SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THẾ THÂN TA MANG THAI NHÃI CON

"Vậy từ giờ trở đi, anh từ bạn cùng nhà trở thành bạn trai em sao?" Sở Ngọc cọ cọ cổ Thời Tranh: "Hợp đồng sống chung cũng vô hiệu sao?"

Thời Tranh: "... Ừ, có thể thêm phần hợp đồng thay đổi quan hệ." Kỳ thật phần hợp đồng ở chung cũng không có quy định gì can thiệp sinh hoạt cá nhân của đối phương gì đó, không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ yêu đương. Nhưng so với người ở chung, Thời Tranh đương nhiên càng thích cái danh bạn trai hơn, vì vậy không nên tiếp tục giữ lại cái hợp đồng này.

Chỉ là Thời Tranh cũng luyến tiếc phần hợp đồng này, dù sao đoạn thời gian chung sống này cũng là kỷ niệm đáng giá. Vì vậy Thời Tranh dứt khoát thêm hợp đồng, thuyết minh bọn họ biến thành người yêu, nên hợp đồng ở chung mới vô hiệu vừa vặn có thể nhấn mạnh bọn họ là quan hệ yêu đương. 


Nếu sau này anh thẳng thắn thân phận nhưng Sở Ngọc không thể tiếp thu, không thừa nhận bạn trai không phải người, nói không chừng cái này có thể làm bằng chứng.

Sở Ngọc nào biết "mưu tính sâu xa" của Thời Tranh, nghe vậy không khỏi bật cười: "Yêu đương cũng muốn ký hợp đồng sao? Vậy mấy điều khoản đặt sao? Phải dỗ đối phương, không được nɠɵạı ŧìиɦ, không được thay lòng đổi dạ, không được tiếp xúc gần gũi với những người khác?"

"..." Thời Tranh thấy ý Sở Ngọc rất tốt, suýt nữa buộc miệng nói "được", may mắn lý trí kịp thời thu lại, lời bên miệng chuyển thành: "Không cần, chỉ viết quan hệ thay đổi." 

Sở Ngọc ô một tiếng, nói: "Kỳ thật thêm một cái hợp đồng yêu đương cũng rất thú vị, có thể thêm một ít điều như quy định mấy ngày hẹn hò một lần, mấy ngày tặng quà cho đối phương một lần hoặc mỗi ngày đều phải bày tỏ tình cảm vân vân..."


Thời Tranh: "..." Anh cũng thấy đề nghị này rất tốt!

"Đúng rồi, còn số lần làʍ ŧìиɦ......" Đôi mắt Sở Ngọc cong cong nhìn Thời Tranh: "Anh có muốn quy định thêm cái này không?"

Sở Ngọc duỗi tay ôm lấy cổ Thời Tranh, hơi thở ấm áp thổi lên hầu kết của anh:" Hay là nói... Anh càng muốn thực hành hơn là thảo luận cái này chăng?"

"..."

Thời Tranh nhìn đôi mắt lấp lánh của Sở Ngọc, thật sự là kìm không được cảm xúc kích động, ánh mắt trầm xuống, lập tức cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi trêu chọc mình tới mức khiến mình không thể nào bình tĩnh.

Ngày hôm sau, Sở Ngọc thật sự viết "hợp đồng yêu đương", đương nhiên thay vì nói là hợp đồng mà càng như là nhật ký giữa người yêu.

Trên đó quy định mỗi ngày đều phải hôn chào buổi sáng, phải khen ngợi và bày tỏ tình cảm với đối phương. Ít nhất mỗi tuần hẹn hò một lần, mỗi tháng tặng quà bất ngờ một lần, ba tháng cùng nhau ra ngoài đi du lịch một lần, mỗi năm chụp hình và quay video.


Rốt cuộc cũng không ghi số lần làʍ ŧìиɦ, tuy Thời Tranh muốn nhưng Sở Ngọc lại thấy ghi ít thì không ý nghĩa, ghi nhiều lại không thích hợp, đơn giản là từ bỏ. Dù sao cậu và Thời Tranh rất phù hợp tại phương diện này, hẳn sẽ không tồn tại chuyện đối phương đột nhiên lãnh đạm.

Thời Tranh ký xong "hợp đồng yêu đương", cả thân rồng đều phiêu phiêu, càng lúc càng dính chặt Sở Ngọc, vô cùng ân cần.

"Cục cưng em có nóng không? Có đói bụng chưa? Hôm nay em muốn ăn gì? Mấy ngày nay có bò Wagyu tươi mới, em muốn không anh nướng cho em?"

Lá gan của Thời Tranh lớn hơn không ít từ khi quan hệ họ thăng cấp, xưng hô cũng trở nên ngọt ngấy. Sở Ngọc lại dễ dàng tiếp nhận, nhưng thật sự bất đắc dĩ lại buồn cười khi thấy anh luôn quấn mình như thế.

"Em cũng không phải già yếu gì, sao anh lại chăm sóc em như bảo mẫu vậy?" Sở Ngọc buồn cười: "Chăm sóc bạn trai cũng không phải chăm sóc như vậy."
Thời Tranh: "..." Chỉ là em đang mang trứng trứng...

Tuy rằng người mang thai trứng Rồng Quỷ cũng không trở nên yếu đi...

Thực ra Thời Tranh biết Sở Ngọc không cần anh nhọc lòng như vậy, chỉ là anh không khắc chế được cảm giác muốn bay lên trời, chính là phải làm gì đó cho Sở Ngọc mới thấy thoải mái.

Chỉ là Sở Ngọc vẫn vô tình đuổi anh đi: "Sao anh rảnh rỗi thế, không cần làm việc sao? Em còn có chuyện cần làm, không kêu thì anh không được tới quấy rầy em."

Thời Tranh: "..." 

Làm một đầu rồng, rõ ràng đã sớm quen cả ngày ngủ gật ăn không ngồi rồi, nhưng hiện tại bên người không có Sở Ngọc, Thời Tranh lại chỉ cảm thấy trống rỗng. Anh ngồi ngốc một hồi rốt cuộc nhớ tới một chuyện cực quan trọng. Anh phải chuẩn bị thêm nhiều phương án để sau này thẳng thắng với Sở Ngọc.
Nói muốn chuẩn bị thêm nhiều phương án, nhưng Thời Tranh lại không nghĩ ra được một cái nữa, đau đầu một hồi quyết định xin giúp đỡ từ internet vạn năng. Nhưng sự thật chứng minh, internet cũng không vạn năng, dù sao người thường cũng không có muộn phiền như anh, thế giới này có lẽ cũng không có con Rồng Quỷ thứ hai. 

Cuối cùng Thời Tranh tổng kết ra từ văn học Vịt Giòn(1) thần kỳ, chủ yếu là làm sao để cho người yêu chấp nhận chuyện đàn ông mang thai gì đó...

(1: Tiểu thuyết Đam mỹ)

Tuy văn học Vịt Giòn đều là hư cấu, nhưng Thời Tranh cảm thấy quả thật có chỗ có thể tham khảo, ví dụ như chậm rãi gợi ý tuần tự, lại chẳng hạn như đem tài sản của mình chuyển hết sang tên đối phương, nói với đối phương mình nếu mình bị vứt đi sẽ trở thành người hai bàn tay trắng, không lo lắng vi phạm đạo đức mà bắt cóc (lầm).
Chuyện thẳng thắn thân phận còn phải dẫn dắt từng bước, nhưng chuyển hết tài sản thì có thể lập tức tiến hành.

Nếu muốn chuyển hết tài sản khổng lồ của anh thì cần phải chuẩn bị hết giấy tờ liên quan cũng tốn không ít thời gian, Thời Tranh quyết định xong lập tức liên lạc với Hà Dược, để hắn nhanh chóng làm xong chuyện.

Hà Dược không dám tin: "Ông chủ, ngài chắc chắn muốn đem toàn bộ tài sản chuyển sang tên cậu Sở?"

Thời Tranh: "Đúng, càng nhanh càng tốt."

Hà Dược: "..."

Hà Dược không nhịn được dò hỏi: "Thân thể của ngài còn tốt chứ?"

Thời Tranh: "... Thân thể của tôi rất tốt, cậu đừng quản nhiều như vậy, làm theo là được."

Hà Dược: "... Vâng, tôi hiểu rồi."

"Còn nữa, trước khi làm xong không được để cho Sở Ngọc phát hiện." Thời Tranh bổ sung:: "Lúc tôi ở nhà, lúc nói chuyện chú ý lời nói."
Hà Dược: "..." Dù tình thánh cũng không tới mức như vậy đi? Có phải Sở Ngọc bỏ thuốc gì cho ông chủ bọn họ không?

May mắn anh vẫn luôn cung kính Sở Ngọc, thay đổi ông chủ cũng không đến mức bị đuổi hay giảm lương. Hà Dược may mắn nghĩ tới.

Sở Ngọc còn chưa biết Thời Tranh đang chuẩn bị cho mình một quả bom lớn như vậy, lúc này cậu đang chuẩn bị một thứ cho Thời Tranh.

Từ khi phát hiện Sở Ngọc không thích thẩm mỹ "Xa hoa giàu sang" của mình, mỗi lần Thời Tranh cùng Sở Ngọc ở bên nhau đều sẽ không mặc đồ vàng đồ bạc. Tuy như vậy càng khiến ngoại hình Thời Tranh càng đẹp mặt, nhưng Sở Ngọc biết, trừ cậu ra thì anh cũng không để ý tới cái nhìn của người khác, cũng không cần để ý. Tuy rằng Thời Tranh nguyện ý chủ động thay đổi phong cách chiều theo ý cậu, nhưng thật ra vẫn rất thích loại trang phục chói mù mắt.
Sở Ngọc cảm thấy Thời Tranh luôn chỉ mặc trắng đen xám cũng thật sự là ủy khuất anh, tuy trang phục trước kia của Thời Tranh cũng không quá khó coi, nhưng Sở Ngọc vẫn tự tin bản thân có thể may một số bộ quần áo không chỉ đáp ứng được yêu cầu của Thời Tranh mà còn tính đến thời trang và đẹp.

Trên thực tế, tuy công việc chính của Sở Ngọc chính là vẽ tranh, nhưng ngành học chính tại đại học chính là thiết kế thời trang, hơn nữa thiên phú rất tốt, được giảng viên khen ngợi, đề cương luận văn còn từng nhận thưởng, cũng coi như là có danh tiếng.

Sở Ngọc mới tốt nghiệp đã được thương hiệu cao cấp nổi tiếng mời về làm nhà thiết kê, sau này cũng thiết kế ra nhiều tác phẩm được khen ngợi, nhưng bởi vì áp lực công việc lớn, cấp trên và bên A khó khăn, vì vậy Sở Ngọc đơn giản là nghỉ việc.
Trong lúc học đại học cậu có một tài khoản vẽ tranh, mấy năm trôi qua cũng trở thành đại V hơn mấy triệu fan, kiếm được không ít so với đi làm nên vô cùng thoải mái mà từ chức.

Sau đó vẽ tranh trở thành ngành chính của cậu, lúc có linh cảm thiết kế cũng sẽ làm, nhưng rất ít khi làm quần áo lớn mà làm quần áo cỡ nhỏ cho búp bê. Có nhiều lúc Sở Ngọc lười may sẽ trực tiếp thiết kế lên người trong tranh.

Dù sao cậu cũng rất xoi mói, rất nhiều lúc người thật mặc quần áo cậu làm đều khiến cậu không hài lòng, cảm thấy đối phương mặc vào không thể toát lên hết vẻ đẹp của trang phục, vì vậy cậu cũng chỉ dùng búp bê tỉ lệ hoàn mỹ và nhân vật hư cấu làm người mẫu.

Chỉ là làm quần áo cho Thời Tranh, đương nhiên sẽ không gặp vấn đề này, hơn nữa Sở Ngọc cũng không muốn người mẫu làm nổi bật quần áo mà là muốn quần áo phù hợp người mẫu Thời Tranh.
Sở Ngọc đã đặt thêm một cái bàn làm việc dài và rộng không phải dùng để vẽ mà là để làm quần áo lúc sửa sang căn phòng này. Ngoài ra còn có bàn máy may nhỏ thuận tiện lúc cậu có linh cảm có thể may đồ cho búp bê. Bởi vì ngẫu nhiên mới làm quần áo lớn nên những thứ này cũng đủ dùng rồi.

Chỉ là làm quần áo cho Thời Tranh đương nhiên sẽ có nhiều chỗ đính hạt ngọc gì đó, nếu để như vậy thì sẽ hơi phiền toái, vốn thiết bị đủ dùng giờ lại như trứng chọi đá.

Cậu tốn chút thời gian chỉnh sửa suy nghĩ, thiết kế xong liền chuẩn bị đi chọn vải và thêm một số dụng cụ.

Cậu nhìn thời gian, tự hỏi không biết nên tìm lý do gì để có thể một mình ra ngoài đã bị một cuộc gọi tới quấy rầy kế hoạch.

Là cuộc gọi từ người của nền tảng Thụy Văn: "Lão sư Kim Ngọc? Xin lỗi vì đã quấy rầy, bên chúng tôi có chuyện muốn hỏi, cậu và chủ tịch tập đoàn Thời có quan hệ gì sao?"
Sở Ngọc ngẩn ra: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Là như vầy, có phải nguyên mẫu của bức tranh cậu đăng trên Weibo chính là ngài Thời Tranh không? Cư dân mạng phát hiện chuyện này đang tranh luận xem cậu có được cho phép chưa." Bên kia nói: "Nếu chưa được cho phép thì việc này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cậu, đồng thời sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng tôi, thậm chí sẽ bị tập đoàn Thời truy cứu, cho nên bên chúng tôi muốn biết tình huống chính xác. Nếu cậu chưa được cho phép thì tốt nhất cậu nên xóa bỏ rồi lập tức xin lỗi, hợp tác sau này của chúng ta cũng cần điều chỉnh lại."

Sở Ngọc hiểu rõ, rốt cuộc cũng có người phát hiện Thời Tranh và người trong tranh là một. Nói tới cậu cứ tưởng rất nhanh sẽ có người phát hiện, ai ngờ lại mất hai ba ngày."
Không sao, tôi đã được chính người đó cho phép." Sở Ngọc trả lời: "Anh ấy cũng biết tôi đăng lên Weibo."

Giọng nói bên kia cũng thoải mái hơn nhiều: "Thật vậy ư? Vậy cậu xem tình huống rồi làm sáng tỏ thanh minh là được, chúng tôi sẽ không quản nhiều nữa. Xin lỗi đã làm phiền, tạm biệt."

Sở Ngọc: "Ừ, tốt, tạm biệt."

Sở Ngọc tắt điện thoại thuận tay mở Weibo.

Quả nhiên, mấy bình luận liếm màn hình và thải cầu vồng giờ nhiều thêm không ít lời khác.

Sở Ngọc xem xem mới biết người đầu tiên phát hiện ra người trong tranh chính là Thời Tranh chính là cư dân mạng của một diễn đàn. Diễn đàn này vựa vặn chính là nơi cậu nhìn thấy chuyện Thời Tranh "bị bệnh không tiện nói ra" lúc mới tra thông tin về anh.

Sở Ngọc: ... Hèn chi.

Xác nhận người trên tranh đúng là Thời Tranh, các cư dân mạng lúc mới bắt đầu còn kinh ngạc, kinh ngạc vì thì ra người đẹp trai như thế lại có thật ở ngoài đời, hơn nữa lại là bá đạo tổng tài tuổi còn trẻ đã siêu cấp có tiền. Sau đó có người bắt đầu phổ cập khoa học tin tức chuyện Thời Tranh "thân mắc bệnh không tiện nói ra", nhất thời khiến các cư dân mạng thổn thức không thôi.
Người ăn dưa nhiều nên chậm rãi cũng có người đưa ra nghi vấn, vẽ người thật có thể đăng Weibo sao? Đặc biệt người này chính là đại lão siêu cấp có tiền, như vậy có phải là xâm phạm quyền không?

Nếu Kim Ngọc không được Thời Tranh cho phép mà đăng tranh lên Weibo để tuyên truyền kiếm lợi nhuận, đương nhiên chính là xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân. Vì vậy tiêu điểm thảo luận biến thành Sở Ngọc có quen Thời Tranh không, có được cho phép không. 

Phần lớn người đương nhiên cảm thấy là không thể nào, dù sao người kia chính là một trong mười người giàu nhất đấy, sao lại có thể tùy tiện cho một họa sĩ nhỏ đăng ảnh mình lên. Tám chín phần mười chính là Kim Ngọc trộm làm, chắc chắn xâm phạm quyền.

Còn số người khác lại nói không chừng đã được cho phép, nếu không sao Kim Ngọc dám tùy tiện đăng lên, là họa sĩ ít nhất cũng phải có ý thức về bản quyền chứ? Chẳng lẽ một trong mười người giàu nhất thì không được quen biết một họa sĩ? Nói không chừng Kim Ngọc chính là phú nhị đại.
Hơn nữa Kim Ngọc còn từng bình luận dưới tranh mình "đây là tài sản cá nhân, mọi người chỉ có thể xem không thể đụng". Có người nghĩ cho rằng nếu cậu ta đã nói đây chính là tài sản cá nhân của mình, cho thấy hành vi xâm phạm quyền của cậu ta rất nặng. Mà số người khác lại có radar khác người thường, nhìn ra tầng ý nghĩa khác từ những lời này...

Kim Ngọc cùng người trong tranh có một chân!

---------

P/s: Nhiều quá chia cho đỡ ngán như chương 26.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi