SAU KHI XUYÊN THÀNH YÊU TINH TÔ NỔ TOÀN THẾ GIỚI

Không chỉ một mình em gái mặc váy lam kinh sợ, những người khác nhìn thấy con mèo nhỏ cũng lộ ra biểu tình kinh dị, thậm chí có hai người không nhịn được mà bắt đầu xì xào bàn tán, muốn biết con mèo nhỏ này là do ai nuôi mà có thể trâu bò đến mức độ này.

Mèo nhỏ ngược lại từ đầu đến cuối đều phi thường bình tĩnh, giống như bạn nhỏ ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi ở trên ghế, lỗ tai nhỏ cũng dựng thẳng lên chuẩn bị thời khắc nghe gọi tên.

Cũng không biết nó càng tỏ ra nghiêm túc, ở trong mắt người nhìn thì càng đáng yêu. Em gái váy lam nhìn chằm chằm lông tơ trên đỉnh đầu mèo nhỏ theo chuyển động của xe mà khẽ run cùng với đôi tai thỉnh thoảng lại nhúc nhích, khát vọng muốn vươn tay sờ sắp bùng nổ, cũng không biết tại sao lại không dám.

Lại có loại thấp thỏm khi đối mặt với thần tượng, cật lực muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, chỉ sợ hơi thiếu tôn trọng sẽ làm con mèo nhỏ nổi giận hoặc chán ghét; lại nghĩ một chút bộ dáng con mèo nhỏ khi nổi giận chắc chắn đặc biệt manh, nội tâm rít gào mấy phút ngắn ngủi lại phảng phất như xoắn xuýt mấy tiếng đồng hồ.

Lúc này, lại thấy con mèo nhỏ đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống.

Đây là muốn xuống xe sao?

Em gái váy lam vội đem mình từ trong nội tâm xoắn xuýt lôi ra, quay đầu đuổi theo thân ảnh con mèo nhỏ. Chỉ thấy con mèo nhỏ tiến về phía bên phải hai bước, nhấc lên móng nhỏ đưa về phía một ống quần đen, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo.

Đem tầm mắt dời lên trên, em gái váy lam mới phát hiện đó là một ông cụ vừa mới lên xe. Ông cụ vì động tĩnh mà cúi đầu, lập tức đối diện với một tiểu mao đoàn đang dùng cặp mắt to tròn nhìn mình.

"Miew miew!" Ông đến ngồi!

Tiểu mao đoàn một bên kêu với ông cụ, một bên dùng móng vuốt chỉ về chỗ ngồi bên tay phải nó vừa rời khỏi, âm thanh nhỏ nhẹ nhuyễn nhu manh đến phụt máu.

Thần! CMN! Thánh! Rồi!!!

Em gái váy lam lần này kinh sợ đến mắt cũng muốn rớt ra rồi, đúng vào lúc này xe bắt đầu xuất phát, ông cụ dưới tác dụng của quán tính mà lảo đảo không đứng vững, liền thuận thế ngồi xuống.

Sau đó không ngớt lời khen ngợi đối với tiểu mao đoàn bên chân "Ai u, tiểu tử thật thông minh, cư nhiên nhường lại ghế! Lại trắng như tuyết, đẹp như vậy!"

Được khen ngợi, mèo nhỏ tựa hồ có điểm thẹn thùng, mất tự nhiên cúi đầu, đuôi nhỏ lại vui vẻ dần dần vểnh lên.

Người lớn tuổi vốn ưa thích loại động vật như mèo nhỏ, liền cùng mèo nhỏ nói chuyện giết thì giờ "Kì thực ta đã đi xuống năm điểm dừng, ngươi đừng nhìn ta lớn tuổi, thân thể vẫn chịu được, không ngồi cũng không có chuyện gì... Ta biết người trẻ bây giờ cũng không dễ dàng gì, đi học hay đi làm đều rất cực khổ, ta tận lực không làm phiền đến người khác..."

Con mèo nhỏ nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe ông cụ cằn nhằn liên miên, không hề có một chút thiếu kiên nhẫn nào, thỉnh thoảng còn "Miew nha" một tiếng giống như là đáp lại, cứ như nó thạt sự nghe hiểu được.

Thời đại này càng ngày càng ít người nguyện ý ngồi xuống nghe trưởng bối cằn nhằn, nhưng mà con muốn nuôi mà thân không đợi, khi ngươi muốn nghe đã không còn nghe được nữa rồi. Nhiều người trẻ tuổi cả ngày đều bận rộn với sự nghiệp, trên thực tế còn không sánh được mấy động vật nhỏ làm bạn với lão nhân gia.

"Cháu của ta đi học ở nước ngoài" Ông cụ tiếp tục nói đâu đâu "Cũng không biết tại sao lại bận như vậy, mới vừa trở về hơn một tuần lễ liền đi, rõ ràng vừa mới được nghỉ hè a..."

Nói xong còn than thở một tiếng, cũng không phải oán giận hay bất mãn, chỉ là muốn hài tử ở bên cạnh nhiều một chút, nhìn hài tử thêm một chút thôi.

Mỗi lần đứa nhỏ về nhà, mấy ông già tựa hồ cũng điều động toàn bộ tinh lực tích lũy thường ngày, dành thật nhiều thời gian cho mấy đứa nhỏ, nhưng đáng tiếc mấy giây phút đó cũng quá là ngắn ngủi.

Mà bộ dáng nghiêm túc lắng nghe của mèo nhỏ thực sự đáng yêu, ông cụ không nhịn được vươn tay chạm vào đầu nó "Thật ngoan. Ngươi là mèo nhà ai nuôi a? Chủ nhân của ngươi đâu?"

Con mèo nhỏ không đối với bàn tay khô ráp nhăn nheo của lão nhân gia có bất kì sự ghét bỏ nào, trái lại còn dùng đầu cọ cọ bàn tay kia, chỉ ở trong lòng vì hai chữ chủ nhân mà đối với Lệ Thiệu Lẫm biểu đạt ghét bỏ.

Chủ nhân? Trẫm sao có thể có chủ nhân? Mèo con ngạo kiều ngẩng đầu biểu thị, cho dù là Lệ Thiệu Lẫm, nhiều lắm cũng chỉ miễn cưỡng coi là một người hầu hợp lệ.

Người hầu Lệ Thiệu Lẫm lúc này đang vội vã chạy tới.

Thường ngày vô dụng Lục Trạch cuối cùng cũng coi như có ích một lần, khi nhìn thấy bức ảnh mèo con cưỡi trên người con vẹt liền nghĩ đến con mèo Lệ Thiệu Lẫm nuôi, lập tức thông báo cho Lệ Thiệu Lẫm, đồng thời nhanh chóng liên lạc với Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân chính là tên người chủ của con vẹt.

Năm đó thời điểm Lục Trạch đi học ở New York, vừa vặn là đồng học của Nghiêm Chân, hai người giao hỏa rất tốt, từ rất sớm đã để ý lẫn nhau, nếu không cũng không đúng lúc nhìn thấy bức ảnh con mèo nhỏ. Dưới sự dò hỏi của Nghiêm Chân, con vẹt rất thẳng thắn chỉ cho chủ nhân hướng đi của con mèo nhỏ, vỗ cánh nói "Giao thông công cộng! Giao thông công cộng!"

Lục Trạch nhìn con vẹt đang nói trpng video, đột nhiên có loại ý nghĩ hoang đường, động vật trong thiên hạ có phải đều thành tinh rồi hay không, không nhịn được mà vỗ vỗ đầu con chó của mình "Tiểu Cáp, nhanh nói một câu cho ra nghe xem!"

Huskies hoàn toàn không hiểu ra sao, sủa hai tiếng, vẫy đuôi một mặt ngốc manh.

Lục Trạch tiện đà nhớ tới ánh mắt khinh bỉ rất có lực sát thương của mèo nhỏ, lần thứ hai vỗ vỗ đầu con chó "Làm cái biểu tình khinh bỉ cho ta nhìn một chút!"

Huskies tiếp tục vẫy vẫy cái đuôi, thậm chí hé miệng lộ ra hàm răng, bày ra một bộ mặt thoạt nhìn hung dữ nhưng lại rất hài hước.

Lục Trạch khó giải thích mà thở phào nhẹ nhõm, sâu sắc cảm thấy sủng vật của mình vẫn là tốt nhất, ngu ngốc ngờ nghệch, IQ lại không cao một chút nào.

Mà bên kia con mèo nhỏ đang chuẩn bị chờ xe bus dừng lại rồi nhảy xuống nhưng đột nhiên lúc này xe lại thắng gấp, nếu không phải có sự chuẩn bị nhờ kĩ năng "Sự cân bằng hoàn mĩ" thì e rằng con mèo nhỏ đã phải lăn được vài vòng.

Tuy nhiên nguyên nhân xe bus thắng gấp lại liên quan mật thiết đến nó.

Lệ Thiệu Lẫm dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới, thủ hạ nhét đầy trong năm chiếc xe ô tô màu đen, có thể nói là bao vây kín kẽ chiếc xe bus, làm cho tài xế còn chưa hiểu mô tê gì suýt chút nữa giơ tay đầu hàng.

Bối cảnh quả thật như đang đóng phim thần tượng, chỉ tiếc là không có vai nữ chính, chỉ có một nam nhân cùng một con mèo đực. Đợi đến thời khắc lại được nhìn thấy con mèo nhỏ, trái tim lơ lửng của Lệ Thiệu Lẫm lúc này mới coi như trở về vị trí, chỉ cần liếc mắt một cái liền khẳng định kia chính là vật nhỏ của hắn, lập tức bước nhanh về phía nó.

Con mèo nhỏ cũng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hai bên mắt đối mắt nhìn nhau, đáy lòng Lệ Thiệu Lẫm chấn động, giống như quên cả hô hấp, đôi mắt luôn luôn lạnh lùng lộ vẻ kích động cùng vui sướng hiện rõ ràng trên mặt, tay ôm lấy con mèo nhỏ thậm chí có chút run rẩy.

Con mèo nhỏ ngược lại phi thường bình tĩnh, không vui không buồn không vội không nóng, ánh mắt trấn tĩnh đến không thể trấn tĩnh hơn, chỉ khi cái trán được xoa nhẹ nhàng mới ngượng ngùng, vui vẻ vẫy đuôi.

"Vật nhỏ" Mãi đến lúc ôm con mèo nhỏ lên xe sau, tâm tình Lệ Thiệu Lẫm mới từ trong niềm vui mất mà lại được quay trở về, một bên cẩn thận kiểm tra trên người con mèo nhỏ xem có bị thương không, lại nói "Mấy ngày nay có ăn được cơm hay không? Có đói bụng không?"

Tiếng nói trầm thấp của nam nhân như rượu đỏ thượng đẳng, con mèo nhỏ vươn ra đầu lưỡi mềm mại li3m li3m ngón tay nam nhân, nhẹ nhàng "meo" một tiếng.

"Ngoan, lập tức liền về nhà ăn cơm." Lệ Thiệu Lẫm vừa đau lòng vừa trìu mến, cho là con mèo nhỏ đói bụng, đồng thời luôn cảm thấy con mèo nhỏ sau ba ngày không gặp gầy đi không ít, phải hảo hảo bù đắp lại.

Tình hình thật sự lại là con mèo nhỏ mập lên. Cả ngày ở chỗ của Joseph ăn uống thả ga không tiết chế, nếu nó không phải là miêu yêu mà là mèo thường thì đã sớm ăn lủng bụng.

Ôm ấp quen thuộc làm con mèo nhỏ bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Nhắm chặt đôi mắt, móng vuốt nhỏ ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn, gương mặt không hề phòng bị cùng thả lỏng bày ra vô số tư thế ngủ kì quái, điều này nói rõ nó đối với nam nhân yêu thích cùng tín nhiệm.

Nam nhân đối với nó cũng giống như vậy, bị hấp dẫn bởi một con mèo, chuyện như vậy thật khó để tin tưởng, chỉ có thể gắt gao đè nén ở trong lòng.

Ngày thứ hai sau khi con mèo nhỏ trở về liền có một vị khách không mời mà đến, Nghiêm Chân dưới sự dẫn đường của Lục Trạch bất ngờ ghé thăm, và đương nhiên cả hai đều mang theo sủng vật của mình.

Mục đích đương nhiên không phải mở đại hội thú cưng, mà là một lời mời rất chân thành.

Thân là một đạo diễn nổi tiếng kiêm luôn nhà sản xuất, Nghiên Chân không chỉ quay phim điện ảnh, còn từng làm qua một chương trình rất ăn khách. Mà tại nửa năm trước, hắn đã lên kế hoạch cho một chương trình gọi là "Manh sủng đi đâu rồi", với sự tham gia của số ít các minh tinh cùng các thú cưng nổi tiếng hoặc hài hước, mỗi tuần phát sóng một tập phim, một mùa có khoảng mười tập.

Qua hai năm phát sóng ở nước ngoài đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, chương trình này nói về cuộc sống của con người và thú cưng. Một chương trình truyền hình trực tiếp 24h không ngừng nghỉ, diễn tả một cách vô cùng chân thật về cuộc sống, dễ dàng hơn trong việc kết nối với dân chúng. Một chương trình dành cho mọi lứa tuổi, trừ những người trời sinh đã ghét đám động vật nhỏ thì nam nữ già trẻ đều có thể xem, hơn nữa với sự góp mặt của các ngôi sao nổi tiếng, tỉ lệ người xem chương trình liên tục tăng lên.

Đều nói động vật đối với người tốt với mình như đối với người yêu, đối với chúng hài tử cũng sẽ vô cùng dịu ngoan, đó là lí do vì sao những nam thần ấm áp sẽ vì một tập phim này càng được người yêu thích, những người cao lãnh hoặc cuồng ngạo thì fan sẽ nhờ vậy mà phát hiện được một mặt ôn nhu, càng khiến fan thêm si mê, cho nên rất nhiều minh tinh đối với chương trình này tỏ ra vô cùng là hứng thú, trước đó Nghiêm Chân đã hẹn nói chuyện với vài miếng thịt tươi đang "hot" nhưng vẫn không tìm được thú cưng nào vừa ý, mãi đến tận khi mèo nhỏ xuất hiện mới trở nên hưng phấn.

Tiểu tử này quả thật muốn sắc có sắc, muốn thông minh có thông minh, chỉ với mấy tấm hình mà trong vòng một đêm trên facebook đã có hơn 1 vạn lượt chia sẻ, tuyệt đối có thể trở thành điểm sáng nhất của chương trình.

Đáng tiếc Lệ Thiệu Lẫm không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Nam nhân với dục chiếm hữu mạnh mẽ biểu hiện mèo nhỏ là của mình, nhiều thêm một tên thấy được liền sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi là lên truyền hình. Hơn nữa mèo nhỏ vừa mới trải qua vụ bắt cóc, vạn nhất lên TV càng tỏa sáng, tất cả mọi người cảm thấy vật nhỏ thông minh lại xinh đẹp, thêm mấy tên đến trộm thì làm sao giờ?

"Cũng bởi vì sợ bị bắt cóc mới càng phải lên truyền hình a!" Lục Trạch không nhịn được chen miệng "A Lẫm, nói thật với thân phận cùng bối cảnh của ngươi xuất hiện mấy vụ bắt cóc cũng là bình thường, người rắp tâm hãm hại vĩnh viễn không thể phòng bị hết. Một khi mèo nhỏ được mọi người biết đến, không cần biết xảy ra chuyện gì cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ từ quần chúng. Phải biết rằng sức mạnh quần chúng nhân dân là không thể tưởng tượng được."

Thái độ Lệ Thiệu Lẫm vẫn rất kiên quyết, nhàn nhạt nói "Ta có thể đầu tư hoặc làm nhà sản xuất chương trình này, nhưng tuyệt đối không đồng ý cho nó tham gia."

Lệ Thiệu Lẫm mang theo thủ hạ tẩy trắng chủ yếu có 2 con đường, một là khai thác bất động sản, hai chính là công ty giải trí. Công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Lệ thị đặc kí hợp đồng với mấy minh tinh đang "hot", mấy năm gần đây cũng đầu tư không ít chương trình điện ảnh cùng game show giải trí, đều đạt được những khoản thu không tồi.

"Meo?"

Ngay tại lúc này, một tiếng mèo kêu mang theo nghi vấn rõ ràng vang lên, ngủ no đủ con mèo nhỏ bước mấy cái chân ngắn một đường chạy từ phòng ngủ nhảy đến phòng khách—–Tham gia cái gì?

Tiểu Cáp của Lục Trạch 1s sau khi nghe tiếng mèo kêu liền dựng thẳng lỗ tai, sau khi con mèo nhỏ xuất hiện, chủ nhân nó còn chưa kịp phản ứng liền hưng phấn hướng thẳng nó mà xông lên.

"Tiểu Cáp!" Lục Trạch vội hô một tiếng, nhưng trong chớp mắt con Huskies so với nó to gấp mấy lần đã vọt tới trước mặt con mèo nhỏ, trước tiên dùng cái mũi dài nhọn như cho sói ngửi con mèo nhỏ một cái, sau đó há mồm ra liền muốn li3m.

Thể tích toàn thân con mèo nhỏ còn không bằng đầu con Huskies, trong mắt người xem giống như con chó lớn đang muốn đem con mèo nhỏ nuốt sống, Lệ Thiệu Lẫm cùng Lục Trạch đồng thời chạy đến, kinh ngạc mà nhìn một màn con mèo nhỏ chuẩn xác mà một vuốt vỗ vào lỗ mủi của đại cẩu.

"Meo meo meo." Con chó ngu xuẩn đi ra, trẫm muốn đi bàn chính sự đây.

Huskies bị ghét bỏ, liền tính lấy lòng cụng cụng bụng con mèo nhỏ, và lần thứ hai thành công nhân thêm một vuốt, chỉ có thể ngậm ngùi đứng phía sau con mèo nhỏ còn đang tức giận mà "uông" một tiếng.

––– Uông uông uông con mèo nhỏ này thật là đẹp a, tuy rằng có hơi hung dữ. Thế nhưng mèo đẹp vốn có quyền kiêu ngạo cùng hung dữ, là một con chó tốt, không nên cùng một con mèo con tính toán.

Nhìn chúng nó hỗ động mà hai mắt Nghiêm Chân đều tỏa sáng, cảm thấy khắp nơi đều thích hợp để làm phim. Bất quá tình cảnh này cũng có chút hỗn loạn, vừa mới chịu oan ức rõ ràng là Huskies, con vẹt vốn đang chăm chú ăn hạt dẻ lại cảm thấy người bạn tốt hiếm mà có được của mình bị bắt nạt, đột nhiên giương cánh bổ nhào một cái, há miệng liền đi mổ đầu chó.

Mà điều Tiểu Cáp thích nhất chính là chim lao vào mình, đối với con vẹt sức mạnh ngang mình chính là hai mắt tỏa sáng, thậm chí muốn bắt chim đưa cho con mèo nhỏ để lấy lòng, nhất thời liền cùng con vẹt dấy lên một hồi sóng gió.

Tình huống lập tức loạn xì ngậu lên, chủ nhân hai bên cũng vội vàng chạy đến khuyên can, chỉ có con mèo nhỏ ung dung nhảy lên tủ, một bên li3m vuốt, một bên phấn chấn mười phần ăn hạt dưa hóng hớt.

Nghiêm Chân liếc thấy, đối với tiểu dáng dấp của nó có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng thấy thật đáng yêu, càng quyết tâm bằng mọi giá phải thuyết phục Lệ Thiệu Lẫm đồng ý. Trận đấu này cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng kêu meo meo của con mèo,––– tiểu tử càng làm cho người có loại cảm giác như một trọng tài bạo ngược, sau đó tuyển thủ hai bên lần lượt dừng chiến đấu, làm hai vị chủ nhân đều có chút câm nín.

Mà việc thâm gia chương trình dĩ nhiên cũng có xu thế chuyển biến, nguyên nhân đương nhiên không phải là Lệ Thiệu Lẫm thay đổi chủ ý, mà là công mèo nhỏ kiên quyết muốn đi.

"Meow meow meow meow!"

Sau khi con mèo nhỏ nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, liền dùng móng vuốt ôm lấy bản kế hoạch chương trình mà Nghiêm Chân mang đến, đồng thời nhảy vào lồ ng ngực Lệ Thiệu Lẫm dùng đủ loại làm nũng cùng cọ xát, một bên cọ, một bên kêu meow meow.

Đồng ý đồng ý mau đồng ý! Trẫm đang muốn thu thập fan não tàn đây! Người hầu ngươi diễn soái trẫm liền diễn manh, đồng thời lên game show tuyệt đối là nhịp điệu từng chút một miểu sát các đội khác cũng mãnh mẽ hút fan nhào vào, đến lúc đó lôi kiếp liền là điều chắc chắn rồi!!!

Lệ Thiệu Lẫm đọc hiểu ý tứ con mèo nhỏ, nhưng vẫn không tỏ chút thái độ nào. Con mèo nhỏ trực tiếp không vui, sau đó bắt đầu chiến tranh lạnh với Lệ Thiệu Lẫm kéo dài ba ngày.

Nam nhân nhất thời có chút bất đắc dĩ, từ sau khi có con mèo nhỏ, hắn cảm thấy trong mấy tháng này số lần hắn thấy bất đắc dĩ còn nhiều hơn 27 năm gộp lại. Đợi đến ngày thứ tư, ngay cả công ty con mèo nhỏ cũng không muốn đi cùng hắn, trốn dưới gầm giường không chịu ra.

Trùng hợp đêm nay Lệ Thiệu Lẫm có một buổi tiệc rượu từ thiện phải tham gia, nghĩ đến tiệc rượu nơi đó cũng không thích hợp cho con mèo nhỏ đi, liền nhỏ giọng hống "Vậy ta đi dự tiệc, sẽ trở về trước 10h tối, ngươi ngoan ngoãn đợi ở nhà được không?"

Con mèo nhỏ vẫn ngạo kiều đưa lưng về phía Lệ Thiệu Lẫm không để ý đến hắn, Lệ Thiệu Lẫm khẽ thở dài, để sẵn thức ăn và kiểm tra ổn thỏa mọi thứ xong mới yên tâm khóa cửa rời đi.

Hắn hoàn toàn không biết chân trước mình vừa mới rời đi chân sau con mèo nhỏ đã chạy tgeo ra ngoài, hơn nữa còn là từ cửa sổ nhảy ra, so với hắn đi từ của lớn tới gara nhanh hơn nửa phút.

Sau đó liền mượn hình thể mà núp dưới đáy xe, thuận thuận lợi lợi cùng Lệ Thiệu Lẫm tới khách sạn tổ chức bữa tiệc.

Bữa tiệc lần này có rất nhiều người nổi tiếng giới kinh doanh cùng các nghệ sĩ nổi tiếng, Nghiêm Chân cũng ở trong đó, con mèo nhỏ đến tìm chính là Nghiêm Chân.––– Người hầu quá vô dụng, hoàng đế bệ hạ quyết định tự mình ấn móng ký hợp đồng cùng Nghiêm Chân, vấn đề thù lao ấy hả, phân biệt các loại cá khô mỗi loại 1 tấn là được rồi.

Tiệc rượu đã bắt đầu, tiền sảnh chợt tối lại, làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung trên vật đấu giá của buổi từ thiện được đặt ở chings giữa sân khấu. Bất quá có sáng hay tối thì đối với con mèo nhỏ không có bất kì ảnh hưởng nào, chân mèo như trước dọc theo chân tường mà tự do hành tẩu.

Ngay tại lúc này lại đột nhiên nghe thấy nhắc nhở độ thiện cảm cùng thông báo của hệ thống vang lên cùng lúc "Keng–––, độ thiện cảm của Joseph tăng thêm 10 điểm, độ thiện cảm hiện tại là 70."

"Keng–––, nhiệm vụ chủ tuyến hai "Nhân yêu một nhà" hoàn thành, chúc mừng kí chủ đã thành công khiến hai người đối với kí chủ có mức thiện cảm đạt từ 70 trở lên, thưởng một đ ĩa quay may mắn."

Thẩm Đồng như thường lệ hỏi một câu người có độ thiện cảm trên 70 khác là ai, không ngoài dự đoán mà nhận được ba chữ Lệ Thiệu Lẫm, trong lúc thần không biết quỷ không hay mà đã cao đến 90 điểm. Xét thấy đ ĩa quay may mắn ở thế giới trước không có chuyển nhượng theo, Thẩm Đồng quyết định dông dài không bằng bạo lực, quay một lần.

Đáng tiếc không có quay trúng pháp bảo gì, chỉ được EXP (điểm kinh nghiệm) tu tiên vô cùng phổ biến.

Nhưng mà đối với 1EXP này, Thẩm Đồng nhìn mà choáng váng choáng váng. Tu vi của hắn lúc trước bị lôi kiếp đáng tan, gần đây mới chậm rãi hồi phục, thế nhưng muốn hóa thành hình người còn kém một bước, mà EXP vừa mới thêm vào vừa vặn bù đắp vào bước này, Thẩm Đồng lập tức cảm thấy cơ thể nóng lên, không thể khống chế mà biến hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi