SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THẾ THÂN TA MANG THAI NHÃI CON

"Chuyện gì vậy?" Sở Ngọc kỳ quái nhìn cảnh này, nghi hoặc hỏi.

Thời Tranh ngẩn ra, lúc này anh mới chú ý thấy xung quanh kết băng, lập tức giật mình suýt nữa ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc cảm xúc Rồng Quỷ kích động xác thật sẽ khiến hoàn cảnh xung quanh hạ nhiệt độ, rất dễ dàng kết băng, nhưng tuy nói vậy chỉ cần chú ý một chút là có thể kiểm soát, không động chút là tạo ra băng. Nhưng hiện tại sức mạnh của Thời Tranh chưa khôi phục hoàn toàn, năng lực còn chưa không chế được nên vừa bất cẩn đã lộ chân tướng trước mặt Sở Ngọc. 

"Lớp băng này... Sao giống như từ trên người anh ra vậy?" Sở Ngọc nhìn lấy Thời Tranh làm trung tâm, từ trên bàn có lớp băng kết tinh hai ba mươi cm, cậu không khỏi duỗi tay chạm vào anh.

"Hử? Vẫn là nhiệt độ bình thường..." Sở Ngọc thử thử phát hiện trên người Thời Tranh không có vụn băng và khí lạnh, vẫn rất bình thường nên không khỏi càng thấy kỳ quái.


Thời Tranh: "..."

"Có thể là máy lạnh ở đây bị hỏng..." Thời Tranh miễn cưỡng tìm một lý do, trái tim đập bùm bùm vọt lên cổ họng. Anh muốn loại bỏ mảnh băng, lại sợ không cẩn thận khống chế không tốt còn kết băng nhiều hơn, cả người căng thẳng, lúc nói chuyện và di chuyển cũng cẩn thận cực kỳ. 

Sở Ngọc quay qua nhìn máy lạnh nhưng không phát hiện có vấn đề gì, vừa quay đầu đã thấy lớp băng kia tan ra. Chỉ là cậu nghiên cứu tìm tòi vẫn không phát hiện được gì nên đành bỏ qua.

Thời Tranh lo lắng đề phòng nửa ngày, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm khi cùng Sở Ngọc rời đi. Dù sao người bình thường ai mà tin được chuyện có dị năng đặc biệt chứ, hẳn Sở Ngọc sẽ không nghĩ tới trên đầu anh đi, nhưng nếu xảy ra nhiều lần thì không chắc.

Thời Tranh tự nhủ phải sau này nhất định phải cẩn thận hơn ở trong lòng. Anh muốn từ từ tiến tới nhưng không phải tiến như vậy, mà anh muốn dùng đủ loại chuyện xưa chậm rãi thay đổi, chờ tới khi Sở Ngọc có ấn tượng tốt với tộc Rồng Quỷ mới từ từ công bố thân phận của mình. Tuyệt đối không được để Sở Ngọc phát hiện trước!


Đáng tiếc chuyện từ từ tiến tới này không thuận lợi lắm, Sở Ngọc vội vàng làm quần áo để dự thi nên có thời gian đâu nghe anh kể chuyện xưa. May mắn sau này cũng không còn lộ ra rõ ràng nữa, trái lại còn có thể khống chế tốt năng lực này điều chỉnh độ ấm cho Sở Ngọc sợ nóng vì mang thai, coi như cũng là yếu tố khách quan tăng tâm trạng và hiệu suất làm việc của Sở Ngọc. 

Trong mấy ngày cuối cùng khi sắp hết kỳ hạn, Sở Ngọc thành công hoàn thành bộ sưu tập và gửi tới cho ban tổ chức. 

Vòng sơ tuyển không cần hiện vật mà chỉ cần bản vẽ thiết kế và ảnh chụp, Thời Tranh kêu người tìm cho Sở Ngọc một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, trên sân thượng nhà họ chụp một bộ ảnh đầy đủ ánh sáng vô cùng hoàn mỹ. Sở Ngọc hài lòng trực tiếp gửi đi mà không cần chỉnh lại. 


Vòng sơ tuyển không cần người mẫu mà chỉ dùng ma nơ canh trưng bày, nếu không Sở Ngọc thấy chụp ảnh Thời Tranh mặc những bộ đồ này còn có hiệu quả tốt hơn nhiều. Chỉ là khi vào vòng tuyển chọn sẽ có cơ hội cho người mẫu ra thể hiện, Sở Ngọc là hướng tới giải vàng nên đương nhiên cảm thấy không có vấn đề tại vòng tuyển chọn. Chỉ là quần áo của cậu đều làm theo kích cỡ của Thời Tranh, đến lúc cho người mẫu mặc có lẽ còn cần phải chỉnh sửa.

Nhưng khi Thời Tranh biết được chuyện này lập tức bất mãn: "Phải đưa người khác mặc quần áo?" 

Đó là quần áo của anh, còn là quần áo Sở Ngọc tự tay làm, sao có thể cho người khác mặc được chứ?

"Chỉ để người mẫu trình diễn một chút, lần đầu tiên chắc chắn là anh mặc trước, đến lúc vòng tuyển chọn anh chắc chắn đã mặc đủ rồi." Sở Ngọc hiểu Thời Tranh không vui nên trấn an anh: "Muốn dự thi thì chỉ có thể để người khác mặc trong chốc lát, anh thì không thể nào đi làm người mẫu đúng không. Quần áo này vẫn là đặc biệt làm cho anh."
Thời Tranh không nhịn được hỏi lại: "Sao anh không thể làm người mẫu? Không phải em nói anh mặc mới là đẹp nhất sao?" 

"..." Sở Ngọc lập tức buồn cười nhìn Thời Tranh: "Được rồi, anh có cần nhỏ mọn vậy không? Chỉ không phải mặc một chút thôi sao? Một chủ tịch đi làm người mẫu gì a? Anh cũng không biết đi trên sàn diễn."

Thời Tranh: "... Anh có thể tập luyện."

Hiển nhiên Thời Tranh còn keo kiệt hơn trong suy nghĩ của Sở Ngọc, anh thế mà nghiêm túc muốn làm người mẫu như vậy, còn sẵn sàng luyện cách đi trên sàn diễn nữa chứ.

Sở Ngọc: "..."

Thời Tranh nghiêm túc nhìn Sở Ngọc, anh kiên quyết không để cho ai khác nhúng chàm quần áo Sở Ngọc làm cho mình, ý đồ muốn cậu đồng ý đề nghị của mình. Sở Ngọc thấy vậy mà bất đắc dĩ vừa buồn cười, cậu duỗi tay chọc chọc mặt Thời Tranh sau đó búng trán anh một cái.
"Anh có tập luyện cũng vô dụng!" Sở Ngọc dạy dỗ anh: "Trình diễn không chỉ có một bộ, trừ khi anh có thể phân thân thì lúc trình diễn phải có người khác mặc, khi đó không có thời gian chờ anh thay từng bộ đâu."

Thời Tranh: "..."

Thời Tranh tính toán thất bại lập tức buồn bực, anh ôm Sở Ngọc rồi vùi đầu vào cổ cậu, ủy khuất nói: "Em không thể để cho người khác may lại cho người mẫu mặc sao?"

Sở Ngọc thấy bạn trai lớn tuổi này của mình thực sự là dấm tinh trẻ con, chỉ là rất đáng yêu là được.

"Không được, tác phẩm dự thi yêu cầu phải tự mình hoàn thành, không thể để cho người khác làm." Sở Ngọc xoa xoa đầu Thời Tranh, cậu ôn nhu trấn an: "Chỉ lần này cho người mẫu mặc thôi, sau này em sẽ không đưa người khác quần áo làm cho anh, quần áo làm cho anh chỉ cho anh mặc thôi có được không?" 
Thời Tranh được dỗ tới thoải mái, rốt cuộc thành thật không lăn lộn đề tài này nữa. Chỉ là bên ngoài không nói, không đại biểu trong lòng không có suy nghĩ gì, Thời Tranh gạt Sở Ngọc yên lặng có tính toán của bản thân.

Sở Ngọc còn chưa biết Thời Tranh "bằng mặt không bằng lòng", sau khi tham gia cuộc thi nhà thiết kế mới nổi, lịch làm việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chuyện hợp tác với Thụy Văn cũng hoàn thành thuận lợi, toàn bộ bản thiết kế nhân vật [Giáng Thần] được rất nhiều người khen ngợi, độ hot từ livestream cũng cao ngoài dự đoán, bên Thụy Văn cũng rất vừa lòng. 

Sở Ngọc lập tức rảnh rỗi trước cùng Thời Tranh đi kiểm tra thai nhi, xác nhận tất cả bình thường, cho dù mỗi ngày Sở Ngọc luyện võ ăn thịt nướng và lẩu cũng không ảnh hưởng tới sức khỏe "thai nhi", hai người liền chuẩn bị nghỉ mấy ngày đi tới đảo của Thời Tranh.
Sau hơn một tháng xa cách, hai chú sư tử con Vàng và Bạc đã lớn hơn một vòng và rất thích nghi cuộc sống trên đảo, mỗi ngày đánh nhau ăn thịt tới vui vẻ, sống tới vô cùng thoải mái.  

Mãi tới khi Thời Tranh đi tới trước mặt chúng nó...

Lúc hai đứa đói bụng thường quen "ngao ngao" với nhân viên chăn nuôi, dáng vẻ sao còn chưa đưa thức ăn tới, kết quả nhìn thấy Thời Tranh và Sở Ngọc phía sau nhân viên chăn nuôi, hai đứa lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn nằm sấp xuống, nghe thấy Sở Ngọc gọi tên chúng nó mới nghe lời chạy tới, chúng nó ngồi xổm xuống trông mong nhìn bọn họ, chỉ kém không vẫy đuôi.

Sở Ngọc thấy vậy bật cười: "Xem ra Vàng và Bạc rất thông mình, hai đứa còn nhớ rõ chúng ta." Cậu duỗi tay muốn sờ sờ lại phát hiện tuy lá gan không lớn theo kích cỡ cơ thể, nhưng xác thật cơ thể cứng rắn hơn không ít, không khỏi nói: "Quả nhiên trưởng thành rất lợi hại." 
Thời Tranh ghét bỏ nhìn nhìn, cảm thấy sức chiến đấu của hai con thú bông nhiều lông này cũng không có bao nhiêu, miễn cưỡng nói: "Còn tốt đi."

Sở Ngọc nhìn dáng vẻ bắt bẻ của Thời Tranh, không khỏi cảm thấy anh cũng giống như một con mèo lớn tràn đầy sức mạnh hoang dã lại thực đáng yêu chỉ khiến cậu muốn vùi vào hít hà. 

Sở Ngọc không nhịn được vẫy vẫy tay kêu Thời Tranh tới.

Thời Tranh ngồi xổm bên cạnh Sở Ngọc, anh chua chua muốn nói gì đó khi thấy dáng vẻ sờ lông tới vui vẻ của cậu, Sở Ngọc lại đột nhiên tiến lại gần mổ lên môi một cái.

"..."

Thời Tranh lập tức quên sạch một mồm chua chua, thấy Vàng Bạc cũng không tới mức không vừa mắt như vậy nữa nên còn kêu nhân viên chăn nuôi thêm đồ ăn cho bọn nó.

"Nếu thích em có muốn huấn luyện chúng nó không?" Thời Tranh hỏi Sở Ngọc. Tuy hai con này rất yếu ớt và không thông minh, nhưng cứ bồi dưỡng lên tuy không thể làm ma sủng cũng miễn cưỡng làm thú nuôi nghe lời bình thường. 
Sở Ngọc ngẩn ra: "Huấn luyện cái gì? Chẳng lẽ muốn chúng nó nhảy vòng lửa nhưng xiếc thú?" 

Thời Tranh: "Không phải, xiếc thú có ích lợi gì, đương nhiên là huấn liệu sức chiến đấu và trí lực của chúng nó, như vậy chúng nó có thể nghe hiểu em nói và làm vệ sĩ cho em."

"..." Sở Ngọc im lặng không phản bác suy nghĩ kỳ lạ của Thời Tranh, cậu chỉ nói: "Em thấy cũng không cần... Chẳng lẽ em có thể dẫn sư tử ra ngoài làm vệ sĩ à? Chỉ cần huấn luyện hoang dã cho bọn nó là được rồi, tụi nó chỉ là sư tử bình thường thôi, anh không cần yêu cầu cao như vậy." 

Sở Ngọc thấy Thời Tranh thực sự là "muốn làm gì thì làm nấy", không chỉ vì có tiền, mà vì ở một số chuyện cũng không giải quyết được bằng tiền cũng kỳ lạ. Đương nhiên bản thân anh ấy đã thật kỳ lạ, nói không chừng ngoài chuyện làm đàn ông mang thai ra, gia tộc Thời còn có thiên phú huấn luyện động vật? Sở Ngọc không nhịn được nghĩ tới.
Kết hợp năng lực có thể làm các loại động vật săn mồi hàng đầu như sư tử và cá voi sát thủ tự động né xa ba mét, loại suy đoán này không chừng có khả năng.

Chỉ là Sở Ngọc vẫn từ chối đề nghị của Thời Tranh, không để cho Vàng Bạc rơi vào cuộc sống bị huấn luyện nước sôi lửa bỏng của anh, cậu thầm vẽ cuốn truyện kể về chuyện xưa một quốc vương có thể khống chế đại quân dã thú trên Weibo.

Quốc vương anh tuấn mạnh mẽ và có khả năng đặc biệt khống chế động vật, nhưng đồng thời thân chịu nguyền rủa nên không thể nào có được cảm xúc như người thường, trừ khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình và cả hai tâm ý tương thông mới có thể phá giải lời nguyền.

Nhân vật quốc vương này hiển nhiên là thiết kế dựa theo Thời Tranh, về phần người trong định mệnh đương nhiên chính là Sở Ngọc. 
Sở Ngọc cảm thấy Thời Tranh thật sự rất thần kỳ và đáng yêu, anh luôn cho cậu tràn đầy linh cảm, hơn nữa đáng yêu như vậy có lẽ chỉ có mình cậu nhìn thấy được nên cậu không nhịn được sáng tác bộ truyện này, rải thức ăn cho cún và thể hiện tình cảm với những người khác.

Lúc Sở Ngọc vẽ thức ăn cho cún, ban tổ chức tuyển chọn cuộc thi nhà thiết kế mới nổi cũng bắt đầu sàng lọc lựa chọn các tác phẩm trong đông đảo các bài dự thi.

Giải thưởng này rất nổi tiếng nên người muốn tham gia cũng rất nhiều, vòng sơ tuyển cũng tương đối buồn chán. Tuy tác phẩm tham gia rất nhiều, nhưng xuất sắc vĩnh viễn chỉ nằm trong số ít, phần lớn đều bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí còn cay mắt. 

Thực hiện bước sàng lọc ban đầu thực sự chính là chuyện không thể hưởng thụ, thậm chí còn rất đau khổ. Hiện tại cảm giác lúc này của Phương Kỳ Hứa chính là như vậy. 
Hắn mới vừa xem xong bộ sưu tập mang tên "Tiên Phong", không thấy tiên phong đâu chỉ thấy màu sắc rối loạn và tạo hình đơn thuần là cắt ghép như hϊếρ ɖâʍ mắt hắn. 

Xem tới bài phong cách thanh lịch còn quê mùa hơn so với phong cách thành thị kết hợp nông thôn. (?) 

Tới trung tính tối giản, Phương Kỳ Hứa thực hết chỗ nói rồi, có phải tùy tiện set đồ áo thun và quần jean là trung tính đâu chứ!

Tiếp theo nữa...

Phương Kỳ Hứa vừa mới bắt đầu còn tràn đầy hứng thú xét duyệt, giờ chỉ còn mệt mỏi trong lòng. Tới khi hắn nhìn thấy cái tên "Kho Báu Dưới Ngai Vàng" đã lập tức cảm thấy đại khái lần này phải trải nghiệm cay mắt lần nữa. 

Phương Kỳ Hứa chuẩn bị sẵn sàng xem bộ sưu tập rác rưởi phong cách hoa hòe lòe loẹt, nhưng không ngờ tới chính là khi hắn thật sự nhìn thấy bản thiết kế, mắt tròn xoe miệng há to, thật lâu cũng không dời ánh mắt đi được.
"Đây, đây... Đây thực sự là tác phẩm của một người mới vô danh?!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi