SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Chiều hôm nay, Hàn Nghiệp đang thương nghị sự tình đại hội cùng Kiều Nguy Nhiên, Tịch Tuyết đi vào, báo cáo nói, tiểu Thất đã ba ngày chưa ăn một hột cơm, xin chỉ thị Hàn Nghiệp có nên sử dụng chip khống chế hay không.


Không đợi Hàn Nghiệp trả lời, Kiều Nguy Nhiên liền chụp bàn nói: "Dùng! Không giáo huấn hắn còn tưởng chúng ta đang làm từ thiện sao!"


Hàn Nghiệp rũ mắt suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: "Tôi đi xem."


Kiều Nguy Nhiên cùng Tịch Tuyết bất đắc dĩ nhìn nhau, đi theo cùng, mà trên đường, La Thành, Diệp Tố, Phá Quân đang nói chuyện phiếm thấy bọn họ cũng đi theo, Miêu Hoa cùng Hoa Miêu tính tình trời sinh thích ầm ĩ thấy nơi nào có náo nhiệt liền tới nơi đó, các nàng nguyên bản hi hi ha ha dần dần im lặng. Tư thái đi đường trầm mặc của Hàn Nghiệp cùng gương mặt những người khác tựa như đang suy tư điều gì, đều khiến các nàng ý thức được, có lẽ một sự tình thực nghiêm túc chuẩn bị phát sinh.


Tiểu Thất vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở góc giường, ba ngày không ăn cơm, hơn nữa tâm hồn thừa nhận dày vò, khiến cả người hắn càng thêm gầy rạc đi, làn da ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt to cũng gục xuống vô thần. Nhìn thấy đoàn người tiến vào, trên mặt hắn lại lộ ra biểu tình căm hận lại cầu xin.


Hàn Nghiệp đi qua, nói: "Cậu không ăn cơm cũng không sửa được bất luận kết quả nào."


Tiểu Thất tức giận đến run bần bật, cừu hận trừng mắt nhìn Hàn Nghiệp: "Tôi sẽ chết! Tôi chết rồi, âm mưu của anh liền không thực hiện được!"


Hàn Nghiệp: "Muốn chết cũng không cần lựa chọn phương pháp tuyệt thực tàn khốc này, Tịch Tuyết."


Tịch Tuyết lấy ra một khẩu súng, ca ca mở chốt an toàn.


Tiểu Thất theo bản năng run lên, sau đó đột nhiên gào khóc, nước mắt cuồn cuộn rơi, "Tại sao lại là tôi? Tôi một chút cũng không muốn ở đây, tôi tình nguyện sinh hoạt ở địa phương trước kia, ngay cả ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng tôi sẽ không chết..."


"Tại sao lại là tôi?" Hàn Nghiệp hỏi lại hắn.


Tiểu Thất treo một gương mặt đầy nước mắt, khó hiểu nhìn hắn.


"Tại sao lại là bọn họ?" Hàn Nghiệp chỉ vào Kiều Nguy Nhiên cùng đám người Tịch Tuyết, "Tại sao lại là những người đó mỗi năm tử vong trên chiến trường Trùng tộc, mà không phải người khác?"


Tiểu Thất tiếp tục khóc rống: "Đây là lựa chọn của chính các người! Người tham gia quân ngũ cũng là tự nguyện, nếu đã tham gia quân ngũ, chết cũng là tự tìm, không trách được người khác, đều là các người tự lựa chọn, nhưng tôi không muốn chọn con đường này! Nhân tộc căn bản không liên quan tới tôi, tôi không muốn hy sinh vì Nhân tộc! Các người căn bản không biết từ nhỏ tôi phải nhận khổ nhiều thế nào, tôi thật vất vả mới lớn lên được, còn chưa kịp hưởng thụ bất luận hạnh phúc gì, các người có tư cách gì bắt tôi đi chịu chết? Tôi không nhận bất kỳ ân huệ nào của Nhân tộc, tôi không nợ Nhân tộc! Tôi nói cho người, ngay cả anh cột tôi lên chiến trường, tôi cũng sẽ không giúp các người, tôi chỉ biết phá hư chuyện các người..."


"Bằng những lời nói này của cậu, khổ sở cậu phải chịu từ nhỏ liền không đáng thông cảm." Hàn Nghiệp lạnh mặt nhìn hắn, "Ngoài ra, cậu cho rằng hiện tại cậu có thể tự chủ hành động sao, cậu cho rằng cậu có thể lặp lại chuyện cậu làm ở không gian mô phỏng sao?"


Thanh âm Hàn Nghiệp khiến tiểu Thất không rét mà run, tiếp theo hắn thấy Hàn Nghiệp chuyển một ánh mắt cho Tịch Tuyết, Tịch Tuyết lập tức thu hồi súng, lấy ra một thứ khác, tùy tay ấn vài cái, tiểu Thất liền cảm thấy một trận hư không linh hồn xuất khiếu. Linh hồn không có nơi chứa, khiến tiểu Thất đã mờ mịt lại sợ hãi, hắn muốn kêu to, nhưng lại phát hiện ra mình kêu không ra tiếng, động cũng không động được.


Thân thể hắn như bị người khác cướp đi, hắn không có quyền khống chế. Tiểu Thất kinh sợ trừng mắt nhìn Tịch Tuyết cùng Hàn Nghiệp, ý thức được đây chính là vật quỷ bọn họ cấy vào thân thể hắn lúc trước. Thực mau, hắn phát hiện sự tình không đơn giản như hắn tưởng tượng, một trận đau đớn kịch liệt thổi quét qua hắn, tuy rằng không có quyền khống chế thân thể, nhưng vẫn có thể cảm giác được thống khổ thân thể.


Chip khống chế tiếp thu mệnh lệnh khống chế não bộ tiểu Thất, phóng ra sóng điện từ mỏng manh khống chế trung khu thần kinh não bộ tiểu Thất, hạn chế mọi hành động của hắn. Mà theo lệnh, nó lại tăng thêm sóng điện từ, tạo thành thống khổ phảng phất đến từ linh hồn cho thân thể này.


Theo khoa học nghiên cứu, loại đau này cơ hồ là cực hạn Nhân loại có thể thừa nhận. Trừ bỏ ánh mắt, tiểu Thất vô pháp truyền lại bất kỳ thống khổ nào hắn phải thừa nhận, cướp đoạt quyền lợi giãy giụa của một người phải chịu thống khổ, là khổ hình tàn nhẫn nhất.


Ánh mắt tiểu Thất càng lúc càng kinh sợ, càng lúc càng tuyệt vọng, như một nồi nước sôi đậy vung, lửa còn không ngừng tăng lớn, ngoài nổ tung tựa hồ không còn kết cục khác.


Miêu Hoa Hoa Miêu giơ tay bưng kín mặt, không dám tiếp tục xem.


Tận đến lúc tiểu Thất đổ mồ hôi ướt đẫm quần áo, Hàn Nghiệp mới để Tịch Tuyết ngừng lại.


Tiểu Thất lập tức ngã quỵ trên giường, thân thể run rẩy theo bản năng, bị trói buộc quá lâu, sau khi được thả ra ngay cả bản năng kêu gào cũng quên mất.


"Cậu chỉ có hai lựa chọn." Hàn Nghiệp nói, "Một, chủ động phối hợp chúng tôi, tôi sẽ cho cậu ăn cho cậu uống, thỏa mãn những yêu cầu không quá phận của cậu, cũng sẽ tận lực bảo hộ cậu an toàn. Hai, bị chúng tôi khống chế, ngày ngày chịu đựng loại tra tấn này, tận đến lúc bị chúng tôi huấn luyện thành người không có nhân cách tự chủ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh."


Tiểu Thất bị dọa sợ tới mức hoàn hồn, nước mắt nước mũi giàn giụa kêu thảm thiết: "Tôi phối hợp! Tôi phối hợp!" Loại thống khổ đáng sợ cực độ này, hắn không bao giờ muốn cảm nhận nữa.


Hàn Nghiệp lúc này mới dỡ gương mặt lạnh nhạt xuống, thấy tiểu Thất đáng thương như vậy, không đành lòng, nhưng tới thời điểm hiện tại, hắn không thể chịu đựng bất luận sai lầm nào xuất hiện, chưa nói tới đại hội Vạn tộc, dị động Trùng tộc trên tiền tuyến đã khiến Hàn Nghiệp mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.


Hàn Nghiệp ngồi xuống mép giường, thấp giọng nói: "Kỳ thật thấy rõ tình cảnh bản thân, có lẽ cậu sẽ không thống khổ như vậy. Cậu thật sự không nợ Nhân tộc sao? Không ai không nợ Nhân tộc, từ một khắc sinh ra liền nợ Nhân tộc. Nếu không có Nhân tộc, Trùng triều năm trăm vạn năm qua, không thứ gì có thể chạy thoát, quặng tinh cậu sinh hoạt sẽ bị Trùng tộc gặm cắn sạch sẽ, cha mẹ cậu căn bản cũng không có khả năng được sinh ra, nói gì tới cậu? Kể cả sinh ra ở một tinh cầu xa xôi lạc hậu cũng là nhờ Nhân tộc, kể cả có ăn rễ cây, cũng là nhờ vô số tiền bối Nhân tộc hy sinh, mới có thể khiến bùn đất sinh trưởng rễ cây, bất luận cằn cỗi hay phì nhiêu, mỗi một tấc đất dưới chân cậu đều dùng ngàn lần vạn lần máu tươi đổi lấy. Khi bọn họ hy sinh, có hỏi qua ai nợ ai hay không? Chúng ta nợ bọn họ, phải trả nợ, tiếp nối tới thế hệ sau đó. Không nói tới trả nợ, chỉ nói hiện tại, Trùng tộc dị động, các cậu không tự cứu, còn trông cậy ai tới cứu?"


Hàn Nghiệp nói xong, vẻ mặt mỏi mệt lại nặng nề thêm vài phần, hắn để Tịch Tuyết lấy một ít dịch dinh dưỡng cho tiểu Thất xong liền rời đi, hắn còn rất nhiều việc phải xử lý.


Tiểu Thất còn đang nằm trên giường khàn giọng khóc lóc. Diệp Tố có chút lạnh cả người, nếu hắn không phối hợp Hàn Nghiệp, có lẽ cũng là kết cục dạng này. Hắn không phải đang oán trách Hàn Nghiệp thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ là chốc lát khó có thể tiếp nhận, cũng không phải không tiếp thu được tàn khốc của Hàn Nghiệp, mà là không thể tiếp thu tàn khốc của thế giới này, từ khi đặt chân lên tinh hệ này, mỗi một tấc không khí, mỗi một tiếng khe khẽ nói chuyện, mỗi một quân nhân xụ mặt, đều biểu hiện tàn khốc sờ sờ, ở đây, tử vong đều dùng con số để biểu hiện, sinh mệnh trở thành bèo bọt như vậy.


Miêu Hoa cùng Hoa Miêu buông tay xuống, khờ dại chớp mắt.


"Hình như vừa rồi hắn muốn chết."


"Nhưng hắn còn sống."


"Hắn rất sợ chết."


"Hắn muốn sống."


"Tồn tại là vì cái gì?"


"Tồn tại chính là vì mình tồn tại đó."


"Còn tử vong thì sao?"


"Tử vong, tử vong chính là để mình biết tồn tại kia chỉ là tồn tại hay đáng giá."


"Chúng ta muốn cứu vớt thế giới!"


"Cho nên tồn tại của chúng ta không chỉ là tồn tại!"


"Chúng ta đây sẽ không sợ tử vong!"


"Đúng!"


Các nàng lại vui vẻ lên, cầm tay nhau nhảy nhót, làn váy màu đỏ như hoa chạy ra khỏi phòng.


Năm ngày sau, Vạn tộc đã toàn bộ tới tổng bộ liên minh, tổng bộ thông tri tới đại biểu các tộc, đại lâu hội nghị mở họp cũng để rút thăm quyết định địa điểm tiến hành đại hội.


Hàn Nghiệp là đại biểu Nhân tộc đã tiến vào đại lâu hội nghị từ rất sớm, không khí nơi này ngưng trọng nghiêm túc, bọn họ cũng đều biết, có lẽ sẽ từ hội nghị lần này biết được một số nguyên nhân Trùng tộc dị động.


Chủ trì hội nghị chính là tộc Trung Công được công nhận là chủng tộc mạnh nhất, hình thể bọn họ không lớn, chỉ tương đương với hai tên Nhân tộc, nhưng thân thể bọn hắn cấu tạo đặc thù, như búp bê Nga, tầng trong tầng ngoài, hơn nữa cực kỳ cứng rắn, có thể ngăn cản phần lớn phóng xạ vũ trụ, tác dụng ăn mòn của nước miếng Trùng tộc với bọn họ cũng thực mỏng manh, cho dù một tầng thân thể bên ngoài bị hao tổn, một tầng bên trong có thể tiếp tục tác chiến.


Cho dù chủng tộc cường đại như vậy, vẫn bị Trùng tộc dị động làm cho sứt đầu mẻ trán, cảm xúc áp lực khi mở họp, sau khi nói một đống lớn lời phía chính phủ, hắn rốt cuộc tiến vào vấn đề chính: "Chư vị, chúng ta có lẽ gặp phải khốn cảnh khó khăn nhất từ trước tới nay, theo chúng tôi dò xét, Mẫu Trùng trùng tộc tiến vào kỳ sinh sản sớm!"


Toàn bộ mọi người đều kinh hoảng! Thanh âm ầm ĩ không thể ức chế liền sôi trào.


Kỳ sinh sản của mẫu trùng tới sớm có nghĩa là Trùng triều sẽ tới sớm, dĩ vãng đều là mười vạn năm một lần, lần này đột nhiên tới sớm hai vạn năm thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Ngoài khó hiểu, càng khủng hoảng nhiều hơn, mười vạn năm một lần bọn họ còn phải mệt mỏi ứng phó, hiện giờ không có bất luận chuẩn bị gì, bọn họ chống lại Trùng tộc thế nào? Tuyệt vọng nháy mắt liền bao phủ một số chủng tộc nhỏ yếu.


Nhân tộc cũng nằm ở tầm trung trong Vạn tộc, đồng dạng tràn ngập nguy cơ. Hàn Nghiệp ngồi trong hội nghị, tuy rằng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng vẫn nặng nề rũ mắt xuống.


Tộc Trung Công tiếp tục nói: "Đây có lẽ chính là nguyên nhân Trùng tộc hành động quá phận kịch liệt gần đây, chư vị, chúng ta không thể không áp dụng sớm phương thức đối chiến với Trùng tộc, nếu không, Trùng triều đột nhiên lần này có khả năng sẽ diệt vong quá nửa nền văn minh! Cho nên chúng tôi tổ chức sớm đại hội Vạn tộc, nội dung đại hội lần này cũng tiến hành chút thay đổi, mọi người sắp phải tới chặn đường Mẫu Trùng sinh sản ra Trùng tộc, trước tiên ngăn trở đợt Trùng triều đầu tiên, để Vạn tộc phía sau tranh thủ thời gian mở ra hình thức chuẩn bị chiến tranh."


Tộc Trung Công phảng phất như đang truyền tin tưởng cho bọn họ, leng keng hữu lực mà nói một số kế hoạch ứng đối, tận lực nói giảm nói tránh sự kỳ quái cùng nguy hiểm của việc Mẫu Trùng sinh sản không theo quy luật, miễn cưỡng ổn định được một số chủng tộc nhỏ khủng hoảng bất an.


Kế tiếp, dưới sự chỉ đạo của tộc Trung Công, vạn tộc tiến hành rút thăm, nhận được lộ tuyến từng chủng tộc cần chặn Trùng tộc lại.


"Tốt, hiện tại còn ai có dị nghị không?"


Hàn Nghiệp ấn cái nút trên bàn hội nghị, tộc Trung Công lập tức thu được tín hiệu, hỏi: "Hàn Nghiệp Nhân tộc, cậu có chuyện gì muốn nói?"


Hàn Nghiệp đứng dậy, trầm giọng nói: "Tôi muốn lựa chọn lộ tuyến cho Nhân tộc."


Tộc Trung Công còn chưa nói chuyện, các chủng tộc khác liền sôi nổi nghị luận, "Nhân tộc dựa vào cái gì mà có thể lựa chọn lộ tuyến?"


"Dựa vào tám năm trước, Nhân tộc lấy sức lực một tộc bù lấp sơ hở của liên minh Vạn tộc." Hàn Nghiệp không nhanh không chậm nói.


"Nguyên lai là cậu!" Tộc Trung Công nhớ tới chuyện gì, hơi mang kinh hỉ nói, "Chuyện tinh hệ mũi Đông Nam tám năm trước, thật sự do liên minh dò xét sai lầm dẫn tới dẫn đường sai lầm cho các cậu, thiếu chút nữa khiến toàn bộ tinh hệ các cậu bị diệt vong, nhưng các cậu chỉ dựa vào một vạn người liền ngăn được vài tỷ Trùng tộc, ngăn trở Trùng tộc càng thêm tàn sát bừa bãi. Lúc trước chính là tôi dẫn đầu quân đội liên minh Vạn tộc, tôi nói, có thể dùng một lần đó tính thành công lao của Nhân tộc các cậu. Căn cứ quy tắc liên minh, nếu các cậu sử dụng một lần công lao có thể nhận được một cơ hội lựa chọn lộ tuyến. Như vậy, cậu xác nhận hiện tại Nhân tộc phải sử dụng mất công lao khó có được này sao?"


Hàn Nghiệp không chút do dự nào mà nói: "Tôi xác nhận."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi