SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Hàn Nghiệp không thể nhận được bất luận manh mối gì từ phía lĩnh chủ tiền nhiệm.


Trong mắt hắn, lão lĩnh chủ này thật sự đã già rồi, hồ đồ còn thờ phụng quỷ thần, còn có một chút cố chấp. Trong quá trình nói chuyện cùng Hàn Nghiệp, ngay từ đầu còn có lễ nghĩa ôn hòa, nhưng khi Hàn Nghiệp biểu hiện nghi ngờ, ngữ khí của hắn ngày càng trào phúng, cảm xúc ngày càng táo bạo. Giống rất nhiều người già khác, cho rằng muối mình ăn còn nhiều hơn đường đám người trẻ tuổi đã đi qua, bọn họ mới là đúng, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác.


Trước lời ép hỏi hùng hổ dọa người của lĩnh chủ tiền nhiệm, Hàn Nghiệp vẫn luôn bảo trì trầm mặc. Điều này khiến hắn càng thêm tức giận, đuổi Hàn Nghiệp đi.


Khi người hầu lão lĩnh chủ tiễn Hàn Nghiệp đi, lén lút xin lỗi hắn: "Lão tiên sinh xưa nay đã như vậy, đã đuổi đi nhiều khách nhân tới thăm, ngài đừng để ý."


Hàn Nghiệp khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh của hắn khiến người hầu kia an tâm xuống. "Lão tiên sinh không biết trúng tà gì." Người hầu tựa hồ như đang lầm bầm lầu bầu, lại tựa hồ như đang oán giận, "Không biết bắt đầu từ ngày nào thần trí liền không thanh tỉnh, cứ nhắc mãi muốn trường sinh bất lão, còn bắt chúng tôi thế nào cũng phải đồng ý với hắn. Kỳ thật tử vong nào có đáng sợ như vậy, trường sinh bất lão cũng đâu có tốt đẹp như vậy. Lão tiên sinh có tài thế kinh thiên địa vĩ, sống cả đời này cũng oanh oanh liệt liệt, tại sao lại nhìn không thông chứ..."


Vị người hầu này hẳn bị lĩnh chủ tiền nhiệm tra tấn đủ, muốn chiếu cố tốt lão lĩnh chủ âm tình quái dị bất định như vậy, khẳng định đã ăn không ít khổ.


Hàn Nghiệp tinh tế quan sát vẻ mặt của hắn, cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhìn qua thực sự cảm thấy đáng tiếc cùng bất mãn vì lão lĩnh chủ. Lại kết hợp với lời nói lúc trước của lão lĩnh chủ, Hàn Nghiệp có điểm nửa tin nửa ngờ, với trạng thái của lão lĩnh chủ như vậy làm sao có thể giấu giếm được nhiều con mắt như vậy mà tư dưỡng quân đội?


Hàn Nghiệp trăm câu hỏi không có lời giải, sau khi nói sự khác thường của lĩnh chủ tiền nhiệm cho Kiều Nguy Nhiên để hắn chặt chẽ theo dõi, liền chạy đi tìm tiểu ngũ tiểu lục.


Thời điểm hắn trở lại Hoa Đô tinh, liền mang về một đôi song bào thai tỷ muội đáng yêu.


Diệp Tố cùng La Thành cũng theo triệu hoán của Hàn Nghiệp mà cùng về Hoa Đô, cũng mang theo Trương Diêu Phong cùng Bạch Huyễn thất hồn lạc phách tới.


Ở Đông Cực tinh, hai người kia bị cái chết của Địch Cảnh đả kích quá nghiêm trọng. Sau khi thương thảo cùng Bạch Huyễn, hắn thế nhưng muốn làm một người du hiệp, đương nhiên, đây cũng không có vấn đề gì, khiến người ta kinh ngạc chính là mục đích khiến hắn muốn trở thành du hiệp, cư nhiên là tiếp tục truy tìm sinh mệnh thể không rõ mà Địch Cảnh nhìn thấy, phải báo thù cho Địch Cảnh.


Trương Diêu Phong vừa nghe, lập tức đưa ra quyết định giống Bạch Huyễn.


La Thành Kỷ Gia Duyệt bọn họ đương nhiên không để hai người này hồ nháo, Địch Cảnh có con mắt thứ ba có thể nhìn thấy sinh mệnh thể không rõ, hai người bọn họ có thể làm gì? Còn không đủ uy no một con Trùng tộc.


Bọn họ vừa lừa lại gạt mà nói, sinh mệnh thể không rõ nếu có quan hệ cùng Trùng tộc, vậy phải ra tay từ phía Trùng tộc. Nơi nào nhiều Trùng tộc nhất? Đương nhiên là tiền tuyến. La Thành nói, qua nửa năm lại bắt đầu một đợt trưng binh, còn không bằng hiện tại trở về Hoa Đô, đợi trưng binh bắt đầu liền tham quân, với thành tích dĩ vãng của Bạch Huyễn cùng thành tích kỳ rèn luyện lần này của Trương Diêu Phong, hai người tất nhiên có thể tiến vào đội ngũ quân tiền vệ, lập tức bước lên chiến trường.


Bạch Huyễn cùng Trương Diêu Phong đương nhiên bị thuyết phục. Có lẽ bọn họ vốn dĩ đã hỗn loạn một mảnh, chỉ có tìm đủ chuyện để làm mới giúp bản thân dễ chịu một chút. Vì chiếu cố hai người này, Kỷ Gia Duyệt an bài Bạch Huyễn cùng Trương Diêu Phong ở tiệm cơm Kỷ gia. Hiện tại, ai cũng không yên tâm để bọn họ ở một mình.


Người chết đã đi xa, người sống vẫn ở lại.


Sau khi dàn xếp tốt bọn họ, Diệp Tố cùng La Thành trở lại Hàn gia. Vừa vào cửa, bọn họ liền thấy hai cô bé như hồ điệp nhẹ nhàng nhảy xuống từ cầu thang tầng hai, cùng lúc đó, còn có tiếng cười thanh thúy không ngừng của các nàng vang lên.


Các nàng bay nhanh mà xuất hiện trước mặt Diệp Tố cùng La Thành, Hàn Nghiệp theo đó cũng xuống lầu.


Hai cô bé giống nhau như đúc mặc váy liền áo xanh biếc, làn váy bắt đầu nghiêng độ cung từ đầu gối, cô bé bên trái nghiêng bên phải, lộ ra cẳng chân phải trơn bóng, cô bé bên phải nghiêng bên trái, lộ ra cẳng chân bên phải. Diệp Tố còn chú ý, hai nàng đều buộc tóc đuôi ngựa lệch, cô bé bên trái lệch bên trái, cô bé bên phải lệch bên phải, hơn nữa hai người lớn lên giống nhau như đúc, về mặt thị giác, hai người này chính là một tổ hợp hình ảnh cực kỳ đối xứng. Sóng vai đứng chung một chỗ, thực sự rất giống một con bướm màu lục.


Hai người làm biểu tình giống nhau, thích thú nhìn Diệp Tố cùng La Thành, không đợi Hàn Nghiệp giới thiệu, các nàng liền trăm miệng một lời mà nói.


"Em tên là Miêu Hoa!"


"Em tên là Hoa Miêu!"


Thanh âm các nàng thanh thúy, tốc độ nói thực nhanh, hơn nữa hai người đồng thanh nói, Diệp Tố vẫn không nghe rõ, rốt cuộc ai là Hoa Miêu, ai là Miêu Hoa.


Tựa hồ thấy bộ dáng Diệp Tố cùng La Thành có điểm ngốc, các nàng cười đến càng thêm vui vẻ, toàn bộ căn nhà đều là tiếng nói như ngọc bội leng keng của các nàng. Các nàng ngay cả cười rộ lên cũng có độ cung khóe miệng giống nhau, đôi mắt lấp lánh sáng lên.


"Chúng ta muốn cứu vớt thế giới sao?" Một cô bé trong đó hỏi.


Một cô bé khác bay nhanh mà tiếp lời: "Đúng vậy, chúng ta muốn cùng Hàn ca ca cứu vớt thế giới!"


"Oa, quá tuyệt vời!" Các nàng đồng thanh nói, vui sướng nhìn nhau, sắc mặt đỏ rực, sau đó nhảy nhót vây quanh Diệp Tố cùng La Thành, thân thể tuổi trẻ sức sống mười phần, thân hình nhanh nhẹn, như hai luồng gió xanh lục vòng quanh La Thành cùng Diệp Tố.


Thời điểm các nàng dừng lại trước mặt hai người, vị trị các nàng điều chỉnh một chút, tổ hợp lúc trước giống một con bướm, hiện tại lại giống một hình trái tim. Tiếp theo, các nàng vui sướng cười rộ lên, các nàng nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy vui sướng, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn cười, hơn nữa có nhiệt tình cực độ với "cứu vớt thế giới".


Hàn Nghiệp có chút bất đắc dĩ mà bước tới gần, hiển nhiên, mấy ngày nay, hắn có chút không thích ứng hai chị em hoạt bát quá phận ồn ào, dù sao người hắn tiếp xúc từ trước tới nay đều thập phần ổn trọng, ngay cả Diệp Tố nhỏ nhất, cũng không nháo như vậy.


Hàn Nghiệp đang muốn giới thiệu Diệp Tố và La Thành cho Miêu Hoa, Hoa Miêu, các nàng liền giành trước nói.


"Anh đừng nói, để chúng em đoán xem!"


"Đây có phải Diệp Tố không!"


"Đây có phải Kiều Nguy Nhiên không!"


"Đây có phải La Thành không!"


"Đây có phải Cảnh Quân không!"


Vài giây ngắn ngủi, các nàng bùm bùm lần lượt đoán tên từng người một. Diệp Tố đột nhiên thấy một cô bé chỉ vào mình gọi Diệp Tố, còn tưởng rằng Hàn Nghiệp cố ý nhắc tới mình trước mặt các nàng, kết quả còn chưa bắt đầu mừng thầm, liền thấy các nàng cười hì hì chỉ trỏ đoán tiếp.


Các nàng tựa hồ cũng không thèm để ý có đoán đúng hay không, cũng không hỏi kết quả, liếp tiếp tục mặt đối mặt cười, cười xong lại cầm lòng không đậu mà vươn tay nắm tay nhau, vui sướng xoay quanh.


Ba người còn lại:...


Những ngày kế tiếp, căn nhà quạnh quẽ của Hàn Nghiệp nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười cùng thân ảnh tươi đẹp của hai cô bé, mỗi ngày Diệp Tố nhìn thấy các nàng, màu váy đều khác nhau, hôm nay xanh, ngày mai hồng, ngày kia vàng nhạt, đều không ngoại lệ là màu sáng.


Diệp Tố lần nọ trong lúc vô tình phát hiện các nàng cũng đi phòng kỷ niệm của nhà Hàn Nghiệp, cư nhiên bình điểm từng tấm ảnh một trong đó, hơn nữa thường xuyên vừa nói vừa vui sướng xoay quanh. Suốt một ngày, miệng các nàng đều không nghỉ ngơi, không ngừng nghỉ nói lời Diệp Tố nghe không hiểu.


"Tui cảm thấy người này lớn lên thực đáng yêu!"


"A, hắn khẳng định mỗi lần đều mơ thấy được ăn bánh kem!"


Diệp Tố cảm thấy may mắn các nàng là song bào thai, đều có đối tượng cùng trò chuyện, nếu không không biết ai sẽ là người gặp "tai họa".


Hàn Nghiệp sau khi tìm được tiểu ngũ tiểu lục cũng không nghỉ ngơi, mà tiếp tục cùng Kỷ Hựu Cảnh tính toán địa điểm của tiểu thất. Phá Quân cũng chính là Cảnh Quân theo thầy Moka cùng nhau tới Hoa Đô tinh, cũng tạm thời ở trong nhà Hàn Nghiệp. Cho tới bây giờ, Phá Quân mới biết được chuyện Hàn Nghiệp muốn mình làm là gì. Sau khi biết được chân tướng hắn liền không khép được cằm, hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân có liên hệ gì với từ anh hùng, nhưng Hàn Nghiệp rõ ràng nói cho hắn, hắn có thể trở thành anh hùng của cả Nhân tộc, tựa như Chu Tư tướng quân vậy!


Phá Quân lâm vào trạng thái mờ mịt mất hồn trong thời gian dài, hắn muốn làm tổ tiên vẻ vang, lại chưa từng nghĩ tới, một lần vẻ vang này, có thể vẻ vang tới năm vạn năm. Đợi khi tiểu thất được tìm thấy, bảy người bọn họ có thể thử kết hợp lần thứ nhất, xem suy đoán của Hàn Nghiệp có chuẩn xác hay không, xem lực lượng tinh quẻ đến tột cùng có bao nhiêu cường đại.


Mà lúc này, trên chiến tuyến truyền về một số tin tức.


Kỳ thật, tiền tuyến cùng khu vực sinh hoạt phía trong là hai thế giới khác biệt rất lớn, tại tiền tuyến, giới hạn giữa chủng tộc và chủng tộc đã rất mơ hồ, không có đấu tranh ích lợi, chỉ có mục tiêu nhất trí tiêu diệt Trùng tộc. Mà tiền tuyến cũng rất ít khi liên lạc với hậu phương, rất nhiều người đi tiền tuyến, rất có thể cả đời sẽ không trở về cố hương. Tuyệt đại bộ phận tin tức truyền về từ tiền tuyến đều là của phóng viên chiến địa.


Tin tức truyền về lần này là do quan chỉ huy tối cao của Nhân tộc đóng quân tại tiền tuyến, tức cha Hàn Nghiệp cố ý truyền về khiến cao tầng Liên Bang Nhân tộc chú ý chặt chẽ. Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, quan chỉ huy tối cao chỉ nói gần đây tiền tuyến không an ổn — tiền tuyến nào có thời điểm sống yên ổn, hắn nói hành động của Trùng tộc có chút khác thường, có chút quá khích cùng điên cuồng, phảng phất như bị thứ gì kích thích, càng thêm kịch liệt công phá tuyến phòng thủ, phòng vệ quân tiền tuyến cảm thấy áp lực nặng nề hơn dĩ vãng rất nhiều. Quan chỉ huy nhắc nhở Liên Bang Nhân tộc, tốt nhất đề cao đề phòng, phòng ngừa vạn nhất.


Còn phòng vạn nhất chuyện gì, hắn chưa nói.


Cao tầng Liên Bang Nhân tộc đều không khỏi nghiêm túc lên, Hàn gia tuyệt đối là gia tộc Nhân tộc tín nhiệm nhất, mỗi câu nói đều đáng giá cân nhắc cẩn thận.


Hàn Nghiệp thân là con cái, càng mẫn cảm hơn về lời nói của cha, kết hợp với sự tình dị động của Trùng tộc hắn liên tiếp gặp phải, lập tức liền cảm thấy bất an. Vì thế hắn cùng Kỳ Hựu Cảnh không ngủ không nghỉ mà suy đoán tọa độ tiểu thất, mau chóng tìm đủ bảy người, Hàn Nghiệp mới cảm thấy có chút bảo đảm.


Diệp Tố không rõ ràng lắm chuyện Hàn Nghiệp lo âu, chỉ biết hắn thật lâu đã không về Hàn gia. Mà thế giới hiện thực xảy ra một chuyện lớn, hấp dẫn lực chú ý của hắn.


Nguyên tố ký sinh đã thành công bám được trên tin tức sóng, hoàn thành mã hóa, ít nhất với khoa học kỹ thuật phát đạt nhất của nhân loại cũng không thể phá giải được. Đây sẽ là một bước quan trọng nhất trong việc nhân loại an toàn phát triển thiên văn học.


Thực mau, phái chủ hòa đạt thành hiệp nghị với phái chủ chiến, phái chủ chiến chỉ có thể thoái nhượng, đồng ý để phái chủ hòa nắm giữ phương pháp mã hóa tin tức sóng. Phái chủ hòa nắm tự tin trong tay, cũng không hề kháng cự việc thăm dò văn minh ngoại hệ.


Ngày thứ mười sau khi mã hóa thành công tin tức sóng, lấy phái chủ hòa làm đại diện, nhân loại phóng ra đoạn tin tức sóng được mã hóa đầu tiên. Diệp Tố Lý Hoằng Hậu,.. cùng những nhân viên có công nghiên cứu phát minh cũng ở đây, chứng kiến nghi thức đặt ra một cột mốc mới trong lịch sử này.


Diệp Tố nhìn lên bầu trời sao vô tận, tưởng tượng bộ dáng tin tức sóng kia tiến vào vũ trụ. Bởi vì hắn đã từng bay lượn trong vũ trụ sao trời ở thế giới Tinh tế, cho nên tưởng tượng của hắn về vũ trụ thập phần cụ thể mà sinh động, tin tức sóng kia trong tưởng tượng của hắn an tĩnh kéo dài, tìm kiếm sinh mệnh, lại phản hồi tin tức.


Sẽ gặp được cái gì?


Diệp Tố không khỏi nghĩ, thăm dò của bọn họ với vũ trụ đến tột cùng là tốt hay xấu, đến tột cùng sẽ phát hiện trời đất càng rộng lớn, hay thế giới càng hung ác. Trùng tộc như ở thế giới tinh tế, hay văn minh ngoại tinh có tham dục tương tự, vô luận cái nào, đều có khả năng tạo thành uy hiếp trí mạng với nhân loại. Nhân loại hiện tại có năng lực tiến vào vũ trụ sao?


Diệp Tố nghĩ, sau đó thoải mái cười. Thế giới Tinh Tế, toàn bộ văn minh cũng không biết có thể chống lại được Trùng tộc hay không, nhưng bọn hắn vẫn kiên trì. Người, luôn luôn kiên trì tiếp tục tồn tại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi