SAU KHI XUYÊN THÀNH SAO HOT, NAM CHÍNH VÀ NAM PHẢN DIỆN ĐỀU TRỞ THÀNH FANBOY CỦA TÔI



Cuối cùng, vì tư tâm của Phàn Vân Cảnh nên ảnh vẫn bị lộ ra ngoài.
Phản ứng của fan: "Cái gì? Phồn Tinh bị chụp lén? Yên tâm, bait cả đấy, để tôi đeo răng giả kiểm tra xem."
"Cái gì? Phồn Tinh lại thả bait? Bình tĩnh bình tĩnh, mồi ngọt mồi ngon.

Tôi thay ba bộ răng giả rồi."
"Cái gì? Phồn Tinh lại lên hot search? Từ từ, Phồn Tinh lên hot search thì có gì lớn, Tinh Tinh của tôi không thiếu fame!"
Có lẽ vì bị thồn cơm chó nhiều quá nên dù không công khai thì fan đã cho rằng hai người là một đôi rồi, giờ có bị lộ mấy tấm thân mật kiểu này cũng bình thường.

Ngoại trừ mlem nhan sắc và tình iu đôi lứa thì hiếm có phản ứng nào quá khích.
—— Ở lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi.

Bây giờ chỉ có tin kết hôn mới làm bọn họ dậy sóng được, còn lại đều là bait ngọt ngào mà thôi.
Đây là kết quả Phàn Vân Cảnh muốn.
So với việc đưa ra một bất ngờ lớn khó mà chấp nhận ngay thì nước chảy đá mòn mới là biện pháp hữu hiệu.

Dư luận gió thổi chiều nào xuôi theo chiều đấy, dễ dàng khống chế, lại không sợ làm Lộ Thiên Tinh bị tổn thương.
Kỳ hai chương trình du lịch nhanh chóng kết thúc, Lộ Thiên Tinh bị Phàn Vân Cảnh gói gém về nhà.

Sau khi trả cậu cho Tiền Lãng thì đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Tuần sau còn bận không?"
Lộ Thiên Tinh lộp bộp trong lòng: "Làm sao vậy?"

Phàn Vân Cảnh nói: "Gần đây anh tham gia chương trình nên đã cắt bớt thời gian bên công ty, có khả năng sẽ không tham gia kỳ ba và kỳ bốn.

Hơn nữa vì một vài lý do nên đã đồng ý để Ân Lương Thần làm khách mời thay thế, nhưng anh không muốn cậu ta thân thiết với em."
"Tinh Tinh, hay là em cũng nghỉ ngơi hai kỳ đi, đợi anh về được không?" Hắn không che giấu sự ghen tỵ của bản thân, ánh mắt thẳng băng nhìn Lộ Thiên Tinh đợi cậu đưa ra câu trả lời.
Lộ Thiên Tinh cay mũi.

Ừ một tiếng, tay xỏ trong túi áo siết chặt, căng thẳng nói: "A-Anh nhớ đấy, hai tháng."
Phàn Vân Cảnh sửng sốt, rồi lại mỉm cười: "Được."
Mọi người rời đi, Lộ Thiên Tinh về phòng khóc như một con chó.

Ngồi xếp bằng trên giường vừa khóc vừa nhặt ngọc trai cất vào túi.
Tiền Lãng đứng bên ngoài gõ cửa, bất an nói: "Lộ Thiên Tinh, cậu sao vậy? Nếu không thích thì từ chối đi, chúng ta muốn tham gia chương trình tiếp thì cứ tham gia, sao lại ngồi khóc một mình làm gì."
Lộ Thiên Tinh rầu rĩ: "Ai không thích?"
"Vậy sao lại khóc? Đừng có cãi tôi, mắt mũi đỏ bừng thế rồi, tôi đâu có mù."
Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó Lộ Thiên Tinh mới đúng lý hợp tình nói: "Xa người yêu tận 28 ngày, tôi khóc thì sao!"
Tiền Lãng: "......"
Đm lắm, một con chó cô đơn lại đứng giữa hai con chim cu tình ý mặn nồng.
Tuyệt giao!
Ngoài cửa không còn tiếng động, Lộ Thiên Tinh không cần đoán cũng biết Tiền Lãng bị cậu chóc tức nên pay màu rồi.
Cậu khịt mũi, cảm xúc vơi bớt đi nhiều, hốt đống ngọc trai tống vào ngăn kéo.
Hệ thống thở dài: 【 Đàn ông mà khóc như mưa, nhục zạy.


Lộ Thiên Tinh: Tao không nói chuyện mới loại hệ thống không có người yêu!
Hệ thống: 【......】
【 Nói chuyện thì nói bình thường đi, ai lại chơi kiểu công kích vấn đề cá nhân! 】
Lộ Thiên Tinh hừ nhẹ, vuốt ve sợi dây chuyền tren cổ, lòng vẫn chua xót.
Cậu biết vì sao Phàn Vân Cảnh tạm nghỉ tham gia chương trình, đối phương muốn tìm cớ cho cậu lùi một bậc thang.
Trước đó, vì cái dây chuyền nên cậu không thể nói ra chuyện tạm nghỉ được —— hai người đều biết đấy chỉ là lý do tự mình dối mình, không dám phá vỡ rào cản cuối cùng mà thôi.
Nên lúc hắn kể cho mình về dây chuyền, sau cậu không nói chuyện của bản thân?
Cậu cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng không ngờ Phàn Vân Cảnh đã sớm nhìn thấy, còn giúp cậu viện cớ.
Đối phương càng bao dung, Lộ Thiên Tinh càng áy náy.

Nhưng chỉ cần hai tháng, chỉ cần hắn đợi hai tháng nữa cậu sẽ nói hết toàn bộ sự thật!
Hệ thống im lặng thở dài: 【 Được rồi, lòng người khó nói, bây giờ thu dọn đồ đạc tới biệt thự đi, để muộn thì rất nguy hiểm.


Lộ Thiên Tinh cũng biết cậu không còn nhiều thời gian, chuẩn bị hành lý cùng Tiền Lãng lái xe rời đi.
Hình phạt đến như đã định.

Cảm giác lần này như bị lửa thiêu, khắp cơ thể chỗ nào cũng bỏng rát đau đứn.


Vấy cá chuyển thành màu đỏ cam như ngọt lửa nuốt lấy hai chân, bao trùm lấy toàn thân cậu.
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu: 【 Thực đơn: Cá nướng.

Nguyên liệu: Cá Lộ, hành tây, tỏi băm, tiêu, ớt cay......】
Lộ Thiên Tinh ngồi trên thành bể bơi, cả người bỏng rát: Đừng liệt kê thực đơn rồi biến thành cá luôn được không?
Hệ thống: 【 Cậu tưởng bở à.

Làm sạch vảy cá rồi nêm gia vị, ướp tầm 15 phút......】
Lộ Thiên Tinh: Đau quá.
Hệ thống: 【 Đau mới là trừng phạt.

Lót một lớp hành tây trên khay, sau đó để cá lên, rải thêm gừng băm rồi cho vào lo nướng tầm 20 phút với nhiệt độ vừa phải......】
Lộ Thiên Tinh đau đến nỗi muốn lăn lộn trên đất, cậu thò hai chân xuống nước, nghĩ ít nhiều gì cũng đỡ đau về mặt tâm lý.
Hệ thống: 【 Chuẩn bị các nguyện liệu trang trí như rau dưa......】
Quá chậm, có lên mình nên xuống nước trước.

Lộ Thiên Tinh hơi khom lưng, chưa nhảy xuống thì đột nhiên đanh mặt.
Cái dây chuyền!
Lộ Thiên Tinh hít một ngụm khí lạnh, biết mình chưa biến thành cá nên sẽ không làm đứt nó.
Hệ thống: 【 Thêm hai thìa tương thêm đậm đà vị cay nồng, rưới nước sốt lên......】
Lộ Thiên Tinh chịu đau cởi dây chuyền ra.
Hệ thống: 【 Ăn sẽ khá là tốn cơm nên nấu nhiều nhiều cơm một chút......】
Được rồi!
Hệ thống: 【 Cuối cùng là đừng để bị hóc xương nhé......】
Lộ Thiên Tinh cắn răng, vứt vòng cổ lên sàn nhà.
TŨM ——
Tiếng rơi xuống nước át mất tiếng rơi giòn tan của dây chuyền rơi cách bể bơi không xa, ánh sáng xanh của viên đá quý vẫn sáng lấp lánh nom thật xinh đẹp.
Nước bể bơi tràn cả ra ngoài, một lúc sau mới có một cái đầu ngóc lên khẩn trương tìm dây chuyền.
Hệ thống không quen nhìn bộ dạng ngu ngốc này của cậu: "Nằm yên đấy nghỉ ngơi đi."
Bé cá lớn hơn lần biến hình trước nằm yên, im lặng chìm xuống nước.
Thế giới trong nước tĩnh lặng, bé cá sắc cam lẫn giữa màu xanh trong màu xanh trong chờ đợi.
Cảm giác đói bụng nhanh chóng đến, bé cá năng động hẳn lên, quẫy đuôi cá bơi đến cửa thông nước.
Cửa chậm rãi mở, vô số miếng màn thầu quen thuộc trôi theo nước tiến vào che khuất tầm mắt bé cá.
Hắn tới rồi.
Bé cá lắc đuôi, vừa ăn vừa kích động.
Phàn Vân Cảnh biết cậu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng nên lần này đưa đến rất nhiều màn thầu, để cậu ăn chắc bụng, gãi đúng chỗ ngứa.
Cửa thông nước đóng lại, bé cá bực bội quẫy đuôi làm bọt nước bắn loạn xạ.
Vừa xa nhau bảy ngày mà cậu đã nhớ Phàn Vân Cảnh rồi.
Bé cá bơi trong nước tự nhẩm thầm, chỉ cần bốn bữa ăn nữa là sẽ có thể kết thúc hình phạt.
Đây là lần thứ nhất.
Bé cá chìm sâu xuống nước, lại chờ đợi.
Bình thường làm việc trong nháy mắt đã qua hai tiếng, bốn tiếng, thậm chí đến hửng đông cũng cảm thấy thật nhanh.

Nhưng bây giờ làm một con cá nằm dưới đáy ao, phạm vị hoạt động chỉ có một cái bể bơi, không làm việc cũng không thể nói được, xung quanh ngoại trừ tiếng mình quẫy nước thì không còn gì.

Yên tĩnh đến phát chán, thời gian cứ trải dài thênh thang......
Cứ như tưởng mình đợi lâu lắm rồi, nhưng hóa ra mới chỉ có ba phút.

Nghĩ rằng sắp đến bữa ăn thứ hai, nhưng bụng đói lại nói cá nghĩ nhiều rồi.
Thú vui duy nhất của bé cá là quẫy đuôi tạo sóng nước, hoặc là nhảy lên tìm dây chuyền.
Vài ngày trôi qua, bữa ăn thứ hai lại tới.
Lần đầu tiên bé cá không gấp gáp ăn màn thầu, mà nhìn chằm chằm cửa thông nước, hối hận vì sao mình lại không nói hết cho hắn, nói hết rồi Phàn Vân Cảnh sẽ ở đây với mình, không cần phải lén lút cho mình ăn nữa.
Hệ thống: 【 Dạo này cậu lắm tâm sự nhỉ, bớt yêu sẽ bớt đau đầu hơn đấy? 】
Cá Lộ: Bớt yêu mà chết à!
Hệ thống: 【......】
【 Ăn màn thầu của cậu đi.

Dù gì bây giờ cũng không nói được, đợi hoàn thành nhiệm vụ thích làm gì thì làm.

Nếu bây giờ cậu dám hủy hoại hết công sức của chúng ta thì mình cùng chết chùm được rồi.


Cá Lộ: Biết rồi, loại vô tâm chỉ biết mỉa mai im lặng đi.
Sau đó bé cá trấn an bản thân, tìm được cách để bớt chán rồi —— hệ thống!
Hệ thống không cho mình nói nên mình mới áy náy.

Nhớ Phàn Vân Cảnh, hối hận, dù gì cũng rảnh mà, mình nên tìm thú vui mới, một tool mới——giận hệ thống.
Lên đi, mình thương nhau lắm mình đánh nhau đau mà!!
Hệ thống: 【......】
【 Cút! 】
Cuối cùng không chỉ có bé cá mong hình phạt kết thúc thật nhanh mà ngay cả hệ thống cũng thế, hi vọng Phàn Vân Cảnh nhanh chóng hốt con cá này đi đi.
Bữa ăn tiếp theo lại đến.
Bé cá ăn uống no đủ, vui vẻ bơi vòng trong bể, cuối cùng cũng kết thúc rồi, vây cá vừa đập xuống mặt nước đã biến thành cánh tay trắng nõn.
Thanh niên chậm rãi tìm đến cái dây chuyền bị bỏ rơi 28 ngày, khom lưng nhặt lên.
Cậu đeo lại vào cổ, lau nước đọng trên người rồi mang quần áo ra ngoài.
Nếu nhanh sẽ có thể gặp được Phàn Vân Cảnh, nói cho hắn ——
Lộ Thiên Tinh dừng lại, cửa vừa mở được một nửa, bóng dáng người đàn ông kia đã hiện ra sau cánh cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi