

Anh áp sát cực gần, Quý Chu Chu vừa ngẩng đầu, thì cái trán đã sượt qua môi anh. Hai người không ai ngờ tới đột nhiên tiếp xúc thân thể như vậy, nhưng cả hai đều che giấu cảm xúc rất tốt. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chóp mũi của Quý Chu Chu tràn đầy mùi kem cạo râu nhàn nhạt của anh, không khó chịu, thậm chí rất dễ ngửi, chỉ là hormone nam tính quá mạnh mẽ, làm cô hơi khó xử.

Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, đầu ngón tay bắt lấy cái gối bên cạnh, trừng to đôi mắt tròn tròn đối diện với anh. Đáy mắt anh một mảnh trong sáng, ngược lại nhìn không ra cảm xúc gì, giọng nói của Quý Chu Chu nhỏ đi mấy mức: "Không thích nữa sao?"

"Em thấy thế nào?" Cố Quyện Thư hỏi lại.

"..." Đây thật đúng là vấn đề làm khó người ta, nếu không thích, tại sao lại tốn sức bắt cô về? Đây không phải là cởi quần đánh rắm à? Tròng mắt của Quý Chu Chu xoay chuyển hai cái rồi rũ xuống, kết quả ánh mắt vừa vặn dừng ở dưới dây thắt lưng đi xuống 10cm của anh, nhưng nhanh chóng dời mắt đi.

Cố Quyện Thư nắm cằm cô, ép cô đối diện với mình lần nữa, đáy mắt tràn đầy hờ hững: "Tôi không thích em, từ hôm em đột nhiên rời đi, thì đã không thích nữa."

Quý Chu Chu dừng một chút, nhìn thấy trong mắt anh không có một tia yêu thương, không kiềm được nghiêm túc lên: "Thật xin lỗi..." Ngẫm lại Cố Quyện Thư cũng là tiểu đáng thương, từ nhỏ đến lớn chịu không ít đau khổ, vất vả lắm mới thích một người phụ nữ, tưởng là sẽ có cuộc sống hạnh phúc, kết quả thích nhầm một đại tra nữ(*).

(*) Đại tra nữ: cô gái vô cùng cặn bã.

Nếu không phải cô chính là tra nữ này, cô cũng muốn giúp Cố Quyện Thư trút giận. Quý Chu Chu nhìn vào mắt anh, thầm nghĩ, may mắn tính cách của anh không phải tử triền lạn đả(*), cô vô tình thì anh từ bỏ, chỉ là bây giờ còn hơi tức giận, chờ bớt giận rồi, sẽ không quyến luyến cô nữa.

(*) Tử triền lạn đả: quấn mãi không bỏ; da mặt dày.

Cố Quyện Thư buông tay ra, đứng thẳng người lên, nhìn cô từ trên cao xuống: "Tôi đã không thích em nữa, nhưng em phải thích tôi, chờ đến ngày em động tâm, tôi sẽ tự mình vứt bỏ em, như vậy mới tương đối công bằng."

Quý Chu Chu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu: "Nếu đây là điều anh muốn, vậy thì quyết định như thế..."

Sắc mặt của Cố Quyện Thư hơi hoãn lại, giây tiếp theo Quý Chu Chu liếm mặt hỏi: "Có thể cho tôi dùng di động một chút không? Bạn tôi ở bên kia sẽ thường đến tìm tôi, nếu không nhìn thấy tôi, có lẽ sốt ruột."

"Em đừng hòng mơ tưởng!" Mặt Cố Quyện Thư tối sầm, quay đầu rời đi.

Quý Chu Chu một mặt ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì cửa thang máy cũng đã đóng lại. Cô nhảy lên đi đến cánh cửa, tìm thấy khóa vân tay trong một vòng tròn, cô thử đặt ngón tay của mình lên.

Tích, sai lỗi.

Quý Chu Chu chưa từ bỏ ý định, thử cả 10 ngón tay một lần, đều hiển thị sai lỗi. Trong lúc cô đang suy nghĩ có cần cởi giày thử đầu ngón chân một chút không, thì giọng nói của Cố Quyện Thư đột nhiên vang lên trong phòng. Cô làm động tác đại bàng giang cánh, thiếu chút nữa biểu diễn một cú ngã phẳng xuống đất ở cửa thang máy.

"Thử thêm một lần, cửa sẽ tự động khóa chết 48 giờ, không muốn đói chết trong phòng thì tốt nhất ngoan ngoãn một chút." Cố Quyện Thư chầm chậm nhắc nhở, lúc giọng nói truyền đến kèm theo một ít tạp âm, chắc là ở trong xe.

Quý Chu Chu hoảng sợ trừng to đôi mắt, sợ anh không nghe được còn cố ý cao giọng một chút: "Không phải anh gắn máy theo dõi ở nhà chứ?"

"Tôi lấy đâu ra máy theo dõi?"

Quý Chu Chu lại không tin anh nói: "Tại sao không có, cái loại gia đình dùng để giám sát thú cưng, theo dõi xuyên suốt 24 giờ, còn hơn một báu vật nào đó. Có phải anh giám sát tôi không?"

Cố Quyện Thư không nói, một lúc lâu chậm rãi mở miệng: "Hóa ra còn có đồ vật này."

"!!!"Có phải cô nói lời không nên nói?

Trong lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để anh quên đi, thì Cố Quyện Thư cười nhạt một tiếng: "Yên tâm đi, tôi còn chưa biến thái như thế, đây chỉ là hệ thống báo nguy tự động của thang máy hoạt động, tôi nhận được tin nhắn."

Quý Chu Chu không nói nữa. Hôm nay, từ lúc bắt đầu gặp mặt, anh luôn nói ba chữ "Yên tâm đi", nhưng không có chuyện nào làm cô có thể yên tâm được.

Cố Quyện Thư thấy cô không trả lời, biểu cảm có chút kỳ quái: "Em thật sự cảm thấy tôi sẽ làm ra chuyện này? Xem tôi là biến thái rồi?"

"... Anh Quyện Thư, bây giờ chuyện anh làm với tôi gọi là giam giữ phi pháp, vốn không phải là người bình thường có thể làm ra, còn trông mong tôi xem anh như người tốt?" Quý Chu Chu một bên bất đắc dĩ trả lời, một bên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được nơi phát ra âm thanh, nghĩ nghĩ, đưa một ngón giữa lên, làm động tác không thể sỉ nhục hơn ở trong phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi