SAU LẠI, HẮN THÀNH VÚ EM NGỰ DỤNG

23. Chương 23.

Vưu Lương Hành ước chừng mấy giây đồng hồ sau mới phản ứng lại, trả lời: 

- ---- Ừ.

Biểu đạt bình đạm như vậy nhưng trong lòng Vưu Lương Hành bỗng nhiên yên tâm trở lại.

Game là thứ thập phần tác động tới cảm xúc của người chơi đi, lúc vừa rồi mất mạng internet trong lòng Vưu Lương Hành vẫn luôn lo âu, cho tới giờ khắc này, mới thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.

Đồng thời cũng không khỏi kinh ngạc, trong lúc quyết chiến như vậy, đồng đội đột nhiên treo máy, trong tình huống 1 địch 4 vị Hàn Tín này có thể gặp nguy không loạn, một mình dành được thắng lợi.

Vưu Lương Hành do dự một chút, đánh câu "cảm ơn" vào khung thoại, còn chưa gửi đi thì bên đối diện chợt nói:

- --- Buổi tối, sau 10 rưỡi tôi có thời gian.

Một câu không đầu không đuôi nhưng không khó lý giải: Hắn hẹn chơi game.

Vưu Lương Hành chưa xác định được hành trình của mình chỉ có thể trả lời:

- --- Để xem tình hình đã.

Bên kia trả lời: 

- --- Được.

Đối thoại chấm dứt tại đây, Vưu Lương Hành rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm với bạn tốt, trong lúc này, trước mắt chợt lóe lên.

Ánh sáng chợt lóe lên, làm hắn không tự giác cúi xuống, sau đó mới giương mắt lên, nhìn phía đối diện, vị kia, vị nam sinh nhìn chằm chằm hắn đang cầm di động với thần sắc quẫn bách cùng xấu hổ.

Tuy rằng người kia kiệt lực giả bộ tự nhiên, nhưng di động vẫn đang giơ lên không kịp thu hồi cùng thần thái kia đã tỏ rõ vừa rồi cậu ta.... đang chụp lén.

Vưu Lương Hành ngẩn người mở miệng nói:

"Cậu chụp lén còn dám để đèn flash?"

Thời điểm Vưu Lương Hành mở miệng nói rất ít, càng miễn bàn tình huống chủ động không có ai hỏi, nhưng nhìn bộ dạng này, có thể đoán ra cảm xúc của hắn, theo phản xạ có điều kiện mà mở miệng.

Một đạo thanh âm mềm mại hoàn toàn không hợp với tướng mạo anh tuấn chính phái truyền ra, người nam sinh kia đột nhiên cứng đờ.

Người này vốn dĩ muốn nói lời khác nhưng vì kinh ngạc mà nghẹn lại, suy nghĩ hỗn loạn trong thời gian ngắn nên lời nói cũng không rõ ràng:

"Sao? Anh.... thanh âm của anh, anh, vừa mới nói chuyện sao? ư? Anh có thể nói thêm một câu nữa không?"

Vưu Lương Hành rũ mắt, mày nhăn lại, lửa giận vốn nhẫn nại bắt đầu dâng lên, nhìn thần thái này của hắn cuối cùng người nam sinh kia cũng phục hồi lại tinh thần, che miệng mình, bộ dạng không thể nhịn cười nhưng cố tình muốn biểu hiện bộ dạng đứng đắn.

"Không, ngượng ngùng quá, tôi, tôi cũng là lần đầu chụp lén, không có kinh nghiệm, rất xin lỗi, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Đối phương thẳng thắn thừa nhận như vậy làm Vưu Lương Hành khựng lại, vốn dĩ hắn không có tâm tư đi giáo dục người khác, hắn chỉ kinh ngạc với phản ứng của đối phương.

Da mặt dày như vậy, có cảm giác đã từng quen biết.

Đang chụp lén bị bắt gặp, sự xấu hổ trên mặt người nam sinh kia chỉ giằng co trong thoáng chốc, ánh mắt tìm tòi của Vưu Lương Hành còn chưa tiêu tan thì người kia đã khôi phục thần thái sinh động trước kia, còn nồng nhiệt nói:

"Anh không cần hiểu lầm a, tôi không có ý gì đâu, tôi sẽ không đem ảnh chụp cho người khác nhìn, thật a! Tôi chỉ cảm thấy anh quá soái, nhịn không được muốn chụp mấy tấm ảnh thôi."

Một nam sinh nói không nhịn được chụp mấy tấm ảnh đối với một người nam sinh khác, này, này... thật sự rất khó để cho người khác không hiểu lầm a.

Còn nữa, bởi vì diện mạo cho nên ở trường Vưu Lương Hành thường xuyên bị người chụp lén, vốn dĩ hắn không quá để ý chuyện này nhưng đối với tình huống vẫn để đèn flash hắn muốn làm lơ cũng không được a, huống chi phía đối diện còn có đối thoại như vậy.

Nếu là bình thường, lúc này người bị chụp lén hẳn là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi Vưu Lương Hành thử mở miệng, thì mỗi một tế bào trong thân thể đều mãnh liệt tỏ vẻ cự tuyệt.

....... Không muốn nói chuyện.

Lập tức Vưu Lương Hành lấy di động của người kia, chỉ chỉ khung mật mã.

Nam sinh nói: "3320, a, từ từ đã!"

Lời còn chưa dứt, Vưu Lương Hành đã xóa bức ảnh mà người kia vừa chụp, album chỉ có một bức ảnh của hắn, tốc độ xóa rất nhanh, tới khi người kia lấy lại di động thì chỉ kịp hô lên tiếng tiếc hận.

".... Không còn."

Người kia nói ra với vẻ mặt đau lòng, trong lòng đau thương một lúc mới lấy lại tinh thần, hỏi Vưu Lương Hành:

"Tôi thật sự chỉ thấy anh quá soái mới chụp ảnh mà thôi, anh phải tin tưởng tôi a."

Cậu ta nói xong mới khựng lại, tựa như cảm thấy lời nói của chính mình nghe khá kỳ quái, sau mới tỉnh ngộ lại nói:

"Đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý tứ gì khác, tôi chỉ là, tôi chỉ là đặc biệt hâm mộ những người như anh!"

Nửa câu sau người này như phải cắn răng mới nói ra được, rõ ràng lúc bị bắt gặp đang chụp lén thì khá bình tĩnh, không hiểu sao nói tới đây thì cảm thấy ngượng ngùng.

"Anh nhìn chiều cao của tôi thì biết, tôi khá lùn, còn..... còn có chút đáng yêu, sơ trung cấp 2 thì thôi đi, trong lòng tôi nghĩ lên cao trung cấp 3 còn có thể cao thêm, nhưng hiện tại cao trung cấp 3 cũng đã qua, bộ dạng của tôi vẫn như cũ. Hiện tại sắp vào đại học tới nơi rồi, một nam sinh với bộ dạng này thì giống cái gì a, vì vậy trong lòng sao có thể không nóng nảy được, người vừa cao ráo vừa đẹp trai như anh quả thực chính là mộng tưởng của tôi."

Nghĩ nghĩ một chút, cậu ta lại nói thêm:

"Không, không phải mộng tưởng, anh chính là tương lai, tôi khẳng định sẽ còn lớn thêm!"

Sau khi nói xong không khí khá an tĩnh.

Vưu Lương Hành không động đậy.

Biểu tình quẫn bách của người nam sinh kia càng lúc càng rõ ràng, sắc mặt cậu đỏ lên, nói:

"Anh nói gì đi nha."

Vưu Lương Hành dừng một chút, mở miệng nói:

"Cậu cũng không phải rất đáng yêu, cũng chỉ bình thường đi."

Nam sinh: "....."

Biểu tình cậu như hỏng mất, khóc không ra nước mắt:

"Đây đâu phải trọng điểm? Vừa rồi rõ ràng tôi đã khen anh cao ráo đẹp trai mà! Giờ anh lại nói, tôi không đáng yêu là sao? Mọi người đều khen tôi đáng yêu a!"

Phản ứng lại lớn như vậy, Vưu Lương Hành cũng không rõ rốt cuộc người kia muốn phát triển thêm chiều cao hay muốn bảo trì nguyên trạng nữa.

Chỉ giao lưu vài câu đơn giản, khoảng cách giữa hai người được kéo gần, chẳng sợ Vưu Lương Hành không nói lời nào, người nam sinh kia cũng tự quen thuộc mà nói chuyện với hắn:

"Anh, anh là sinh viên đúng không? Anh học đại học nào a?"

Ánh mắt của nam sinh sáng lấp lánh khi chờ đợi Vưu Lương Hành mở miệng, bởi vì thanh tuyến của hắn quá mức đặc thù, tổ hợp kỳ diệu này không làm cho cậu thất vọng ngược lại có loại cảm giác bao dung vì đồng bệnh tương liên. Càng nhìn càng cảm thấy thần tượng.

Thường ngày Vưu Lương Hành không chủ động nói chuyện, nhưng khi người khác hỏi chuyện, xuất phát từ lễ phép trên cơ bản hắn được hỏi gì thì cũng đáp nấy, hắn trả lời:

"Đại học A."

Hắn và người nam sinh kia đều lên tàu từ thành phố A, nói tới đại học A hẳn là nam sinh cũng không quá xa lạ, quả nhiên, cậu thập phần hiểu biết nói:

"Đại học A sao, thật tình cờ, chị của em cũng đang học ở đại học A, hơn nữa vài ngày tới, em cũng báo danh ở đại học A."

Danh tiếng của đại học A chẳng sợ so với cả nước cũng khá nổi tiếng đi, nếu Vưu Lương nhớ không lầm thì số lượng thí sinh ghi danh đại học A năm nay cao kỷ lục, rất khó vào.

"Anh, anh học gì?"

Vưu Lương Hành nói: "Tài chính."

Nam sinh thở dài: 

"Aizzz, em học văn học, chị em cũng học văn, không chạy thoát khỏi khoa văn a."

Cậu nói tới đây có phần mất mát, sau đó cậu ta lại phấn chấn:

"Như vậy chờ tới tháng 9 khai giảng thì em và anh chính là bạn cùng trường rồi, thật tốt."

Cậu ta một câu "anh" một câu "em" rất thân thiết, tướng mạo trời sinh cũng thảo hỉ làm Vưu Lương Hành không sinh chán ghét, thời gian trên tàu còn khá dài, trong thời gian này hai người trò chuyện đơn giản câu được câu không.

"Nhà em ở thành phố A, lần này là đi du lịch tốt nghiệp cao trung, còn anh thì sao?"

"Có chút việc, thuận tiện đi tham quan."

Nam sinh kia kích động hỏi:

"Thật sao? Nếu không chúng ta kết bạn cùng đi đi, em đi một mình có chút sợ hãi."

Nhật trình của Vưu Lương Hành chỉ có ngày nào đó của tháng 7 là cố định, trừ bỏ ngày đó phải về nhà thì thời gian còn lại hắn đều muốn tránh đi miễn cho chạm mặt với Bạch Dao, nghĩ như vậy, đi tham quan khắp nơi xem phong cảnh cũng không phải lựa chọn tồi a.

Hắn tự hỏi trong chớp mắt rồi nói:

"Được."

Người kia nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền xoáy sâu vào hai bên má:

"Tốt quá, tốt quá, anh tên là gì a?"

Vốn dĩ chỉ là nói chuyện phiếm trên xe lửa, không cần giới thiệu tên, nhưng một khi đã quyết định kết bạn cùng tham quan thì không biết tên gọi cũng không quá thuận tiện.

"Vưu Lương Hành."

Bỗng nhiên người nam sinh kia dừng lại một chút, nghi hoặc nghiêng đầu:

"Tại sao em nghe có chút quen tai a, anh, ư....  Lương ca? Lương Lương ca? Em gọi là anh Lương Lương ca được không? Lương Lương ca, có phải anh rất nổi tiếng không a, em cảm thấy em đã nghe qua tên anh ở đâu đó rồi."

Cậu ta hỏi có thể gọi như vậy hay không nhưng đã tự nhiên gọi mất rồi, Vưu Lương Hành lười ngăn lại vì vậy chỉ hỏi:

"Còn cậu?"

Nam sinh cười nói:

"Em tên là Lương Sở Lâm."

Lương Sở Lâm...... cái tên này Vưu Lương Hành cũng cảm thấy quen tai. Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:

"Cậu có chị gái học ở khoa văn học?"

Lương Sở Lâm kinh hỉ nói:

"Anh có quen sao? Chị ấy khá xinh đẹp, như cũng khá nổi danh ở khoa."

Lời còn chưa dứt thì bỗng nhiên tiếng di động của Vưu Lương Hành vang lên, hắn cầm lên thấy có tin nhắn trong WeChat, một loạt sticker giống spam đến từ Nữ Vương Bệ Hạ.

"Nữ Vương Bệ Hạ" là biệt danh Bạch Dao tự ghi chú, Vưu Lương Hành suy xét địa vị trong nhà của mình, cũng không sửa chữa lại.

Nữ Vương Bệ Hạ: ------ [Hung dữ!]

Nữ Vương Bệ Hạ: ------ [Siêu Hung dữ!]

Nữ Vương Bệ Hạ: ------ [Hung dữ nhất vũ trụ!]

Nữ Vương Bệ Hạ: ------ Vưu Lương Hành! là tên phụ lòng hán lãnh khốc vô tình!

Nữ Vương Bệ Hạ: ------ Lần sau gặp mặt, chúng ta phải kết hôn!

Lương Sở Lâm liếc mắt qua, hỏi: "Bạn gái a?"

Vưu Lương Hành nói: "Không phải."

Biểu tình cười cười của Lương Sở Lâm kia có vẻ không tin tưởng, trong lòng cậu, bộ dạng của Vưu Lương Hành vừa cao ráo lại đẹp trai như vậy, là một người đàn ông mẫu mực có bạn gái triền người là hết sức bình thường.

Đề tài WeChat đã qua, Vưu Lương Hành cũng không nhắc lại, xe lửa đã lăn bánh được 3 giờ, Lương Sở Lâm ngáp một cái.

Vưu Lương Hành hỏi: "Mệt mỏi sao?"

Nam sinh gật đầu, Vưu Lương Hành nói:

"Cậu tới bên tôi ngủ đi."

Lương Sở Lâm ngẩn người, nhìn Vưu Lương Hành với ánh mắt tràn đầu lửa nóng, cậu cảm kích bắt tay nói:

"Lương Lương ca, anh quá tốt."

Trên xe lửa giường nằm phía dưới tuy có không gian lớn nhất, nhưng vì ban ngày, người ở giường trên phần lớn muốn xuống dưới hoạt động, trên mặt đất lại không thể ngồi, khó tránh khỏi việc ngồi nhờ chen chúc với người ở giường dưới, bất tri bất giác bên giường của Lương Sở Lâm có ba người ngồi nhờ, mà bên Vưu Lương Hành chỉ có một mình hắn.

Lương Sở Lâm dựa sang thở dài:

"Đẹp trai thật tốt a, bọn họ đều chen chúc sang bên của em, ai cũng ngượng ngùng ngồi bên cạnh anh."

Không đợi Vưu Lương Hành đáp lại, cậu đã khép hai mắt lại ngủ đến hôn hôn trầm trầm.

Nhìn tư thái ngủ không hề có cảnh giác kia, Vưu Lương Hành bất đắc dĩ kéo gọn túi sách của mình sang góc giường, duỗi tay cảm thụ gió điều hòa thổi, cầm áo khoác lên người Lương Sở Lâm.

Xe lửa tới tận buổi chiều mới tới đích đến - đế đô.

Vưu Lương Hành và Lương Sở Lâm kết bạn cùng đi tới khách sạn, bận rộn dàn xếp tới tối mới xong, bữa tối vội vàng giải quyết ở khách sạn, sau đó mới rảnh rỗi, Lương Sở Lâm vẫn còn khá cao hứng.

Vưu Lương Hành hỏi: 

"Ngày mai muốn đi đâu chơi?"

Lương Sở Lâm sửng sốt nói:

"Thì, vừa đi vừa tham quan a."

Bộ dạng tùy ý, hiển nhiên không có quy hoạch gì cho chuyến du lịch này.

Vưu Lương Hành nghi hoặc nói:

"Cậu đi du lịch một mình mà không tìm hiểu, sắp xếp gì trước sao?"

Lương Sở Lâm chớp chớp mắt nói:

"Dù sao được nghỉ nhiều như vậy, em cũng không có gì gấp gáp cả."

Cậu không để ý trả lời, thấy Vưu Lương Hành tựa như chỉ thuận miệng hỏi nên càng vứt sau đầu, nhưng sau khi tắm rửa xong, chỉ mới nửa giờ, Vưu Lương Hành đã đưa một bản kế hoạch với chữ viết tinh tế xinh đẹp ra trước mặt hắn.

Cậu định thần nhìn kỹ, kinh ngạc hỏi:

"Lương Lương ca, anh, anh, có thể làm nhanh như vậy sao?"

Vưu Lương Hành đơn giản nói:

"Tương đối thô sơ giản lược."

"Này còn thô sơ giản lược a....."

Cậu mới nói được một nửa thì dừng lại, ánh mắt nhìn Vưu Lương Hành càng nóng rực hơn so với trước, cậu cảm thấy Vưu Lương Hành thật lợi hại, nhìn đâu cũng cảm thấy bội phục, nhất thời không tìm ra được đề tài để nói.

Đang nghĩ ngợi tìm đề tài chợt trong đầu cậu lóe lên vui vẻ nói:

"Lương Lương ca, anh có chơi Vương Giả Vinh Diệu đúng không?"

Vưu Lương Hành gật đầu, nam sinh lại vui vẻ nói:

"Em cũng chơi, anh chơi tới đẳng cấp nào rồi?"

Vưu Lương Hành nói:

"Hoàng kim."

Vừa nghe thấy hoàng kim thì Lương Sở Lâm cười đến đôi mắt cong cong, cậu đang muốn kéo gần khoảng cách với Vưu Lương Hành a, giờ cơ hội đến rồi.

Cậu vỗ vỗ ngực, tự hào nói:

"Em là kim cương, chúng ta cùng chơi đi."

Vưu Lương Hành dừng lại một chút, do dự, ngồi xe lửa cả một ngày, hắn không ngủ được, lúc này có chút mệt mỏi, liếc tầm mắt xuống di động, màn hình biểu hiện 10:40, hắn chợt dừng một chút.

Tin nhắn người bạn tốt trong game buổi sáng còn quanh quẩn trong đầu: 

- ---- Buổi tối, sau 10 rưỡi tôi có thời gian.

Vưu Lương Hành ngẩng đầu nói:

"Vậy chơi vài ván đi, tôi mời thêm một người."

Lương Sở Lâm nói:

"Được a."

Nghĩ nghĩ cậu lại hỏi:

"Lương Lương ca, đẳng cấp của bạn anh là gì?"

Vưu Lương Hành khựng lại, suy tư một lúc mới nói:

"Ngân bạc."

Ngân bạc.....

Đây chẳng phải thời cơ để làm gia tăng độ hảo cảm hay sao!?

Lương Sở Lâm hứng thú bừng bừng trịnh trọng nói:

"Không có việc gì, có em ở đây! Em kéo hai người."

- --------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi