Diệp Tố trở về từ phòng thí nghiệm, trong đầu suy nghĩ một chút vấn đề vật lý quang học, gần đây hắn trọng tâm chú ý vào việc học tập vật lý quang học ở hiện thực, còn khoa học kỹ thuật vật lý ở thế giới Tinh tế, hắn còn chưa có tâm tư tìm hiểu. Hóa học cơ sở nơi đó đã quá sức đối với hắn, vật lý hắn vốn đã không am hiểu phỏng chừng càng xem càng không hiểu, hiện tại vẫn không nên tìm ngược, đợi khi có thể thông hiểu đạo lý hóa học cùng vật lý hiện thực rồi hẵng suy xét tới tinh tế.
Thời điểm Diệp Tố sắp về phòng mình lại gặp Tiếu Thừa đúng lúc thay ca, hai người cùng nhau đi một đoạn đường. Diệp Tố nhìn ra, Tiếu Thừa tựa hồ có chuyện gì muốn nói với mình, trong lòng liền hiểu rõ mà mời hắn vào phòng.
Diệp Tố vừa bước tới cửa, khuôn mặt tươi cười hì hì của Tiếu Thừa lập tức banh lên, đi thẳng vào vấn đề: "Diệp Tố, khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế có phải thực phát đạt hay không?"
Diệp Tố đối mặt với cửa, còn chưa xoay người, nghe thấy Tiếu Thừa nói như vậy, lưng chợt lạnh.
Tiếu Thừa tiếp tục nói: "Cậu có thể tróc được nguyên tố ký sinh nhanh như vậy, có phải cũng dựa vào thế giới Tinh tế trong mơ hay không?"
Diệp Tố nhanh chóng chớp động mắt, suy ngẫm sách lược đối ứng.
"Cậu đang sợ hãi cái gì?" Tiếu Thừa bỗng nhiên cười, nhìn bóng dáng cứng đờ của Diệp Tố mà mừng rỡ tới không được, "Xem ra, thật sự bởi vì thế giới Tinh tế, hại tôi tưởng rằng cậu là thiên tài cử thế vô song chứ. Cũng không đúng, đại não khai phá tới 90%, cũng coi như cử thế vô song (1 0 2). Ai, tại sao cậu không dám quay đầu lại, cậu cho rằng tôi sẽ vì thế mà hại cậu hay có mưu đồ khác?"
Diệp Tố buông tay đang đặt trên then cửa, lòng bàn tay đã sớm đổ một tầng mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn thấy bộ dáng cười híp mắt của Tiếu Thừa, không biết nên phản ứng thế nào.
Tiếu Thừa bỗng nhiên nghiêm trang nói: "Nếu năng lực kỳ diệu này của cậu bị người có dã tâm biết được, quả thực là một đại họa với cậu, thất phu vô tội hoài bích có tội. Tôi nhìn ra được, lần trước cậu mơ hồ dấu diếm điểm này trước mặt bác sĩ Lý. Nếu không phải tôi đột nhiên nhớ tới thời điểm ở Nam Cực, cậu đột nhiên nói muốn ngủ, sau đó ngủ một giấc dậy liền phát minh ra dung băng dịch có thể hòa tan băng trong nháy mắt, tôi cũng sẽ không nghĩ tới, dù sao người bình thường đều bị độ khai phá não của cậu cùng một thế giới khác dọa sợ ngây người, nào có tâm tư nghĩ tới lỗ hổng trong đó."
Diệp Tố lẳng lặng nhìn hắn.
"Đừng nghiêm túc như vậy chứ." Tiếu Thừa lại cười ra tiếng, "Nếu tôi nói với cậu chuyện này, có nghĩa là tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu."
"Tại sao?" Diệp Tố vẫn cảnh giác như trước, không phải hắn không tin Tiếu Thừa, mà là khoa học kỹ thuật vượt mức của thế giới Tinh tế quá mức mê người, đặc biệt Tiếu Thừa còn có thân phận đặc thù, ích lợi có thể nhận được từ đó cũng quá lớn.
Tiếu Thừa nhìn thẳng Diệp Tố, phảng phất muốn để hắn thấy ánh mắt chân thành của mình, "Bởi vì cậu là bạn tôi." Dừng một chút, Tiếu Thừa lại bổ sung, "Là bạn tư nhân, là bạn tôi lấy thân phận cá nhân độc lập kết giao, một người duy nhất."
Diệp Tố cảm thấy, dường như hắn thấy được điều tương tự Hàn Nghiệp trên người Tiếu Thừa. Tiếu Thừa kỳ thật giống Hàn Nghiệp, đều hoàn toàn cống hiến bản thân mình vì quốc gia cùng tín ngưỡng, bọn họ tùy thời sẽ phải chịu chết. Sau khi Tiếu Thừa trở thành bộ đội đặc chủng, cũng không còn là Tiếu Thừa nữa, mà là số 0239, hắn tồn tại để chấp hành và hoàn thành nhiệm vụ, những người bọn họ là cái bóng sau lưng ánh sáng, quốc gia cường đại cùng phồn vinh, còn bọn họ chỉ có thể cẩm y dạ hành, không ai biết tới.
Bởi vậy với Tiếu Thừa, một người bạn "Tiếu Thừa" lấy thân phận độc lập kết giao quý giá tới cỡ nào, có lẽ, cả đời này cũng chỉ được một lần như vậy.
"Huống chi, tôi tự nhận cũng khá hiểu biết cậu." Tiếu Thừa lộ ra một tươi cười không biết xấu hổ, "Những kỹ thuật đó được bảo quản trong tay cậu tốt hơn nhiều so với bị những chính trị gia đó biết tới, cậu có thể khiến chúng phát huy tác dụng, rời xa tranh đấu hiểm ác, tạo phúc vì nhân dân vì quốc gia. Cậu cũng nên là một học giả được tôn kính, mà không phải bị bọn họ áp bức cầm tù."
Diệp Tố cười khổ một cái, bất tri bất giác liền mở rộng nội tâm với Tiếu Thừa, có lẽ là khí chất tương tự Hàn Nghiệp trên người hắn khiến Diệp Tố cảm thấy an toàn, "Kỳ thật tôi cũng không có biện pháp thoải mái đưa khoa học kỹ thuật thế giới Tinh tế tới thế giới hiện thực, tôi chỉ có thể thông qua học tập khiến bản thân hoàn toàn hiểu rõ, mới có thể mang một phần tới đây, không có khoa trương như anh nghĩ."
Tiếu Thừa không thèm để ý cười cười, tựa hồ cứ tùy ý như vậy mà đối đãi chuyện bí mật này, "Ai, nếu đã để người bạn là tôi biết một bí mật của cậu, cậu có muốn tôi cũng lấy một bí mật của tôi ra trao đổi chút hay không?"
Diệp Tố: "Hửm?"
Tiếu Thừa thần bí hề hề mà tới gần Diệp Tố, thấp giọng nói: "Kỳ thật tôi cũng thích đàn ông."
Diệp Tố trừng lớn mắt.
Tiếu Thừa cười ha ha, tiêu sái đi vài bước, "Kỳ thật đàn ông đàn bà đều không quan trọng, dù sao đời này tôi cũng sẽ không lập gia đình. Ai, thời gian không còn sớm, tôi phải vội về ăn cơm, đi trước, chúc cậu mơ đẹp."
Diệp Tố nhìn theo Tiếu Thừa rời đi, đứng tại chỗ chốc lát, sau đó thích ý nằm trên giường, cứ như vậy rất tốt. Hai thế giới đều thực tốt.
Diệp Tố cũng tỉnh lại rất tốt ở thế giới Tinh tế, nghĩ tới Hàn Nghiệp cũng ở trong phòng liền cảm thấy cực độ nhẹ nhàng sung sướng.
Nghĩ vậy, Diệp Tố thấy cửa phòng bị mở ra, Hàn Nghiệp đứng ở cửa. Diệp Tố tiếp xúc với ánh mắt hắn, một tầng rùng mình xẹt qua lưng.
Hàn Nghiệp nhìn Diệp Tố một cái thật sâu, ngữ khí uyển chuyển nói: "Một người bạn của em, tên là Địch Cảnh, bất hạnh bị trùng tộc vây khốn, hy sinh."
Diệp Tố nghe không hiểu mà nhìn hắn.
Tinh hạm quân dụng bay tới tinh hệ Đông Cực này, là do Hàn Nghiệp điều tới từ quân đoàn H.
Hàn Nghiệp ở trên tinh hạm cùng Diệp Tố, La Thành, Kỷ Gia Duyệt, Bàn Tử cùng với Trương Diêu Phong thất hồn lạc phách cũng ở đó. Bọn họ một đám đều ngồi dại ra, biểu tình trên mặt bọn họ hiển nhiên không tin Địch Cảnh đã chết.
Rõ ràng hôm qua vừa trò chuyện video, tại sao hôm nay đã chết rồi? Nhất định Địch Cảnh và Bạch Huyễn, hai người bọn họ liên hợp nói giỡn, cố ý dọa bọn họ, hoặc cố ý muốn dẫn bọn họ tới tinh hệ Đông Cực.
Kỷ Gia Duyệt hung tợn nói: "Đợi khi tới Đông Cực tinh, tôi một hai phải tấu chết bọn họ, dám đùa chúng ta ác liệt như vậy!"
Bàn Tử phụ họa hắn: "Tớ phải dùng bụng tớ lăn hai vòng trên người bọn họ!"
Trương Diêu Phong nhìn hai người bọn họ, tận lực cười một cái còn khó coi hơn khóc, hắn cần phải cười, cười thừa nhận cách lý giải của Kỷ Gia Duyệt và Bàn Tử. Địch Cảnh khẳng định là nhớ hắn, một chút cũng không muốn rời khỏi hắn, ngay cả năm ngày cũng chờ không nổi, muốn gặp hắn sớm một chút.
Sắc mặt La Thành lại trắng bệch, không nói lời nào. Hắn biết thân phận thật sự của Hàn Nghiệp, cũng biết tin tức này nói ra từ miệng hắn còn đáng tin hơn tận mắt nhìn thấy.
Hàn Nghiệp khẽ nhíu mày, bồi bên người Diệp Tố an ủi hắn, trong lòng nghĩ tới quá trình tin tức này truyền tới tai hắn.
Nói cũng coi như trùng hợp, bởi vì Diệp Tố lộ thân phận Hàn Nghiệp với Bạch Huyễn, Hàn Nghiệp liền an bài chuyên viên giám thị Bạch Huyễn, thuận tiện kiểm tra hắn, nếu Bạch Huyễn có thể giữ bí mật, Hàn Nghiệp sẽ suy xét đưa Bạch Huyễn vào Minh Viện, dù sao thực lực của hắn cũng không tồi. Không nghĩ tới Địch Cảnh đột nhiên tới Đông Cực tinh, hội hợp với Bạch Huyễn. Chuyên viên liền theo dõi cả hai người, lúc này mới thấy hai người bị Trùng tộc vây công, nhưng bởi vì chuyên viên cách quá xa, đuổi tới cứu viện lại chỉ có thể kịp cứu Bạch Huyễn trọng thương cùng một con Husky, Địch Cảnh bất hạnh bỏ mình.
Hàn Nghiệp cũng không nhận thức Địch Cảnh. Nhưng thông qua chuyện này, hắn lại có hiểu biết rất lớn về người này, có con mắt thứ ba thần kỳ nhìn được tinh thần lực, trong lúc rèn luyện với Diệp Tố ở tinh hệ Đông Cực, nhiều lần nhìn thấy sinh mệnh không rõ kỳ quái, Địch Cảnh tử vong lần này cũng có quan hệ với sinh mệnh kỳ quái hắn nhìn thấy.
Hơn nữa, khiến Hàn Nghiệp để ý chính là, Địch Cảnh lại chết bởi Trùng tộc. Theo lời chuyên viên hội báo, khi Trùng tộc vây công Địch Cảnh cùng Bạch Huyễn, thập phần đột nhiên, khiến hắn cũng không thể lường trước. Hơn nữa, chuyên viên còn nói, khi hắn tới điểm bị Trùng tộc vây công, phát hiện Husky cực kỳ hộ chủ, gắt gao chắn trước mặt Địch Cảnh. Nhưng kể cả như vậy, Địch Cảnh vẫn chết, Husky lại chỉ bị thương. Khiến người không thể không hoài nghi, Trùng tộc tựa hồ chỉ nhằm vào Địch Cảnh.
"Thể tinh thần, sinh mệnh không rõ, Trùng tộc..." Hàn Nghiệp trầm tư, muốn tìm ra mối liên hệ giữa những thứ này.
Tinh hạm thực mau liền tới Đông Cực tinh, trong bệnh viện, Bạch Huyễn bị trọng thương khó khăn lắm mới tỉnh lại được.
Nhìn thấy mấy học sinh hắn từng chỉ dẫn, lại nghĩ tới Địch Cảnh, Bạch Huyễn một người đàn ông trưởng thành lại nhịn không được liền khóc rống lên: "Thực xin lỗi, tôi không chiếu cố tốt Địch Cảnh..."
Phảng phất như bị giội một chậu nước lạnh, Trương Diêu Phong không đứng thẳng nổi, biểu tình khó coi mà nhìn Bạch Huyễn chằm chằm, phảng phất như đang nói, "Đừng nói giỡn, mau nói, giấu Địch Cảnh nơi nào?"
Bạch Huyễn không đành lòng nhìn hắn, dời tầm mắt đi, miệng vết thương trên trái tim vì cảm xúc kịch liệt phập phồng mà bị ảnh hưởng tới, hắn hít khí lạnh, đau đến khó có thể chịu đựng, cơ bắp đều co rút. Bác sĩ vội vàng tiêm thuốc an thần cho hắn.
"Chuyện đùa này một chút cũng không hài hước!" Bàn Tử thở phì phì nói, cố mở miệng, hốc mắt lại đỏ, hắn xốc chăn đơn trên giường bệnh lên, nhìn dưới gầm giường, muốn xem có phải Địch Cảnh trốn ở đó hay không, nhưng thời điểm hắn khom lưng, lại lau đi nước mắt không chuẩn bị mà sắp lăn xuống.
"Địch Cảnh sẽ không trốn ở địa phương thấp cấp như vậy!" Bàn Tử thẳng eo, lôi kéo Kỷ Gia Duyệt nói, "Chúng ta đi nơi khác tìm xem, tại sao cậu lại bất động? Cậu khóc cái gì mà khóc, nếu người mù kia thấy chúng ta như vậy, khẳng định vui chết rồi!"
Một trận nức nở trầm thấp bỗng truyền tới từ ngoài phòng bệnh.
Đó là một con cẩu xấu xí mất chân trước, da lông xinh đẹp ngăn nắp toàn thân đều rụng gần hết, nhưng bọn Trương Diêu Phong vẫn nhận ra nó. Trương Diêu Phong đi qua, ngồi xổm sờ đầu Husky chồng chất vết sẹo, "Hao Thiên Khuyển, chủ nhân của mày đâu?"
Hao Thiên Khuyển không còn uy phong, phát ra âm thanh rầu rĩ, tròng mắt xanh lam còn bảo trì phong thái xinh đẹp trước kia chuyển động, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống từ hốc mắt nó.
Trương Diêu Phong ánh mắt trách cứ nhìn Hao Thiên Khuyển, giống như đang nói, mày cũng học hư theo chủ nhân mày, biết gạt người.
Hao Thiên Khuyển tựa hồ cũng hiểu Trương Diêu Phong trách cứ, ủy khuất khổ sở mà dùng đầu cọ cọ cẳng chân hắn, hốc mắt chảy từng giọt từng giọt nước mắt lớn, chốc lát sau liền ướt đẫm ống quần Trương Diêu Phong.
Ống quần trở nên nặng trĩu, Trương Diêu Phong cảm thấy không thoải mái, muốn đuổi Hao Thiên Khuyển đi, nhẹ nhàng lắc cẳng chân, cả người lại đột nhiên mất đi cân bằng ngã trên mặt đất, hắn ngẩn người, ôm Hao Thiên Khuyển gào khóc.
Diệp Tố đã sớm chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc vào giờ phút này cũng sụp đổ, Địch Cảnh là một trong những người bạn hắn nhận thức đầu tiên ở thế giới Tinh tế, người bạn cùng nhau rèn luyện, người bạn luôn đeo kính râm, là người bạn cô độc kia, thề son sắt nói hắn thấy được sinh mệnh kỳ quái lại bị mọi người khinh thường, là người bạn đầu tiên bị Trùng tộc giết chết...
_______________________________________________
Khóc một dòng sông, ta chưa từng nghĩ Địch Cảnh sẽ chết sớm như vậy, hồi trước còn nghĩ Địch Cảnh sẽ là một trong bảy người, vì con mắt thứ ba xịn vcd kiểu nhìn được bí mật vũ trụ ấy. Nhưng không, tác giả quá phũ T.T